Edit: Mạn Già La
*
Đúng thế, mặc dù tôi có thể phủ nhận phỏng đoán của mình, nhưng tôi không thể phủ nhận một điều —— tôi không thể phủ nhận sự thật đã xảy ra.
Mà “sự thật đã xảy ra” đó, đối với không gian tôi đang ở bây giờ mà nói, chính là cái gọi là “tương lai”. Mọi thứ tôi làm bây giờ, đều sẽ có ảnh hưởng đến tương lai, mà cơ thể này của tôi, chính là quay trở lại nơi này từ những gì đã xảy ra ở tương lai.
Cơ thể của tôi, gốc rễ của nó là ở “tương lai”, chứ không phải thế giới hiện tại này.
Nói cách khác…… cơ thể của tôi, trạng thái của nó, cũng không ổn định lắm, như ở trạng thái Schrödinger[1] vậy, nó có thể bị thay đổi hay không, là một ẩn số.
[1] Schrödinger một thí nghiệm do Erwin Schrödinger nghĩ ra.Nếu những gì tôi làm bây giờ, nếu lỡ ảnh hưởng đến tương lai —— ví dụ như, tôi bị Đặng Tề thời không này phát hiện, bây giờ hắn đã biết tương lai tôi sẽ trở lại nơi này, trợ giúp “tôi” hiện giờ, vậy thì tương lai sẽ phát sinh thay đổi, lúc tôi vốn bình an xuyên về quá khứ, Đặng Tề cũng có thể làm ra chuyện tương ứng như nhốt tôi lại hoặc giết.
Nếu như giết, thì cơ thể hiện tại của tôi sẽ biến mất ngay lập tức.
Cơ thể của tôi cũng không phải ổn.
Tôi nhăn chặt mày, cứ cảm thấy mình suy nghĩ đã đúng, nhưng vẫn còn nhiều lỗ hổng, ví dụ như —— nếu Đặng Tề biết tôi quay về quá khứ, vậy thì hắn căn bản sẽ không để tôi trở về.
Nói đơn giản chút, chính là tôi cũng không biết, những gì mình làm tiếp theo, dẫn tới “tương lai sẽ giống như phản ứng dây chuyền, vậy nên phát sinh biến đổi”, cứ càng nghĩ càng thấy ớn…… “Hết thảy đều sẽ không phát sinh thay đổi, bởi vì hết thảy đều đã được định sẵn”.
Tôi sợ nhất chính là vế sau.
Vậy thì có nghĩa, mọi việc tôi làm bây giờ, hành vi tự cho là mình đang thay đổi tương lai, kỳ thật đều vừa lúc là nguyên nhân làm tương lai từng bước tiến hành —— tương lai đúng là bởi vì có bước đi “tôi xuyên qua thời không trở lại quá khứ” này, mới có thể phát sinh.
3
Làm không tốt, thì những gì tôi đang làm hiện tại, chính là nguyên nhân khiến cho tương lai trở nên hỏng bét, bản thân mình thì hoàn toàn bị Đặng Tề nắm trong lòng bàn tay.
1
Tôi rúc mình trong tủ ngầm đen như mực, trong lúc nhất thời hoàn toàn không có tinh lực để phân cho một “tôi” khác, vô số câu hỏi trước đây chưa từng cẩn thận ngẫm nghĩ ùa vào đầu tôi.
Thứ như tương lai này, nó rốt cuộc là chú định, không thể biến hóa, hay là có thể theo hành động khách quan của tôi phát sinh thay đổi?
Nếu tương lai của tôi thật sự xảy ra thay đổi bởi những hành động kế tiếp của tôi, vậy liệu tôi có thể bảo đảm bản thân an toàn trăm phần trăm không?
Nếu tôi trở lại căn bản không phải vị trí không gian quá khứ của mình, mà là quá khứ của không gian song song, mọi thứ tôi thay đổi không liên quan gì đến thời không của tôi, vậy, thì tôi phải làm gì bây giờ?
Còn có hai “tôi” nữa, thật sự có thể đồng thời xuất hiện ở một thời không sao? Chúng tôi tiếp xúc, có thể dẫn tới hai tôi đồng thời diệt vong không?!
Hai “tôi”, đến cùng là sử dụng một cơ thể nhưng ở đoạn thời gian khác nhau, hay là hoàn toàn là hai cơ thể khác nhau?!
Quá phức tạp, quá phức tạp rồi, “Lý luận không gian song song” “Hiệu ứng bươm bướm”[2] “Nghịch lý ông nội”[3] đan xen nhau, lấp kín đầu tôi, khó chịu như trong óc mình đang mở thế chiến, nổ nhau ầm ầm. Theo lý thuyết những lý luận này đều rất bình dị gần gũi, cũng không khó hiểu, nhưng vì sao đến lượt tôi gặp tình huống này, chúng nó cứ như biến thành ngôn ngữ ngoài hành tinh thế này?!
8
Tôi không thể đoán tình cảnh hiện tại của mình, đây thật sự quá là không ổn.
Lúc này, trong đầu tôi bất chợt hiện ra câu chuyện về xuyên qua thời không kinh điển kia: Người yêu của người đàn ông nọ gặp tai nạn xe, người đàn ông ấy muốn trở về cứu người yêu, anh ta xuyên trở về đoạn thời gian người yêu mình gặp phải tai nạn xe, sau khi người yêu nhìn thấy anh ta thì chạy tới, kết quả là bị xe đụng trúng. Lúc này người đàn ông mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra hành vi xuyên về này của mình, mới thật sự là nguyên nhân chân chính khiến người mình yêu bị xe tông.
1
Tôi rất sợ…… sợ bản thân cũng giống câu chuyện này, tự cho là mình có thể cứu chính mình, kết quả, kẻ chân chính hại mình thảm, lại là chính bản thân mình.
“Tôi” vòng này, sẽ không phải bởi vì biến số là tôi xuyên trở về này, mới rơi vào tay Đặng Tề chứ?
“…… Xin chào?”
Một giọng nói mà tôi đã quá quen thuộc vang lên, nói là quen thì cũng không đúng lắm, tôi quen với giọng nói của Đặng Tề còn hơn là giọng nói này nữa. Khi nó phát ra từ một người khác, cuối cùng tôi cũng nghe được giọng nói của mình nó ra sao, trước đây, không phải qua ghi âm, thì chính là từ não truyền đến tai tôi, phần nào cũng có chút sai lệch.
2
Nhưng hiện tại, nó cũng khiến tôi nhận ra được chuyện gì đang diễn ra —— “tôi”, hình như đã chú ý tới tôi rồi.
Tôi lo lắng đến ánh mắt tan rã, theo bản năng hít vào. Đừng phát hiện ra tôi!!!! Không nói tới bây giờ tôi còn chưa tìm được cách cứu cậu, thậm chí đến hai chúng ta có thể gặp mặt hay không, có thể tiếp xúc hay không tôi cũng chưa nghĩ cặn kẽ nữa mà!!!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ???? Tôi cảm thấy đầu tôi đầy những nghi vấn, cả người như sắp nổ tung, mà tiếng bước chân của “tôi” giống như một tấm bùa đòi mạng cùng bùa định thân, khiến tôi chỉ có thể ngồi yên tại chỗ ngoan ngoãn chờ chết.
2
Khoảng khắc cậu ta phát hiện ra tôi, tôi sẽ thế nào, tôi sẽ trực tiếp biến mất sao? Tôi sẽ từng chút mờ dần rồi tan biến, hay là sẽ trực tiếp nổ tung? Hoặc là, trực tiếp biến mất khỏi thế giới này luôn?
Đúng vậy, tuy rằng tôi biết chuyện xảy ra ở tương lai, nhưng tương lai cũng không phải là kết thúc của tất cả. Trước tương lai còn có tương lai, tất cả mọi thứ đều là bí ẩn, tôi quá tự tin, tôi căn bản không biết kết cục của chính mình, càng miễn bàn đến chuyện đi giải cứu người khác.
Tôi có thể trốn thoát được không? Không thể, không gian nhỏ bé như vậy, đi ra ngoài là sẽ bị phát hiện. Tôi chỉ có thể ngồi trong cái tủ ngầm nho nhỏ này, chờ đợi “tôi” đến.
1
Tôi vươn tay, lén lút đóng cửa tủ lại, cho dù thế nào, ít ra cũng kéo dài được trong chốc lát. Nói không chừng, “tôi” chỉ là dò hỏi theo bản năng thôi, cũng không sẽ phát hiện sâu trong đây có giấu một tủ ngầm đâu ha?
Điều này đã trở thành hy vọng duy nhất của tôi —— bởi vì, tôi biết mình quả thật có tật xấu lúc kinh lúc la này, khi đi trong bóng tối, thường xuyên hay hoài nghi sau lưng mình có phải có thứ gì đó hay không.
Nếu, “tôi” lúc này, có thể cảm thấy “xin chào?” vừa rồi là ảo giác của cậu ta, thì hay biết mấy.
Tôi chắp tay trước ngực, không màng tất cả cầu nguyện, hy vọng “tôi” kia đừng trực tiếp đi tới mở cửa tủ ra. Nếu không, chờ đợi hai chúng tôi sẽ không chỉ có nguy hiểm là Đặng Tề nữa, mà sẽ là luật nhân quả còn nguy hiểm hơn hắn gấp trăm lần.
Nó đã hoàn hoàn toàn toàn vượt qua trình độ con người có thể đối phó rồi.
…… Tuy rằng Đặng Tề ở thế giới này cũng không phải trình độ con người đối phó được.
Lúc trong đầu tôi rối rắm không biết làm sao, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vang vọng phá vỡ sự yên tĩnh bên ngoài —— khoan dã, “tôi” mang giày thể thao cơ mà? Là giày thể thao màu đen giống tôi.
Giày thể thao thì sao phát ra âm thanh này được?!
…… Trừ phi, là “người” thứ hai ở thế giới này —— Đặng Tề, cuối cùng ở thời khắc tôi cần hắn “gánh tội thay” nhất, lóe sáng lên sân khấu.
Thật buồn cười làm sao, hiện tại tôi sợ nhất có hai việc: Một, Đặng Tề xuất hiện ở trước mặt tôi; hai, “tôi” xuất hiện ở trước mặt tôi.
Nhưng tôi không ngờ khi hai việc này đụng mặt nhau, lại vừa lúc có thể giải trừ nguy cơ của tôi —— “tôi”, khẳng định sẽ cho rằng Đặng Tề chính là bóng đen mà lúc nãy cậu ta cảm nhận được trong bóng tối, cứ như vậy, thì sẽ không hoài nghi gì tôi nữa.
Chuyện đáng sợ nhất đã không xảy ra.
Tôi thở phào một hơi, cuối cùng cũng yên tâm được chút, nhưng rồi giây tiếp theo lại xảy ra chuyện không ổn lắm.
Chờ, chờ đã, vì sao tiếng bước chân này cũng đi tới hướng tôi vậy?!
Đêm ở đây vốn đã rất tối, cộng thêm việc tôi ở trong tủ kín, tầm nhìn cũng chỉ có bóng tối, trong điều kiện như thế, thính giác của tôi trở nên đặc biệt nhạy bén, mỗi một chi tiết nhỏ đều truyền vào lỗ tai tôi.
Tôi có thể nghe ra, Đặng Tề đang từng bước đi đến chỗ tôi, mà phía sau hắn, bước đi chập chùng, sợ hãi rụt rè, chính là “tôi” của thời không này.
…… Xong đời rồi.
Vốn tưởng rằng là cứu tinh đến, ai dè là tai họa đôi.
Cũng không nhất định! Trong lòng tôi an ủi mình, ai nói bọn họ đi tới chính là nhìn tôi chứ! Lỡ như là muốn đi khỏi phòng bếp thì sao!
Nhưng tiếng bước chân ngày càng gần khiến tôi dần dần không thể lừa gạt mình được nữa —— Đặng Tề quả thật đang đến đây, nói vậy, cái thuật đọc tâm thần kỳ kia của hắn, đối với tôi người vốn không thuộc thời không này, cũng dùng được.
1
Bằng không thì sao lại bay thẳng đến nơi này chứ?
Tôi cố dằn lại trái tim mình, nó đập quá dữ dội, trong bóng tối quả thực là một tạp âm rất lớn, nhưng cho dù vậy, cũng không cách nào ngăn cản tiếng bước chân Đặng Tề ngày càng gần hơn.
Giây tiếp theo, cửa tủ ngầm, bị kéo ra.
———
• Chú thích:[1] Con mèo của Schrödinger
là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagentrong cơ học lượng tử. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử. Hiện tượng này xảy ra khi đối tượng thí nghiệm được liên kết với sự kiện hạt hạ nguyên tử ngẫu nhiên có thể xảy ra hoặc không.Trạng thái của mèo, mô tả theo cách hiểu Copenhagen về cơ học lượng tử, là chồng chập của sống và chết, cho đến khi có người mở hòm ra xem. Thế nhưng theo trực giác, trong thế giới vĩ mô, con mèo chỉ có thể ở một trong hai trạng thái cơ bản hoặc sống hoặc chết.
[2] Hiệu ứng bươm bướm:
Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: butterfly effect), còn được gọi là hiệu ứng cánh bướm, là một khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (tiếng Anh: sensitivity on initial conditions). Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra. Khi thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, Lorenz nhận thấy rằng nếu ông làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn. Một thay đổi nhỏ của dữ liệu đầu vào dẫn đến một thay đổi lớn của kết quả. Tên gọi hiệu ứng cánh bướm bắt nguồn từ hình ảnh ẩn dụ: một cơn bão chịu sự ảnh hưởng của một con bươm bướm nhỏ bé vỗ cánh ở một nơi nào đó rất xa cơn bão.Con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra cơn lốc xoáy ở Texas.Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian (ví dụ như bộ phim Hiệu ứng cánh bướm được đặt tên và lấy cảm hứng theo khái niệm này).[3] Nghịch lý ông nội:
Nghịch lý ông nội là một vấn đề trong nghịch lý của du hành thời gian, hay hiểu đơn giản là vấn đề không thể hiểu hoặc không có cách giải, lần đầu tiên được miêu tả (miêu tả đúng như khái niệm hiện nay) bởi nhà khoa học giả tưởng René Barjavel trong quyển sách Le Voyageur Imprudent (Nhà du hành khinh suất) xuất bản năm 1943. Tuy nhiên, những vấn đề tương tự (thậm chí còn phức tạp hơn) đã được miêu tả sớm hơn, ví dụ điển hình tiểuthuyết By His Bootstraps của Robert A. Heinlein.Điều nghịch lý ở đây là: Có một người đàn ông du hành thời gian về quá khứ và giết ông nội mình trước khi ông mình cưới bà nội. Kết quả là cha của anh ta sẽ không được sinh ra, điều đó dẫn tới người đàn ông đó sẽ không bao giờ được ra đời thì làm sao anh ta có thể du hành về quá khứ. Nhưng nếu anh không về quá khứ để giết ông nội mình thì ông nội anh phải còn sống và điều đó nghĩa là anh vẫn được ra đời và có thể vượt thời gian để giết ông nội mình. Hai tình trạng trên đã phủ nhận sự tồn tại của cả hai trường hợp, đây là một loại của nghịch lý logic.Bi da và nghịch lý ông nộiMặc dù tên lý thuyết này là nghịch lý ông nội, nó không nói riêng về sự không thể sinh ra đời của một ai đó. Đúng hơn thì khái niệm này bao gồm bất cứ những hành động nào làm nên sự không thể vượt thời gian về quá khứ từ lúc đầu. Tên nghịch lý ông nội là tên thông thường nhất được dùng để diễn tả. Wikipedia