Edit: Mạn Già La
*
Tôi nhìn Đặng Tề.
Hắn cũng nhìn tôi.
Tôi chắc chắn, cực kỳ chắc chắn, hắn tuyệt đối đã nhìn thấy tôi rồi!!! Khoảng cách giữa chúng tôi không đến hai nắm tay, hoàn cảnh tuy tối đen như mực, nhưng cách gần như thế nên không thể nào không phát hiện ra có người khác được. Tôi có thể nhìn thấy nét mặt của Đặng Tề, tương tự thế, hắn có lẽ cũng có thể nhìn thấy tôi.
Tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của “tôi” đang tiến dần đến sau lưng hắn.
Tôi biết, tất cả đã kết thúc rồi.
Đặng Tề đang chăm chú nhìn tôi, tuy không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng tôi có thể cảm nhận được hắn thoáng khựng lại. Trong im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, tôi cũng có thể cảm nhận được tiếng hít thở ổn định của hắn.
Tôi nín thở, nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng tim đập kịch liệt của mình, vô dụng, chỗ này quá an tĩnh, không che đậy sự tồn tại của một người.
Đột nhiên, Đặng Tề duỗi tay ra, toàn bộ sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào tay hắn. Sau đó, hắn cầm lấy thứ trong ngăn tủ bị tôi chất đống trước mặt lúc nãy, đóng cửa lại.
Chỉ, có vậy thôi hả????
Tôi ngồi trong tủ ngầm, trợn to mắt, thể hiện vẻ “trợn mắt há mồm” chân chính.
Hắn rõ ràng nhìn thấy tôi mà!!! Hắn tuyệt đối đã thấy được!!!
Tại sao hắn lại vờ như không thấy được?!!! Tại sao hắn muốn giúp tôi????!!
Tôi nghĩ nát óc cũng không ra, chỉ chộp lấy thứ bên cạnh mình, xem vừa rồi hắn lấy thứ gì.
Chẳng lẽ là vũ khí nào đó không dùng được……? Đúng vậy, có lẽ đúng là vũ khí gì đó! Bằng không sao lại không bắt tôi mà chỉ lấy nó rồi đi luôn.
Tôi giơ vật hình tam giác lên trước mặt, lúc này mới nhận ra lần này mình thật sự là “lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử” —— tuy rằng Đặng Tề cũng không phải “quân tử”, tôi cũng không phải “tiểu nhân”.
7
Dù rằng không nhìn rõ lắm, nhưng tôi ngửi là rõ ngay —— là một miếng bánh kem dâu tây.
1
Cho nên, chứa đầy trong tủ ngầm này, đều là bánh kem dâu tây tôi thích ăn nhất.
Tôi không nhịn được lắc đầu để mình tỉnh táo lại một chút. Hành vi của Đặng Tề thật sự quá mâu thuẫn, một mặt thì hắn tàn nhẫn xóa ký ức của tôi, thậm chí dùng nhiều lần tôi luân hồi để tìm vui, nhưng về mặt khác…… Hắn thế mà lại đặt đầy trong tủ toàn là bánh kem dâu tây tôi thích nhất.
Thậm chí, thay vì đặt ở bên ngoài, thì lại giấu nó trong tủ ngầm này, có thể thấy hắn có bao nhiêu trân trọng.
Rốt cuộc là hắn có cảm giác gì với tôi đây?!
Vì yêu sinh hận, hay là, hắn chỉ là một kẻ điên không chiếm được thì phải phá hủy?!
Nhưng tôi cũng đâu để hắn không chiếm được đâu trời! Không phải chúng tôi đang hẹn hò à!!!
2
Thật là…… tôi dở khóc dở cười, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hai người nói chuyện ngoài cửa —— không xong, tôi chỉ lo nghĩ đến việc riêng của mình mà hoàn toàn quên mất chuyện bên ngoài tủ, cũng chính là “tôi”.
Đây cũng không phải phim truyền hình, bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn nút tạm dừng, mọi chuyện ngoài tủ, đều là thật sự diễn ra!!!
Tôi thật sự không tiện hành động, bởi vì tôi cũng không dám để “tôi” dễ dàng nhìn thấy mặt tôi. Dưới tình huống này, hai “tôi” là không thể cùng tồn tại trên thế giới này được. Tôi cũng không có năng lực tua ngược thời gian, cho nên, chỉ có thể hành động theo kết quả xấu nhất.
Tóm lại, tôi tuyệt đối không thể bị “tôi” nhìn thấy mặt.
1
Tôi nghe thấy hai người bên ngoài tủ ngầm bắt đầu trò chuyện không ngớt, tiếng nói chuyện không gần không xa, chỉ nghe thôi thì tôi cũng không thể phân rõ hai người cách tôi bao xa. Dưới tình huống không xác định được khoảng cách, tôi không dám tùy tiện ra ngoài, để tránh lưỡng bại câu thương*. Tôi chỉ có thể co đầu rút cổ trong ngăn tủ, không ngừng cầu nguyện cho tôi, cũng vểnh tai, nghe ngóng xem trong lời nói của Đặng Tề có tin tức hữu ích nào không.
* Ý của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thất trong cuộc chiến, chẳng bên nào được lợi cả.“…… Suốt một ngàn hai trăm ngày, một ngày cũng không có.”
Trời moá?!!!!
Tôi cùng tôi ngoài tủ cùng lúc thốt ra tiếng kinh ngạc.
Một ngàn hai trăm ngày?!
Tôi biết tôi đã bị nhốt ở đây rất lâu rồi, nhưng tôi thật sự không ngờ nó có thể lâu như vậy —— đến “quá khứ” đã có một ngàn hai trăm ngày, vậy tôi tồn tại ở “tương lai”, đến cùng đã bị nhốt bao lâu rồi?!
Tôi nghe Đặng Tề ngoài tủ vẫn tiếp tục huyên thuyên giống như một vị diễn giả, hắn tựa như dâng trào dục vọng muốn nói, nói ra toàn những gì tôi muốn nghe. Theo như hắn “trình bày”, tôi xác nhận phỏng đoán của mình, gần như đều chính xác hết —— tôi quả thật bị nhốt ở chỗ này, không ngừng bị xóa hết ký ức, cùng Đặng Tề chơi một vòng lại một vòng trò chơi.
Nhưng…… tôi nhíu mày, nếu những gì hắn nói lúc này đều là thật, thân thể của tôi là duy nhất, chỉ là ký ức bị xóa bỏ mà thôi, vậy, trong căn phòng tối trên tầng hai, có nhiều thi thể của “tôi” như vậy, lại là thứ gì nữa đây?
Không thể hiểu nổi? Chẳng lẽ, hắn lại đang nói dối?
Khi tôi đang suy nghĩ, thì chợt nghe được bên ngoài tủ vang lên tiếng tôi la lên. Tiếng này doạ tôi tỉnh hồn, người hiểu rõ mình nhất đương nhiên là chính mình, nghe thấy tiếng kêu này, tôi liền hiểu, “tôi” kia, tuyệt đối đã gặp được một thứ khủng bố mà suốt đời này không thể quên được.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng bò ra khỏi tủ, trong khoảng khắc nhìn thấy Đặng Tề biến thành quái vật trước mặt, lòng tôi nghĩ, thôi thì, tôi vẫn nên bò về cho lành.
5
Sinh ra ý nghĩ như vậy thật sự rất xin lỗi “tôi”, nhưng…… dáng vẻ này của Đặng Tề thật sự khiến người ta không dám nhìn thẳng, chẳng trách “tôi” sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế.
Lúc này, tôi chỉ thấy được phần lưng của hắn, cũng đã cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đầu của hắn chia năm xẻ bảy, mỗi một bộ phận đều gắn kết với một sợi gân to dày, bay múa trong không trung, đan thành một tấm lưới máu, mà ót hắn vẫn vững vàng ở chỗ cũ, miễn cưỡng cho người ta một loại ảo giác “đầu còn trên cổ”, khiến tôi thấy cực kì không thoải mái.
Đáng sợ nhất chính là, mỗi một cơ quan đều như còn sống, cách xa như vậy, tôi cũng có thể thấy trên tay hắn xuất hiện hàm răng, mỗi bộ phận, là mỗi cái! Đều có thể nói chuyện!
Thậm chí, mỗi cái đều có thể thực hiện các cử chỉ của con người. Tôi nhìn thấy rõ ràng, tròng mắt của hắn, đang làm nũng lăn lộn trên mặt “tôi”.
Vậy là…… “tôi” đối mặt trực tiếp với tất cả những điều đó, mức độ bị đả kích có lẽ còn lớn hơn cả tôi nhiều.
Giờ phút này, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy rằng, mất trí nhớ quả là một chuyện tốt biết bao.
Cùng với, lúc rượt đuổi nhau té khói trên cầu thang, tôi không quay đầu lại, quả là quyết định sáng suốt.
1
Nếu bắt tôi nhớ kỹ cảnh tượng trước mặt này, vậy chi bằng mất trí nhớ còn hơn!!!
“Vậy thì, sẽ thưởng cho em là tiếp tục chơi một vòng trò chơi nữa cùng anh ——”
Tôi nghe thấy con quái vật trước mặt dùng một bộ phận không biết là cái nào trên cơ thể nó nói như thế đấy.
Khoan, chờ chút?! Nhanh như vậy????
Tôi đứng trong chỗ tối đằng sau bọn họ không khỏi hoảng loạn, tôi còn chưa nghĩ được gì kia mà??? Giờ sắp cho tôi mất trí nhớ sao?? Đặng Tề là chuẩn bị đối phó chúng tôi hã???
Thời gian không đợi người, tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu của “tôi” trước mặt càng lúc càng lớn, mà cái trán trống rỗng của Đặng Tề cũng ngày càng gần cậu ta.
Không được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, “tôi” tiêu đời mất.
Lòng tôi tức giận, cầm tấm thớt gỗ trên bàn lên, nhanh chóng chạy đến, khóe miệng bởi vì sợ hãi mà cong lên đầy buồn cười, gần như sắp kéo đến mang tai —— tôi không nói rõ được mình là đang sợ “tôi” biến mất, hay là đang sợ hãi mình lỡ tay giết người, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cần phải cứu “tôi” trước mặt.
1
Nào có ai thấy chính mình chết mà không cứu chứ!!!
Chỉ có vài bước chân, nhưng tôi lại như đã chạy hàng thế kỷ, tôi thở hổn hển, dùng hết toàn lực đập tấm thớt gỗ lên cổ Đặng Tề —— mô phật, cổ hắn vẫn còn hoàn chỉnh, cuối cùng cho tôi một mục tiêu công kích.
1
Chút nữa thôi! Đừng rớt! Cũng đừng quay đầu lại nhìn tôi! Đến thêm chút nữa! Chỉ chút nữa!!!
Tôi gần giống như phát điên, cố gắng đập tấm thớt trong tay, nếu bây giờ Đặng Tề không phải là dáng vẻ quái vật, thì tôi cũng không thể nào hạ tay tàn nhẫn thế này được, mà “tôi” trước mặt, cũng bởi vì quá sợ hãi mà nhắm tịt mắt. Hoàn cảnh này, quả thực chính là “thiên thời địa lợi nhân hoà” cho tôi hành hung.
Làm tôi bất ngờ là, Đặng Tề hoàn toàn không hề phản kháng, sau khi tôi đập vài lần, hắn đột nhiên nghiêng mình về một bên, ngay sau đó buông trói buộc trên mặt “tôi” ra, kèm theo đám gân mạch còn đang múa may trên người hắn, “rầm” một cái ngã vào trong vũng máu —— không phải tôi trốn tránh trách nhiệm đâu, nhưng máu này chắc chắn là không phải do tôi đập ra, mà chính là chảy xuống từ trên người hắn.
Như là nghe thấy tiếng động Đặng Tề ngã xuống, tròng mắt “tôi” chuyển động hai lần, ngay sau đó bắt đầu chậm rãi mở ra, tôi không kịp suy nghĩ vấn đề “vì sao Đặng Tề không phản kháng” “vì sao một tấm thớt gỗ đã có thể đánh bại hắn”, đã buộc phải xoay người lui vào trong bóng tối.
Không thể cho cậu ta nhìn thấy mặt tôi!!
“Trời đất?! Nơi này thật sự có người thứ ba????”
Hả?! “Tôi” này đã bắt đầu nói chuyện?! Dùng ngữ điệu không khách khí như thế, thật sự một chút cũng không giống tôi??
Tôi xoay người lại, lại phát hiện “tôi” ngậm miệng, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía tôi.
“Ta đệt gqvjij thật sự có người thứ ba hbqnrvjn không được hbqbjnvjjne không thể ngây thơ, có lẽ hắn uhbb cách hắn xa một chút cho nó lành hwhbn”
…… Thiệt hay giả?
Tôi vẫn cứ đứng như trời trồng tại chỗ không nhúc nhích.
Mắt tôi chưa bao giờ rời khỏi miệng “tôi” trước mặt, tôi xác định và chắc chắn, tôi nghe thấy, tuyệt đối không phải là cậu ta đang nói chuyện.
1
Mà kiểu nói chuyện ngang ngược và không khách khí này, tôi cũng sẽ không nói ra miệng, nếu có…… thì chỉ nghĩ trong lòng thôi.
Cho nên……
Tôi nuốt nước bọt, nhận ra rằng trên người mình đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ.
Tôi, đây là nghe được, tiếng lòng của “tôi”?
2
———
Mạn: Trong các anh công thì Đặng Tề là được đãi ngộ khác bọt nhất;-;