Edit: Mạn Già La
*
Hai “tôi” gặp nhau sẽ thế nào? Hiện giờ có cách nào để nhanh chóng tránh gặp “tôi” kia không? Tôi có thể đi lên đánh cậu ta bất tỉnh được không? Việc đánh cậu ta bất tỉnh có ảnh hưởng đến tôi không? Mối quan hệ của tôi với cậu ta trên dòng thời gian là gì? Cậu ta là “tôi” quá khứ hay là “tôi” sau này? Hay đơn giản là cậu ta không ở cùng một thế giới với tôi?
Vô số vấn đề ập vào đầu óc cứng đờ của tôi, dòng nước ngầm dâng lên cuồn cuộn trong cơ thể tưởng như bất động của tôi. Suy nghĩ miên man khiến tôi quên cả cử động, chỉ biết đứng ngây ra đó không nhúc nhích.
Tôi nhận ra có gì đó không đúng là ở ba giây sau.
Khoảnh khắc quay người lại, thứ tôi nhìn thấy là bóng lưng của “tôi”, bởi vì khoảng cách quá gần, tôi rất chắc chắn, chỉ cần đối phương quay lại, tôi sẽ không thể thoát khỏi số phận bị cậu ta nhìn thấy.
Nhưng...... ba giây, cậu ta vẫn không nhúc nhích.
Cậu ta để lại cho tôi chỉ có bóng lưng, cùng một góc nghiêng nhỏ, nhưng thế là đủ rồi —— không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta chính là tôi. Lúc ấy, cậu ta nhắm mắt, siết chặt tay, nhăn chặt mày, một trạng thái vận dùng hết sức lực toàn thân.
2
Tôi biết kế tiếp sau loại trạng thái này là gì —— chắc chắn là lập tức thả lỏng, thở ra, mở mắt —— bởi vậy, lúc đó tôi sợ đến mức sững sờ tại chỗ, cho rằng giây tiếp theo đối phương sẽ trực tiếp nhìn thấy tôi mà không có bất kỳ cản trở nào.
Nhưng hiện tại đã qua ba giây, cậu ta...... vẫn duy trì động tác kia.
Bốn giây.
Năm giây.
Vẫn không động đậy……!
Bờ vai cứng ngắc của tôi dần dần buông xuống, hồi lâu không nhúc nhích, chỉ đứng đó với động tác quái dị, sự thật này khiến tôi chợt ý thức được, đối phương có lẽ cũng không phải là người sống, mà cũng chỉ là những thể xác tôi nhìn thấy trong WC, nhìn thấy trong phòng tối trước đây thôi —— nào có một người bình thường nào sẽ siết nắm chặt hai tay mà không có lý do, đứng đó vẻ mặt khó coi vận sức toàn thân mà không có lý do chứ?
…… Từ từ.
Khoan đã.
Tôi chớp chớp mắt, đột nhiên nhận ra tình huống không ổn.
Mặc dù người bình thường sẽ không làm loại chuyện này, nhưng vừa rồi, quả thật có một người ở trong phòng đã làm chính xác hành động tôi đã mô tả —— vì để ép bản thể trong suy nghĩ cậu ta ra.
Chính là chính tôi.
…… Đúng rồi, lúc nãy khi tôi chạy đến, bước chân đặc biệt uyển chuyển nhẹ nhàng, tốc độ chạy cũng nhanh hơn bình thường 10%.
Khi đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mình đặc biệt kích động, đặc biệt hưng phấn, nóng lòng muốn xác nhận mình đã từng nhìn thấy cánh cửa kia.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại lại không cho phép tôi ngừng suy nghĩ.
…… Không thể nào.
Tôi không thể tin nhìn xuống bản thân mình, tay là tay, chân là chân, mỗi bộ phận đều ngoan ngoãn nằm nguyên tại chỗ. Lại ngẩng đầu nhìn “tôi” trước mặt, cậu ta quả nhiên vẫn ở đó bất động, nhìn kỹ hơn, ngay cả ngực phập phồng hô hấp cũng không có.
Cậu ta thực sự chỉ là một khối thể xác, chứ không phải là một “tôi” ở một thời không khác.
Tôi cảm thấy một ý nghĩ rất kỳ diệu, rất đáng sợ đang từ từ lớn lên trong lòng tôi.
Nghĩ đến đây, lòng tôi mang suy nghĩ đáng sợ của mình, tiến về phía “tôi” kia.
Khi tôi chỉ còn cách cậu ta khoảng một centimet, tôi ngừng thở —— ơ? Sao dường như tôi không thể nín thở được?
Quán tính của động tác khiến tôi không thể dừng hành động của mình, dù không thể nín thở, tôi vẫn đưa tay ra, thử chạm vào bóng người trước mặt.
Tôi thấy rõ bàn tay mình lướt qua cơ thể cậu ta.
*
Đệt!
Tôi không khỏi mắng câu thô tục ở trong lòng.
Tất cả những điều này thực sự đúng như tôi nghĩ —— trên thực tế, tại vài phút trước, khi tôi còn tưởng rằng mình thử tống xuất “bản thể” trong cơ thể ra ngoài đã thất bại, thì chuyện này đã âm thầm thành công —— ngay lúc tôi cũng không nhận ra bản thể của mình đã rời khỏi cơ thể.
Chỉ là tôi không ngờ tới, con người lại đặc biệt như vậy —— bản thể của ba người ABC bọn họ đều là những bộ phận nhỏ tinh tế, mà bản thể của tôi, lại là, lại là......
Lại là linh hồn của chính mình —— tôi không biết mình nên phun trào bản thể của con người là linh hồn hay là linh hồn vậy mà thật sự tồn tại.
3
Tôi không nhịn được cúi đầu nhìn bản thân mình lần nữa, nhìn bề ngoài thì vẫn như bình thường, nhưng một khi chạm vào đồ thật thì sẽ lộ dấu vết ngay —— bây giờ tôi không thể chạm vào bất cứ thứ gì, giống như một u hồn, tồn tại trong không gian này.
“Tôi” mà vừa rồi tôi nghĩ là tôi, thật sự đúng là chính bản thân tôi —— chẳng qua chỉ là cái xác bị linh hồn tôi bỏ lại thôi.
Muốn nói có gì khác với u hồn, đó là tôi chạm vào chính mình, vẫn sờ được; tôi chạm vào một ít thứ có thật thể, cơ thể cũng không tản ra như làn khói giống như trong phim, mà là xuyên thẳng qua, giống như hiện tại chúng tôi không ở trên cùng một thế giới vậy; tôi cũng không lơ lửng trong không trung, mà vẫn đứng vững trên mặt đất, mỗi bước đi đều rất ổn định.
Nói tóm lại, mặc dù đã biến thành linh hồn, nhưng ngoài trừ không thể chạm vào những thứ trước mặt, không thể hít thở ra thì tôi vẫn không khác gì trước đây.
Sau khi nhận ra mình đã ép bản thể ra thành công và đặt mình vào một tình huống linh hồn xuất khiếu, tôi hơi suy nghĩ vài phút —— về việc bây giờ tôi rốt cuộc là thứ gì.
Đầu tiên tôi nghĩ đến là vấn đề tôi quan tâm nhất, đó là, bây giờ tôi có tính là chết hay không —— dù sao thì linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, không thể quay trở lại cơ thể ban đầu rồi, mà nó theo định nghĩa của thế tục thì chính là đã chết —— nhưng tôi nhanh chóng phủ nhận chính mình.
Mặc dù kiểu linh hồn xuất khiếu này đóng một vai trò quan trọng trong vô số bộ phim điện ảnh và tác phẩm văn học, nhưng những tình tiết đó rõ ràng rất khác so với những gì tôi đang trải qua. Thay vì nói là linh hồn, tôi cảm thấy, nói là trung tâm sẽ chính xác hơn.
Dẫu rằng linh hồn của tôi thoát ra khỏi cơ thể ban đầu, nhưng ngoại trừ không thể chạm vào những gì mình có thể nhìn thấy, mọi thứ tôi có thể làm đều giống như khi tôi ở trong cơ thể đó trước đây.
Quả thật giống như là...... lại thay đổi một cơ thể khác, một thế giới khác vậy.
Lúc này tôi mới nhận ra, việc tôi đột nhiên “nhìn thấy”, cũng không phải do mình được giác ngộ ra hay may mắn, mà đơn giản là vì —— tôi chuyển sang trạng thái linh hồn, hơn nữa, trong trạng thái này, tôi thấy được những thứ mà trước đây không thể nhìn thấy được trong trạng thái cơ thể.
Đây cũng là bằng chứng tốt nhất cho thấy linh hồn chính là bản thể con người, sau khi tôi trở thành linh hồn, liền giống như bước vào một thế giới khác, và có thể nhìn thấy nhiều thứ mà trước đây tôi không thể nhìn thấy. Thế giới này giống như một thế giới yên tĩnh bớt khủng bố hơn, được chia thành thế giới ngoài và thế giới trong, và thế giới trong, chỉ có “trung tâm” của cơ thể mới có thể đi vào.
Tôi liếc nhìn mặt đất, ba người bọn họ vẫn đang giãy giụa trên mặt đất, cố gắng lôi cơ thể của mình ra. Tưởng tượng như thế, loài người dường như cao cấp hơn chủng tộc này rất nhiều —— nếu chúng ta cũng có một trung tâm (dù chúng ta cũng không biết việc này), cũng ta cũng sẽ không vướng bận đạo lý “tôi là ai”, ta chính là linh hồn, linh hồn chính là ta, chẳng qua chỉ là sống trong một thể xác thôi; còn trung tâm của chúng ta vốn chính là một cơ thể có thể đi lại tự do trong một không gian khác, không giống như chủng tộc trên mặt đất, cũng cần phải tu sửa cơ thể một cách phức tạp và đau đớn.
Quá lợi hại.
Tôi không nhịn được thầm tán thưởng chủng tộc mình cường đại.
Cơ thể của tôi vẫn đứng sừng sững trước mắt tôi, vẫn duy trì tư thế và vẻ mặt xấu hổ đó, mỗi lần nhìn tôi đều cảm thấy muốn độn thổ —— cũng may ở đây không có ai khác, đây thực sự là may mắn trong bất hạnh mà.
Không muốn nhìn thấy khuôn mặt đau khổ này của mình nữa, tôi tiến lên vài bước, tránh xa cơ thể sau lưng.
Được rồi, nếu bây giờ tôi cuối cùng đã bước vào một thế giới khác, vậy thì hãy để tôi tìm kiếm được cánh cửa đó đi.
Có quá nhiều “cửa”, tôi tựa như đồ quê mùa bước vào thị trường chuyên bán khung cửa, trước hàng loạt sản phẩm chói lóa trước mặt, chọn đến hoa mắt cũng không biết chọn loại nào.
Đặng Tề đã nói cơ hội chỉ có một lần, nếu mở một cánh cửa rồi thì không mở được cánh cửa khác. Trong hoàn cảnh chỉ có một cơ hội như vậy, tôi không khỏi do dự, nhiều khi tôi cảm thấy cánh cửa lớn nhất và sang trọng nhất kia chính là cánh cửa chính xác nhất, đôi khi tôi cảm thấy ý chí thế giới đang cố tình lừa gạt tôi, cánh cửa nhỏ nhất và tồi tàn nhất kia có lẽ mới là cánh cửa chân thực.
Loại trò chơi trí tuệ này giống như chơi oẳn tù tì đối mặt với một kẻ láu cá giảo hoạt vậy —— chưa kể, bây giờ tôi không chỉ có ba lựa chọn mà là hàng trăm hàng ngàn lựa chọn.
Để chọn đúng cánh cửa duy nhất trong số rất nhiều cánh cửa như vậy, này không thể nghi ngờ là khó càng thêm khó.
Khó chọn quá...... hay đúng hơn là, nếu không có chút manh mối nào, để cho tôi ở đây chọn lựa, tôi cả đời cũng không thể chọn đúng cánh cửa.
…… Ơ?
Tôi chợt nhớ ra một việc, có lần khi Đặng Tề thấy tôi không mở ra “cửa” chính xác, đã có biểu hiện rất thất hồn lạc phách và tinh thần mất kiểm soát —— bây giờ tôi mới biết, tất nhiên là có diễn xuất trong đó, nhưng anh cứ liên tục cho tôi diễn cảnh hành động “mở cửa” này, đó chẳng phải có nghĩa là, “cửa”, thực ra có thể được mở ra ở tầng thứ nhất trong thế giới sao?
Thì ra là thế! Tôi tổng kết sửa sang lại trong đầu mình, nói một cách đơn giản, tình hình hiện tại là —— thế giới này được chia thành thế giới bên ngoài và thế giới bên trong, cơ thể con người chỉ có thể đi vào thế giới bên ngoài, nhưng muốn đi vào thế giới bên trong, thì cần phải bức trung tâm của chính mình ra, và chỉ sử dụng trung tâm để vào thế giới bên trong. Người ở thế giới bên ngoài không thể nhìn thấy những thứ ở thế giới bên trong, và người ở thế giới bên trong không thể chạm vào những thứ ở thế giới bên ngoài —— ngoại trừ, cánh cửa đó.
Cánh cửa đó có thể mở ở thế giới bên ngoài, cũng có thể mở ra ở thế giới bên trong, đây là kết luận rút ra sau khi tổng hợp các manh mối mà Đặng Tề đưa ra.
Mắt tôi bắt đầu lướt qua, lướt qua những cánh cửa vàng trước mặt.
Thế giới bên ngoài có thể nhìn thấy được, thế giới bên trong cũng có thể nhìn thấy, cả hai thế giới đều có thể mở ra, hình dạng của cánh cửa tồn tại như đánh lừa não bộ......
Vô số manh mối nối tiếp nhau trên khung dệt trong não tôi, dần dần dệt nên câu trả lời chính xác.
Đờ mờ!
Tại khoảnh khắc nhận ra cánh cửa rốt cuộc là gì, tôi kinh ngạc thốt lên, không phải vì ngạc nhiên hay sợ hãi, mà bởi vì, này con mịa nó, thực sự là đúng một trò đánh lừa não mà.
Và tôi lại vì suy nghĩ quá nhiều mà hoàn toàn bỏ qua đáp án đơn giản nhất này.
Vào lúc này, nếu trong tay tôi có một chiếc mũ hay thứ gì đó khác, tôi nhất định bực bội ném nó xuống đất, chỉ để trút nỗi bất bình của mình —— nhưng nếu tôi ngu ngốc hơn nữa, có lẽ tôi đã mở cánh cửa này rồi!
Tôi nhìn thấy cánh cửa tủ sách trong thư phòng tỏa ánh sáng vàng lóng lánh trước mặt tôi.