Edit: Mạn Già La
*
…… Đúng vậy, cửa tủ sách, không phải cũng là cửa sao?
Tại sao tôi không nghĩ ra nó sớm hơn chút chứ?
Tôi chợt nhận ra có điều gì đó sai sai, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với căn thư phòng này, mỗi lần tôi đều sẽ lượt qua tất cả đồ vật bên trong một lần trong đầu —— cửa sổ, tủ sách, cái bàn, ghế dựa —— và tủ sách sẽ bị trộn lẫn mơ hồ trong đống đồ nội thất này, chưa bao giờ khiến tôi chú ý.
Trong căn biệt thự đáng ngờ này, về cơ bản, tôi sẽ đi lên kiểm tra bất cứ thứ gì mình nhìn thấy theo bản năng. Theo lý thuyết mà nói, tủ sách khổng lồ ở ngay trước mắt nên tôi không thể nào không nghĩ đến việc kiểm tra thông tin bên trong rốt cuộc là gì.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mở nó ra, thậm chí chỉ mở cánh cửa bí mật ẩn sau nó chứ cũng không mở ra.
Quả thực giống như Đặng Tề đã nói…... đó là một cánh cửa rất rõ ràng, nhưng tôi cư nhiên lại bị ý chí thế giới che mắt, vẫn luôn vô tình bỏ qua nó.
Thật là quá xảo quyệt.
May mắn thay, bây giờ tôi có thể nhìn thẳng vào sự đáng ngờ của nó, giải quyết những nghi ngờ trong lòng mình.
Tôi bắt đầu di chuyển về phía trước —— đây là lần đầu tiên tôi di chuyển kể từ sau khi biến mình trở thành linh hồn, linh hồn cũng không thể lơ lửng, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng “cơ thể” của mình rất nhẹ nhàng uyển chuyển, thậm chí bước chân của tôi cũng trở nên nhanh hơn —— đây cũng là nguyên nhân trước đây tôi cảm thấy tốc độ mình di chuyển tăng nhanh.
Chẳng mấy chốc, tôi đã đến trước tủ sách này.
Cho dù nó tỏa ánh sáng vàng chói mắt, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy một tập tài liệu dày cộm đằng sau lớp cửa kính trong suốt —— dĩ nhiên, giờ tôi đã hiểu, thứ nhìn thấy bên ngoài có lẽ chỉ là vỏ bọc che mắt cho tủ sách này.
Mở nó ra, là tôi có thể thấy thứ chân thực đằng sau “cánh cửa”; mở nó ra, là tôi có thể chấm dứt chứng mất ăn mất ngủ kéo dài cả năm nay; mở nó ra, là tôi có thể ở trong một tương lai đen tối, vì chính mình, vì Đặng Tề, tìm một lối thoát sáng sủa!
5
Chân tướng tôi đã tìm kiếm một năm, giờ phút này, cận kề trong gang tấc!
Tôi hít sâu một hơi, vươn tay phải ra, đặt trên tủ sách.
Quả nhiên, cũng không xuyên qua vật thể như khi tôi chạm vào bàn hay ghế, mà là chạm trực tiếp vào thực thể.
…… Quả nhiên! Tủ sách kỳ diệu này! Cùng tồn tại trong hai thế giới!!
Cuối cùng, thở ra một hơi thật dài, trong lòng chuẩn bị sẵn —— đang chờ đợi tôi có thể là một thế giới khác, cũng có thể những căn phòng không ngờ hơn, có thể tôi sẽ nhìn thấy nhiều tàn khốc đẫm máu hơn, thậm chí là thứ vượt xa tưởng tượng của con người, cũng có thể, nếu xui xẻo, sẽ trực tiếp mất mạng.
1
Sau khi mở cánh cửa này ra, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Với suy nghĩ này, với sự chờ đợi và sợ hãi mơ hồ, tôi mở cánh cửa này ra.
*
Đôi khi, không có bước ngoặt nào lại chính là bước ngoặt lớn nhất, không có bất ngờ nào lại chính là bất ngờ lớn nhất, giống như trải nghiệm trợn mắt há miệng như tôi lúc này.
Tôi thực sự không ngờ tới, sau khi mở “cánh cửa” này, thứ đang đợi tôi...... là một giá sách.
2
Đúng vậy, không có xảy ra bất cứ điều kỳ lạ nào như tôi tưởng tượng, sau khi mở tủ sách ra, những gì tôi thấy bên trong....... chính là một cái giá sách.
Chuyện quá đỗi bình thường này, ngược lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi nhíu mày, quan sát mọi thứ trong giá sách.
Đầu tiên, vẫn là một cái giá sách, không thể nghi ngờ gì. Thứ hai, hình dáng bên ngoài của nó quả nhiên là một thủ thuật che mắt —— nhìn từ bên ngoài, lớp thủy tinh này trong suốt, bên trong giá sách cũng chỉ có một ít tài liệu. Nhưng bây giờ bên trong tủ sách tôi thấy rất rất lớn, giống như một thư viện vô tận, chất đầy ắp những chồng giấy và sách vở.
Kết cấu của giá sách không thay đổi gì, nhìn bề ngoài vẫn là bằng gỗ. Chỉ khác ở sức chứa thôi —— tôi thử thò tay vào sờ thử, quả nhiên sâu không thấy đáy.
Đây là nơi duy nhất “không bình thường” phù hợp trong tưởng tượng của tôi, kệ sách này dường như không có điểm cuối, bày vô số vô biên giấy tờ và sách. Thò đầu vào, xuyên qua khe hở giữa những cuốn sách và mép kệ sách, có thể thấy nó trải dài sang hướng trái và phải, không dừng lại ở phần cuối theo nhận thức của con người chúng ta, mà tiếp tục kéo dài ra vô tận.
Tôi thử đưa tay ra sờ, nhưng cũng không sờ đến cuối. Tôi thậm chí còn muốn chen người mình vào kệ sách, trèo lên phía trước, nhìn xem ở cuối có nơi bí ẩn nào đó không, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua —— kệ sách này đúng là kệ sách, không phải thông đạo bí mật gợi ý người chui vào, cơ thể con người căn bản không chen vào được.
…… Người chen vào không được, vậy, chúng nó thì sao?
Tôi khoa tay múa chân một chút, quả nhiên, ba chúng nó dưới hình thái cá nhân có thể dễ dàng đi qua lối đi nhỏ hẹp trong tủ sách này. Có lẽ, ba tên đã “thoát thai hoán cốt” đi đến đây, cùng tủ sách này cũng có liên quan gì đó.
Cảm nhận được ống quần của mình bị kéo, tôi cúi đầu xuống, phát hiện ba tên tôi vừa nhắc đến trong đầu đang kích động dùng hết sức túm ống quần của tôi.
1
Vốn chúng nó sợ làm bẩn ống quần của tôi nên vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với tôi. Nhưng ngay khi tôi vừa mở tủ sách này ra, ba chúng nó đột nhiên xông lên, nỗ lực muốn kéo tôi lại. Hiện tại ba chúng nó đã dần mọc ra nhiều da thịt, xương trắng như tuyết trộn lẫn với máu thịt đỏ tươi, khiến cho bộ dạng của chúng nó càng thêm đáng sợ. Chúng nó cứ như vậy hiển lộ dưới chân tôi, tựa như ba cái đầu nửa trần nửa không dưới chân tôi, đổi người bình thường tới nhìn, đã ngất xỉu từ lâu.
Hiện tại, trong lòng tôi chỉ thầm nói đúng —— chúng nó quả thật không hiểu tâm tư con người, hiện tại chúng nó càng kịch liệt ngăn cản tôi, thì tôi càng chắc chắn, có thứ gì đó rất quan trọng được cất giấu trong kệ sách này.
1
Bỏ qua lôi kéo bên chân, tôi đưa tay ra, nhưng nhất thời lại gặp phải khó khăn.
Bởi vì những thứ trên kệ sách thật sự là...... quá nhiều.
Vô số trang giấy và vô số sách trộn lẫn với nhau, cũng không tờ nào hay bất kỳ quyển nào nổi bật lộ ra.
Tất nhiên, đứng yên không phải là chuyện tôi sẽ làm.
Những lúc như thế này, chỉ cần liều lĩnh là được!
1
Tôi nhanh chóng rút ngẫu nhiên một tờ giấy từ kệ sách, đặt nó trước mắt mình và thử.
…… Không phải là bất kỳ kiểu chữ nào tôi biết, nhưng có bóng dáng của tất cả những kiểu chữ tôi biết.
Nói vậy có thể hơi lạ, nhưng văn tự trước mặt tôi quả thực là sự liên kết của tất cả các kiểu chữ mà tôi, một người ít kiến thức cũng biết được. Tôi nhìn nó, lúc quen, lúc lạ, thử tìm ra quy luật của văn bản này, nhưng cảm thấy không có dấu vết để tìm. Chúng nó dường như đã biến thành một cô gái nho nhỏ đang nhảy múa, nhảy múa tự do trước mắt tôi, trật tự và quy luật cũng không ảnh hưởng đến ý nghĩa tuyệt đẹp của điệu nhảy.
Mãi cho đến khi tôi nhận ra mình có thể hiểu được những dòng chữ này, mới dần tỉnh lại khỏi ma lực bị nó thu hút.
Nói là xem hiểu, nhưng giống như những cánh cửa tôi nhìn thấy trước đó, thực ra, tôi biết mình cũng không thực sự “hiểu”, hoặc đột nhiên “học” được những từ này, mà chỉ là, trong nháy mắt khi tôi nhìn thấy chúng nó, đầu tôi tự hiểu chúng nó, chỉ thế thôi.
Nói cách khác...... rất có thể linh hồn và cơ thể của con người hoàn toàn không phải là sản phẩm của cùng một thế giới. Cơ thể của tôi bị rất nhiều ràng buộc, không thể nhìn hay hiểu ngôn từ của thế giới này, nhưng linh hồn của tôi thì có thể tự do đi lại ở đây, tiếp nhận ngôn ngữ ở đây một cách hoàn hảo.
Tôi nhíu mày, hiện tại vẫn chưa rõ thế giới nào cao cấp hơn, bao nhiêu rắc rối cứ ập vào đầu tôi.
Nếu như sau này, tôi thật sự phát hiện, thế giới mình tiến vào hiện tại này, là một chỗ còn cao cấp hơn so với thế giới tôi đang sống, vậy thì......
Vậy thì tại sao con người lại nhốt linh hồn cấp cao của mình trong một cơ thể cấp thấp chứ?
*
Những phiền muộn tương lai để cho bản thân tương lai đi, phiền não hiện tại mới cần bản thân hiện giờ giải quyết.
1
Tôi lắc đầu, gạt vấn đề vừa rồi sang một bên, bắt đầu tập trung vào tờ giấy trước mặt.
Là một tờ…… sơ yếu lý lịch cá nhân?
Không, nói là một tờ sơ yếu lý lịch, thì chi bằng nói là một bản giới thiệu cá nhân toàn diện. Tính cách cá nhân, điểm mạnh và điểm yếu, sở thích, tiểu sử cuộc đời, đều được viết rõ ràng rành mạch trên tờ giấy. Đặc biệt là ngoại hình, tôi hiếm khi thấy mô tả ngoại hình của một người —— thông thường, khi chúng ta miêu tả ngoại hình của một người, thì sẽ không cầm lòng được mà thêm vào một số cảm xúc cá nhân, ngay cả bạn nhỏ cũng sẽ sử dụng những câu như “gương mặt em ấy đỏ như quả táo” khi viết văn.
1
Nhưng phần mô tả ngoại hình trên tờ giấy này rất khách quan và công bằng, như thể không xuất phát từ bàn tay con người (chuyện đến bây giờ, câu này cũng coi là vô nghĩa) —— trên tờ giấy trắng như tuyết có dán một bức ảnh thẻ, bên cạnh viết màu tóc, mắt, môi, cùng với một dãy số không biết là gì.
Những bức ảnh thẻ rất kỳ lạ, người trong ảnh mở to mắt, nhưng nó không cho tôi cảm giác rằng đang nhìn vào máy ảnh.
Thay vào đó, có cảm giác như anh ta không nhìn vào bất cứ thứ gì cả. Nhưng tròng mắt của anh ta thực sự hướng thẳng về phía trước.
Thật kỳ lạ.
Tôi đối với chuỗi con số không thể hiểu được kia nghi hoặc nửa ngày, đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng —— chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là một dữ liệu khuôn mặt?!
Nếu là dữ liệu khuôn mặt, vậy chẳng phải có nghĩa là thế giới tôi đang sống là một thế giới trò chơi sao?! Khúc vỗ tay cuối cùng kia, chẳng lẽ là chính mừng thông qua thành công?!
Không không, không thể nào. Tôi vội lắc đầu, cố trấn an mình.
Bất cứ điều gì xảy ra trong thế giới tôi đang sống đều là hợp lý, không bao giờ xảy ra sự cố bug nào trong trò chơi, vả lại, kích thước của thế giới, chẳng phải tôi đã tận mắt nhìn thấy sao?
Quả thực là một thế giới rất rất rộng lớn, nếu muốn cứng rắn nói một thế giới như vậy là một thế giới trò chơi giả tạo, không khỏi quá mức gượng ép.
Xem thêm hai tờ nữa đi.
Tôi tạm thời thuyết phục bản thân mình, rồi nhìn sang tờ giấy bên trái. Những tờ giấy kế tiếp cũng không mang lại thêm thông tin gì cho tôi mà ngược lại càng khiến tôi rơi vào trạng thái bối rối hơn —— trên mỗi trang đều có một bức ảnh chụp, một vài giới thiệu cá nhân, và một số con số không thể hiểu được.
Những nhân loại này không có bất kỳ điểm chung nào, có nam có nữ, có già có trẻ, chủng tộc khác nhau, giống như thật sự chỉ là được lựa chọn ngẫu nhiên ở đây.
Tôi đã xem hàng chục tờ liên tiếp, nhưng cũng không tìm ra được lối thoát nào.
Chẳng lẽ nơi này là Thiên đường......? Tôi không khỏi thắc mắc, người chết, sẽ bị ghi chép ở trên đó ư?
Nhưng mà, Thiên đường cũng viết tư liệu bằng tay sao? Chẳng lẽ Thiên sứ cũng cần phải là 996* à?
* 996: Văn hóa 996 chính là cách người dân Trung Quốc ám chỉ lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
Đây rất rõ ràng là nét chữ viết tay —— thực ra ban đầu tôi cũng không dám đánh giá đây là chữ viết tay, bởi vì nét chữ quá ngay ngắn tinh tế, đẹp giống như in vậy. Mãi cho đến khi đọc nhiều trang hơn, tôi mới dần nhận ra, có ít nhất ba kiểu chữ khác nhau xuất hiện ở đây.
Xác thật là kiểu chữ viết tay.
Tôi lại tiếp tục đến phía trước đọc thêm mấy chục tờ nữa, cũng không phát hiện gì thêm, thấy ổn liền thôi, tôi ngừng tiếp tục cuộc kiểm tra vô ích.
Nếu trên tờ giấy trắng đều là mấy thứ này, thì không bằng tôi đi xem các cuốn sách cho rồi.
Tôi hướng ánh mắt về phía cuốn sách bên tay phải của mình.
Chúng nó cũng không quy tắc, hầu hết các cuốn sách thực sự cũng không thể được gọi là sách, nó chỉ là những tờ giấy trắng được ghim lại với nhau thôi. Những “cuốn sách” có tiếng không có miếng này có dày có mỏng, và ở phía gần tay phải của tôi nhất, chỉ có một cuốn duy nhất, một cuốn sách thật sự.
Nó không phải là một tờ giấy trắng được dập ghim, mà là một cuốn sách chân chính tuy rằng đơn sơ, nhưng lại có bìa và gáy sách.
Tôi thử xem xét hai lần, nhưng trong tầm mắt của tôi, cũng không nhìn thấy cuốn sách thứ hai nào đặc biệt như nó.
Tôi rút nó ra, lúc này tôi cảm thấy rõ ràng ba cục thịt dưới chân mình nổi sùng lên, thậm chí chúng nó còn bắt đầu đập mạnh vào bắp chân tôi, định quật ngã tôi.
2
Ồ, xem ra cuốn sách này thực sự rất quan trọng.
Tôi vui vẻ lấy nó ra xem, bìa sách cực kỳ trắng, không có viết gì hết, điều này khiến cho nó trong lòng tôi càng thêm bí ẩn.
Tôi có thể cảm nhận được ba cục thịt bên dưới gần như không thể kiềm chế cảm xúc của mình, phát ra những tiếng gầm giận dữ không thể nghe được.
Mở nó ra! Mở nó ra!!
Bộ não của tôi gửi mệnh lệnh đến cơ thể, tôi cảm thấy một cảm giác phấn khích rõ rệt chảy khắp cơ thể tôi, hai tay tôi bắt đầu từ từ mở cuốn sách này ra.
Nhưng đúng lúc này, dị biến đột ngột xảy ra.
Ba người chúng nó vẫn luôn khẽ gầm gừ dưới chân tôi, cố gắng đánh mạnh, khiến tôi thực sự nghĩ rằng khả năng của chúng nó chỉ có hạn như vậy, chỉ có thể cố gắng tấn công tôi trên mặt đất như đang bán manh.
Tôi thực sự không ngờ rằng, chúng nó thực sự có thể nhảy lên.
Ba cục thịt đồng thời nhảy lên, hai cục đập vào eo tôi, một cục đột nhiên duỗi ra bàn tay xương xẩu luôn ẩn giấu dưới máu thịt —— nó thế mà âm thầm tạo thành một cánh tay lúc tôi không hề hay biết!!
Tôi không còn phân biệt được ba cục thịt này rốt cuộc là ai với ai, chỉ biết cánh tay xương xẩu kia đang duỗi về phía cuốn sách trên tay tôi, mà lúc này tôi đang bị hai cục thịt khác dùng ngoại lực bất ngờ tấn công, cuốn sách trên tay đang lung lay sắp rớt.
Không được..... tôi khẽ cắn môi, không thể bị chúng nó cướp được!! Nếu chúng nó lấy được cuốn sách rồi đem hủy đi, vậy thì chẳng phải tất cả những gì tôi có từ trước đến nay đều trở nên vô nghĩa sao?!
Bất ngờ tấn công không chuẩn bị! Khi đốt xương trắng sắp chạm vào cuốn sách trong tay tôi, tôi nhanh chóng ném nó về phía trước, và nhân lúc ba cục thịt còn chưa kịp phản ứng, thì nhanh chóng chồm lên phía trước, chuẩn bị lấy tư thế một loài chim lướt qua mặt hồ, bỏ qua những cuốn sách bị tôi ném xuống đất trước mặt lúc trước.
Cuốn sách rách nát tội nghiệp bị tôi ném thành hình vòng cung, lào xào mở ra trên mặt đất, và tình cờ lật đến trang cuối cùng. Tôi mất vài giây để chạy đến bên cuốn sách, và trong vài giây đó, tôi đột nhiên phát hiện một chuyện kỳ diệu —— cuốn sách này...... nó đang phát triển.
Tôi không nhìn nhầm, vốn dĩ trang cuối cùng nằm ở bên trái, còn bên phải là bìa sau để trụi lủi, nhưng chỉ trong vài giây, bên phải đã sinh ra một trang giấy mới, và ngay sau đó, vết mực màu đen bắt đầu xuất hiện trên đó.
1
Xảy ra chuyện gì thế này!! Nhận thấy ba cục thịt phía sau bắt đầu đuổi theo mình, tôi vội cúi xuống, nhặt cuốn sách trên mặt đất lên, khi làm xong hành động này, thuận tiện liếc nhìn dòng chữ trên trang cuối cùng của cuốn sách.
Chỉ một cái liếc nhìn này, tôi liền đông cứng thành đá.
Tôi nhìn thấy, trên sách, giấy trắng mực đen hiện ra một hàng chữ mới, đúng lúc đó tôi nhìn thấy.
“Tôi nhìn thấy, trên sách, giấy trắng mực đen hiện ra một hàng chữ mới, đúng lúc đó tôi nhìn thấy.”
Đây là hàng chữ viết vừa xuất hiện ở phía bên phải của cuốn sách.