Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 94

Edit: Mạn Già La

*

Sau khi đặt ra quy cách của thế giới trừng phạt, bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại, không nói nhảm nữa, ngược lại nhìn chằm chằm vào cuốn sách trước mặt, không chịu bỏ sót một chi tiết nào.

Tôi biết, bọn họ đang đợi ngày Đặng Tề chết.

Nhưng ngay lúc này lợi thế của ngôi thứ nhất đã xuất hiện —— tâm lý của Đặng Tề tồn tại vốn là để thêm phần tự sự, tỷ lệ của nó trong toàn bộ cuốn sách là cực kỳ thấp. Cho dù ba người trước mắt trông mòn mỏi, cũng chỉ có thể nhìn thấy một loạt hoạt động tâm lý của tôi.

Nói cách khác, trơ mắt nhìn tôi và Đặng Tề làm quen, ngày càng thân nhau hơn.

Điều này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, và tệ hơn nữa, sự căm ghét mơ hồ của bọn họ đối với Đặng Tề cuối cùng dưới sự quạt gió thêm củi của quyển sách này đã biến thành sự thù hận rõ rệt.

Chỉ kém một lần tự bạch của Đặng Tề nữa thôi.

Nhưng mà tôi biết, cho dù tôi ở trước bộ phim cầu nguyện thế nào, tương lai này cũng sẽ sớm đến.

Bởi vì cái gọi là “tương lai” này chỉ là “quá khứ” tôi đã trải qua.

Dù tôi đã cố trốn tránh nhưng giây phút ấy vẫn đến.

Hiện tượng lóe sáng hay thay đổi chữ viết trên sách đã trở thành chuyện thường tình, từ lần Đặng Tề “tỉnh dậy” đó, trên màn ảnh thường xẹt qua nét chữ thường biến mất và thay đổi. Xét từ phản ứng của ba người ABC, mặc dù cốt truyện đã thay đổi, nhưng cũng không hoàn toàn đi chệch khỏi cốt truyện ban đầu, đại khái vẫn là một câu chuyện tình yêu. Nhưng dù chỉ thay đổi một số chi tiết, cũng khiến cho sắc mặt của ba người bọn họ tối sầm lại.

Dưới tình huống như vậy, rất khó phát hiện chữ viết đã thay đổi có vấn đề gì lớn. Tôi ngáp một cái, nhìn chữ trên sách lại chập chờn vẽ xuống, lại thay đổi, nghĩ rằng tiếp theo nhất định là một cốt truyện nhàm chán khác, nhưng giây tiếp theo lại chợt ngồi ngay ngắn.

Góc nhìn lại thay đổi.

Từ “Tôi” biến thành “Hắn”.

…… Đến rồi.

“Đặng Tề nằm trên giường hắn, hai tay đặt trước ngực, nhắm mắt.”

Trăm triệu lần không ngờ đến mở đầu là một câu như vậy, khiến người ta không thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

“Một lúc sau, hắn thở ra, ngồi dậy khỏi giường.”

“Đặng Tề lại ngồi vào bàn sách, lông mày hắn nhíu chặt, giãn ra, nhíu chặt, giãn ra, động tác lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng đột nhiên mở mắt ra.”

“Hắn nhìn mình trong gương trước mặt, lẩm bẩm hỏi: ‘Đây là tôi thật sao?’”

Tôi hiếm khi thấy Đặng Tề lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy. Trên mặt tuy không ướt nhưng lại trông như một chú cún con bị xối ướt sũng. Tôi có thể đoán được trong đầu anh lúc này đang đấu tranh dữ dội như thế nào.

“‘Là tôi? Không phải tôi? Rốt cuộc tôi là cái gì? Tôi ở đâu?’ Đặng Tề nhìn mình trong gương, có chút điên cuồng, đột nhiên hắn nắm lấy mảnh áo trên ngực, bộ dáng như hận không thể moi trái tim ra.”

Tôi không nhịn được dời mắt đi chỗ khác, bởi vì trong ký ức của tôi, anh quả thực đã từng làm vậy.

Tuy nhiên bây giờ Đặng Tề là con người, hiển nhiên không thể làm được điều kỳ diệu như thế.

“Sau đó, hắn lẩm bẩm nói, mặt lộ vẻ đau đớn: ‘Nhịp đập ở đây là thật hay giả? Đó là điều tôi muốn sao? Tôi cảm thấy là tim của chính mình đang đập, nhưng nếu đây là giả thì sao?’”

“Đặng Tề tự hỏi trong chốc lát, đột nhiên ôm đầu đập vào bàn.”

Tôi chớp chớp mắt.

Thêm chút nữa! Động não nhiều hơn một chút thôi! Phải chăng Đặng Tề bắt đầu nhận ra hành vi của mình bị “thiết lập” điều khiển!!

“Ngay sau đó, Đặng Tề đau đớn nằm trên bàn, chìm vào giấc mộng. Ngày mai mặt trời sẽ mọc như thường lệ, cuộc sống đau khổ vẫn sẽ tiếp tục —— nhưng trời sáng, là có thể nhìn thấy Hạ Trạch, đây nhất định là niềm vui duy nhất trong cuộc đời đau khổ của hắn.”

Đệt!

Tôi không nhịn được chửi ra tiếng, lúc này, ngôi thứ ba kể xen kẽ lại dừng ở nơi tôi muốn nó tiếp tục, vấn đề mấu chốt là sau khi lần này kết thúc, tôi biết sẽ không có lần sau nữa.

Ba người ABC đã nói, chỉ cần Đặng Tề lại xuất hiện thêm phản ứng bất thường khác, thì bọn họ sẽ thi hành án.

Tôi dời mắt về phía ba người họ, nhưng nhận ra cả ba người họ đều rất không bình thường.

Cơ thể của ba người kịch liệt run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ căm hận, hai tay nắm chặt, giống như là cực kỳ tức giận.

“Các ngươi đều nhìn thấy đúng không.” A nghiến răng nghiến lợi nói, “Hắn vậy mà......”

Chẳng lẽ là vì anh “tỉnh” sao? Nhưng chẳng phải Đặng Tề tỉnh lại là chuyện bọn họ vẫn luôn chờ mong sao......

“Hắn vậy mà động tâm.” Gân xanh trên tay B nổi lên, “Nhịp tim chúng ta đặt cho hắn không phải tần số này, cảm giác này.”

1

…… Tôi hé môi, muốn nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng đóng lại.

2

Tôi không có ai để tâm sự, cũng không có gì đặc biệt muốn nói, nhưng nếu lúc này Đặng Tề đứng bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ nắm chặt tay anh ấy.

Anh là con người, cho dù có thiết lập trói buộc anh, anh vẫn là một con người cũ tỏa sáng rực rỡ.

Đây là chuyện mà bản thân anh vẫn luôn nghi ngờ.

“Việc này không nên chần chừ thêm nữa, hắn ta đã hai lần xuất hiện phản ứng như vậy, chúng ta có đủ lý do để loại bỏ hắn.” Sau khi vứt bỏ điểm mấu chốt cuối cùng của con người mới, cách thể hiện cảm xúc của ba người dần dần kéo rộng khoảng cách. Đôi mắt A luôn là cửa sổ cảm xúc, chỉ cần nhìn vào mắt hắn là tôi biết hắn đang tức giận. Một khi B tức giận, toàn thân đều sẽ căng chặt, các cơ bắp đuổi áp lực trở nên căng phồng lên.

Còn C, trở nên càng ngày càng giống người mà tôi biết, dịu dàng, nhưng thật ra chỉ là không muốn bộc lộ tình cảm của mình ra thôi.

Cũng giống như bây giờ, khóe miệng y chỉ hơi giật giật, nhưng lại nói ra những lời còn độc ác hơn hai người kia.

Lời nói của y lập tức nhắc nhở AB.

Quả thật, xử lý Đặng Tề là một việc cấp bách. Sự kỳ diệu của con người cũ, ba đứa con mới sinh bọn họ đều đã học được, cho dù bọn họ có viết kịch bản bọc sắt đóng đinh, con người cũ cũng có thể thoát mình khỏi đám dây rối đó.

Có lẽ không chỉ là sự tức giận ẩn dưới ánh mắt rực cháy của hai người mà còn là nỗi sợ hãi mà chính bọn họ cũng chưa nhận ra.

Sợ Đặng Tề tự có ý thức của riêng mình, sợ anh có thể tìm được mình, sợ con người cũ, cũng là một con người chân thật.

Sợ rằng sau khi chấp nhận thẩm mỹ đạo đức của con người cũ, nhận ra mình cũng là một con người cũ xấu xí.

*

Nhìn thấy ba người mở giấy xử phạt ra ghi tên Đặng Tề, tôi nhắm mắt cam chịu.

Chỉ là phát lại, chỉ là phát lại thôi...... Tôi cứ tự an ủi mình trong lòng, tự nhủ rằng dù có tức giận cũng không thể ngăn cản mọi thứ trước mắt.

Tôi biết bọn họ chỉ cần đóng thêm một con dấu nữa là có thể bắt đầu xử phạt.

Đợi vài giây, tôi chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Đầu tiên, bây giờ tôi đã biết, cho dù bị ác ý nhằm vào là Đặng Tề, thì cuối cùng vẫn là Tiểu gầy tội nghiệp bị đưa vào thế giới trừng phạt chịu tội thay.

Thứ hai……

Tôi mở to mắt, con ngươi trong hốc mắt đảo điên cuồng, nhớ lại những chữ vừa nhìn thấy trong sách.

Không sai…… tình tiết này, ở trong trí nhớ của tôi……

Cũng không phải trước khi tôi cùng Đặng Tề bước vào bất kỳ thế giới nào.

Nói cách khác, bây giờ vẫn còn một khoảng thời gian trước khi bất kỳ ai bị giết và bị quăng vào một thế giới khác.

Sao lại thế này?!

Tôi kinh ngạc nhìn màn hình, trên màn hình ba người vẫn không biết chuyện mình đang làm hiện tại sẽ bị gián đoạn, bọn họ mỉm cười rạng rỡ chậm rãi hạ con dấu trên tay xuống.

…… Không phải là tôi lầm chứ.

Trong trường hợp này, hiển nhiên sẽ không có bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến chuỗi quy trình tiếp theo của bọn họ. Căn phòng rất yên tĩnh, sẽ không có thiên tai trong thế giới an toàn do Mẹ sáng tạo, ba người cũng không có gì lo ngại. Chuyện này, rốt cuộc sẽ gián đoạn ở đâu?!

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy có lẽ mình đã phán đoán sai, lại ngồi về, nhìn con dấu trên tay A không ngừng hạ xuống.

Ba centimet, hai centimet, một ——

Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Theo đường chỉ vàng lưu động trên tường, một cánh cửa trước đây tôi từng thấy hiện ra trước mắt, động tác của ba người lập tức dừng lại, cũng lặng lẽ đặt con dấu và tờ giấy giấu ra sau.

Ngay sau đó, Bàn tay to tôi đã thấy trước đó, đóng vai trò người dẫn đường cho bọn họ, bước ra từ bên trong.
Bình Luận (0)
Comment