Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 95

Edit: Mạn Già La

*

“Ngươi đã làm gì?!” Bàn tay to trên người hiện lên một con mắt, nhìn đông ngó tây, trông vô cùng hoảng hốt.

Đờ mờ?!

Tôi sửng sốt, trong lúc nhất thời tràn ngập suy nghĩ, trong đầu tôi hiện lên vô số phỏng đoán.

Không lẽ Mẹ lắp camera gì đó trong căn phòng này? Không không, tôi suýt chút nữa quên mất, Mẹ là vạn năng, là chí cao vô thượng, với khả năng của Mẹ, không cần lắp camera cũng có thể thấy được hành vi của bọn họ.

Nhưng như vậy, Bàn tay to đến giờ mới tới cửa thì lại càng kỳ quái —— Mẹ, không phải nên sớm biết hành vi của bọn sao?

Chẳng lẽ Mẹ vẫn luôn ngầm đồng ý hành vi của bọn họ?

Hình như cũng không đúng……

Trong đầu tôi rối bời, một mớ hỗn độn rối ren, nhưng chẳng mấy chốc, mớ hỗn độn này đã bị thổi bay bởi những gì Bàn tay to nói.

“Các ngươi đã chế tạo ra thế giới cũ?!” Bàn tay to há to miệng, trông vô cùng hoảng hốt, “Hay là, đã đưa vào vận hành luôn rồi?!”

Khoan…… chờ đã.

Tôi nhận ra tình hình không giống như tôi tưởng tượng.

Trước hết, là điều Bàn tay to đã nói —— đây tức là, Mẹ cũng không phát hiện ra hành vi muốn trộm diệt trừ Đặng Tề của ba người này, và cũng không phải đến đây vì muốn trừng phạt hành vi vi phạm quy định này.

Thứ hai, chính là vẻ mặt của Bàn tay to. Mặc dù kém hơn ABC có đánh số, nhưng Bàn tay to đảm nhiệm vai trò người dẫn đường này, hiển nhiên cấp bậc cũng chẳng hề thấp kém. Trước đó vẻ mặt của hắn vẫn luôn bình tĩnh, mặc dù có cảm xúc, thì cũng là tích cực nhàn nhạt.

Mà hiện tại, nó lại lộ ra vẻ mặt hoảng hốt và thậm chí là sợ hãi.

…… Đây là một vấn đề lớn?

Tôi vội vàng quay đầu nhìn ABC, chỉ mong ba người này đừng trong lúc vô tình làm bại lộ chuyện mình đã làm —— tôi cảm thấy lòng mình nhứt nhói, một mặt tôi đau lòng Đặng Tề, cũng không muốn anh sẽ gặp phải những cơn ác mộng nào nữa; mặt khác, đối với ba người ABC giống như con tôi, tôi không muốn bọn họ gặp phải bất kỳ bất trắc nào.

Trên hết, đối với bộ phim này, tôi còn là một người kỳ diệu đã biết hết tương lai, nhưng lại không biết quá khứ diễn ra như thế nào.

Tôi cầm hai chén nước, đứng giữa chiếc cân, run lẩy bẩy.

Khi tôi đưa mắt qua quá khứ, nhìn thấy ba người họ mặt không biểu cảm, đang ngơ ngác nhìn chằm chằm Bàn tay to, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng như máy móc, tối tăm, đờ đẫn vô hồn, giống như lỗ đen muốn hút người khác vào trong.

…… Ồ.

Tôi chợt nhận ra mình mới là người lỡ bước suy nghĩ.

Tôi chỉ mong ba người đừng bại lộ trước mặt người dẫn đường rằng mình còn chưa được phê duyệt đã xuống tay với Đặng Tề, nhưng bọn họ lại vẫn nhớ rõ thân phận mình ở trong lòng người dẫn đường phải nên vẻ gì.

Phải như hình ảnh hiện tại, vô dục vô cầu, vẻ ngoài lạnh lùng như băng.

Trước câu hỏi dồn dập của Bàn tay to, bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn lại mà không lên tiếng.

…… Giả vờ quá giống.

Nếu không có lớp ngụy trang này, Bàn tay to có thể lập tức biết ngay bọn họ đã không còn là con người mới thuần chủng nữa, và sẽ quay đầu báo cáo với Mẹ —— nhưng bọn họ đã trở nên mưu mô và biết khái niệm ngụy trang, kỹ năng diễn xuất vô cùng tuyệt vời, hoàn toàn lừa được đôi mắt có thể xoay tròn 360 độ của Bàn tay to.

Bàn tay to cũng nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình, hắn vội vàng bổ sung thêm một số nội dung cho rõ ràng hơn.

“Là thế này, chuyện này rất khẩn cấp, hiện tại làm cho ta sức đầu mẻ trán.”

“Mẹ đột nhiên quyết định dừng việc sáng tạo thế giới này, ta đã nói chỉ số nguy hiểm của thế giới này quá cao, rất có thể sẽ đe dọa đến sự tồn tại của chúng ta, là ta suy xét không chu toàn.”

Đang nói, đầu ngón tay Bàn tay to thế mà có đổ mồ hôi, hắn dùng ngón tay khác lau đi, nói tiếp.

“Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp chuyện này...... trước đây...... chưa bao giờ có một câu chuyện nào bị thu hồi cả.”

“Nhưng dù sao các ngươi tiếp nhận câu chuyện này cũng không cách lâu lắm, lòng ta ôm may mắn, cảm thấy các ngươi có lẽ vẫn chưa đưa thế giới này vào vận hành, hết thảy còn có thể vãn hồi.”

Vừa nói, miệng Bàn tay to cong cong, lại đưa tay quệt mồ hôi.

“Là ta đã đánh giá thấp các ngươi...... không ngờ...... nhanh như vậy đã......”

Tôi trợn mắt há mồm.

Một là thế giới mới cũng có khái niệm về thời gian. Trong căn thư phòng này, ba người tùy ý làm việc và nghỉ ngơi, thái độ sống cực kỳ không quy luật, nên tôi cho rằng khái niệm thời gian không tồn tại ở thế giới mới —— có lẽ sự khác biệt giữa thế giới mới và cũ cũng không lớn như tôi tưởng tượng, cũng không quá bí ẩn; hai là bọn họ phí quá nhiều thời gian cho “tôi”, tốn nhiều công sức không cần thiết để chơi “nhà chòi” với tôi. Không ngờ rằng ngay cả như vậy, tốc độ của thế giới mới, cũng vẫn là...... nhanh.

Năng lực của bọn họ khiến người ta không thể tin được.

Bây giờ tôi tin con số của bọn họ thực sự là ABC.

Hai bên giằng co, im lặng hồi lâu. Sau đó A mặt không biểu cảm hỏi: “Nếu đã không thể cứu vãn, vậy thì bây giờ nên làm như thế nào?”

Từ góc nhìn của thượng đế tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hắn đang bất an xoắn ngón tay ở sau lưng.

Bàn tay to rốt cuộc cũng tiết lộ lý do hắn đến. Hắn bước lên trước, nhìn toàn bộ tài liệu đã hoàn thành trên bàn, thở dài, lắc đầu, cuối cùng mở miệng.

Khoảnh khắc nghe những lời hắn nói, tôi liền hiểu tại sao hắn lại ấp a ấp úng.

“Mặc dù...... nhưng......” Bàn tay to ánh mắt lảng tránh, “Đây cũng là không còn cách nào khác......”

“Theo ý của Mẹ, chúng ta không thể không làm thế —— đây là ý của Mẹ, không phải của chúng ta!”

Bàn tay to đột nhiên run lên một chút, như đã quyết tâm rồi, nói ra những lời tàn nhẫn.

“Chúng ta muốn kéo cả thế giới cũ vào thế giới trừng phạt.”

*

Khoảnh khắc nghe thấy những lời này, tôi chỉ thấy cánh tay của ba người họ lập tức cứng lại, bàn tay thậm chí bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Dù vậy, bọn họ vẫn phải giữ vẻ mặt bình tĩnh giống như bình thường.

“Tại sao?” B hỏi, mặc dù y đã cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình, nhưng gợn sóng ở phía cuối câu vẫn để lộ ra sự dao động của y.

May mắn thay, Bàn tay to lúc này cũng tâm thần không yên, cũng không để ý đến cảm xúc của bọn họ lộ ra.

“Ta cũng muốn biết tại sao...…” Bàn tay to nhíu mày, “Đáng lẽ Mẹ sẽ không làm ra quyết định sai lầm như vậy, nhưng đó là y nói với ta.”

1

“Ta chỉ có thể nói, ta đảm bảo là ta không nghe nhầm bất cứ một chữ nào, vả lại, mệnh lệnh của Mẹ là chúng ta không thể làm trái được.”

Nói đến câu cuối cùng, nét mặt nhăn nhó của Bàn tay to lại từ từ tản đi, như là tín niệm trong lòng hắn được củng cố lại.

Tôi dần nhận ra, có thể nhóm người này cũng không phải bẩm sinh đã không có cảm xúc. Ngoại trừ cấu trúc cơ thể, con người mới không khác con người cũ ở chỗ sản sinh ra cảm xúc, khi gặp phải một số sự kiện sẽ khơi dậy cảm xúc, cảm xúc của bọn họ sẽ tự nhiên xuất hiện.

Cũng giống như Bàn tay to sợ hãi, e ngại và áy náy trước đây.

Nhưng bây giờ, sau khi đọc “mệnh lệnh của Mẹ là không thể làm trái” xong, hắn lại đột nhiên thả lỏng, ngay cả vẻ mặt cũng biến mất một lần nữa.

…… Đây là mệnh lệnh thôi miên.

Bằng cách này, nhiều phỏng đoán của tôi lại được xâu chuỗi lại —— Mẹ là con người cũ, y đã tạo ra con người mới trên cơ sở của con người cũ, vì để xóa đi cảm xúc mang đến đau khổ cho con người, quyết định để con người mới mất đi cảm xúc, nhưng trên thực tế y cũng không có trình độ kỹ thuật này.

Vì thế câu mệnh lệnh thôi miên này đúng thời điểm xuất hiện.

Chỉ cần khi còn bé tất cả trẻ sơ sinh đều cấy thôi miên này, vậy thì sau này, cho dù hắn có vô tình xuất hiện cảm xúc, chỉ cần hắn lặp lại câu nói mà mọi người đều thường nói này, cảm xúc sẽ lại từ trong người hắn biến mất tăm.

Tôi chợt tỉnh táo lại, nhận ra mình lại đưa ra các giả định —— tại sao, tại sao tôi lại đột nhiên nghĩ ra một quy trình rõ ràng và hoàn chỉnh như vậy?

1

Tôi có hơi kinh ngạc, cảm thấy lần này mình lại dùng “linh cảm” để lấy lệ, hình như có chút không hợp lý. Thật giống như......

Giống như “ký ức” đột nhiên xuất hiện, như ABC đã nói.

Vậy là trên người, tôi, ABC và Đặng Tề đều có tình trạng “ký ức” bất chợt xuất hiện này.

Thừa dịp lúc Bàn tay to đang chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, ba người trước mặt lại bắt đầu làm ra hành động tôi đã quen nhưng không bao giờ hiểu được. Bọn họ trao đổi ánh mắt, trong ánh mắt dường như có vô số tin nhắn được mã hóa truyền qua nhau, và sau đó lại được đồng bạn nhanh chóng trả lời lại. Một lúc sau, bọn họ đột nhiên dời ánh mắt, lại hướng mắt về Bàn tay to trước mặt.

Chắc hẳn đã nghĩ ra một kế hoạch gì đó rồi.

Mặc dù tôi không nhìn thấy vừa rồi bọn họ trao đổi cái gì, nhưng có thể thấy rõ tay ba người đã không còn run nữa.

“Đương nhiên, chúng ta sẽ tuân theo mệnh lệnh của Mẹ.” C khẽ gật đầu, “Nhưng chúng ta cần ngươi lặp lại quá trình gặp gỡ cùng trao đổi với Mẹ để xác nhận tính xác thực.”

Bàn tay to sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình bị nghi ngờ. Khóe miệng hắn hơi giật giật, mở miệng muốn biện giải, nhưng đại khái phát hiện mình cũng không có chứng cứ khác có thể chứng minh, nên đành phải làm theo lời ABC, bắt đầu kể lại quá trình gặp Mẹ ngày đó.

“Các ngươi chưa gặp qua Mẹ đúng không. Kỳ thật người bình thường cũng sẽ không gặp được Mẹ. Chỉ có người có nghề nghiệp đặc thù như chúng tôi mới có cơ hội thấy mặt Mẹ.”

Lúc hắn đang nói chuyện, C từ từ tiến lại gần hắn, làm ra vẻ vô cùng thích thú, trong đôi mắt tĩnh lặng như nước cũng từ từ sáng lên. Bàn tay to thấy y đối với chuyện của Mẹ mê mẩn như thế nên cũng yên lòng, chăm chú nhìn C như là fanboy của Mẹ trước mặt, tiếp tục nói chuyện.

Sau khi tròng mắt của hắn dừng ở trên người C, liền có một điểm mù không nhìn tới xuất hiện. A và C đã sớm từ từ vòng ra sau lưng hắn, một người đột nhiên tiến lên và nắm lấy bốn ngón tay hướng lên của hắn, còn người kia đột ngột đập mạnh vào đốt ngón tay ở ngón tay cái —— tôi không hiểu đây là nguyên lý gì, nhưng có vẻ như đối với Bàn tay to, đây là một chỗ chí mạng.

3

Hắn ta ngay cả tiếng hét cũng không kịp phát ra đã mềm oặt nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, trông có vẻ như đã bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment