Edit: Mạn Già La
*
…… Tôi đã nghĩ rằng bọn họ sẽ nghĩ ra một chiến lược thông minh nào đó, nhưng không ngờ được thế mà lại là một chiêu tàn độc như vậy.
Nhưng vì đều là con người, tôi cũng không nên có bất kỳ kỳ vọng nào đối với bọn họ.
Bản chất xấu, bản chất ác của con người, trong tương lai đều lần lượt thoáng hiện trên người bọn họ, đó cũng sẽ là một điều rất bình thường.
Trước mắt tôi, bọn họ chặt hết những bộ phận dư thừa rườm rà trên người Bàn tay to, chỉ để lại một bản thể. Như vậy thì dù chút nữa hắn có tỉnh dậy và muốn đến chỗ Mẹ để tố cáo, cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian để sửa chữa cơ thể của mình.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, hắn là con người mới không thể giết chết được, nếu là con người cũ, thế thì......
Rất có thể bây giờ hắn đã là một xác chết rồi.
ABC hiện tại không chỉ là một phần nào đó của người cũ, mà còn là những người cũ lớn lên đầy man rợ và không được nuôi dưỡng bởi bất kỳ xã hội đạo đức nào. Bọn họ chưa từng trải qua xã hội chân chính, chưa từng ở cùng với con người thực sự, nơi ở chỉ có căn phòng làm việc nho nhỏ này. Thế giới quan của bọn họ lúc này rất đơn giản, nhưng cũng rất đáng sợ, hễ bất cứ kẻ nào cản trở bọn họ, đều sẽ bị bọn họ không chút do dự loại bỏ.
Bọn họ sẽ không suy nghĩ vấn đề từ góc độ của người khác.
Dù thế nào đi nữa, “vụ án mạng” trước mặt đã xảy ra rồi, mà chuyện đã xảy ra là không thể cứu vãn. Bọn họ cũng bắt đầu ý thức được mình hình như đã làm một chuyện rất kinh khủng, mặc dù bọn họ đã quen với việc ném từng thi thể lạnh băng vào phòng tối, nhưng làm một cơ thể ấm áp trở nên lạnh lẽo dưới bàn tay của chính mình thì vẫn là lần đầu.
Huống chi, vị này chính là người quen cũ, từng là người dẫn đường cho bọn họ, theo một mặt nào đó, cũng là ân nhân của bọn họ.
Bọn họ không hiểu ân tình, nhưng cơ thể đã ngây ngốc phản ứng lại.
Ba người bọn họ ngơ ngác nhìn thi thể đã được xử lý trên mặt đất, có lẽ mơ hồ cảm thấy áy náy nên lùi lại, định tránh vết máu tươi đang lan rộng, nhưng vẫn bị dính đầy chân.
Cứ như vậy, bọn họ lẳng lặng đứng trong vũng máu một hồi, có lẽ là đã bình tĩnh lại, có lẽ là đang suy tính đối sách. Rất nhanh, ba người lại bắt đầu di chuyển. Chuyển động khiến máu lan tràn, toàn bộ thư phòng đều bắt đầu nhuốm máu tươi, trông giống như......
Đỏ giống như ngày đó khi tôi rời khỏi thế giới này.
1
Bọn họ bước đến “cánh cửa” Bàn tay to sử dụng vừa rồi, duỗi tay thử một chút, thấy “cánh cửa” này vẫn còn trong thời hạn sử dụng.
Điều đó có nghĩa là, người kết nối với phía đối diện...... rất có thể, chính là Mẹ, người mà bọn họ vẫn luôn nhận lệnh nhưng lại chưa bao giờ gặp mặt, người mình tôn trọng và sợ hãi từ tận đáy lòng.
Ba người đồng thời nuốt nước bọt.
Nhận ra mình đang nuốt nước bọt, bọn họ sửng sốt một lúc, vì đây là lần đầu tiên cơ thể bọn họ có phản ứng tự nhiên như vậy —— một nỗi sợ hãi ập vào.
Tôi rất hiểu cảm giác của bọn họ, khi tôi còn chưa biết bọn họ là thứ gì, tôi cũng sợ bọn họ.
Thứ chưa biết luôn là điều khiến cho người ta sợ nhất, và lúc này, Mẹ là thứ không biết quyền năng nhất, bí ẩn nhất và khiến người ta không hiểu rõ nhất.
Tất cả những thông tin về y chỉ là suy đoán của tôi, tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi. Tôi đoán y là người cũ, nhưng suy đoán chỉ đến đây mà thôi, tôi không giải thích được vì sao y lại thiên vị ABC, vì sao lại biên ra câu chuyện về “tôi”, vì sao lại thành lập một thế giới kỳ lạ như vậy, và vì sao lại có chút sợ hãi đối với con người cũ.
Mà ba người này thậm chí không có nắm thông tin và nghi ngờ gì y.
Trong đầu trẻ thơ của bọn họ, bọn họ chỉ biết Mẹ là duy nhất và có quyền uy tối cao.
…… Khoan đã?!
Quyền uy tối cao?
Từ này đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, được in hoa tô đậm. Tôi nhớ lại cảnh tôi đã thấy trước khi bước vào rạp chiếu phim —— ba người ABC đột nhiên hướng độc giả quỳ xuống sau khi nghe thấy giọng nói của độc giả.
“Quỳ xuống”, đây chắc chắn là một loại biểu hiện của uy quyền.
Và tôi cũng đã biết trước tất cả những câu chuyện trong thế giới này đều là viết cho Mẹ đọc.
1
…… Không thể nào.
Trong lòng tôi đã loáng thoáng có câu trả lời, nhưng bảo tôi thừa nhận ngay, thì tôi lại cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó —— độc giả nói chuyện rất sinh động sôi nổi, thói quen ăn nói cũng không khác gì con người, một chút cũng chẳng hề giống như “ẩn số” trong tưởng tượng của tôi.
Xem tiếp.
Ba người thầm thì một lúc, và nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Đây là chuyện lớn, chuyện vô cùng lớn, sau khi gặp Mẹ, chúng ta có thể sẽ không quay về được nữa.” A nghiêm túc nói với hai người kia.
Trong một khoảnh khắc, tôi kinh ngạc trước câu nói điềm tĩnh của hắn, ít ai có thể bình tĩnh tuyên bố rằng mình sắp dấn thân vào một hành trình có thể đối mặt với cái chết, nhưng rất nhanh, tôi nhận ra đó là vì hắn không hiểu gì về “chết” cả.
Giống như bọn họ tự ý xử chết Đặng Tề, tùy ý cắt nhỏ Bàn tay to vậy, không ai dạy cho bọn họ cái chết là quan trọng nhất và khó hiểu nhất trong đời người, bọn họ không biết chết nghĩa là gì, cho nên cũng không có mang sợ hãi và kính sợ đối với “chết”.
Hiện tại cảm thấy đây là một chuyện lớn, có lẽ đó cũng chỉ là nhận thức rằng thế giới sắp biến mất và “tôi” có thể gặp uy hiếp đến việc biến mất, chứ không phải là chân chính nhận thức được chết là gì.
Chết không đơn giản là không thể gặp lại tôi nữa...... Tôi rất muốn nói với bọn họ như vậy, nhưng ba người trước mặt đã liều lĩnh hành động.
“Mẹ là quyền lực, nếu sau khi chúng ta nhìn thấy y, y thao túng chúng ta và buộc chúng ta phải hủy diệt thế giới đó, vậy thì Hạ Trạch sẽ không còn tồn tại.” Giọng B khẽ run, xác nhận suy đoán của tôi.
“Cho nên, chúng ta phải chuẩn bị tốt bảo hiểm.” C nhìn hai người bọn họ, kiên định nói.
“Mẹ phái hắn tới đây, đã lâu hắn không trở về, nhất định sẽ khiến Mẹ nghi ngờ,” A liếc nhìn Bàn tay to nằm sõng soài trên mặt đất, “Còn để chuẩn bị biện pháp bảo đảm, chúng ta cũng phải mất rất nhiều thời gian.”
A suy nghĩ một chút, quay đầu nói với C: “Thế thì, ta và B đi ổn định Mẹ trước, ngươi ở lại đây, tạm thời tạo ra một thế giới nhỏ, đưa Hạ Trạch vào trong đó đi.”
“Nếu như thời gian sáng tạo thế giới nhỏ quá lâu, ngươi cũng có thể trực tiếp đưa cậu ấy vào thế giới ký túc xá mà chúng ta tạo ra,” B cũng đưa thêm ý tưởng, “Nhưng tốt nhất là đừng, bởi vì thế giới ký túc xá cũng không ổn định.”
“Nhưng mà…… ta!” C có vẻ không vui vẻ lắm, là người bị bỏ lại, y cũng muốn đi theo hai người AB đối đầu trực tiếp với Mẹ.
Giống như chủ nghĩa anh hùng của một đứa trẻ, cảm thấy người lao lên trước nhất mới là người nổi bật nhất.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ, y vẫn nuốt lời trở lại.
Bởi vì đề nghị A đưa ra quả thực là hợp lý nhất lúc này.
Một người mở đường lui cho tôi, hai người còn lại xung phong đi đối mặt với nỗi sợ hãi bí ẩn kia.
“Phải nhanh, nhất định phải nhanh lên, nếu như ngươi còn chưa làm xong, Mẹ đã ra ray rồi, vậy thì tất cả đều mất công vô ích,” trước khi vào cửa, A quay đầu cẩn thận dặn dò C.
“Cũng nhất định phải chính xác.” B nói thêm.
…… Tôi trước màn hình dường như đã biết tất cả các chuyện về sau là xảy ra như thế nào.
Cả A và B thực sự chỉ đơn giản là nêu sự thật, nhưng đối với C đầu óc trẻ con này, đó chắc chắn là một áp lực khủng khiếp.
Vừa phải nhanh chóng còn phải chuẩn xác, nếu không không chỉ hại tôi mà còn hại hai người kia. Yêu cầu như vậy đè nặng trên người y, âm thầm tạo thành một loại áp lực.
Trước áp lực như vậy, những đứa trẻ thiếu kinh nghiệm đều thường sẽ mắc lỗi.