Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 97

Edit: Mạn Già La

*

Trước khi AB bước vào cánh cửa ánh vàng chói lọi, tôi nhìn thấy rõ ràng hai bàn tay đang buông thõng hai bên người bọn họ đang run rẩy.

Tôi hoàn toàn có thể hiểu, thậm chí nói, nếu một ngày nào đó trong tương lai tôi có thể gặp Mẹ, tôi cũng sẽ cảm thấy hồi hộp và mong chờ như vậy.

Một sinh vật bí ẩn đã tạo ra mọi thứ và sinh ra tất cả chúng tôi, lấy cái tên thần kỳ là Mẹ này cho mình. Chúng tôi dường như có hàng ngàn mối liên hệ với y, nhưng rồi lại tựa như chúng tôi vĩnh viễn không có chút liên quan. Nếu có thể nhìn thấy y, chắc chắn là vừa mong đợi và sợ hãi.

Sau khi AB rời đi, không gian trống rỗng càng trở nên yên tĩnh. Căn thư phòng này nhìn bề ngoài giống như phòng làm việc của con người, nhưng trên thực tế, khi đặt mình ở trong đó thì sẽ phát hiện ra sự khác biệt lớn. Không có tiếng ồn ào mơ hồ nào, không có ánh nắng sẽ thay đổi góc độ theo thời gian, pháo hoa ngày thường đều được ba người ABC liên tục viết ra.

Bây giờ hai người họ đã rời đi, âm thanh duy nhất còn lại trong phòng chỉ còn là tiếng máu nhỏ từng giọt xuống sàn, giống như một chiếc đồng hồ đếm thời gian đẫm máu.

Trong điều kiện như vậy, C không thể không có căng thẳng.

Tôi thấy y đứng ở nơi đó một hồi, ngồi xổm xuống, gục đầu trên mặt đất, hai mắt ngơ ngác nhìn vết máu trên mặt đất. Thật lâu sau mới chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh bàn, lấy ra giấy thiết lập tôi quen thuộc.

Y hít sâu một hơi, đôi mày đẹp đẽ lại nhíu lại lúc nào không biết, cây bút trong tay cũng khẽ run.

Tôi biết, y thực sự rất căng thẳng.

Tôi thấy y ngẩn người ở đó rất lâu, không biết nên viết như thế nào để thiết lập một thế giới bình thường có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, vừa có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tôi. Y thử viết, giống như viết “Thế giới ký túc xá”, nhưng nhanh chóng cau mày, tựa như cảm thấy sẽ mất rất nhiều thời gian, có thể không đuổi kịp tốc độ của AB.

Tôi thấy y buông bút xuống, đi đi lại lại trước bàn, cắn chặt môi dưới. Trên mặt đất vốn đã đầy vết máu, bây giờ bị hắn quần như thế, vết máu cộng dấu chân, mùi tanh tràn ngập cả căn phòng, càng khiến nó trông giống như địa ngục trần gian.

Thời điểm y không hay biết gì, các giác quan của y thực ra cũng bị kích thích bởi bầu không khí này, bước chân của y trong vô thức ngày càng nhanh hơn. Tôi thở dài, hoàn cảnh ác liệt, áp lực từ anh em, hy vọng cứu tôi, ba phần nặng nề nhất này đè trên người y, người này không hoảng loạn là không thể.

Y như người mất hồn đi lại một lúc lâu, và khi lần nữa vòng qua bên cạnh Bàn tay to thì ánh mắt chợt vụt sáng.

“Một thế giới…... không nhất thiết phải sáng tạo ra một thế giới mới.” Hai mắt y chợt sáng lên, cả người tràn đầy sức sống, “Mở rộng thế giới này ra, sau đó cấm Hạ Trạch vào thư phòng này, chẳng phải tương đương với việc xây dựng một thế giới mới sao?”

Y giống như sực tỉnh, miệng không ngừng tán dương ý tưởng của chính mình: “Như vậy, ta không cần phải thiết lập thêm thế giới mới, giảm bớt rất nhiều thời gian không cần thiết. Mà khi ta cũng đi hội hợp với AB, đối với Mẹ, đại biểu cho thư phòng trong thế giới này không có ai. Không có ai nên cũng không cần tìm kiếm gì, thay vào đó nơi nguy hiểm nhất lại trở thành nơi an toàn nhất.”

“Mình thật thông minh!” Y ngây thơ siết nắm tay, khen mình: “Nếu là hai người bọn họ, nhất định sẽ không nghĩ ra được như thế!”

1

…… Xem ra sau này còn phải dạy y thế nào là khiêm tốn.

Y không kìm được vui sướng, lập tức bắt đầu múa bút thành văn, cố gắng lấy tốc độ để bù lại khoảng thời gian lãng phí vừa rồi.

Tôi quan sát nét chữ của y, và quả nhiên đúng như tôi dự đoán, chính là thế giới biệt thự mà tôi quen thuộc.

Và thế, tôi cũng tìm ra lý do tại sao ngay từ đầu tầng hai bị cấm vào rồi —— thế giới y muốn chuẩn bị cho tôi ban đầu cũng chỉ giới hạn ở tầng một.

Cho đến bây giờ, tuy rằng viết vội vàng, nhưng y cũng không có phạm sai sót gì. Thậm chí đến đoạn cuối, sợ tôi sơ ý mở ra cửa biệt thự, dẫn đến đi vào thế giới nào đó, cho nên cũng bổ sung thiết lập ra ngoài cửa —— chính là những gì tôi đã trải nghiệm sau này, con người bình thường không thể bước ra khỏi thế giới nhiệt độ cao cách 10 mét được.

Trên thực tế, rất buồn cười là, nếu tôi có thể đi được 10 mét, là sẽ phát hiện mọi thứ đều biến thành hư vô, thế giới trong nháy mắt sụp đổ. Nhưng tôi có một cơ thể con người, không thể đi được 10 mét, cho nên chỉ có thể bị mắc kẹt mãi mãi trong ảo giác.

Chân tướng chỉ cách tôi gần trong gang tấc, nhưng tôi lại không bao giờ có thể chạm vào nó.

Tôi là bị nhốt như thế, kể cả cuộc sống của tôi nữa, cũng là như vậy.

Sau khi tất cả thiết lập hoàn tất, C thở ra một hơi, gánh nặng cuối cùng cũng trút bỏ được. Y lắc lắc cổ bắt đầu tìm kiếm con dấu lúc trước.

Sau khi Bàn tay to đi vào, con dấu về Đặng Tề đã bị A lặng lẽ giấu ra sau lưng, trước khi đi hắn còn cất con dấu vào một góc trên giá sách.

Tôi nhìn C bước tới, tư thái thả lỏng cầm một cái hình trụ, không chút do dự đóng lên tờ giấy của thế giới trừng phạt.

…… Hóa ra sai lầm của y lại xuất hiện vào ngay lúc này.

Sau khi nghĩ rằng mình đã giải quyết xong mọi chuyện, tự nhiên thả lỏng cảnh giác trước những sơ hở có thể xảy ra, và tự nhiên căn cứ theo trí nhớ mơ hồ của mình cầm con dấu bạn mình đã cất.

Tôi căng mắt nhìn, con dấu thuộc về Đặng Tề lúc này vẫn còn yên ổn nằm bên trái giá sách.

Vị trí A giấu con dấu, là đi dọc theo giá sách sang bên phải, từ góc độ của C mà nói, quả thật chỉ là khái niệm “đặt nó lên giá sách” thôi. Cho nên khi nhìn thấy con dấu xuất hiện trên giá sách, y liền tự nhiên cầm lấy, nhưng lại không ngờ rằng đây là trước đó B tò mò không biết kiểu dáng của con dấu có khác không, nên lấy ra so sánh với con dấu của Đặng Tề, con dấu thuộc về Tiểu gầy vô tội.

…… Tính mạng của Tiểu gầy biến mất khỏi thế giới này chỉ vì một cái nhấn nhẹ nhàng của y.

Sau khi hoàn thành một chuyện lớn đè trong lòng, C càng thêm thảnh thơi. Y nhẹ nhàng tìm được con dấu của tôi, liếc nhìn cánh cửa, nhưng không trực tiếp ra tay.

Bây giờ tôi có thể nhìn ra được cách cánh cửa hoạt động, đường vàng trên khung cửa biểu thị thời gian sử dụng của cửa, chỉ cần đường vàng không biến mất, cánh cửa sẽ không biến mất. Lúc này, đường vàng đang từ từ bò dọc theo dấu vết trên khung cửa.

“Vẫn còn thời gian......” Y chống cằm, như là đang suy nghĩ gì đó, “Dù sao, dù sao cũng đã đến nước này, mọi chuyện đều rối tung lên, chi bằng......”

Y cắn chặt răng, dường như đã quyết tâm làm điều gì đó.

“Vốn dĩ đã không công bằng,” Y giọng như đứa trẻ đang giận dỗi, khuôn mặt rất chín chắn và dịu dàng nhăn lại, “Vốn là chúng tôi quen cậu ấy trước, Đặng Tề chỉ là may mắn thôi.”

1

“Cho nên…… cho nên hiện tại, ta sửa lại nó, cũng rất bình thường!”

…… Tôi có một dự cảm xấu.

Ánh mắt y đảo trái đảo phải, xem ra thật sự cảm thấy chính mình cũng cảm thấy mình đuối lý, hơn nữa tôi biết rất rõ ràng, tên này trên thực tế cũng không có thực sự cảm thấy áy náy, giết người, đưa người đi đến thế giới trừng phạt chẳng qua là chuyện tốn vài phút mà thôi —— trừ khi, chuyện này có dính líu đến tôi.

Tôi nheo mắt.

Đây là…… chuẩn bị muốn làm gì?

Dưới lầu truyền đến một trận nổ vang —— hửm?! Dưới lầu?!

Thế giới được xây dựng?

Tôi vội vàng nhìn, phát hiện C cuối cùng đã xác nhận hình dáng của thế giới biệt thự, đồng thời cấm người ở tầng một vào tầng hai —— cũng tức là loại trừ khả năng tôi phát hiện ra mình thực chất là người trong sách —— nhưng y không ngờ rằng sự giam cầm này vẫn không thể ngăn tôi muốn biết sự thật.

Sau đó, y vung bút lên, viết thêm vài dòng về thế giới biệt thự.

“Khi Hạ Trạch ngủ ở đây, linh hồn sẽ trôi dạt vào căn phòng nhỏ của ký túc xá, và dần cho rằng ký ức trong ký túc xá là ký ức thực sự của mình, cũng từ từ quên đi ký ức trong hiện thực.”

Y nghĩ nghĩ, lại thêm vài chữ.

“Cậu ấy sẽ không quên sự tồn tại của Đặng Tề, nhưng sẽ ——”

Tôi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên khóe miệng C.

“Tất cả những trải nghiệm của cậu ấy với Đặng Tề đều sẽ ở trong trí nhớ, nhưng sẽ bị đổi thành ký ức của cậu ấy và ba người ABC.”
Bình Luận (0)
Comment