Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 33

Nguyên Du hiện tại đang đứng ở một nơi tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón. Ở trước mặt hắn lại là một cánh cửa đang phát sáng vô cùng, giống như là ngọn hải đăng trên biển nhưng so với màn đêm ở đây thì nó không đáng là gì, chỉ chiếu sáng chưa tới hai bước đã tịt. Nguyên Du hiện tại vô cùng phân vân không biết có nên đi vào hay không bởi hắn biết cánh cửa này sẽ dẫn hắn tới đâu.

"Ký chủ, thời gian của ảo cảnh sắp hết, có muốn rời đi?" Bảng thông báo của hệ thống vẫn một mực lơ lửng trước mặt như muốn tạo áp lực cho hắn. Ảo cảnh của hắn thay vì nói là thí luyện chi bằng nói là cho hắn một chuyến quay về quá khứ mới đúng. Ở trong ảo cảnh này hắn đã làm nhưng điều hắn chưa làm được, nói những thứ chỉ có thể giấu trong lòng, tuy biết đây chỉ là một cái ảo cảnh nhưng Nguyên Du vẫn cực kì mãn nguyện. Sau cùng, thở dài một cái, hắn lựa chọn bước vào cánh cửa kia, trở lại thực tại của mình, một thực tại tàn khốc.

Mở mắt ra một lần nữa, một cơn đau đầu nhẹ ập vào đầu hắn nhưng chưa qua vài phút đã biến mất, hơi vung vẩy đầu một chút hắn liền đứng lên. Lâm Vũ Thần thấy hắn đã tỉnh lại cũng liền đứng lên theo hắn. Nguyên Du hơi ngáp dài một cái, vươn vai rồi nhìn về một hướng, hệ thống cũng hiện một bảng thông báo trước mắt hắn:

"Phát hiện có người theo dõi!" Hệ thống sau khi thông báo cho hắn liền xuất hiện một cái ra đa ngay kế bên. Trên ra đa có một chấm đỏ nhấp nháy mỗi khi ra đa quét qua, vị trí cách hắn cũng chỉ chưa tới mười mét. Lâm Vũ Thần thấy Nguyên Du nghiêm mặt như vậy liền biết chuyện đứng im một bên, thở mạnh cũng không dám. Nguyên Du sau khi xác định có người theo dõi mình, khóe miệng hơi nhếch lên bởi hắn biết là ai làm, đây là một trong những mỹ nhân có nhan sắc tuyệt trần nhất a, thậm chí ngay cả khi người này không có thật ngoài đời thì vẫn có nhiều người trầm mê cái nhan sắc kia, trước đây Nguyên Du cũng là một trong những người như vậy nhưng theo thời gian thì cũng có thể tém tém lại chút. Hơi mở miệng, Nguyên Du hướng về nơi người đó đang đứng, nói lớn:

"Quan sát chúng ta từ đầu đến giờ ngươi cũng nên ra mặt rồi nhỉ?" Không gian chìm vào im lặng, Lâm Vữ Thần lúc này kinh hãi tột độ, vậy mà có người quan sát bọn hắn từ đầu đến giờ mà bọn hắn không hề hay biết, sau đó mồi hôi lạnh sau lưng chợt úa ra, nếu trong lúc bọn hắn trong ảo cảnh mà người kia có ý hại bọn hắn thì bọn hắn trốn được sao? Dĩ nhiên là không. Sau khi thở phù một cái nhẹ nhõm vì chưa chết, hắn lo lắng nhìn về phía Nguyên Du đang nhìn, tâm thần căng cứng đến cực hạn. Bọn hắn chờ, 1 phút... 2 phút... 5 phút.... 10 phút trôi qua nhưng không có bất cứ chuyện gì xảy ra, cái này khiến hắn không khỏi hoài nghi Nguyên Du có phải hay không quá đa nghi. Chưa kịp để hắn hỏi vài câu thì Nguyên Du đã lên tiếng, giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn:

"Còn định trốn tới bao giờ? Ta biết ngươi đang ở đâu!" Nói xong liền sử dụng Ảnh Mâu công kích vào một góc tối, nơi hắn quan sát từ đầu đến giờ, không ngoài dự đoán của hắn, một cái tấm chắn ngay lập tức xuất hiện ngăn cản gần như toàn bộ ảnh mâu do hắn tạo ra. Lâm Vũ Thần thấy sự biến háo này, trong lòng lại ngay lập tức khẩn trương lên, người kia có thể dễ dàng chặn được đòn đánh của Nguyên Du nói rõ rằng nếu có đánh nhau thì tám chín phần mười hắn sẽ chết, còn Nguyên Du có lẽ sẽ chỉ ngắc ngoải mà thôi.

Từ trong tấm chắn kia chậm rãi bước ra một thân ảnh vô cùng xinh đẹp, nàng mặc trên mình một bộ quần áo trắng tinh như mây trời, mái tóc trắng bạc búi lên cao cùng với những cây trâm cài tóc vàng được điêu khắc vô cùng ưu mỹ, tôn lên vẻ đẹp của nàng. Làn da trắng muốt như tuyết, khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ và quyến rũ, tinh tế đến mức có lẽ nàng sẽ không có bất kì một bức tượng nào tạc về mình bởi chúng sẽ vấy bẩn gương mặt xinh đẹp của nàng, đôi mắt ngọc ngà, đẹp đẽ như những viên ngọc trai cao quý nhất và cả những viên đá quý đẹp đẽ nhất, hia con ngươi đỏ tươi như máu nhưng lại vô cùng yêu dị cùng quyến rũ một cách khó cưỡng. cái mũi ngọc tinh xảo, nhỏ nhắn vô cùng hòa hợp với toàn thể gương mặt đẹp một cách tuyệt đối của nàng, đôi môi đỏ căng mọng như quả dâu tây mới chín, chỉ cần một nụ cười từ đôi môi ấy là có thể khiến cho hàng triệu sinh linh mất mạng. Nàng từ trên cao nhìn xuống, cao cao tại thượng nhìn xuống bọn hắn, kết hợp cùng với khí chất băng lãnh, cao quý tỏa ra khiến nàng hiện tại giống như một vị nữ hoàng cao quý đang đối thoại với hai kẻ ăn mày.

Nguyên Du nhìn thấy khí chất cùng tướng mạo của nàng trong lòng nhanh chóng xác định nàng là ai. Trảm Không Nữ Đế hay còn gọi là Bạch Vô Thiên, một trong tam đại Nữ Đế. Trong nguyên tác, nàng là sư phụ của Lâm Vũ Thần, dẫn dắt hắn từ một tên phế vật trở thành một tên cường giả ngông nghênh không sọ trời không sợ đất. Tính tới thời điểm hiện tại thì nàng là người có nhiều kiến thức về không gian nhất, một nhát chém của nàng có thể tùy tiện đảo lộn không gian, tuy thiên phú cao là thế nhưng nàng lại đoản mệnh, theo như những gì hăn đọc được, nàng lấy thân mình hóa thành không gian che mắt Thiên Đạo, cho những người tu luyện có thời gian thở trước khi cuộc Đại Thanh Trừng diễn ra. Sau này Lâm Vũ Thần cũng đã tìm nhiều cách đưa nàng trở lại nhưng do đã hóa thành không gian che mắt Thiên Đạo lại bị nó đoạt xá, đánh tan toàn bộ hồn phách không thể chuyển kiếp, nó lấy thân xác đó làm loạn khắp nơi, cuối cùng Lâm Vũ Thần hết cách, đành phải tự tay giết chết sư phụ của mình, nhớ lại tràng cảnh lúc đó hoa lá nở xum xuê, ánh nắng ấm áp dịu nhẹ tỏa xuống người hắn và cả thi thể sư phụ như một lời giễu cợt của Thiên Đạo đối với những kẻ dám lừa gạt mình.

Nhớ lại diễn biến cuộc đời nàng Nguyên Du thầm thở dài, nói là che chở cho Chiến Hồn giả cho người khác đồng cảm vậy thôi chứ mục đích chính của nàng chính là tranh thủ thời gian cho Lâm Vũ Thần đột phá, sau cùng thì lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, hắn đi theo nàng gần ngàn năm nói nàng không có tình cảm đặc biệt đối với hắn chính là nói dối. Nhìn lên Bạch Vô Thiên, hắn thở dài cho số phận của nàng, nếu hôm nay hắn không ở đây mà chỉ có một mình tên Lâm Vũ Thần thì số mệnh của nàng hẳn là sẽ đi theo số mệnh đã được an bài kia. Hắn cũng đồng thời thở dài cho chuyện tình giữa nàng và Lâm Vũ Thần, sau cùng thì thứ giết chết mối tình đó chính là miệng lưỡi thiên hạ, sự vô tâm của Lâm Vũ Thần và cả sự chần chờ của nàng, đến cuối cùng, ngày mà nàng chết đi nàng vẫn không thể nói cho hắn biết được tình cảm của mình.

Đôi mắt ngọc ngà của Bạch Vô Thiên nhìn thấy ánh mắt thương cảm cùng cái thở dài đầy ẩn ý kia của Nguyên Du trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ nộ khí, nàng đường đường là Chiến Thánh cường giả mà hắn dám nhìn nàng bằng con mắt ấy sao. Cố gắng nén cơn tức giận, ngón tay thon dài khẽ nâng lên, chỉ vào người Nguyên Du, giọng nói băng lãnh vang lên:

"Ngươi! Sẽ là người tiếp nhận toàn bộ truyền thừa của ta!"

"Không có hứng thú!" Nguyên Du sau khi nghe liền không nhanh không chậm từ chối trước con mắt ngỡ ngàng của cả hai người.
Bình Luận (0)
Comment