Nghe thấy câu trả lời của Nguyên Du, cả hai người liền đơ mặt ra, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi có vẻ vẫn chưa hiểu rõ đây là chuyện may mắn bậc nào, ta đường đường là một Chiến Thánh cảnh cường giả, truyền thừa của ta mà ngươi cũng dám từ chối sao!" Đây là để trả thù cho ánh mắt lúc nãy của hắn, trong lòng nàng chậm rãi mường tượng ra khuôn mặt kinh ngạc tột bậc của hắn khi nghe chuyện này rồi sau đó quỳ xuống cầu xin nàng cho hắn truyền thừa, chỉ nghỉ tới đây nàng đã cảm thấy có chút vui sướng, Chiến Thánh uy nghiêm không thể phạm.
Lâm Vũ Thần nghe được thân phận của nàng trong lòng khiếp sợ tột độ, đây là Chiến Thánh cường giả a, truyền thừa chắc chắn không phải phàm phẩm, mà Nguyên Du vừa nãy đã từ chối cái hồng phúc này, nghĩ tới đây thôi sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi, vội vàng quỳ xuống dập đầu, thay Nguyên Du tạ lỗi:
"Đại nhân, chúng ta có mắt không thấy thái sơn, mong người đừng trách tội!" Nếu chỉ có một mình hắn ở đây hắn chấp nhận cái chết để chuộc lỗi nhưng đằng này lỗi lầm là của Nguyên Du, hắn không muốn thấy cảnh Nguyên Du phải chết, nếu như bắt buộc phải có một người chết hắn chấp nhận là người hi sinh. Nguyên Du thấy hành động của Lâm Vũ Thần hai đầu lông mày lập tức nhíu lại, con mắt hiện lên vẻ tức giận, quát lạnh:
"Đứng lên cho ta, đầu gối nam nhân chỉ có thể quỳ trước phụ mẫu tuyệt đối không quỳ dưới bất kì ai!" Nguyên Du thấy Lâm Vũ Thần vẫn còn quỳ đấy, hai mắt hơi nổi tia máu, một cước đạp bay hắn, quát:
"Tự tôn của ngươi đâu! Kiêu ngạo của ngươi đâu! Đầu gối không phải muốn quỳ là quỳ!" Nguyên Du tuy nói rất nhập tâm, Lâm Vũ Thần cũng nghe hết tất cả nhưng khổ nỗi không thể đáp lại lời của hắn, một cước lúc nãy của Nguyên Du khiến hắn bây giờ muốn thở cũng khó chứ đừng nói đến nói chuyện hay di chuyển, một cước của Khởi Hồn cảnh không phải là thứ hắn có thể dễ dàng chịu đựng, chưa nói đến đây là một cước của Nguyên Du, sức mạnh khỏi phải bản, hắn chưa chết coi như là may mắn. Nguyên Du hơi liếc Lâm Vũ Thần một chút rồi nhìn về phía Bạch Vô Thiên, hắn hiểu tại sao Lâm Vũ Thần quỳ xuống, tên đó muốn thay hắn gánh tội a nhưng như hắn nói lúc nãy, đầu gối nam nhân không phải muốn quỳ là quỳ, chưa kể đến hắn còn có một kí ức không mấy vui vẻ về cái chuyện quỳ này. Ngửa đầu nhìn thẳng Bạch Vô Thiên, khóe miệng hắn hơi nhếch lên một chút, khí thế bắt đầu tỏa ra.
Không gian xung quanh lập tức trở nên u ám, lạnh lẽo vô cùng, một loại uy áp mạnh mẽ từ người hắn tỏa ra, lập tức áp đảo lấy khí thế của Bạch Vô Thiên. Hắn nhìn Bạch Vô Thiên, khóe miệng vẫn nhếch như cũ, hắn bây giờ giống như một con cự long đang hứng thú quan sát con mồi của mình. Bạch Vô Thiên tuy rất kinh ngạc sự chuyển biến của Nguyên Du nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi chút nào, khí thế áp bức ngay lập tức tăng cường, nhưng tăng tới đâu nàng đều bị cái khí thế bá khí kia của Nguyên Du áp một đầu, không thể vượt qua. Cuối cùng, phần thắng thuộc về Nguyên Du với một chiến thắng áp đảo, Bạch Vô Thiên lúc này nhìn vè Nguyên Du một cách vô cùng kiêng kị, không khỏi mở miệng hỏi:
"Ngươi thật ra là ai!" Trong giọng nói của nàng không che giấu chút nào kiêng kị cùng có chút hoảng, một người có khí thế như hắn hẳn không phải chỉ là người bình thường, nếu thật sự hắn là người có thế lực thì tháng ngày yên bình của nàng sẽ ngay lập tức tan biến.
"Nguyên Du, một tiểu tử Khởi Hồn cảnh sơ kỳ mà thôi."Nguyên Du thu lại khí thế, nhún vai hờ hững đáp lại. Bạch Vô Thiên muốn so khí thế với hắn căn bản chính là muốn chết, hắn có Long Uy, chỉ cần tốn thêm một chút năng lượng thôi là hắn có thể tùy ý nâng cao khí thế của mình, cấp độ của Long Uy chỉ là ảnh hưởng tới mức độ tiêu hao và khí thế mặc định mà thôi, vậy nên hiện tại cơ bản thì không ai có thể so khí thế với hắn.
Bạch Vô Thiên nghe thấy câu trả lời, trong lòng một vạn cái không tin nhưng cũng không thể làm gì, ai biểu nàng hiện tại chỉ là hồn thể, động nhiều thêm chút nữa là nàng đi luôn cho nên nàng hiện tại chỉ có thể nhịn. Nguyên Du nhìn thấy Bạch Vô Thiên khó chịu ra mặt, trong lòng không khỏi thở dài, đôi khi sự thật nó khó tin vậy đấy. Hơi lắc đầu một cái, hắn lại nhìn lên Bạch Vô Thiên, giọng nói vô cùng hờ hững:
"Vậy, ta đã từ chối truyền thừa thì người duy nhất có thể tiếp nhận là tên tiểu tử đang nằm đằng kia, ngươi không có ý kiến chứ?" Bạch Vô Thiên nghe Nguyên Du vậy mà tự tiện định đoạt trong lòng nổi cơn tam bành nhưng lại không thể phát tác khiến khuôn mặt nàng đỏ hết cả lên, trên trán nổi cả gân xanh. Nàng tuy giận là vậy nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của hắn, theo như quy định nàng đặt ra thì miễn là có thể vượt qua mộng cảnh thì đều có tư cách tiếp nhận truyền thừa, ở đây chỉ có hai người mà một người đã từ chối thì cũng chỉ đành trao cho người còn lại. Nàng oán giận nhìn về phía Nguyên Du, nhất định nàng sẽ khiến hắn hối hận vì đã không chấp nhận truyền thừa ngày hôm nay.
Hơi gật đầu một cái, nàng chậm rãi bay về phía đang nằm một đống Lâm Vũ Thần, ngón tay mảnh khảnh khẽ đặt lên trán hắn, tức thì một dòng nước ấm từ đỉnh đầu lập tức tuôn trào khắp cả cơ thể hắn khiến hắn vô thức nhắm mắt lại. Lâm Vũ Thần sau khi ăn một cước của Nguyên Du thì một mực nằm im bất động ở đây, cũng nhờ thế hắn mới nhìn thấy được Nguyên Du bá khí đến mức nào, chỉ trên phương diện khí thế đã có thể áp vị cường giả kia một đầu. Hắn cũng nghe thấy Nguyên Du chấp nhận từ bỏ truyền thừa, trao nó cho hắn, dù trong lòng vô cùng phấn khởi nhưng hắn cũng cảm thấy vô cùng áy náy với Nguyên Du, chỉ vì một tên phế vật như hắn mà một thiên tài như Nguyên Du đã chấp nhận từ bỏ cơ duyên lần này. Lâm Vũ Thần âm thầm thề, sau này miễn là Nguyên Du mở lời thì dù có chết hắn nhất định cũng sẽ làm theo.
Quá trình tiếp nhận truyền thừa của Lâm Vũ Thần diễn ra một tiếng đồng hồ, trong một tiếng này cảnh giới của hắn từ từ nhận được đột phá, từ Tụ Hồn cảnh chậm rãi đột phá đến Khởi Hồn cảnh trung kì, cao hơn Nguyên Du một cái tiểu cảnh giới. Nguyên Du đứng một bên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua Lâm Vũ Thần, trong lòng không khỏi khinh bỉ, tiếp nhận truyền thừa như vậy mà chỉ có thể đột phá cao hơn hắn một tiểu cảnh giới.
Sau khi trao truyền thừa cho Lâm Vũ Thần, cơ thể Bạch Vô Thiên mở hẳn đi, thậm chí phải nheo mắt mới có thể nhìn thấy nàng rõ ràng, Bạch Vô Thiên lúc này thở dốc, dù nàng là hồn thể nhưng bị rút nhiều lực lượng như vậy nàng không tránh khỏi có chút mệt mỏi. Nhìn qua đang nhập định Lâm Vũ Thần cùng đang lạnh nhạt quan sát Nguyên Du, nàng thở dài một cái, chuẩn bị đi vào cơ thể của Lâm Vũ Thần thì một bàn tay nắm lấy vai nàng, đồng thời một tiếng nói mà nàng vô cùng chán ghét vang lên:
"Truyền thừa là của hắn, nhưng ngươi là của ta!" Nguyên Du vô cùng tự nhiên nở một nụ cười, truyền thừa hắn có thể tùy ý cho Lâm Vũ Thần nhưng mỹ nhân thì không, chưa kể nếu Bạch Vô Thiên đi theo Lâm Vũ Thần thì kết cục của nàng chỉ có cái chết mà thôi, như vậy chi bằng để hắn thử thay đổi tương lai của nàng xem thế nào.