Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 37

Nguyên Du tuy cắm đầu vào trò may rủi này nhưng vẫn cảnh giác với mọi vật xung quanh, hắn đã nhìn thấy tên tiểu tử kia tỉnh rồi mà còn giả vờ. Vốn đang điên trong lòng hắn muốn tìm thứ gì đó để giải tỏa mà trùng hợp làm sao tên tiểu tử kia vừa tỉnh dậy nên hắn cũng đành giận cá chém thớt lên tiểu tử đó. Nguyên Du chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Vũ Thần, bàn tay nắm lại thành quyền thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng rắc của mấy khớp tay. Nguyên Du không chút lưu tình đấm thẳng một quyền xuống đầu Lâm Vũ Thần khiến tên đó đang từ trạng thái ngồi ngay lập tức sang trạng thái vồ ếch, đầu hắn chậm rãi sưng lên một cục. Quả nhiên bạo lực là phương pháp giải tỏa bực dọc nhanh gọn nhất. Thấy tên kia còn đang như trong mộng mới tỉnh, Nguyên Du ngay lập tức tìm một cái cớ bao biện cho hành vi giận cá chém thớt vừa rồi của mình:

"Tỉnh rồi mà không báo ta một tiếng, muốn chết sao!" Lâm Vũ Thần nghe câu này trong lòng lập tức oan uổng, đại ca, ngươi lúc ấy đang nổi cơn tam bành, chào ngươi một tiếng không bằng nói ta đi chết cho nhanh gọn. Tuy cảm thấy oan uổng là thế nhưng Lâm Vũ Thần không chút nào cảm thấy bực dọc vì hành động vừa rồi của Nguyên Du dù biết rằng mình là một đối tượng xui xẻo bị hắn chọn trúng để trút giận. Nguyên Du đã vì hắn mà từ bỏ cả một cái đại cơ duyên thì một đấm này có xá chi, chưa kể đến việc hắn sớm đã xem Nguyên Du là đại ca của mình, cho dù Nguyên Du có nói con chó là con mèo thì hắn cũng sẽ nói con chó là con mèo mà không cãi lại.

Thấy Lâm Vũ Thần ăn một đấm của mình mà không có chút bực dọc nào khiến Nguyên Du cảm thấy có chút tội lỗi, Lâm Vũ Thần đang yên đang lành tự nhiên lãnh trọn một đấm của hắn, là người bình thường đã sớm lên cơn mà Lâm Vũ Thần lại có thể nhịn được. Lâm Vũ Thần nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi quần áo, đối với Nguyên Du nói:

"Nguyên Du ca, bây giờ truyền thừa đã lấy, chúng ta ra bằng đường nào?" Hắn không dám hỏi tại sao Nguyên Du nổi cơn, nếu vì câu hỏi đó mà hắn tiếp tục nổi cơn tam bành thì thật sự là xui xẻo vậy nên Lâm Vũ Thần chỉ có nước hỏi một câu không liên quan. Nguyên Du nghe câu hỏi mặt hơi suy tư một chút, trong nguyên tác thì Lâm Vũ Thần sau khi lấy được truyền thừa thì sẽ được Bạch Vô Thiên đưa ra ngoài nhưng bây giờ Bạch Vô Thiên lại không ở đây. Hơi suy nghĩ một chút, hắn nói:

"Vào đường nào thì ra đường đấy." Nói xong hắn không chút chần chờ bước về phía cánh cửa, đi theo lối cũ trở về. Lâm Vũ Thần nghe Nguyên Du nói cũng chỉ biết gật đầu chấp nhận không phản bác, nhanh chóng đi theo bước chân của Nguyên Du đi ra khỏi nơi này. Trên đường đi vẫn gặp các loại bẫy khi bọn hắn vừa vào đây, tu vi của Lâm Vũ Thần cũng đã tăng lên rất nhiều nên độ khó của mấy cái bẫy cũng vì thế mà tăng lên. Nhưng mấy cái này đối với Nguyên Du không chút nào liên quan, mặc kệ mấy cái bẫy tăng đến tình trạng nào thì hắn vẫn có Chân Nhãn là khắc tinh của mấy cái bẫy ẩn này, vì thế cả hai không chút hao tổn vượt qua như lúc mới vào.

Không mất bao lâu cả hai đã đi tới ngã ba rồi từ ngã ba chậm rãi đi tới đại sảnh, hành trình cả hai không ai nói lời nào thành ra không khí hết sức ngột ngạt. Nguyên Du thì không có chuyện gì để nói trong khi Lâm Vũ Thần lại sợ không dám nói. Đi tới đại sảnh, cả hai nhanh chóng bước ra khỏi đại môn, trở lại với đáy thung lũng tối đen như mực kia. Tới đây mới thật sự là nan đề, nửa dưới hắn có thể dễ dàng đưa cả hai lên nhưng ở bên trên lại không có bóng thành ra mấy kĩ năng của hắn trở thành vô dụng, nếu muốn thoát thì chỉ có nước chờ đến khi tối mà hiện tại bầu trời chỉ mới chuyển đỏ, khoảng cách đến đêm còn một đoạn thời gian, Nguyên Du quay đầu nói với Lâm Vũ Thần:

"Tạm thời nghỉ ngơi một lát." Lâm Vũ Thần nghe thấy Nguyên Du nói cũng chỉ biết làm theo, kiếm một chỗ đất bằng bắt đầu nhập định tu luyện, lúc trước hắn không thể tu luyện được nhưng giờ thì có, vậy nên phải tận dụng mọi cơ hội tu luyện, vì một tương lai sánh bước với các cường giả. Nguyên Du nhìn thấy bộ dạng bùng cháy nhiệt huyết của Lâm Vũ Thần, trong lòng thở dài, tên đó sau này đích thực sẽ trở thành cường giả nhưng cái giá hắn phải bỏ qua đích thực là quá lớn, tuy hiểu rằng không có sự trưởng thành nào mà không có đau thương nhưng của Lâm Vũ Thần quả thực là không ai tin được. Quan sát hắn một chút Nguyên Du quay đầu tìm một chỗ ngồi nghỉ, chờ cho đêm đến.

Cùng lúc này, ở một góc nào đó trong khu rừng, Cơ Thanh Huyền sau một ngày tập luyện vất vả chậm rãi đi về phòng mình, đã một ngày kể từ khi nàng gặp nhóm của Nguyên Du, tuy một ngày qua đi nhưng hình ảnh của hắn vẫn cứ ám mãi trong đầu của nàng, dù vung thế nào cũng không đi mà ngược lại còn bám chặt hơn, cái này khiến nàng vô cùng khó chịu, đối với Nguyên Du có thành kiến rất lớn bởi nàng cho rằng nàng mãi không vung được hắn đi là do hắn đã đụng tay đụng chân gì đấy. Cũng bởi chuyện này mà nguyên ngày hôm nay tâm tình của nàng luôn rất tệ, bình thường luôn điềm tĩnh, lạnh lùng cách người ngàn dặm thì hôm nay lại nóng nảy hơn rất nhiều.

Ngồi xuống giường, nàng mệt mỏi giãn người, cảm giác sau khi giãn người xong quả thực rất thoải mái. Sau khi giãn người xong nàng bắt đầu nhập định, thứ nàng cần nhất hiện tại chính là lực lượng để báo thù, nàng sẵn sàng đánh đổi mọi thứ đê có được sức mạnh ấy. Cơ Thanh Huyền bắt đầu nhập định nhưng dù nàng có cố gắng tới mức nào thì cũng không thể giữa vững tâm thái bình tĩnh để nhập định, một phần là do có một cảm giác bất an cứ lởn vởn trong lòng nàng, phần còn lại là do tên Nguyên Du chết tiệt kia, mỗi lần nàng nhắm mắt nhập định là y như rằng khuôn mặt đáng ghét của hắn lại hiện lên trong đầu nàng. Tuy rất giận nhưng nàng lại không biết hắn ở đâu để tới nói chuyện phải trái vậy nên chỉ đành phải chịu đựng, đây mới là lí do chính khiến nàng bực mình mấy ngày qua, thời gian đối với nàng là vàng là bạc mà lại bị tên kia ám đến mức ăn ngủ không ngon thậm chí tu luyện cũng không được.

Nghiến răng một cái Cơ Thanh Huyền rời khỏi phòng, đi quan sát doanh trại của mình. Bình thường nàng không cần phải làm mấy việc thế này bởi đã có người thay nàng quản lí, việc cần làm của nàng chính là trấn tràng khi địa bàn bị xâm phạm và giải quyết vài chuyện hơi lớn một chút. Đi ngang qua vài người, trước mặt thì ai cũng mang theo vẻ nịnh hót gặp nàng thì cung kính cúi đầu nhưng sau lưng lại là có ý nghi dâm tà đối với cơ thể nàng, Cơ Thanh Huyền biết chuyện này nhưng nàng lại không thể làm gì, nếu nàng phản ứng quá mãnh liệt thì có thể bọn hắn sẽ tạo phản đến lúc đó một mình nàng sẽ khó có thể bảo toàn trinh tiết, nhưng nếu không làm gì bọn chúng sẽ nhân cơ hội ấy mà lấn tới cho tới khi leo lên đầu nàng mà ngồi, vì hai nguyên do ấy mà nàng chỉ có thể trừng mắt bày tỏ sự tức giận rồi sau đó cố gắng mắt nhắm mắt mở bọn chúng.

Mấy tên kia thấy Cơ Thanh Huyền đi qua, cặp mắt không chút nào dè chừng ngắm nghía cặp mông tròn trịa của Cơ Thanh Huyền cùng đôi chân dài gần như bạo lộ tất cả ra không khí kia. Bọn hắn biết vì sao Cơ Thanh Huyền có thể chấp nhận chuyện này nhưng cũng không dám quá mức lộ liễu, con giun xéo lắm cũng quằn, ai biết được khi bị dồn vào đường cùng nàng sẽ keo theo ai đêm lưng.

Cơ Thanh Huyền đi đến chỗ lửa trại, chỗ này có thể xem như là trung tâm của doanh trại, mục đích chính của nó tổ chức mấy buổi ăn mừng lớn hay làm đèn chỉ đường cho những người có nhiệm vụ đi tuần buổi tối. Khi cách đám lửa chưa tới hai mươi bước chân, lông mày của nàng khẽ nhíu lại, mùi khói hôm nay có chút khác biệt với mọi ngày, không phải là nàng quá mức cảnh giác mà là vì mũi của nàng đã sớm quen với mùi khói kia, bây giờ bất chợt có mùi khói khác nói nàng không để ý là không thể nào. Tuy hơi thắc mắc nhưng nàng nhanh chóng tự trả lời câu hỏi của mình, mùi khói khác thường ngày hẳn là bọn hắn lấy ở chỗ khác, nàng nghĩ là thế nhưng không biết rằng chính mùi khói hôm nay sẽ thay đổi cả cuộc đời của nàng...
Bình Luận (0)
Comment