Không nghĩ về mùi khói này nữa, Cơ Thanh Huyền đi về phòng lấy một bộ y phục rồi chậm rãi đi ra bờ sông gần đó tẩy rửa cơ thể. Đám nam nhân thấy nàng chuẩn bị ra bờ sông nhưng không ai dám đi theo cho dù lúc nãy biểu hiện rất càn rỡ, trước đây cũng có một tên không biết trời cao đất dày, t*ng trùng lên não đi theo rình Cơ Thanh Huyền, kết cục là bị nàng đánh gãy tứ chi rồi, lột da sau đó quẳng vào miệng yêu thú, hắn bây giờ chỉ còn là một dống phân.
Bơi vì chuyện này mặc dù dục vọng của bọn hắn có cao đến đâu cũng không dám quá mức càn rỡ với nàng, bằng không kết quả của bọn hắn còn thảm hơn tiểu tử kia nhiều. Tuy không đi theo rình trộm nàng nhưng gần như tất cả nam nhân đều có ánh mắt vô cùng dâm dục nhìn ngắm cơ thể nàng, đồng thời còn có vẻ như sắp làm loạn. Cơ Thanh Huyền chỉ lo bọn hắn đi theo rình trộm mình, nào có tâm tư quan sát sắc mặt, con mắt của bọn hắn? Nàng chỉ thấy không ai dám đi theo, thở dài một cái rồi đi tiếp ra bờ sông.
Bờ sông cách doanh trại cũng không xa, đi bộ chỉ mười phút là tới. Cơ Thanh Huyền chậm rãi cởi y phục của mình xuống, chưa tới vài nửa phút sau một cơ thể trần như nhộng của Cơ Thanh Huyền dã bạo lộ ra ngoài không khí. Làn da hơi ngăm tạo cho người khác giới một loại cảm giác dị vực phong tình, mái tóc tím dài hơi dính vào người do mồ hôi. Hai đầu ti hồng hào lộ ra trong không khí, tiểu huyệt hồng hào cùng với lớp lông mao mỏng ở trên, nếu để người khác nhìn thấy cơ thể trần như nhộng này vô cùng dễ dàng khiến người khác chìm đắm trong dục vọng xác thịt với nàng. Cơ Thanh Huyền một tay vén tóc sau lưng, lộ ra một bờ lưng vô cùng gợi cảm, nhưng lại có thứ gì đó hằn trên lưng nàng giống như là một tấm bản đồ nhưng lại thiếu rất nhiều chi tiết. Cơ Thanh Huyền một tay vòng ra sau lưng, khẽ sờ lên lớp da cháy nhám do bị đốt, một cảm giác tê cùng ngứa ngáy lập tức hiện lên trong đầu nàng. Vết thương này, hay nói đúng hơn là tấm bản đồ này là do cha mẹ của nàng lấy lửa vẽ lên lưng nàng cách đây hơn mười năm.
Mỗi lần sờ lên vết bỏng này trong đầu nàng lại không tự chủ được hiện lên vẻ mặt lạnh lùng khi thực hiện của cha mẹ mình, tuy nàng biết họ có nỗi khổ riêng nhưng cung không ngăn cản được sự oán hận dâng lên trong lòng nàng. Nàng ít nhiều cũng là con của bọn họ nhưng họ lại có thể lạnh lùng lấy từng que đốm vẽ từng chi tiết lên lưng của nàng. Lắc đầu, thoát khỏi kí ức, nàng chậm rãi đi về phía dòng sông, ngụp đầu xuống dòng nước mát lạnh. Nhất thời những cảm giác tiêu cực cùng mệt mỏi tan biến, đây có thể xem như là quãng nghĩ trong cuộc sống hối hả của nàng.
Cơ Thanh Huyền tìm một tảng đá, dựa vào rồi chợp mắt một chút, cảm nhận từng dòng nước mát lạnh chảy qua làn da của mình, Trong đầu nàng bất chợt lai hiện về khung cảnh ngày xưa, ngày mà nàng được cha mẹ nuông chiều hết mực, được làm những gì mình muốn, nhưng hiện tại những thứ đó lại không thể tái diễn lại, nàng bây giờ là một tướng cướp người người hô đánh, trong doanh người có ý muốn phản cũng không ít, một số còn muốn đem nàng thành nữ nhân của bọn hắn. Thở dài một hơi, Cơ Thanh Huyền không khỏi tự hỏi hai ngày nay nàng làm sao thế này, Kể từ khi gặp gỡ thiếu niên tên Nguyên Du kia thì mấy kí ức về thời thơ ấu của nàng cứ thế chậm rãi hiện lên trong đầu nàng, tuy rất không muốn nhưng nàng lại không thể từ chối.
Không nghĩ về mấy chuyện đó, Cơ Thanh Huyền đi lên bờ, vận dụng linh khí hong khô cơ thể, mặc đồ lên sau đó trở về doanh trại, một quá trình quen thuộc vô cùng đối với nàng nhưng nàng lại không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận nó. Đi về doanh trại, nàng thấy khói tỏa ra nhiều hơn bình thường, mĩ mâu khẽ nhăn, tóm đại một tên, nàng hỏi:
"Hôm nay làm sao nhiều khói như vậy?"
"Thủ lĩnh, gỗ này hơi ướt nên khói hơi nhiều một chút, nó làm ngài khó chịu sao?" Tên kia vô cùng nịnh nọt hỏi Cơ Thanh Huyền. Cơ Thanh Huyền hơi lắc đầu một cái, thả tên kia ra, chậm rãi đi về phòng mình. Ngày hôm nay càng nghĩ lại càng kì quái, đầu tiên mấy tên nam nhân kia ít nhìn ngắm cơ thể nàng hơn hẳn, cái này khiến nàng hơi khó hiểu, ánh mắt mấy tên đó thông thường vẫn là như muốn đè nàng ra sau đó giở trò một chút, nhưng hiện tại lại hoàn toàn nội liễm. Sau đó là mùi khói khác thường hơn so với bình thường, khói cũng nhiều hơn rất nhiều. Càng nghĩ nàng lại không có manh mối, chỉ biết nâng cao cảnh giác với bọn hắn rồi thôi.
Không lâu lắm màn đêm đã buông xuống, lúc này cửa phòng nàng vang lên ba tiếng gõ, Cơ Thanh Huyền đang nhập định chợt tỉnh lại, mở miệng nói:
"Để đó đi." Người ngoài kia nhận lệnh, tiếng lạch cạch vang lên, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi đi xa dần. Cơ Thanh Huyền nhìn ra bên ngoài, thấy trời đã tối cũng hiểu mình đã nhập định được một thời gian. Lúc nãy không biết vì cái gì mà nàng lại có thể vô cùng đơn giản nhập định, đơn giản hơn bình thường rất nhiều, nếu bình thường nàng cần tới vài phút mới có thể vào trạng thái tu luyện thì lúc nãy chỉ cần ngồi xuống đã có thể làm được. Không nghĩ về cái đó, nàng bước ra cửa cầm lấy khay đồ ăn sau đó không chút chờ đợi trở về phòng của mình. Nàng là thủ lĩnh vậy nên không cần phải tranh ăn giành uống với đám kia, tới giờ sẽ có người đến đưa cơm cho nàng.
Nhìn vào khay cơm của mình, thịt có, rau có, cá có, đủ mọi loại thức ăn. Cơ Thanh Huyền hít môt hơi sâu, mùi thơm từ đồ ăn nhanh chóng xộc vào mũi nàng khiến cái bụng sớm đã đói meo từ chiều đến giờ reo lên. Không để ý hình tượng của mình, Cơ Thanh Huyền cầm đũa lên bắt đầu ăn. Không lâu sau đó một khay đồ ăn đã dọn dẹp xong, lấy một miếng vải lau miệng sau đó đem khay cơm ra cửa, sẽ có người tới dọn.
Sau khi cơm nước xong xuôi Cơ Thanh Huyền ngồi trở lại giường, tiếp tục tu luyện. Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến nửa đêm, Cơ Thanh Huyền bất chợt tỉnh dậy bởi tiếng gầm rú của yêu thú. Thường ngày một vài tiếng gầm rú vẫn có nhưng tối hôm nay nó có vẻ điên cuồng hơn rất nhiều, giống như nổi điên.
Lúc này, lấy doanh trại làm trung tâm, yêu thú vài km xung quanh đều như bị phát cuồng, hai mắt đỏ ngầu, hướng về một phía mà chạy. Cơ Thanh Huyền ra khỏi phòng, cơ thể vũ trang đầy đủ, thậm chí mang theo cả con dao găm kia bởi nàng có dự cảm đêm nay sẽ là một đêm vô cùng loạn. Bước tới một tên, Cơ Thanh Huyền hỏi:
"Chuyện gì đang xảy ra?"
"Thủ lĩnh, không biết vì sao đêm nay yêu thú có vẻ điên cuồng hơn rất nhiều, một số đã hướng nơi này chạy tới." Cơ Thanh Huyền nghe xong gật đầu một cái. Đối với mọi người nói:
"Chuẩn bị chiến đấu." Nói xong nàng cũng rút ra thanh kiếm kế bên hông, chủ động đi tới trước cổng đón đánh. Trong lòng nàng bất chợt hiện lên một ngọn lửa cháy âm ỷ vô cùng khó chịu, mặc dù nó không làm gì nhưng nàng lại bất chợt cảnh giác với đám thuộc hạ của mình hơn thường lệ. Tiếng thú rống ngày càng lớn, càng gần, Cơ Thanh Huyền thủ thế, chuẩn bị chiến đấu. Đây rất có thể là một trận đấu khó khăn nhất từ trước tới giờ của nàng mà lại không biết rằng nhờ trận này mà nàng có thể thay đổi cuộc đời của mình sang một trang mới