Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 106

106. Thanh Vũ trở lại bình thường, dữ.

Sau mấy ngày lại bước vào Cần Chính điện lần nữa, Lâm Thanh Vũ đứng do dự trước cửa. Tiểu Tùng Tử hỏi: "Lâm đại nhân, có gì không ổn ạ?"

Lâm Thanh Vũ giữ vững tinh thần, nói: "Không có, vào thôi."

Ngay khi Lâm Thanh Vũ vừa vào điện, mấy vị trọng thần đang ngồi uống trà đồng loạt đứng dậy hành lễ, thậm chí những người có chức quan cao hơn y cũng đứng dậy bình lễ với y. Lâm Thanh Vũ đáp lễ, đầu tiên hỏi thăm Đại lý tự khanh: "Chuyện mật thám Tây Hạ tra thế nào rồi?"

Tiểu Tùng Tử dâng trà lên cho Lâm Thanh Vũ, thấy y dùng giọng điệu bình tĩnh lãnh đạm để nói chuyện công việc, nỗi lòng đang lo lắng cuối cùng cũng hạ xuống. Hai ngày nay trông Lâm đại nhân rất kinh hồn táng đảm, hắn không tưởng tượng được chuyện cực vui cực buồn gì lại có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho Lâm đại nhân bệnh liệt giường. May mắn thay, cuối cùng Lâm đại nhân cũng khỏe lại.


Lâm Thanh Vũ đã vắng mấy cuộc đàm phán và bình chính của buổi triều sớm, nên việc phải thảo luận nhiều gấp mấy lần bình thường. Ban đầu Lâm Thanh Vũ còn có thể kiên nhẫn nghe họ nói, nhưng càng về sau lại càng lơ đãng, giống như đang muốn vội vàng đi xác nhận điều gì.

Một canh giờ sau, Lâm Thanh Vũ ngồi không yên lên tiếng nói: "Hôm nay dừng ở đây. Chuyện còn lại, ngày mai bàn tiếp."

Đám người nối đuôi nhau mà ra, Lý Sàn là người cuối cùng. Lâm Thanh Vũ nhìn ra hắn đang cố ý lề mề, hẳn là có chuyện muốn nói riêng với y.

"Lý đại nhân?"

Lý Sàn nói: "Lâm đại nhân, Hoàng thượng vừa đăng cơ không lâu, vị trí thủ phụ vẫn còn trống, bách quan cũng không người dẫn đầu. Theo ngu kiến của hạ quan, vì sao Lâm đại nhân không sớm lên Tướng vị, địa vị cao, vậy thì khi Lâm đại nhân xử lý việc triều chính cũng là chuyện trong bổn phận, miễn cho ngôn quan lén nói Lâm đại nhân vượt quá chức phận, độc đoán một phương."


Lâm Thanh Vũ nói một cách hững hờ: "Ngôn quan nói chuyện riêng của ta, nào chỉ có mỗi chuyện này. Cứ để bọn họ nói, bọn họ cũng chỉ dám nói lén mà thôi."

Lý Sàn do dự: "Nhưng..."

"Việc này không cần phải vội. Chờ thời cơ chín muồi, ta tự có tính toán."

Lý Sàn nhìn y một lúc, nhịn không được nói về việc tư: "Hạ quan nghe nói, mấy ngày nay Lâm đại nhân bệnh. Ngươi... không sao chứ?"

"Ta không sao." Lâm Thanh Vũ khách sáo, "Lý đại nhân không cần lo lắng cho ta."

Nghe được sự xa cách trong lời của Lâm Thanh Vũ, Lý Sàn gượng cười: "Không sao là tốt rồi."

Lâm Thanh Vũ vội vã quay về Hưng Khánh cung. Y hỏi thái giám canh giữ ở cửa tẩm điện: "Hoàng thượng còn ở bên trong không?"

Thái giám đáp: "Còn ạ. Nửa canh giờ trước Thái hậu đến thăm Hoàng thượng, Hoàng thượng đang ngủ, Thái hậu nhìn chút đã rời đi."


Lâm Thanh Vũ đi vào tẩm điện, không thấy Giang Tỉnh đâu, chỉ thấy có một cục phồng lên trên giường.

Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của y đang đến gần, Giang Tỉnh chui ra khỏi chăn, trên đầu còn đội chăn, đầu bù tóc rối bị chăn đè bẹp xuống, trông vừa buồn ngủ vừa đẹp trai. Tay cậu bị cột vải, ngáp dài: "Ta chờ huynh, lâu lắm rồi."

Tiêu Ly không thể có loại khí chất này. Thiên hạ rộng lớn, chỉ có mỗi Giang Tỉnh, vừa có thể lười đến mức chọc y phát giận, vừa có thể làm y tùy ý dung túng.

Đôi vai của Lâm Thanh Vũ rũ xuống khẽ khàng đến mức khó mà nhận thấy: "Chờ ta?"

"Chờ huynh." Giang Tỉnh lại nói, "Ta đói."

Giang Tỉnh nói chuyện không trôi chảy lại có chỗ rất đáng yêu. Lâm Thanh Vũ cười khẽ hỏi: "Muốn ăn gì."

Giang Tỉnh nhíu mày suy nghĩ, mở lòng bàn tay của Lâm Thanh Vũ ra, viết hai chữ "hoa quế" lên đó.
Lâm Thanh Vũ nói: "Không có nhạc mẫu làm cho ăn đâu, chỉ có Thượng thực cục thôi, có ăn không."

Giang Tỉnh suy nghĩ: "Ăn đỡ, cũng được." Nói rồi, cậu giơ hai tay bị trói lên, ra hiệu cho Lâm Thanh Vũ cởi nó.

"Không hiểu." Lâm Thanh Vũ dặn dò cung nữ đi chuẩn bị thức ăn cách một cánh cửa, sau đó ngồi lên giường, hỏi: "Ta hỏi đệ, đến cùng thì Cố Phù Châu chết thế nào?"

Trước đây y từng hỏi chuyện này một lần, khi đó tinh thần y hỗn loạn, bị Giang Tỉnh nói dăm ba câu có lệ đã bỏ qua. Sau khi bình tĩnh nghĩ lại thì thấy, nếu Giang Tỉnh chỉ bày mưu tính kế, không đích thân lên chiến trường như đã hứa, thì sao lại xuất hiện chuyện Cố Phù Châu tử trận và lấy lại được Ung Lương.

Giang Tỉnh giật mình, hạ hai tay xuống, thở dài: "Thanh Vũ trở lại bình thường, dữ."

Trước khi Lâm Thanh Vũ rời đi, y không tự chủ được trói hơi chặt một chút. Thân thể bây giờ của Giang Tỉnh quen sống trong nhung lụa rồi, không bằng được với Cố Phù Châu, chẳng qua chỉ mới bị trói một canh giờ cổ tay đã hằn dấu. Lâm Thanh Vũ vuốt ve hai vệt đỏ nhạt, nói: "Đệ nói thật, ta sẽ cởi trói cho đệ."
Giang Tỉnh: "Dài lắm, không nói."

Lâm Thanh Vũ mang giấy bút tới, cởi dây vải trên tay Giang Tỉnh: "Vậy thì viết."

Giang Tỉnh tự biết kiếp này khó thoát. Cho dù bây giờ không viết, chờ khi Tây Bắc truyền tin vào kinh thành, Lâm Thanh Vũ vẫn biết hết tất cả.

Giang Tỉnh cầm bút, Lâm Thanh Vũ cho rằng cậu muốn lên bàn viết, ai ngờ người này lại nằm trên giường, trùm chăn viết, giống như một học sinh bình thường thì lười, nhưng lại lén lút chăm chỉ lúc nửa đêm.

Khi Giang Tỉnh ngừng bút, Lâm Thanh Vũ đã rút tờ giấy đi. Thấy Lâm Thanh Vũ đọc nhanh như gió, đôi mày chau lai, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, Giang Tỉnh lại có ảo giác đang bị giáo viên kiểm tra bài.

"Lấy thân dụ địch..." Lâm Thanh Vũ ha lên bật cười, "Cho nên, đệ hoàn toàn không đem lời hứa với ta để trong lòng, Giang công tử."
Giang Tỉnh cười cười, như đang tự giễu: "Oan quá."

"Nếu có, vậy tại sao đệ lại đặt mình vào nguy hiểm?"

Giang Tỉnh không giải thích được. Nhớ lại, cậu cũng thấy lúc đó mình vĩ đại quá mức. Nếu bây giờ cho cậu lựa chọn lần nữa, có lẽ cậu sẽ không làm thế. Nhưng khi đó cậu đã ở Tây Bắc một năm, tận mắt nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn anh em chết dưới thành Ung Lương, ít nhiều gì cũng có chút gấp gáp.

Nhưng nói với Lâm Thanh Vũ những chuyện này cũng có ít gì, cậu quyết định dùng biện pháp đơn giản thô bạo nhất để giải quyết, quỳ xuống giường, chắp tay trước ngực, lớn tiếng nói: "Ta sai rồi! Lần sau, không dám nữa!"

Lâm Thanh Vũ thờ ơ hờ hững: "Lúc trước đệ hứa hẹn với ta, ta tin, sau đó thì sao?"

Giang Tỉnh im lặng.

Lâm Thanh Vũ cười khẽ: "Sau này, ta sẽ không tin đệ nữa. Ta chỉ tin mình."
Y sẽ không để Giang Tỉnh rời khỏi sự kiểm soát của mình, càng sẽ không để Giang Tỉnh đi đến chỗ y không nhìn thấy. Y đã chịu đủ loại cảm giác này rồi.

Giang Tỉnh cười rồi viết: [Vậy cưng yêu dấu phải bảo vệ ta thật tốt, đừng để ta đánh trận nữa, thật đáng sợ.]

Lâm Thanh Vũ trầm mặc, hỏi: "Lúc đó... có phải đệ rất sợ phải không?"

"Vẫn ổn." Giang Tỉnh nói hời hợt. Cậu mở mền ra, mời Lâm Thanh Vũ: "Vào đây, ngồi."

Lâm Thanh Vũ hơi do dự, chui vào trong chăn, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy y trong nháy mắt.

Trước kia khi ở cùng Tiêu Ly, y chưa bao giờ cảm nhận được luồng khí này. Đây là của Giang Tỉnh, dù cho cậu là Lục Vãn Thừa, Cố Phù Châu hay là Tiêu Ly, Giang Tỉnh luôn mang đến cho y một cảm giác không bao giờ thay đổi.

Một lúc sau, Tiểu Tùng Tử bưng bánh hoa quế đến. Nhìn thấy mái tóc ngắn của Hoàng thượng, Tiểu Tùng Tử kinh hãi: "Hoàng, tóc của Hoàng thượng..."
Lâm Thanh Vũ nói: "Hoàng thượng nhất thời ham chơi nên cắt tóc của mình, không phải chuyện lớn, đừng làm quá."

Giang Tỉnh nhìn vào gương, chợt cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng, cầm lấy kéo tỉa lại tóc mình, cuối cùng cũng làm cho nó trông đỡ kinh hơn. Nhìn thiếu niên tóc ngắn trong gương, cậu không khỏi cảm khái: "Ta cảm thấy, ta lại trở thành chính mình."

Không thể không nói, đàn ông để tóc ngắn vừa gọn vừa nhẹ hơn so với tóc dài. Nếu có thể, y cũng muốn thử để một lần.

Lâm Thanh Vũ nói: "Ngẩng đầu."

Giang Tỉnh ngẩng đầu không rõ vì sao, Lâm Thanh Vũ sờ lên hầu kết của cậu: "Trong mơ, đệ có một nốt ruồi ở đây."

Giang Tỉnh lấy làm lạ: [Huynh không nhớ rõ dáng vẻ trong mơ của ta, sao vẫn nhớ nốt ruồi này?]

"Vì theo tầm mắt của ta, luôn nhìn thấy nơi này của đệ."
Giang Tỉnh nghiền ngẫm lời của Lâm Thanh Vũ, chống cằm cười: "Hửm? Không hiểu."

Lâm Thanh Vũ liếc nhìn cậu: "Hoàng thượng còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu."

Từ khi Giang Tỉnh mở miệng nói chuyện, Thái hậu không còn để bụng chuyện triều chính như trước, phần lớn sức lực của nàng đều dồn hết vào Giang Tỉnh. Mỗi ngày, nàng sẽ đến Hưng Khánh cung nửa ngày, tự mình dạy Giang Tỉnh nói chuyện, như thể xem Giang Tỉnh như một đứa trẻ đang bi bô tập nói.

"Ly nhi, con là Hoàng đế, con nên tự xưng là 'trẫm'." Thái hậu nói, "Lại đây, nói theo mẫu hậu, 'trẫm'."

Giang Tỉnh bất lực nhìn Lâm Thanh Vũ, hy vọng Lâm Thanh Vũ có thể mời Thái hậu đi dùm mình. Lâm Thanh Vũ lại làm như không thấy, bình tĩnh lật một tờ sớ.

Thái hậu không nhận được phản hồi từ con trai vẫn tiếp tục cố gắng: "Ly nhi, nói 'trẫm'..."
Giang Tỉnh đành phải 'trẫm' một tiếng, Thái hậu vui mừng hớn hở ngay tắp lự: "Ly nhi giỏi quá, thật thông minh." Nhìn vào cứ tưởng Giang Tỉnh đã làm một ra một kiệt tác trước không có ai sau không ai làm, "Thanh Vũ, ngươi nói xem có đúng không?"

Lâm Thanh Vũ phản ứng thường thường: "Ừm."

Thái hậu thấy y đang bận việc, lấy làm lạ nói: "Thanh Vũ, nếu ngươi muốn đọc sớ, sao không đến Cần Chính điện?"

Lâm Thanh Vũ giật mình, khẽ nói: "Ta..."

Y biết thế này không tốt, nhưng y không làm được.

Giang Tỉnh nói: "Mẫu hậu, trẫm muốn, ở cùng y."

Trước mặt con trai đang tập nói, Thái hậu không còn chút nguyên tắc: "Được được được, vậy để Thanh Vũ ở cạnh Hoàng thượng." Nàng dừng lại rồi bổ sung, "Tuy nhiên, chờ sau khi Cố tướng quân trở về, Hoàng thượng không được bám theo Thanh Vũ nữa."
Thái hậu vừa nhắc đến Cố Phù Châu, Tiểu Tùng Tử chạy vào thở hổn hển: "Hoàng thượng, Thái hậu, Lâm đại nhân, người báo tin Tây Bắc đến rồi!"

Thái hậu vội nói: "Mau mau, mau mời hắn vào!"

Giang Tỉnh nhìn Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ trông như bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay cầm sớ lại trở nên trắng bệch.

Vẫn may, Lâm Thanh Vũ đã biết. Nếu không, cậu thật sự không thể tưởng tượng được Lâm Thanh Vũ sẽ phát điên thế nào khi biết tin Cố Phù Châu chết từ người khác.

Giang Tỉnh lặng lẽ kéo ống tay áo của Lâm Thanh Vũ, dùng khẩu hình miệng gọi "cưng ơi". Lâm Thanh Vũ lắc đầu, tỏ ý mình không sao.

Một lúc sau, Thẩm Hoài Thức bước vào.

Lần cuối Lâm Thanh Vũ gặp hắn đã là chuyện của năm ngoái. Thẩm Hoài Thức gầy, đen, phong trần mệt mỏi, hốc mắt vằn vện tia máu, có thể thấy, trên đường đi hắn gần như không chợp mắt.
Thẩm Hoài Thức quỳ xuống trước mặt mọi người, giọng khàn khàn: "Tây Bắc đại thắng, đã lấy lại Ung Lương."

Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cố Phù Châu không phụ sự mong đợi của mọi người, Hoàng thượng vừa đăng cơ, hắn đã bình định được Tây Bắc, không thẹn với cái danh Phụ quốc Đại tướng quân đã cho hắn. Thanh Vũ, ngươi đã thật sự gả cho một phu quân tốt."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Nếu là đại thắng, vì sao không thấy vẻ vui mừng trên mặt ngươi?"

Thẩm Hoài Thức ngẩng đầu, nhìn Lâm Thanh Vũ, giọng nghẹn lại: "Lâm thái y, ta có lỗi với ngươi. Cố đại tướng quân..." Thẩm Hoài Thức dập đầu xuống đất, khóc thưa, "Cố đại tướng quân... hắn chết trận!"

Thái hậu đột nhiên trừng to hai mắt, ngẩn người ngã ngồi xuống. Mấy cung nữ thì lấy tay che miệng, im lặng cảm thán; Tiểu Tùng Tử ngưỡng mộ Đại tướng quân đã lâu, bật khóc ngay lập tức.
Tiếng nức nở của Tiểu Tùng Tử quanh quẩn trong điện. Lâm Thanh Vũ nhìn Giang Tỉnh phức tạp, nói: "Đã biết."

Thẩm Hoài Thức: "...?"

Tác giả:

Tân đế: Đại tướng quân an tâm đi đi, trẫm sẽ chăm sóc em góa phụ xinh đẹp.

Bình Luận (0)
Comment