107. Đệ muốn chơi thế nào.
Ngày đó, Lâm Thanh Vũ thủ tiết cho Lục Vãn Thừa chưa đầy một năm, Cố Phù Châu đã tìm mọi cách để cầu hôn, hoàn toàn bỏ ngoài tai về những lời đồn thổi về nam thê. Sau khi cưới, hai người cử keo sơn gắn bó, tình cảm mặn nồng. Thái giám cung nữ trong cung thường hay thấy Cố Phù Châu đến Thái y viện đón phu nhân, ngẫu nhiên cũng thấy Lâm Thanh Vũ chờ phu quân ở ngoài cung, có thể thấy họ phu thê tình thâm.
Bây giờ bỗng nhiên nghe tin dữ Cố Phù Châu tử chiến sa trường, ngay cả Tiểu Tùng Tử còn rơi nước mắt vì hắn, chỉ có Lâm Thanh Vũ không rơi một giọt lệ nào, chỉ bình thản để lại hai chữ "Đã biết".
Trừ Giang Tỉnh, những người còn lại đều chìm đắm trong tin dữ, khi nghe Lâm Thanh Vũ nói thế, ai cũng đơ ra, trừng đôi mắt đỏ bừng.
Nhất là Thẩm Hoài Thức, hắn được Lâm Thanh Vũ nhờ đến Tây Bắc bảo vệ an toàn cho Cố Phù Châu. Hắn ở cạnh Cố Phù Châu một năm, biết Cố Phù Châu có tình cảm sâu nặng với Lâm Thanh Vũ thế nào. Hắn cho rằng Lâm Thanh Vũ sẽ nổi trận lôi đình, hoàn toàn suy sụp, tuyệt vọng, hắn cũng đã sẵn sàng dùng cái chết để tạ tội, nhưng không ngờ Lâm Thanh Vũ lại cho hắn một phản ứng hắn không tưởng tượng được.
Giang Tỉnh nhìn cái trán vương máu của Thẩm Hoài Thức và vẻ mặt sững sờ của những người khác, thầm thở dài. Lâm Thanh Vũ đã suy sụp một lần, y gần như đã đánh mất lý trí. Lâm Thanh Vũ của bây giờ đã không còn sức để diễn kịch nữa, y chỉ có che đậy mọi thứ dưới vẻ ngoài bình tĩnh như ngày trước.
Từ trước đến nay, Lâm Thanh Vũ không bao giờ để lộ vẻ yếu ớt của mình ra trước mặt người khác, cậu là ngoại lệ duy nhất.
Cuối cùng, Thái hậu phá vỡ sự trầm mặc quỷ dị này: "Cố tướng quân có võ nghệ cao cường, thân thủ bất phàm, là chủ soái một quân. Tại sao khi dẹp được Ung Lương, hắn lại chết trận!"
Thẩm Hoài Thức lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: "Thành Ung Lương phòng thủ kiên cố, quân ta đánh mãi không xong. Cố đại tướng quân vì giảm bớt thương vong cho chúng tướng sĩ, không tiếc... đặt mình vào nguy hiểm, dụ địch ra khỏi thành."
Khi Thẩm Hoài Thức nói đến đây, tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm động, tiếng khóc nức nở vang vọng bên tai. Tiểu Tùng Tử khóc đến mức thở không ra hơi, cả người như sắp khóc ngất tới nơi.
"Võ Du Viễn tướng quân vốn đã bố trí trận phục kích từ trước, lẽ ra đã bao vây giáp công kẻ thù với Cố đại tướng quân. Ai có thể ngờ..." Thẩm Hoài Thức nhắm mắt lại một lúc rồi mới nói tiếp, "Ai có thể ngờ trên đường Võ tướng quân chi viện gặp tuyết lở, bị chặn ngoài quan khẩu. Cố đại tướng quân không chờ được viện binh, vạn -"
Một tiếng ho khẽ ngắt lời Thẩm Hoài Thức. Giang Tỉnh kéo ống tay áo của Thái hậu, nói: "Mẫu hậu, đói."
Giọng Thái hậu khàn khàn: "Tú Kiều, dẫn Hoàng thượng đi dùng điểm tâm."
Tú Kiều ma ma lau nước mắt trên mặt, đang muốn dẫn Giang Tỉnh đi, Giang Tỉnh lại nói: "Muốn ăn ở đây, với mẫu hậu."
Thái hậu cảm thấy được an ủi, cười rưng rưng: "Hoàng thượng cũng biết hiếu thuận với mẫu hậu... Cố đại tướng quân là rường cột nước nhà, trung quân ái quốc, một khi chết trận, Đại Du cũng mất một cánh tay. Hoàng thượng cũng buồn cho Cố tướng quân, đúng không?"
Ý đồ của Giang Tỉnh quá rõ ràng, Lâm Thanh Vũ tạm thời thỏa mãn ý của cậu, bỏ qua việc này. Y hỏi Thẩm Hoài Thức: "Di thể của Đại tướng quân, bây giờ đang ở đâu?"
Thẩm Hoài Thức ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Vũ, hồi lâu sau mới nói: "Sau khi ta đi ba ngày, Sử Phái tướng quân tự mình hộ tống Cố đại tướng quân hồi kinh, Võ tướng quân ở lại Ung Lương chờ lệnh."
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Hậu sự của tướng quân, ta sẽ đích thân lo liệu."
"Thanh Vũ," Thái hậu không khỏi nói, "Nếu trong lòng ngươi khó chịu, tuyệt đối đừng kìm nén, cẩn thận thương thân."
Lâm Thanh Vũ nói: "Đa tạ Thái hậu quan tâm."
Thái hậu thở dài: "Ngươi đi đi. Kêu Lễ bộ cùng xử lý hậu sự của Cố tướng quân."
Lâm Thanh Vũ nhìn về phía Giang Tỉnh, nói khẽ: "Vi thần... không đi."
Giang Tỉnh nghe vậy, hơi cong khóe môi lên. Lâm Thanh Vũ thật sự dính người quá mà, nhưng má nó cậu thích.
Thái hậu tưởng mình nghe lầm: "Gì cơ?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Gọi Lễ bộ Thượng thư đến Hưng Khánh cung là được. Hoài Thức, ngươi đi đường cũng vất vả cả ngày lẫn đêm. Tiểu Tùng Tử, mang Thẩm công tử đến thiên điện tắm rửa thay quần áo. Lát nữa ta có chuyện muốn hỏi hắn."
Vất vả lắm mới mời được Thái hậu quay về Từ An cung, Lâm Thanh Vũ cho người lui ra, hỏi Giang Tỉnh: "Vì sao vừa nãy đệ không để Thẩm Hoài Thức nói tiếp?"
Giang Tỉnh cười: "Hiểu lầm rồi." Mấy ngày nay cậu đã có thể nói chuyện nhiều hơn trước mặt Lâm Thanh Vũ, "Vừa nãy ta đói thật."
Lâm Thanh Vũ nhìn cậu hơi lên án: "Đệ lại gạt ta."
"Huynh muốn nghe được gì từ Thẩm Hoài Thức? Biết ta chết thế nào hay sao?" Giang Tỉnh bất đắc dĩ, "Ta đã nói với huynh hết rồi Thanh Vũ à."
"Nếu đã vậy, ta nghe Thẩm Hoài Thức nói lần nữa thì đã sao?"
Giang Tỉnh nghẹn lời, thấy sắp không ngăn được Lâm Thanh Vũ, chợt cười: "Miệng lưỡi Thẩm Hoài Thức vụng về, khẳng định nói không hay, không diễn tả được nỗi thê thảm trước khi chết của ta. Không thì, ta diễn cho huynh xem."
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Đệ lại muốn chơi thế nào."
"Huynh diễn Thẩm Hoài Thức, ta diễn Cố Phù Châu." Nói rồi, Giang Tỉnh chợt thay đổi sắc mặt, che ngực, khôi phục lại biểu cảm ngày đó bị trúng tên giống y như đúc. Chỉ nghe cậu 'ư' một tiếng, ngã vào người Lâm Thanh Vũ.
Lâm Thanh Vũ đỡ cậu trong vô thức, hai người cùng nhau quỳ rạp xuống đất. Giang Tỉnh nằm trong lòng Lâm Thanh Vũ, nói khó nhọc: "Cứu ta, ta đã viết giấy cam đoan cho y, y còn đang chờ ta, ta không thể lừa y..."
Lâm Thanh Vũ chần chờ.
Trước khi Giang Tỉnh chết chỉ nhớ mong những gì đã hứa với y, lẽ ra y phải cảm động không thôi, nhưng vì sao y chẳng những không cảm động... còn hơi muốn cười?
Giang Tỉnh nhìn Lâm Thanh Vũ đầy thắm thiết: "Đừng để ta chết, y sẽ khóc."
Lâm Thanh Vũ: "..."
"Xin ngươi, cứu ta, nhất định phải cứu ta... A." Giang Tỉnh 'a' một tiếng rồi buông tay, mở to mắt ngã vào lòng Lâm Thanh Vũ, trở thành xác chết nằm bất động.
Lâm Thanh Vũ thấy cậu không phản ứng, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì chết á." Giang Tỉnh diễn xong cũng không ngồi dậy, nhân cơ hội nằm lười trong lòng vợ, nghịch mái tóc dài buông xõa trên ngực Lâm Thanh Vũ, "Ta diễn sự thật hết đó, huynh không tin thì đi hỏi Thẩm Hoài Thức."
Lâm Thanh Vũ bật cười: "Ta tin."
"Vậy sao huynh không cảm động chút nào hết vậy?" Giang Tỉnh nhìn y chằm chằm, "Mắt cũng không thèm đỏ, quá đáng."
Lâm Thanh Vũ thành thật: "Quả thật ta không muốn khóc lắm."
Giang Tỉnh đạt được mục đích, ngoài miệng lại chế nhạo: "Không phải chứ Thanh Vũ. Ta tình cảm thế này mà huynh còn không muốn khóc? Vậy là hết yêu rồi, đúng không."
Lâm Thanh Vũ vuốt mái tóc ngắn của thiếu niên: "Không phải hết yêu, mà là chuyển từ Đại tướng quân sang Hoàng thượng."
Giang Tỉnh cười nói: "Có lý."
Mặc dù Giang Tỉnh đã diễn lại một lần, nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn gọi Thẩm Hoài Thức đến. Thẩm Hoài Thức chờ đã lâu, còn tưởng sẽ có cơ hội nói riêng với Lâm Thanh Vũ, nhưng khi vào điện mới biết, quả thật Lâm Thanh Vũ đã đuổi hết những người không liên quan đi, chỉ giữ lại một mình thiên tử.
Khi Thẩm Hoài Thức vào kinh rồi mới biết chuyện giang sơn đổi chủ. Hắn không biết nhiều về vị tân đế vẫn được nuôi ở Tấn Dương viên này, cho nên dù hắn lớn lên ở trong cung, nhưng cũng chưa từng gặp trực tiếp vị trưởng hoàng tử trước mắt. Hôm nay nhìn thấy thiên nhan, mặc dù thân gánh trách nhiệm, tâm tình nặng nề, nhưng hắn cũng thấy tướng mạo của thiên tử cực kỳ ưu tú, còn thắng Cố đại tướng quân ba phần, là mỗi người một vẻ với Lâm Thanh Vũ.
Nhưng làm cho Thẩm Hoài Thức rúng động nhất không phải là dung mạo của thiên tử, cũng không phải là mái tóc ngắn kỳ lạ của cậu, mà là ánh mắt cậu nhìn Lâm Thanh Vũ.
Lâm Thanh Vũ lạnh lùng là thế, thì sao còn có người có thể để y đối đãi nhẹ nhàng ngoài Cố Phù Châu.
Thẩm Hoài Thức đang suy nghĩ miên man, thì nghe Lâm Thanh Vũ nói: "Năm ngoái, lúc ta mời ngươi đi Tây Bắc đã từng nói, ta chỉ cần ngươi làm tốt một chuyện, đó là bảo vệ tướng quân cẩn thận, bảo đảm hắn bình an quay về."
Lúc Lâm Thanh Vũ nói chuyện, Giang Tỉnh ngồi bên cạnh, vừa nghe hai người nói chuyện, vừa xếp chồng đống sớ cao cao.
Thẩm Hoài Thức cúi đầu: "Là ta phụ sự giao phó của Lâm đại nhân, ta xin lỗi tướng quân, cũng xin lỗi Lâm đại nhân. Lâm đại nhân muốn xử trí ta thế nào, ta cũng nhận."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi đã cố gắng hết sức rồi ư?"
Thẩm Hoài Thức cắn răng, trầm giọng đáp: "Ta chỉ hận mình không thể chết thay Đại tướng quân."
Mỗi giây mỗi phút sau cái chết của Cố Phù Châu, hắn đều nghĩ sẽ tốt biết bao nếu người chết là hắn. Hắn một thân một mình, không ràng buộc, chết cũng sẽ không có ai đau khổ vì hắn. Dùng mạng của hắn đổi cho Cố Phù Châu, đổi lại một cánh tay cho Đại Du, rất đáng giá.
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt: "Ngươi có thể vì hắn, vì Đại Du làm đến mức này, ta còn có gì có thể trách ngươi thêm được nữa."
Thẩm Hoài Thức chợt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Vũ như đang nhìn một người xa lạ.
Lâm Thanh Vũ lại hỏi: "Sau này ngươi có tính toán gì không? Ta biết ngươi không muốn ở lại kinh thành, nếu ngươi muốn về biên cương, ta sẽ sắp xếp cho ngươi."
"Ta..." Thẩm Hoài Thức nuốt nước bọt, "Ta muốn ở lại kinh thành một thời gian, đưa Cố đại tướng quân đoạn đường cuối cùng."
Lâm Thanh Vũ khẽ gật đầu: "Theo ý ngươi. Hơn nữa, chuyện lương thảo bị cướp, ta sẽ cho tướng sĩ Tây Bắc một lời giải thích."
Nói đến đây, hẳn cũng nên kết thúc. Thấy Thẩm Hoài Thức còn sững sờ tại chỗ, Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi còn chuyện gì nữa hay sao?"
Thẩm Hoài Thức do dự hồi lâu: "Lâm đại nhân, trước khi Cố đại tướng quân chất, đã nói với ta rất nhiều..." Thẩm Hoài Thức siết chặt hai tay, "Hắn cầu ta cứu hắn. Hắn nói hắn đã hứa với ngươi, nhất định phải trở lại bên cạnh ngươi. Là ta vô dụng, ta không cứu được hắn... Ta chỉ có thể nhìn hắn chết không nhắm mắt, ta không làm được gì..."
Nói xong lời cuối, hai mắt của Thẩm Hoài Thức đã mơ hồ, khóc không thành tiếng.
Nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn chỉ nói hai chữ: "Ta biết."
Thẩm Hoài Thức sững sờ: "... Lâm đại nhân?"
"Bởi vì hắn đã hứa với ta, hắn liều mạng muốn sống, nhưng cuối cùng hắn vẫn không về. Cho nên ta sẽ trách hắn, oán hắn." Lâm Thanh Vũ cười lạnh, "Ta phải oán hắn cả đời."
Thẩm Hoài Thức lại trầm mặc, nước mắt rơi từ trên má, nhỏ giọt xuống mu bàn tay dãi dầu gió sương của hắn.
Hắn cho rằng dù Lâm Thanh Vũ có lãnh tính lãnh tình thế nào, thì đối với Cố Phù Châu vẫn sẽ khác. Là hắn nhìn lầm Lâm Thanh Vũ.
Hoặc cũng có lẽ, hắn chưa bao giờ hiểu y.
Thẩm Hoài Thức không nhịn được nữa, chất vấn: "Lâm đại nhân thế này, có thể xứng đáng với nỗi đau vạn tiễn xuyên tim của Đại tướng quân ngày đó hay không?"
Lâm Thanh Vũ mở to hai mắt, chợt nhìn Giang Tỉnh. Giang Tỉnh nghĩ thầm xong đời rồi, đống sớ cậu dùng nửa ngày để chất chồng lên, sập.