Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 127


Hai tay nhanh chóng kết ấn quyết, một loạt hư ảnh lôi kiếm từ trên hư không lao xuống đâm vào thân thể Hắc Thủy Huyền Xà.

Kiếm lôi mang theo khí tức hủy diệt rất mạnh, lực sát thương cũng áp chế yêu thú rất nhiều.

Nhất Vô Niệm cũng muốn luyện tay một chút với nó, nói là như thế nhưng xét về cảnh giới thì hắn còn lép vế hơn rất nhiều.
Đối phương đã là tam giai đỉnh phong, hắn mới chỉ là Kim Đan tầng 7 thế nhưng hắn vẫn rất tự tin không rơi vào thế hạ phong.
Bên kia, Hắc Thủy Huyền Xà bị lực lượng của vô số lôi kiếm trên hư không đâm xuống khiến cho thân thể của nó dần dần bị ép xuống bên dưới đầm lầy.

Nhưng… cứ nhìn lực lượng lôi kiếm hư ảnh va chạm vào lân vảy của nó rồi tan biến, trong lòng Nhất Vô Niệm cũng không có cảm thấy bản thân chiếm được bao nhiêu lợi thế.
Hắc Thủy Huyền Xà dùng đuôi quật mạnh mấy cái lập tức vô số lôi quang kiếm ảnh vỡ vụn, đầm lầy dưới sự quậy phá của hai người lập tức trở nên vô cùng thê thảm, từng mảng bùn đất dưới lực lượng va chạm bắn lên bốn phía.

“Rống…” Hắc Thủy Huyền Xà ngửa đầu gào thét để thể hiện sự phẫn nộ của nó, đồng thời cơ thể của nó cũng vặn vẹo trên không trung.
Lập tức một loạt thủy tiễn, băng tiễn phủ kín bầu trời liên tục hướng chỗ Nhất Vô Niệm đang ngự kiếm bắn tới.

“Định dùng chiêu này nữa sao?” Nhất Vô Niệm hơi nhếch khóe môi lên thầm nói.
Hắc Thủy Huyền Xà chủ tu thuộc tĩnh thủy, có một chút thuộc tính băng biến dị thế nhưng thuộc tính băng của nó tương đối yếu ớt, mà lần này hắn nào để cho đối phương cứ thế ép sát hắn được.

Lần này, hắn dự tính dùng thuộc tính khắc chế lực lượng của nó, ban đầu còn chưa nghĩ ra việc này làm cho hắn có chút lóng ngóng.
Bây giờ nghĩ lại bản thân kinh nghiệm phản ứng vẫn còn quá kém, trước đó cơ bản toàn dùng lực lượng của kiếm đạo để tiêu diệt đối thủ.

Ngược lại, thuật pháp lại tương đối ít dùng.

Trong nội tâm của Nhất Vô Niệm không cho rằng kiếm đạo thực sự vô địch, thuật pháp cũng có thể vô địch.

Chẳng qua hai lực lượng này thuộc hai con đường khác nhau, chỉ cần đi đến cực hạn thì đều có thể nắm giữ sức mạnh vô địch.
Kiếm cũng được, pháp cũng được.
Thứ hắn kiếm tìm chính là cực hạn bản thân, và kiếm lộ chính là một trong những con đường hắn sẽ đi, đi đến cực hạn.

Nhưng không có nghĩa hắn sẽ dứt bỏ những thứ khác, thuật pháp hay bất cứ vũ khí nào khác.

Không vì kiếm mà vứt bỏ những điều khác, hệ thống giúp hắn đi con đường kiếm đạo.
Hắn không phản đối, thế nhưng kiếm cũng chỉ là một trong những điều hắn sẽ đi.
Nhất Vô Niệm ném thanh phi kiếm trong tay ra, dùng đánh ra một chiêu kiếm thuật.

Trên hư không xuất hiện một đạo đồ án màu đỏ, thoáng chốc thanh kiếm xuyên qua đạo đồ án đó hóa thành vô số thành hỏa kiếm uốn lượn va chạm, ngăn cản thủy tiễn, băng tiễn.

Đương nhiên đây không phải chiêu thức hắn đánh lại, chỉ thấy hai tay của hắn nhanh chóng bắt quyết, miệng niệm vài câu chú ngữ.
Xung quanh phạm vi hắn đang đứng lập tức xuất hiện một tầng quang manh thổ thuộc tính, công kích của Hắc Thủy Huyền Xà nhanh chóng đột phá đám kiếm quang hỏa diễm liên tục công kích vào màn chắn thổ quang.

Bất quá, lớp phòng ngự này do Nhất Vô Niệm đánh ra cũng tương đối cường đại, dù cho lực lượng thủy tiễn, băng tiễn rất mạnh nhưng cũng không thể trong một thời gian hắn đột phá được.
Thổ khắc thủy cũng không phải nói ngoa.
Hơn nữa, thuật pháp trong tay Nhất Vô Niệm cũng không phải loại đẳng cấp thấp.

Mỗi một thuật pháp hắn đánh ra đều từ bên trong Đại Điển Thuật Pháp, các loại thuật pháp cơ bản ban đầu đều đã được hệ thống nâng cấp.


Nếu như trước đó mấy loại này chỉ là sơ cấp, chuyển dành cho những tu sĩ mới nhập môn.

Vậy thì đẳng cấp hiện tại của những thuật pháp này đã vượt qua phạm trù đó, kết kén trở thành thuật pháp đẳng cấp cao.
Thuật pháp dễ học nhưng khó tinh, bình thường mà nói.

Thuật pháp được chia làm bốn cảnh giới, đó là nhập môn, tiểu thành, đại thành cùng đại viên mãn.

Nhập môn thì rất đơn giản, cơ bản chỉ cần ba bốn ngày là có thể.

Thế nhưng muốn đạt tới tiểu thành tối thiểu cũng phải mất mấy tháng, nếu thiên tư ngu dốt cũng phải mất tới một, hai năm.
Mà muốn đại thành thì phải mất ba bốn năm, trên đó chính là đại viên mãn.

Cái này cơ bản không phải chỉ cần chăm chỉ học tập là được, nếu không lý giải cũng như cảm ngộ được cảnh giới tối cao của nó thì chỉ tốn công tốn sức mà thôi.

Bởi vậy, trừ khi tu sĩ đi theo con đường thuật pháp nếu không rất ít ai tốn thời gian để nâng cao một môn thuật pháp.
Đây vẫn chỉ là thuật pháp cấp thấp, đến khi tiếp xúc được thuật pháp cấp cao hơn sẽ cảm thấy thời gian chỉ là thoáng chốc, thuật pháp càng cao càng khó lĩnh ngộ.

Đương nhiên kèm với nó thì uy lực cũng được theo tỷ lệ thuận mà tăng trưởng.


Chính vì như vậy mà rất nhiều người đã từng đi theo con đường này, cũng bị chôn vùi theo lãng quên.
Dù vậy, thế nhưng vẫn có rất nhiều người cho rằng bản thân có thể, không biết được bản thân cực hạn nằm ở chỗ nào.

Đôi khi ảo tưởng, tự lừa dối bản thân có thể đánh vỡ được cực hạn của chính mình.

Niềm tin, tự tin là tốt thế nhưng đôi khi sẽ chôn vùi đi năm tháng, những cơ hội khác.
Thời gian bản thân đang chăm chú nâng cao thuật pháp đó đến cảnh giới cao hơn, những người khác đã học được rất nhiều thuật pháp, kiếm pháp, thương pháp hay vô số pháp bảo khác.

Để nâng cao thuật pháp đến cảnh giới cao hơn, cần ngộ tính, cơ duyên chứ không đơn thuần chỉ bằng sự cố gắng.
Bế quan tu luyện, học tập, mài dũa thuật pháp cũng chỉ là biện pháp nhất thời, đợi đến khi gặp bình cảnh.
Cơ duyên được đặt lên hàng đầu.
Ngộ tính, thiên phú cũng phải xếp sau.
Một khi cơ duyên đủ lớn liền có thể thay đổi cuộc đời của một người, đủ để nghịch thiên cải mệnh.
Nhất Vô Niệm phất tay một cái, năm đạo ánh sáng bay ra, hóa thành năm viên cự thạch khổng lồ từ trên hư không rơi xuống chính xác vào từng vị trí của Hắc Thủy Huyền Xà.
Ầm ầm!
Ba tiếng nổ thật lớn vang lên, Hắc Thủy Huyền Xà hơn phân nửa người đều bị cự thạch nhẫn chìm vào bên dưới đầm lầy, nó rống giận ngửa đầu gầm thét những tiếng thê lương.
Đồng thời cùng lúc, Nhất Vô Niệm tế xuất ra một thanh trường kiếm xen lẫn hai màu đỏ và xanh, dưới vài động tác thủ pháp thanh kiếm rất nhanh tỏa ra lực lượng ba động.

Một bên hỏa diễm bùng cháy, bên còn lại hàn khí bức người lan tỏa ra xung quanh.

Đây không phải Băng Nham Kiếm, mà là một thanh Hàn Hỏa Long Kiếm – Hư Khí hạ phẩm.
Cũng là một món pháp bảo được hắn đánh dấu trong khỏng thời gian trước đó, nghe tên thì cũng hiểu thanh kiếm này nắm giữ hai loại thuộc tính, đó chính là hỏa và băng.

Mới đầu biết thuộc tính của thanh kiếm này trong lòng hắn cũng không quá để ý, nhưng khi để ý từ “Long” ở phía sau mới có chút hứng thú.
Không sai, bên trong thanh kiếm này ẩn chưa một chút khí tức của long tộc.


Nói chính xác hơn thì thanh kiếm này đã từng nhuốm qua máu long tộc, đẳng cấp của thanh kiếm này chỉ là bề ngoài mà thôi.

Hệ thống từng đánh giá, thanh kiếm này trước đó từng có cơ hội bước vào đẳng cấp tối thượng.

Về phần tối thượng là cảnh giới nào, Nhất Vô Niệm cũng không rõ ràng nhưng hắn biết, chắc chắn đẳng cấp của nó vượt qua Hư Khí.
Cầm thanh kiếm trong tay, Nhất Vô Niệm cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ của nó đang tràn vào cơ thể, một sự tương liên hài hòa mà bất kỳ thanh kiếm khác nào hắn từng tế luyện trước đó.

Ngay cả Băng Nham Kiếm – Hư Khí thượng phẩm cũng không mang đến cho hắn cảm giác như vậy, dường như thanh kiếm này ẩn chứa một loại lực lượng vô cùng gần gũi quen thuộc với hắn.

Hàn Hỏa Long Kiếm hóa thành một cơn lốc xoáy hỏa diễm xuyên thẳng xuống đỉnh đầu của Hắc Thủy Huyền Xà.
“Chấn!”
Một tiếng hét thảm, chỉ thấy đỉnh đầu của Hắc Thủy Huyền Xà bị lốc xoáy hỏa diễm kiếm khí do Hàn Hỏa Long Kiếm tạo ra xoắn nát một bên đầu của nó, máu tươi chảy ra trông vô cùng thể thảm.

Nhất Vô Niệm không phải trẻ con, hắn cũng không phải vô danh tiểu tốt mới bước vào con đường tu chân, đối với cảnh tượng phía trước trong lòng cũng không có bao nhiêu khó chịu.
Trước mắt của hắn, Hắc Thủy Huyền Xà chính là kẻ địch.

Mà đối với kẻ địch, trong lòng của Nhất Vô Niệm chỉ có một từ để hình dung.
“Diệt”.
Sau khi trải qua một vài tình huống nhẹ dạ cả tin, đối với danh xưng người tốt nó quá mức xa xỉ đối với Nhất Vô Niệm.

Đã từng có một khoảng thời gian niên thiếu, hắn đã có lý tưởng sau khi trở thành tu chân giả sẽ hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp kẻ yếu.

Thế nhưng chân chính cảm nhận được sự hiểm ác của lòng người, đến chính bản thân hắn cũng không dám tự nhận bản thân là người tốt..

Bình Luận (0)
Comment