Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 128


Một kiếm chấn nát một bên đầu của Hắc Thủy Huyền Xà khiến cho nó vô cùng đau đớn, âm thanh thảm thiết của nó vang vọng bên trong Tử Linh Đầm.

Vốn đã có bảo vật hoành không xuất thế dẫn tới các tu chân giả khác chú ý, bây giờ Hấc Thủy Huyền Xà lại trở nên điên cuồng khó tránh khỏi nơi đây bị các tu chân giả khác gần đây chú ý.
Bảo vật không thấy đám người kia rất nhanh liền chú ý tới bên này, bây giờ Hắc Thủy Huyền Xà gây tiếng động chỉ sợ không bao lâu liền có tu chân giả phủ xuống nơi đây.

Đến lúc đó, chỉ sợ hắn phải đối mặt với bọn họ.
Phải cấp tốc phân thắng bại.
Tay phải của hắn nâng lên, Hàn Hỏa Long Kiếm trở về trong tay hắn.

Nhất Vô Niệm khẽ nâng tay cầm kiếm lên, lực lượng từ bên trong thanh kiếm bắt đầu ẩn hiện tỏa ra xung quanh.

Đối diện với Nhất Vô Niệm chính là Hắc Thủy Huyền Xà đang trong trạng thái điên cuồng, hai mắt của nó đỏ rực như máu, một bên đầu đã bị xoắn nát khiến nó trông vô cùng ghê rợn.
Đầu tiên nó há miệng thật to, gầm thét một tiếng khiến cho không gian nơi đây rung chuyển, Nhất Vô Niệm cũng phải dùng chân nguyên tạo thành một lớp phòng ngự hộ thể để tránh khỏi sóng âm của Hắc Thủy Huyền Xà xâm nhập.

Nó lợi dụng thân thể ở bên dưới đầm lầy trơn trượt lao tới chỗ Nhất Vô Niệm, cái đuôi to dài khổng lồ mang theo lực lượng cường đại quật mạnh lên không trung.
Ầm!
Nhất Vô Niệm mặc dù cũng rất nhanh chóng tránh né, thế nhưng Hắc Thủy Huyền Xà sau khi trở nên cuồng bạo mọi thuộc tính của nó đều được tăng trưởng ghê gớm.

Đặc biệt là tốc độ và lực lượng thân thể của nó cứ phải gọi là khác biệt, trước đó Nhất Vô Niệm còn có thể dễ dàng tránh né, bây giờ lại là một câu chuyện khác.

Cái đuôi của Hắc Thủy Huyền Xà quật mạnh vào đầm lầy khiến cho một phạm vi đầm lầy nổ thật mạnh, về phần Nhất Vô Niệm chưa nói tới chật vật bao nhiêu nhung cũng không dễ dàng như trước.

Không đợi hắn có cơ hội thở dốc, một loạt thủy cầu, thủy tiễn từ một hướng bắn tới khiến cho hắn nhanh chóng đánh ra thuật pháp.
“Ầm ầm ầm!”
Thổ thuật phòng ngự của Nhất Vô Niệm bị thủy cầu, thủy tiễn trùng kích khiến cho bản thân hắn cũng không dễ chịu.
“Cạch!”
Một âm thanh đột ngột vang lên, chỉ thấy một vết nứt trên lớp phòng ngự thổ thuật khẽ xuất hiện, sau đó nhanh chóng lan ra.

Nhất Vô Niệm cấp tốc lùi lại, thổ thuật phòng ngự nhanh chóng bị vỡ nát vô số thủy tiến bắn tới, bất quá rất nhanh một bức tường thổ thuật từ bên dưới mặt đất trồi lên ngăn chặn được kha khá thủy tiễn.
Thế nhưng… “Oành!” âm thanh sụp đổ vang lên, kèm theo đó là một cái đuôi khổng lồ thuận thế quét ngang.
Vẻ mặt Nhất Vô Niệm không chút bối rối, vô số kiếm quang nhanh chóng đánh tới ngăn chặn đà tấn công của nó bất quá dưới lực lượn cường đại nhanh chóng tan vỡ không còn chút nào.

Không có bất ngờ nào cả, dưới đòn tấn công bất ngờ nhanh chóng của Hắc Thủy Huyền Xà trước ngực của Nhất Vô Niệm trực tiếp bị cái đuôi của nó quật trúng khiến cho hắn bay một đoạt dài.
Thế nhưng đáng tiếc hắn không có bị thương.
Hắc Thủy Huyền Xà đánh đâu không đánh lại đánh vào phần ngực của hắn, đối với nơi này, lực lượng yếu hơn Hư Thần Kỳ đánh vào đều vô dụng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Nhất Vô Niệm không hề tránh né.
Nhìn thấy hắn bình yên vô sự sau khi ăn một cú đánh ngoạn mục của mình trong đôi mắt của Hắc Thủy Huyền Xà hiện lên một chút nghi hoặc, cùng phẫn nộ.

Trong giây lát, đôi mắt rực lửa của nó liền ảm đạm đi không ít, qua vài giây liền hoàn toàn trở về màu xanh ngọc bích ban đầu.

Xung quanh cơ thể của nó, những dòng huyết khí quấn quanh cũng đã tan biến.
Dường như Hắc Thủy Huyền Xà cũng biết biến hóa của bản thân đôi mắt của nó ẩn hiện cảm xúc phẫn nộ, dần dần chuyển sang không cam lòng cuối cùng ngã xuống đầm lầy.

Đối với trạng thái này của nó, Nhất Vô Niệm cũng hiểu.
Trạng thái cuồng bạo của Hắc Thủy Huyền Xà đã biến mất, nó đã rơi vào trạng thái yếu nhược nhất, hiện tại nó đã là cá trên thớt mặc cho Nhất Vô Niệm chém giết.

Và cũng không để nó phải chờ lâu, một đường kiếm quang bay tới chầm chầm muốn chấm dút đi sinh mệnh của nó.
Thời gian như ngừng trôi, nhìn vết kiếm của mình sắp giết chết Hắc Thủy Huyền Xà thế nhưng Nhất Vô Niệm không có một chút xíu thương cảm.

Ban đầu hai bên đối mặt với nhau đều ẩn chứa sát ý, bởi vậy kết cục của nó cũng đã trong dự liệu.

Cái chết của Hắc Thủy Huyền Xà không để cho hắn thương xót, đã là kẻ địch há lại nương tay.
Như thế chẳng phải thả hổ về rừng, đợi ngày nó cường đại rồi tới kiếm chuyện.

Mặc dù nhìn thì có vẻ như không thể nhưng trong lòng Nhất Vô Niệm đã quyết định, tu sĩ cùng yêu thú một khi xung đột chỉ có một bên sống một bên chết mà thôi.

Về phần bỏ chạy thành công vậy liền không cần đề cập tới.
“Keng!”
Đột ngột một âm thanh vang vọng vào trong tai kéo Nhất Vô Niệm trở về thực tại, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía đối diện, sau khi nhìn rõ tình hình phía trước hai mắt không khỏi híp lại.


Phía trước hắn đột ngột xuất hiện một thân ảnh nam tử lạ mặt, đối phương chân không chạm đất, ngự ở trên cao dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Trong lòng Nhất Vô Niệm hơi nghi hoặc, quan sát biểu cảm của đối phương thì hình như rất tức giận.

Chưa để hắn mở miệng hỏi câu nào, chỉ thấy đối phương đưa tay ra ném một vật giống như một chiếc bảo tháp, trong chốc lát thân ảnh của Hắc Thủy Huyền Xà nhanh chóng hóa thành một tia ánh sáng chui vào bên trong bảo tháp.
Hơi nhíu mày trước hành động của thiếu niên này, bất quá Nhất Vô Niệm cũng chưa có mở miệng lên tiếng.

Hắn muốn biết thiếu niên trẻ tuổi trước mặt kia rốt cuộc muốn gì, nếu như không cho hắn một câu trả lời thỏa mãn, vậy cũng đừng có trách hắn.

Không để cho Nhất Vô Niệm phải chờ lâu, ngay sau khi thu hồi xong Hắc Thủy Huyền Xà thiếu niên cũng quay qua nhìn chằm chằm Nhất Vô Niệm.
Hai người không ai nói câu nào, không ai mở miệng nói trước khiến cho bầu không khí trở nên trầm lặng.
Người xưa có câu, “Bình yên trước cơn bão giông” và để khắc họa câu nói này lên thiếu niên đã mở miệng nói chuyện: “Tiểu Lung đã làm gì mà ngươi lại đuổi tận giết tuyệt như vậy?”
Nhất Vô Niệm nghĩ nghĩ một chút, nhớ hành động vừa rồi của thiếu niên lập tức hiểu rõ Tiểu Lung trong lời của hắn là ai.

Trầm tư một chút, Nhất Vô Niệm đáp lại: “Ngươi hỏi câu này không phải rất ngu hay sao, yêu thú có sát ý với ngươi liệu ngươi có ra tay hay không.

Hơn nữa, ta cũng không phải loại người mềm lòng, một khi đối phương đã đụng chạm tới giới hạn của ta, cớ sao ta phải nương tay!”
“Cảm tạ ngươi đã cho ta một câu trả lời, thế nhưng Tiểu Lung có ơn với ta.

Dù ai đúng ai sai đã không quan trọng nữa rồi, lập trường khác nhau đã chú định hai người chúng ta không thể bình yên được rồi.”
Thiếu niên chậm rãi nói ra, vẻ mặt vô cùng kiên định.

Xem chừng hắn cũng đã biết khi nói ra lời này chuyện sau đó sẽ diễn ra thế nào, thế nhưng hắn vẫn nói ra đủ để cho thấy người này rất tự tin về bản thân, không thèm che giấu mục đích của mình.

Đối với những người thông minh, tự mình hiểu mình Nhất Vô Niệm cũng rất thưởng thức.

Ấn tượng của đối phương cho đến thời điểm hiện tại trong mắt hắn cũng rất không tệ, nhưng một khi đối phương ra tay… vậy cũng không còn gì để nói.

Nhất Vô Niệm còn chưa đến mức sợ chết tới mức đó, hắn phụng bồi tới cùng.
Không đánh lại, không sao! Cùng lắm thì chạy.
Trong tu chân giới, không có công bằng, không có đạo lý, giết người đoạt bảo quá thường gặp, trả thù đoạt mệnh, hoàn toàn là lấy thực lực làm chủ.

Một thế giới cường giả vi tôn, kẻ yếu trong mắt cường giả như rơm dạ, cỏ rác không khác gì nhau.
Mỗi một tu chân giả, trong tay bọn họ đều nhuốm vô tận máu tươi.
Cảnh giới càng cao, dưới chân thi cốt chồng chất càng nhiều!
Khí thế từ người thiếu niên bắt đầu ẩn hiện, hắn mở miệng nói: “Tại hạ -- Vương Phàm, xin đạo hữu hãy nhớ kỹ.”
Một tiếng xé gió, cả người Vương Phàm bộc phát ra lực lượng kinh thiên khiến cho thiên địa nổ mạnh, trong chớp mắt, toàn bộ thân hình của hắn đã biến mất khỏi chỗ cũ, hướng nơi Nhất Vô Niệm đang ngự kiếm vút bay tới.
Tốc độ vô cùng nhanh chóng!
Trong hư không, thậm chí còn vang lên những tiếng ma sát mạnh mẽ, tàn ảnh biến hóa.
Vẻ mặt Nhất Vô Niệm nghiêm túc hắn lên, thân hình của hắn cũng nhanh chóng hóa thành tàn ảnh lao tới chỗ thiếu niên kia.

Chớp nhoáng hai thân hình như bóng ma liên tục va chạm với nhau, trên hư không mặc dù dùng mắt thường không thể nhìn thấy được nhưng âm thanh lại liên tục truyền ra, còn kèm theo đó là những tia lửa va chạm mà tóe ra.
Chỉ trong một hơi thở, hai người đã giao đấu mấy hiệp.

.

Bình Luận (0)
Comment