Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 134


“Ùng ùng ùng!”
Hàm Như Bích híp mắt, quang mang hỏa diễm bao phủ người nàng liên tục hứng trọn những đòn công kích của Cửu Mệnh Đoạt Hồn Châm.
Phía đối diện với nàng, Âu Khương Nhu đang chăm chú khống chế Cửu Mệnh Đoạt Hồn Châm uốn lượn trên không trung, liên tục tránh né những đòn phản kích của Hàm Như Bích cố gắng đâm phá lớp phòng ngự của đối phương.

Hai món pháp bảo ban đầu được đánh ra đang quấn lấy nhau, xem chừng bất phân thắng bại.
Đôi tay của Hàm Như Bích liên tục đánh ra những đạo thuật pháp cao cường, liên tục là những tia hỏa diễm bộc phát ra xung quanh.

Đôi khi chính là những chú thủy ngư khổng lồ bay lượn đấu phá với những luồng châm mang, cả hai đều liên tục tiêu hao chân nguyên bất quá xem chừng có thể sẽ đánh mấy ngày mấy đêm cũng không vấn đề.
Đột nhiên, hai tay Âu Khương Như biến đổi chỉ thấy hàng loạt hư ảnh kiếm phong như thủy triều vọt tới chỗ Hàm Như Bích, do tốc độ quá nhanh ma sát với không khí phát ra những tiếng vọng xé gió.

Đối mặt với vạn kiếm xuyên tâm như thế, vẻ mặt của Hàm Như Bích không chút nao núng.

Mắt thấy những đạo tiên kiếm màu xanh sắp ập xuống tới nơi, nàng hơi híp mắt rất nhanh đưa ra phương pháp đối phó.
Hàm Như Bích phất tay phải một cái, một cuộn tranh liền bay ra lơ lửng trên không trung.
Theo cuộn tranh được mở ra, toàn bộ công kích phong kiếm đều rơi vào khoảng không.

Tiếp sau đó, toàn bộ phong kiếm trên không trung bị hút vào bên trong cuộn tranh.

Chưa hết, Hàm Như Bích đưa hai tay ra bắt quyết, miệng lẩm bẩm rất nhanh đánh ra một đạo quang thuật, chỉ thấy cuộn tranh biến to hơn.
Chớp mắt một cái, từ bên trong cuộn tranh khổng lồ bắn ra vô số kiếm quang.

Bên trong đó xen lẫn cả thủy kiếm, hỏa kiếm cùng phong kiếm.

“Bách Thôn Thương Họa!”
Con mắt của Âu Khương Nhu trừng to, khi nhìn thấy cuộn tranh này trong lòng nàng liền hiện ra thông tin món pháp bảo chợt nhớ tới lai lịch của nó.
Oành!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phạm vi bao phủ không gian hai người đều tràn ngập kiếm quang, nhiệt độ nhiều chỗ không đồng nhất dẫn đến hiện tượng không gian rối loạn!
“Không có khả năng!”
Theo lời của Âu Khương Nhu nói ra, thân hình của nàng cũng hứng trọn một kích.

Màn hộ thể của nàng nhanh chóng bị vô số tiên kiếm quang mang đục khoét, từng đạo âm thanh vang dội bên trong không gian vọng lại.

Không chống đỡ được bao lâu, thân hình của Âu Khương Nhu bị chấn động mạnh bay ngược ra sau đập xuống một gốc cổ thụ.
Hàm Như Bích cũng rất tỉnh táo, nàng nhanh chóng tiếp cận vị trí của Âu Khương Nhu.
Mặc dù bị thương thế nhưng Âu Khương Nhu rất nhanh làm ra phản ứng, hai tay của nàng được bao phủ bởi lốc xoáy cuồng phong đánh tới một vị trí bên trái.

Chớp mắt, một thân ảnh xuất hiện ngay tại vị trí nàng xuất thủ.
Hàm Như Bích cũng đoán trước sẽ không dễ dàng đánh gục được nàng, bất quá đã biết nên nàng cũng đã sớm đưa ra phương pháp đối phó.

Đòn đánh của Âu Khương Nhu nhanh, chuẩn mang theo lực lượng cực mạnh đánh vào thân ảnh của Hàm Như Bích.

Ngay sau đó, sắc mặt của nàng lại biến đổi, chỉ thấy thân ảnh mà nàng đánh vào lập tức hóa thành hư vô.
Chỉ thấy sau lưng nàng hiện ra một thân ảnh, thoáng chốc liền đánh bay Âu Khương Nhu khiến cho nàng hộc máu.

Bất quá, dù chiếm được thương phong nhưng Hàm Như Bích lại lựa chọn bỏ qua, không tiếp tục tấn công nữa.


Nàng nở nụ cười đắc thắng nhìn về phía bụi mù, thân ảnh của Âu Khương Nhu cũng đã đứng dậy ngay lập tức.
Nhìn thấy nụ cười trên khóe môi của Hàm Như Bích, đột nhiên trong lòng của Âu Khương Nhu hiện lên một chút nghi hoặc.

Không để cho nàng phải nghĩ ngợi lâu, chỉ thấy phía đối diện – Hàm Như Bích nâng tay trái lên, trong bàn tay của đối phương đang cầm một chiếc vòng tay màu bàng bạc, nhất thời vẻ mặt Âu Khương Nhu đổi sắc.
“Ngươi…”
Âu Khương Nhu theo bản năng đưa ánh mắt nhìn cổ tay trái của mình, quả nhiên trên tay làm gì còn chiếc vòng nào nữa.
Bầu không khí trầm lắng, một loại gò ép pha thêm một chút quỷ dị.
Cuối cùng thì vẫn là Hàm Như Bích đánh vỡ sự tĩnh lặng này.
“Ta thắng, Đoan Mộc Thần thuộc về ta!”
Âm thanh chậm rãi vang lên, giọng nói thể hiện ra sự nghiêm túc của nàng.
Đây là một lời khẳng định.
“Xem ra nơi đây đã không còn chuyện gì để nói nữa.

Hẹn khi khác chúng ta tái kiến!’
Hàm Như Bích nở nụ cười nhạt, tay phải vung lên, một tấm phù lục xuất hiện trên không trung.

Phù lục phát ra ánh sáng màu trắng sau đó bao phủ cả cơ thể của nàng lại, bất quá ngay khi sắp rời đi đột nhiên nàng ta nâng tay phải lên búng một cái.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trên hư không bất thình lình huyễn hóa ra một đạo thủy tiễn nhanh như chớp, dùng tốc độ không thể hình dung được xuyên tới một vị trí.
Ầm!

Một tiếng nổ vang xuất hiện, cả một vùng phạm vi bên dưới mặt đất đều bạo tạc.
Âu Khương Nhu không kịp phản ứng, chợt nàng nhớ ra chuyện gì sắc mặt hơi khó coi.

Phía đối diện với nàng – Hàm Như Bích đã biến mất theo tấm phù lục kia, ánh mắt của nàng một lần nữa rơi vào phạm vi nơi mà Hàm Như Bích vừa công kích.

Một kích kia nhìn như tiện tay thế nhưng đã là một kích đỉnh phong của Hàm Như Bích, nàng hơi lắc đầu, trong lòng trách cứ bản thân không kịp phản ứng.
Lắc tay một cái, lập tức phạm vi nơi đó xuất hiện một lượng chất dịch giống như mưa phùn bất quá chúng nó vừa chạm mặt đất liền biến mất.

Âu Khương Nhu có chút buồn phiền, mặc dù không kịp cứu người ta nhưng nàng tưới một lớp Tuyết Sương Mai cũng coi như tạo một phần mộ tươi tốt cho đối phương.
Dù cho đối phương hồn phi phách tán không vào được luân hồi.
Thở dài một tiếng rất nhẹ, thân hình của Âu Khương Nhu cũng trở nên mờ ảo rất nhanh hoàn toàn biến mất khỏi nơi đây.
Một giờ, hai giờ, ba giờ…
Một ngày, hai ngày cho đến ngày thứ ba.
Bên dưới mặt đất nơi mà được tạo thành một phần mộ, trong đó có một cái hình ngẫu con rối đang nằm lẳng lặng.

Thời gian trôi qua mãi cho đến ngày thứ ba, đột nhiên hình ngẫu con rối tỏa ra hào quang ánh sáng chiếu rọi khắp lòng đất, dần dần còn xuyên thấu từ trong lòng đất ra bên ngoài.
Bùm!
Phần mộ đột nhiên nổ tung, ngay sau đó một màn khó tin xuất hiện.
Một thiếu niên mặc trường bào màu trắng từ bên trong phần mộ đi ra, sắc mặt của hắn mang theo một chút trắng bệch.

Hơn nữa, điểm nhấn ở đây chính là đôi mắt của hắn, trong đôi mắt hiện lên một luồng sỡ hãi, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía đôi tay đang có chút run rẩy của mình.
“Chết tiệt!”
Nhất Vô Niệm nhớ lại tình cảnh lúc đó, sau một hồi chống đỡ lực lượng tỏa ra của hai người kia khi giao chiến đã dần dần mài mòn lớp phòng ngự của hắn.

Kim Ti Nhuyễn Giáp rất nhanh cũng bị ăn mòn từng chút một, chưa kể tới tứ chi cùng phần dưới không hề quá cường đại.


Mặc dù cật lực chống đỡ thế nhưng hai người kia giao thủ căn bản không lưu tình, cộng thêm thời gian chi chiến quá lâu dẫn tới lớp phòng ngự của hắn không theo kịp được.
Thiết Bố Sam, Kim Chung Tráo đều đã được nâng cấp lên đến đẳng cấp Thiên giai hạ phẩm, đối với lực lượng phòng ngự đã được bổ sung đến một cấp độ hoàn toàn mới.

Bình thường những đòn đánh của Hư Thần đã không trực tiếp một kích đoạt mạng được hắn nữa, thế nhưng đây chỉ là Hư Thần những cấp độ đầu.
Một kích Hư Thần đỉnh phong đủ để tiễn hắn về chầu trời rồi.
Kim Ti Nhuyễn Giáp chinh chiến bao nhiêu lần, trợ giúp hắn vượt qua ngần ấy hiểm nguy thương tổn cũng không phải ngày một, ngày hai.

Sức phòng ngự đã có điểm rơi xuống, hơn nữa hắn lại không thể tu bổ món pháp bảo hộ thể này.

Lần này thì tốt rồi, trực tiếp nằm trong phạm vi ảnh hưởng giữa cường giả chi chiến.
Theo như Nhất Vô Niệm dự đoán, hai vị vừa rồi rất có thể chính là Hư Thần Kỳ đỉnh phong, bởi vì chỉ có đỉnh phong mới làm tổn thương Kim Ti Nhuyễn Giáp mạnh như vậy.

Cộng thêm một kích toàn lực của đối phương trước đi rời đi trực tiếp tế hắn lên trời, bất quá ngay trong giây phút gần như “con mè nó” tuyệt vọng thì hắn chợt nhớ ra một thứ.
Thần Ngẫu Thế Mạng!
Không sai, chính như tên gọi của nó cái hình ngẫu con rối đã thay hắn chất một lần, nhưng mà cảm xúc hai chân bước vào quỷ môn quan vẫn đọng lại trong lòng của hắn.

Cái cảm xúc tử vong quẩn quanh cơ thể làm cho hắn nhận thức được một chuyện…
Cuộc sống này vẫn còn quá nhiều điều tốt đẹp.
Dù chỉ là một cuộc sống tầm thường, vô vị nhưng không có nghĩa bản thân có thể cúi đầu, dễ dàng buông tay.

Hắn mang trong mình cơ thể nguyền rủa đã có một khoảng thời gian từng suy nghĩ, liệu bản thân hắn có thể vượt qua được hay không?
Nhưng lần này, khi hắn đối mặt trực diện với tử vong, gần như tuyệt vọng.

Hắn mới cảm thấy cuộc sống này còn quá nhiều thứ hắn chưa đi làm…
Hắn cần đi làm một chuyện!.

Bình Luận (0)
Comment