Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 135


Vất vả lắm thoát được lần này Nhất Vô Niệm không dám để bản thân xảy ra chút sơ suất nữa, nhưng nói đi cũng phải nói lại, sự việc này cơ bản quá bất ngờ.

Nhất Vô Niệm cũng đâu thể nghĩ tới bản thân xui xẻo như vậy, rõ ràng chỉ là ngự kiếm đi đường cũng có thể bị quấn vào phạm vi cường giả chỉ chiến.
“Bên ngoài thực sự quá mức nguy hiểm!”
Nhất Vô Niệm lại một lần nữa nhắc nhở bản thân.
Giơ tay phải ra, lúc này hắn vẫn đang nắm trong tay một con hình ngẫu thế thân bất quá rất nhanh nó đã hóa thành tro tàn.

Sinh tử trước mặt hắn nào dám bảo lưu thủ đoạn, tất cả những gì ẩn giấu hắn đều đã ném ra bên ngoài.

Thần Ngẫu Thế Thân là một món đồ hắn tình cờ đánh giấu ra, đây chính là một trong những con bài cực kỳ quan trọng.
Có nó trong tay chính là có thêm một mạng nữa, nói như vậy cũng đủ hiểu tầm quan trọng của món đồ này rồi.
Bất quá, hắn thực sự chỉ có một con.
Cúi đầu xuống, Nhất Vô Niệm lại càng cười khổ.

Trên người hắn bây giờ nào còn món đồ phòng ngự nào nữa chứ, Kim Ti Nhuyễn Giáp dưới một kích của người kia đã vỡ nát không còn gì.

Nói thẳng ra, hiện tại mọi thứ gần như là hắn tự lực cánh sinh.

Không có pháp bảo phòng ngự lập tức khiến cho Nhất Vô Niệm rén hơn rất nhiều, hắn còn đang suy tính có nên đi bộ cho an toàn hay không.
Nếu không ngự kiếm gặp phải bố con thằng nào ngứa mắt mạnh như hai cô nàng kia, vậy hắn có mười cái mạng cũng không đủ để giết.
“Ta nhớ mặt ngươi rồi đó, đợi đó…”

Nhất Vô Niệm khó chịu, không nhịn được mà phẫn nộ.
Thế gian quá hiểm ác, động một chút là diệt sát đối phương.

Nhìn qua đối phương cũng xinh đẹp, cũng đâu có đến nỗi nào đâu mà ra tay không chút lưu tình, nói giết là giết.

Hắn cũng đâu phải a miêu, a cẩu nào đó muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết.

Món nợ này đợi một ngày nào đó phải đòi lại.
Trong lòng thầm an ủi một câu, mặc dù chưa biết bao giờ mới có thể trả được món nợ này những Nhất Vô Niệm vẫn phải tự tạo cho mình một cái động lực nho nhỏ.

Cũng như để hắn nhớ được sự kiện lần này, luôn nhớ bản thân không được quên mình đã nhỏ yếu, bất lực đến thế nào khi mà nhìn thấy tử vong đang tiếp cận.
Một thân đã rách nát không chịu được, Nhất Vô Niệm tìm một bộ y phục trong nhẫn trữ vật mặc vào, sau đó hắn nhanh chóng ngự kiếm rời khỏi nơi đây.

Lúc này, con rùa mới từ bên trong túi linh thú chui ra, nó cũng sợ chết không kém.

Vốn nghĩ rằng lần này không chết cũng mất một lướp da thế mà không biết tại sao đột nhiên nó không thể ra ngoài được, trong lòng đang vô cùng buồn bực, thầm nghĩ có khi nào nó bị tiểu yêu nữ kia tóm làm sủng vật.
“Vẫn là tên tiểu tử kia đáng thương, không những bị nguyền rủa đã đành lần này ra ngoài lại bị chết bất đắc kỳ tử.

Thôi, nếu Sinh ca có thể vượt qua được kiếp nạn này về sau chắc chắn sẽ thắp cho ngươi một nén nhang.”
Con rùa vẫn chưa ý thức được rằng đối diện với nó chính là Nhất Vô Niệm.
Khóe miệng Nhất Vô Niệm hơi giật giật, trước khi nhận phải một kích kia, nhẫn trữ vật và túi linh thú đều bị hắn thu vào không gian hệ thống.


Ban đầu hắn cho rằng túi linh thú không thể đi vào được nhưng vui mừng là vẫn có thể, cũng bởi vì thế mà con rùa nó mới nghĩ rằng bản thân bị nữ tử kia bắt đi phong ấn không cho nó chạy.
Vừa mới ngự kiếm được một chút hắn liền nhớ ra chuyện này, cũng không để cho con rùa đa nghi bèn nhanh chóng cầm ra.

Thế nhưng ai nghĩ tới được vừa mới ném nó ra thì đã nghe thấy nó thì thầm mấy câu, mà nội dung thì dường như có phần liên quan tới hắn.

“A, tên nào dám gõ vào đầu bản đại gia!”
Nam Phương Trườn Sinh đang lẩm nhẩm đột nhiên bị một đạo lực lượng đập lên đỉnh đầu, nó tức giận ngửa đầu hô to.

Chẳng qua, khi nó nhìn thấy người trước mặt thì không khỏi chấn kinh, nó lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi vậy mà… còn sống!”
Nhất Vô Niệm nghe vậy không khỏi xụ mặt xuống, trừng mắt với con rùa, vẻ mặt không vui nói với nó: “Ngươi có vẻ rất ngạc nhiên!”
“Không ngạc nhiên mới lạ!” Bất quá mấy lời này nó chỉ nói thầm ở trong lòng, một khi nói ra tình huynh đệ có chắc bền lâu!
Nam Phương Trường Sinh đương nhiên hiểu cái gì nên nói cái gì không nên nói, nhưng mà nó vẫn rất nghi hoặc tại sao hai người bọn họ còn sống.

À, chính xác thì tại sao Nhất Vô Niệm còn sống.

Nếu nó nhớ không lầm thì tên tiểu tử này ăn trọn một đòn của nữ tử kia, bình thường mà nói, có thể sống sót sau một đòn đó phầm trăm không lớn.
Hoặc nói là không có khả năng!
Nhưng mà tên tiểu tử này không những sống hơn nữa còn có vẻ không chịu chút tổn thương nào, muốn nói chỗ nào không ổn chắc chỉ có sắc mặt của hắn hơi không vui, cộng thêm một chút tái nhợt.

Dù vậy cũng không quá giống như bị thương, chính vì vậy mà trong lòng của nó rất khó hiểu.

Rốt cuộc trong khoảng thời gian trước đó, đã xảy ra chuyện gì.
Dường như hiểu Nhất Vô Niệm đoán được trong lòng của nó nghĩ gì thế nhưng cũng không định giải thích, mà bên cạnh hắn, Nam Phương Trường Sinh đè ép lại sự tò mò của mình.

Cuối cùng thì nó cũng không mở miệng hỏi về vấn đề này, có những chuyện biết ở trong lòng là được rồi.
Không cần thiết phải nói ra.
Đợi một chút, Nhất Vô Niệm không thấy Nam Phương Trường Sinh hỏi liền hơi kinh ngạc, hắn còn chuẩn bị sẵn mấy lời để qua mặt nó.
“Thế cũng tốt…” Nhất Vô Niệm thở phào, ở trong lòng nói một câu.
Nhất Vô Niệm nghĩ nghĩ đột nhiên mở miệng hỏi: “Lão Quy, hai người kia rốt cuộc là đạt tới cảnh giới nào?”
Hai người kia để lại trong lòng hắn một chút bóng mờ, quả thật từ quỷ môn quan chui ra bảo không sợ mới lạ.

Hơn nữa, có câu: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!”
Đối với lai lịch cũng như cảnh giới của hai người đó Nhất Vô Niệm không có chút ấn tượng, mà hắn cũng không định đoán bừa.

Nghĩ thế nào tự dưng quay qua con rùa hỏi, mặc dù trong lòng của hắn cho rằng Nam Phương Trường Sinh không thể nào biết được.
“A!”
Nam Phương Trường Sinh cũng đang suy tư đột nhiên bị Nhất Vô Niệm hỏi không khỏi lớ ngớ, bất quá rất nhanh lấy lại tinh thần, nó suy nghĩ một chút sau đó mở miệng nói chuyện, ngữ khí vô cùng nặng nề.
“Hừm… Hai người kia, tu vi đã cực kỳ cao cường.

Ta khuyên ngươi vẫn không nên biết thì hơn, mặc dù trải qua sự kiện vừa rồi ngươi sẽ cảm thấy tôn nghiêm bản thân mất hết.

Thế nhưng tiểu tử… không phải ta nói ngươi cần nhẫn nhục, bất quá nam tử hán, đại trượng phu co được dãn được.

Há lại vì mấy chuyện này mà để ở trong lòng!”
Ngừng lại một chút, dường như vẫn chưa thỏa mãn con rùa tiếp tục nói: “Hơn nữa, trước mắt điều ngươi cần quan tâm chính là vấn đề -- NGUYỀN RỦA, còn những cái khác có hay không không quan trọng.


Ngươi chỉ cần nhớ rằng, chỉ khi sống sót được mới có thể nghĩ đến những chuyện khác.”
Nhìn vẻ mặt cao thâm của con rùa, nói thật trong lòng Nhất Vô Niệm có chút xúc động muốn đánh đập nó, thế nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với lời của Nam Phương Trường Sinh vừa nói.

Những lời vừa rồi con rùa nói cũng không hẳn không có lý, điều quan trọng bây giờ hắn cần đặt nên hàng đầu chính là giải quyết nguyền rủa trong người.

Còn những chuyện khác, sau này hẵng tính!

Ba ngày sau, một người một rùa xuất hiện tại một khu vực tràn ngập ma khí.
Nhất Vô Niệm ngự kiếm đứng trên không trung nhìn về phía trước bất quá chẳng thấy được điều gì, khu vực này toàn bộ đã bị mê vụ bao phủ, thần thức cũng không khiến hắn nhìn thấy được phía trước xa hơn.

Bất quá khí tức nơi đây lại bị hắn nắm bắt được, trong nội tâm không khỏi nhíu mày.
Ngay khi hắn còn đang khó chịu, trên vai hắn – Nam Phương Trường Sinh đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, đầu tiên là nó mờ mịt nhìn bốn phía sau đó trong đôi mắt của nó hiện lên một vòng kinh hãi.

Nó lập tức hướng qua Nhất Vô Niệm hô to:
“Không xong.

Tại sao tên tiểu tử nhà ngươi lại đi con đường này, lui lại mau!”
Nghi hoặc nhìn qua con rùa, Nhất Vô Niệm không hiểu vì sao Nam Phương Trường Sinh đột nhiên lại có vẻ kinh sợ, chẳng lẽ do nơi đây tràn ngập ma khí.

Thế nhưng… trên tấm bản đồ dường như nơi đây rất gần thế lực phật môn, cái này có chút khó hình dung.
Nam Phương Trường Sinh đảo mắt qua một vòng, mở miệng chán nản nói: “Muộn rồi, chúng ta đã lạc vào Tịnh Hóa Ma Sơn giờ khó có thể đi ra bên ngoài.”
“Tịnh Hóa Ma Sơn?”
Nhất Vô Niệm ngạc nhiên..

Bình Luận (0)
Comment