Giữa hè, mặt trời tỏa nắng chói chang ở trên cao, đất đai bốc hơi, bên trong và bên ngoài Cấp Dương Quan yên lặng như tờ.
Thám báo không ngừng tới báo.
“Đại quân của quân Yến cách chúng ta mười lăm dặm!”
“Đại quân của quân Yến cách chúng ta mười dặm!”
“Đại quân của quân Yến cách chúng ta năm dặm!”
Thoáng chốc sau, cờ của quân Yến xuất hiện ở giữa không trung, sau đó đến binh Yến đông nghìn nghịt trải rộng đến tận chân trời.
Từ Mục Viễn đứng trên tường thành phóng tầm mắt ra xa, năm nay ông ta mới chỉ 56 tuổi mà râu tóc đã bạc trắng, gương mặt khắc khổ tang thương không giống con cháu thế gia sống trong nhung lụa ở kinh thành.
Gia tộc họ Từ dùng võ kiến danh, truyền đến Từ Mục Viễn được tổng cộng mười ba đời.
Tháng trước có thư nhà gửi đến Bắc Cương, dâu trưởng sinh hạ được cháu trai, con trai thứ hai thi đậu tú tài, con trai thứ ba vừa qua được mức cử nhân võ. Ba đứa con trai này của ông tuy không phải là kỳ tài hiếm gặp nhưng cũng không hề ăn chơi trác táng, rất biết bảo vệ gia nghiệp của gia tộc.
Nếu giờ ông ta chết, con trai trưởng ít nhất có thể được truyền lại một chức quan võ tứ phẩm, con trai thứ ba có xuất thân cử nhân võ cũng có thể kiếm về một chức quan võ, con trai thứ hai nếu có thể thi đậu cử nhân văn thì gia môn vẫn có hy vọng tiếp tục hưng thịnh.
Đêm qua Từ Mục Viễn viết di thư sai gia thần gửi về từ Bắc Cương, an bài hậu sự thỏa đáng.
“Quốc An, ông già này chết không đáng tiếc, chỉ tiếc một người chính trực tráng niên như ngươi, lẽ ra nên có một tương lai xán lạn.” Từ Mục Viễn thở dài.
Trương Thái Ninh tự là Quốc An, khoảng thời gian này sống chung ở Cấp Dương Quan, ông và Từ Mục Viễn đã trở thành bạn bè bất chấp thế hệ.
“Kẻ làm tướng, đương nhiên không sợ chết.” Trương Thái Ninh vừa lau cây đao vừa cười nói.
“Nếu lần này ta may mắn tai qua nạn khỏi.” Từ Mục Viễn hừ mạnh, “Nhất định sẽ đấu tranh với họ Chu đến chết không thôi!”
Đêm qua khi biết đại quân của quân Yến đang tới gần, Chu Thiền chẳng những không tăng binh cho Cấp Dương Quan mà còn lệnh cho Chu Tùy mang đi bốn vạn binh quay về phòng thủ thành Tấn Dương.
Để một lão già vô dụng tham sống sợ chết chẳng biết gì về binh pháp làm tướng quân khiến Từ Mục Viễn vô cùng phẫn uất.
Binh lực của quân bắc vốn không nhiều, tụ hết lại một chỗ may ra còn có đường sống.
Vậy mà lại chọn chia quân ngay trước trận đánh, Cấp Dương Quan chỉ có sáu vạn quân phòng thủ, thành Tấn Dương có thêm cả quân của họ Nhan cũng chỉ đến mốc tám vạn quân phòng thủ, quân Yến có ba mươi vạn đại quân, nếu quân Yến cũng chia quân, hậu quả thật không dám tưởng tượng!
“Kẻ bất tài hại đất nước!” Từ Mục Viễn than thở.
Người xưa có câu, sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó, quân tiên phong của quân Yến lũ lượt tiến hành bao vây Cấp Dương Quan, Từ Mục Viễn đã chuẩn bị trước tâm lý tử thủ, không ngờ quân Yến thế mà chỉ bao vây chứ không tấn công.
Chư tướng ở Cấp Dương Quan lâm vào hoảng sợ tột độ, quả nhiên Yến Vương chọn cách chia quân, thậm chí mũi kiếm còn chỉ vào Tấn Dương!
Cùng lúc đó, thám báo lục tục truyền về tình hình chiến đấu mới nhất đến binh doanh thôn Thiên Thương.
“Báo! Đại tướng quân lệnh cho Chu Tùy dẫn theo bốn vạn đại quân quay về phòng thủ thành Tấn Dương! Quân phòng thủ ở Cấp Dương Quan chỉ còn sáu vạn người!”
“Báo! Yến Vương đích thân chỉ huy ba mươi vạn đại quân, buổi trưa hôm qua đã tiếp cận Cấp Dương Quan!”
“Báo! Quân Yến chia quân, mười lăm vạn binh tấn công thành Tấn Dương! Ở Cấp Dương Quan chỉ vây không công! Thành Tấn Dương nguy cấp!”
Lưu Trạm mặc quân trang chỉnh tề ngồi ở ghế thủ lĩnh, hắn âm trầm nghe thông tin thám báo truyền về.
Chư tướng dưới trướng cũng tập hợp đầy đủ ngồi dàn hai bên trái phải, mọi người đều đang trong tư thế sẵn sàng ra trận đón địch, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Đồng thời tử sĩ âm thầm chú ý chặt chẽ hướng đi của Chu Thiền cũng truyền tin về, Tống Phượng Lâm đọc xong, lời ít ý nhiều nói: “Đêm qua Chu Tùy dẫn theo Duệ Vương chạy rồi, giấu giếm tất cả.”
Lưu Trạm phì cười, ý cười lại không lan đến đuôi mắt: “Chạy đi đâu?”
“Hướng về bến đò Lộc Minh của sông Hoàng Xuyên.” Tống Phượng Lâm vén tay áo, ngồi xuống bên cạnh Lưu Trạm, “Ta đã sai người đi đón Tào mỹ nhân và hoàng trưởng tôn, không biết trước khi đi Chu Thiền có động sát tâm không nữa.”
Hai người cũng từng nghĩ tới chuyện phái người âm thầm bảo hộ nhưng nếu chỉ muốn giết một đứa trẻ thì Chu Thiền có quá nhiều cơ hội, dù bọn họ phái người đi cũng chẳng thay đổi được gì.
“Lão già đó giờ chắc đang bị dọa tè ra quần rồi, tâm trí đâu mà đi quan tâm một đứa con hoang ở thôn trang nữa.” Lưu Trạm cười nhạo.
Với tính cách nhát như chuột đó của Chu Thiền, giờ kiểu gì cũng đang cuống cuồng lên rồi, chỉ lo chạy trốn giữ mạng mình thôi, nào lo nổi chuyện gì khác.
Quân Yến đã bao vây thành Tấn Dương, quân bắc chắc chắn không thể thủ nổi thành Tấn Dương, nếu thành Tấn Dương bị hạ, quân Yến tất sẽ tiếp tục tiến quân dọc theo đường núi đánh vào địa giới huyện Sơn Âm.
Lưu Trạm không có tâm trạng quản chuyện của quân bắc nhưng nếu thành Tấn Dương bị hạ thì bọn họ cũng sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm, cho nên hắn cũng phải chuẩn bị trước.
“Nếu mất thành Tấn Dương, một huyện Sơn Âm nho nhỏ như thế này không dễ để mà bảo vệ được.” Lưu Trạm chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
Địch nhiều ta ít, cố thủ là hạ sách cuối cùng.
Lưu Trạm tự tin nhìn về phía trước, bày ra khí thế không sợ bất kỳ thứ gì, sâu xa nhưng bình tĩnh: “Trận chiến này chỉ có thể công! Vòng ra đằng sau đâm vào phần bụng của nước Yến, từ thung lũng lúa mạch hướng thẳng lên chỗ của Yến Vương về phía bắc!”
Quân Yến tập trung binh lực kéo đi xâm lược, trong nước đương nhiên sẽ trống rỗng, chỉ cần đào tung hang ổ của Yến Vương lên, quân Yến ở tiền tuyến ắt sẽ hỗn loạn theo.
Làm vậy sẽ hóa giải được tình thế nguy hiểm của toàn bộ Bắc Cương.
Lưu Trạm nghĩ đến dĩ nhiên Yến Vương cũng nghĩ đến, từ tờ mờ sáng thám báo cũng đã phát hiện hành tung của quân Yến, có khoảng năm vạn quân đang tiến về hướng Thông Thiên Quan.
“Năm vạn binh Yến kia chính là chướng ngại vật đầu tiên, phải diệt sạch toàn bộ!” Lưu Trạm cương quyết nói.
Quân Sở nói mình có hai lăm vạn đại quân, kỳ thực chỉ có mười hai vạn người, quân Yến nói mình có ba mươi vạn đại quân, cuối cùng cũng chỉ có hai lăm vạn binh lên chiến trường.
Sách lược của Yến Vương rất thông minh, Chu Thiền chia quân tức là đang thỏa mãn mong muốn của Yến Vương, Yến Vương chỉ bao vây chứ không tấn công Cấp Dương Quan, tập trung chủ lực vào tấn công Tấn Dương, chỉ cần hạ được thành Tấn Dương, Cấp Dương Quan chỉ còn là một hòn đảo yếu ớt biệt lập.
Lưu Trạm suy đoán thành Tấn Dương chẳng thủ được bao lâu, huy động binh lực toàn thành sẽ cầm cự được tối đa khoảng nửa tháng.
Quân Yến đánh xong Tấn Dương sẽ quay đầu lại tấn công Cấp Dương Quan, trước sau gì cũng chỉ mất chưa đến một tháng là sẽ hạ được cả hai thành, tiếp theo chính là dọc theo đường núi công chiếm núi Tề Vân.
Có giữ được thành Tấn Dương hay không thì phải xem tốc độ của quân Tề Vân có nhanh được bằng Yến Vương hay không.
Đây là một ván cược sinh tử!
Lưu Trạm bình tĩnh ban xuống quân lệnh.
“Truyền quân lệnh của bản tướng quân, lập tức giới nghiêm toàn bộ Sầm Châu, huyện lệnh và huyện úy các huyện tự tổ chức cho quân binh và thanh niên trai tráng phong thành, huyện úy huyện Sơn Âm Khương Trường Phú lập tức dẫn binh đi ngăn chặn và phá hủy các con đường núi thông từ thành Tấn Dương đến núi Tề Vân.”
“Khi bản tướng quân không có mặt ở đây, toàn bộ sự vụ từ lớn đến nhỏ sẽ do Tống tiên sinh thay mặt chủ trì.”
“Tào Tráng chỉ huy tả quân doanh, Lý Tiểu Liên chỉ huy hữu quân doanh, các hiệu úy phó úy kiểm kê lại số lượng binh lính, theo bản tướng quân xuống núi quyết chiến với quân Yến!”
Trận chiến này Lưu Trạm lựa chọn xuất ra hai vạn binh lính, để lại một vạn quân phòng thủ phân bố ở các huyện, huyện Sơn Âm có hai ngàn binh, huyện Võ Nguyên có ba ngàn binh, các nơi còn lại mỗi nơi một ngàn.
Huyện lệnh và huyện úy các huyện nhận được quân lệnh lập tức tổ chức trai tráng thành lập dân binh, cộng với quân phòng thủ chính quy, số lượng cũng vượt qua được hơn một vạn người.
Đương nhiên với kiểu binh lực địa phương này, trong mắt đại quân nước Yến mà nói thì chỉ là một đám phù du không biết tự lượng sức mình.
Nhưng mà Lưu Trạm không thể lui, người nhà họ Lưu cũng không thể lui. Thân thích của chư tướng trong quân doanh, người thân của binh lính, hết thảy đều đang sống trên núi Tề Vân này, mọi người chỉ có một lòng tin rằng chưa đến thời khắc cuối cùng thì tuyệt đối không được lui về sau nửa bước!
Hai vạn binh lính rồng rắn hành quân xuống núi.
Tống Phượng Lâm đứng trên tường thành của Thông Thiên Quan nhìn theo, đây đều là những người chồng tốt và người con có hiếu của sáu huyện Sầm Châu.
Trước khi xuất chinh Lưu Trạm yêu cầu mỗi binh lính buộc một sợi dây đỏ lên binh khí của mình, gió thổi tung sợi dây trên mạch đao và cung tên, uốn lượn như một con rồng đỏ.
Quân kỳ màu đỏ bay phần phật trong gió, khắc sâu hai chữ Tề Vân vào tận linh hồn.
Đến khi binh sĩ cuối cùng bước ra khỏi Thông Thiên Quan, Tống Phượng Lâm thu tầm mắt về, kìm nén cảm giác chua xót, y vứt bỏ hết mọi tạp niệm, lúc ngẩng đầu lên trong đôi mắt phượng xinh đẹp không còn một tia do dự nào.
“Phong kín cửa thành!”
Trời cao bao la, mặt trời đốt tim.
Tới khu vực đồng hoang bên ngoài Chu Thụ Khẩu, quân Tề Vân bắt đầu bày trận.
Ba ngàn thuẫn binh giáp nặng và hai ngàn trường thương binh ghép lại thành một nửa vòng tròn tạo thành trận Cự Mã, trường thương sắc bén đâm nhô ra bên ngoài thuẫn sắt, tổ hợp thuẫn sắt và trường thương binh sẽ như một con thú khổng lồ mặc giáp sắt, không cho kỵ binh quân Yến tấn công chính diện mà chỉ có thể chia quân vòng ra sau đánh mặt bên.
Giữa trận Cự Mã bố trí năm ngàn cung tiễn thủ, sẵn sàng dùng mưa tên để bắt đầu công kích quân Yến, bắn hết mũi tên thì bỏ cung đánh cận chiến.
Cùng lúc đó ba ngàn kỵ binh cầm mạch đao ở hai bên trái phải trận Cự Mã và hai ngàn kỵ binh trường thương binh sẽ đối đầu trực diện với quân Yến.
Thế trận này Lưu Trạm và các chư tướng đã diễn tập rất nhiều lần, đặc biệt là trận Cự Mã, mỗi bước đều khắc sâu vào trong đầu của thuẫn binh mặc giáp nặng, sứ mệnh của bọn họ chính là giữ vững lớp thuẫn sắt, chỉ cần trận Cự Mã không bị phá thì quân Yến sẽ không thể làm gì được.
Đầu bên kia đồng hoang, quân tiên phong của quân Yến uốn lượn như một con rắn, bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của quân Sở bên này.
Hiện giờ Lưu Trạm chưa hạ lệnh, thuẫn sắt của trận Cự Mã chưa được dựng lên, tướng lĩnh của quân Yến là Ô Khắc Sở nhìn thấy quân Sở thế mà lại dám xuống núi nghênh chiến, ngạo mạn ngửa mặt lên trời cười to: “Chiến công đầu của ta là cái chắc rồi!”
Ô Khắc Sở dẫn theo ba vạn bộ binh, hai vạn kỵ binh tinh nhuệ, nhiệm vụ của gã là đánh hạ Thông Thiên Quan, đột phá phòng tuyến phía sau lưng của quân Sở.
Trông đám binh Sở không biết tự lượng sức mình, lại dám xuống núi giao phong chính diện, kỵ binh quân Yến tác chiến trên bình nguyên đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thử hỏi Ô Khắc Sở còn phải sợ cái gì nữa?
Lưu Trạm cưỡi một con tuấn mã toàn thân đen bóng, tay trái cầm cương, tay phải cầm mạch đao, hắn đi qua đi lại trước mặt đội quân của mình.
“Nói cho bản tướng quân biết, các ngươi có sợ không?”
“Không sợ!!” Binh lính hô to đáp lại.
“Nhớ thật kỹ mỗi bước như lúc diễn tập, cũng nhớ thật kỹ các ngươi là một tập thể đồng lòng, chỉ cần trận còn thì người cũng sẽ còn!”
Quân Tề Vân đồng thanh hét vang, sĩ khí dâng cao ngút trời.
Dưới trướng Lưu Trạm có tổng cộng ba vạn người, không phải là hắn không thể triệu hết toàn bộ xuống núi nhưng trong mắt hắn, hai vạn người đối chiến với năm vạn người và ba vạn người đối chiến với năm vạn người thực ra chẳng khác gì nhau.
Trong lịch sử có rất nhiều chiến dịch tiêu biểu cho lấy ít thắng nhiều, đánh giặc không thể chỉ cứ đông là được.
Lúc này quân Yến cũng bắt đầu bày trận.
Phương thức tác chiến của quân Yến trước nay vẫn rất thô bạo, mặc kệ quân địch bày trận như thế nào, kỵ binh quân Yến xông lên một lượt cũng đủ phá tan một nửa, sau đó bộ binh xông lên tiếp tục tấn công, chẳng mất nhiều thời gian để hạ gục đối phương.
Ô Khắc Sở hơi nâng cằm: “Một vạn kỵ binh chuẩn bị.”
Kỵ binh quân Yến mặc giáp nặng màu đen, dưới ánh mặt trời lộ ra hơi thở đáng sợ như của tử thần, nhóm cờ xí chỉ dẫn kỵ binh quân Yến xếp hàng theo thứ tự.
Cùng lúc đó, Lưu Trạm giơ tay lên.
Sau một hồi còi dài, thuẫn binh và trường thương binh lập tức nhúc nhích, vào vị trí giương vũ khí sẵn sàng chiến đấu.
Hai tay của thuẫn binh giáp nặng giữ chặt lấy thuẫn sắt, đứng tấn vững vàng, dựa vai vào thuẫn để chống đỡ, động tác của mỗi người cực kỳ đúng tiêu chuẩn, không có ai làm sai cũng không có ai run rẩy, hình thành nên trận Cự Mã hoàn chỉnh.
Tiếng còi thứ hai vang lên, cung tiễn thủ giương cung cài tên, kéo dây chờ lệnh.
Dưới mặt trời chói chang, thuẫn sắt của trận Cự Mã phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Ô Khắc Sở không rõ đó là cái gì, gã cũng chẳng để bụng, với binh lực gấp đôi binh Sở, trong mắt gã đám binh Sở kia chỉ đang ra sức giãy giụa mà thôi.
Quân Yến thổi kèn.
Một vạn kỵ binh quân Yến lao nhanh như một mũi tên rời dây.
Đằng trước đội cung tiễn thủ, các chỉ huy thiên hộ trưởng vẫn luôn giơ cờ xí màu đỏ trong tay lên, khi cờ được phất xuống, tất cả mũi tên cùng được bắn.
Mũi tên không thể đâm xuyên được giáp nặng của kỵ binh quân Yến, Lưu Trạm chỉ cho bắn một lần rồi thôi.
Tiếng trống trận dồn dập, kỵ binh mạch đao và kỵ binh trường thương của trận Cự Mã lập tức đối đầu với nhóm kỵ binh chia đôi của quân Yến.
Đây là trận chiến đầu tiên của kỵ binh mạch đao.
Quân Tề Vân buộc tua đỏ và quân Yến toàn thân đen nhánh trộn lẫn lộn vào nhau, kiếm nặng trong tay kỵ binh quân Yến dài năm thước còn mạch đao trong tay kỵ binh quân Tề Vân dài mười thước.
Rầm rầm rầm – lượt kỵ binh quân Yến đầu tiên xông lên thậm chí còn chưa kịp tới gần đã lần lượt ngã xuống.
Lưu Trạm dũng mãnh lao lên, hắn xoay mạch đao trong tay một vòng, nương theo quán tính chém bay một lượt kỵ binh quân Yến trước mặt, rồi lại lia sang bên trái chém ngựa của kẻ địch.
Tào Tráng, Quách Đông Hổ và Ngưu Sĩ Lộc là những lực sĩ siêu cấp năm trăm cân, mỗi lần vung đao cả người và ngựa đều bị chém thành hai nửa.
Mặt khác, biểu hiện của những kỵ binh trường thương cũng không hề thua kém, những đầu thương này đều được dùng đá lửa cải tiến kỹ thuật, chỉ một thương đủ sức đâm xuyên giáp nặng của quân Yến, tuy không trí mạng được như mạch đao nhưng cũng bảo vệ được vùng đằng sau.
Lượt kỵ binh đầu tiên của quân Yến nằm la liệt chỉ trong chớp mắt, không một binh lính nào phá được phòng tuyến của quân Sở.
Ô Khắc Sở đứng phía xa nhìn thấy, không phải chứ?
“Dựng đài mây!” Gã cau mày hô to.
Tác chiến trên bình nguyên không có điểm trên cao, tướng lĩnh nếu muốn nhìn thấy toàn cảnh chỉ có thể đứng trên đài mây, lần này xuất binh Ô Khắc Sở không ngờ mình sẽ phải giao phong chính diện với quân Sở nên chỉ mang theo khí giới hạng nặng dùng để công thành.
Binh lính cuống quít đốn cây dựng đài mây nhưng muộn mất rồi.
Nửa canh giờ sau, kỵ binh quân Yến chỉ còn lại thưa thớt.
“Sao lại thế này!?” Ô Khắc Sở hoang mang, theo phản xạ muốn tăng binh để thăm dò thực hư.
“Tướng quân! Không thể phái kỵ binh đi!” Phó tướng lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Ô Khắc Sở ổn định lại tâm trạng, gã đâu phải trẻ con hôi sữa mới ra đời, lúc này càng nhanh sẽ càng loạn: “Chẳng lẽ quân Sở đặt bẫy? Truyền quân lệnh của ta, xuất một vạn bộ binh đi thăm dò.”
Quân Yến lại nổi lên một hồi kèn mới.
Tiếng trống trận của quân Tề Vân cũng thay đổi.
Kỵ binh mạch đao và kỵ binh trường thương theo nhịp trống lui về vị trí của mình, kỵ binh quân Yến lác đác còn sót lại vội vã chớp cơ hội đào tẩu, quân Sở không có ai tự tiện bỏ đội ngũ đuổi theo, quân Tề Vân lại quay về với thế trận ban đầu.
Rồi sau đó tiếng còi dài lại vang lên, cung tiễn thủ một lần nữa kéo dây chờ lệnh.
Ở bên kia, binh Yến hô vang xông lên tấn công.
Từng đợt mưa tên bắn về phía binh Yến, khi bộ binh quân Yến sắp tới gần trận Cự Mã, mũi tên đột ngột dừng lại, tiếng trống trận dồn dập lại vang lên.
Kỵ binh của quân Tề Vân lại xông ra một lần nữa, đến kỵ binh quân Yến mà còn chưa phải là đối thủ thì bộ binh lại càng không ngăn cản được khí thế càn quét như vũ bão của kỵ binh mạch đao.
Có binh Yến hoảng loạn chạy không lựa đường, kết quả bị trường thương đằng sau thuẫn binh xuyên qua khe hở giữa các tấm chắn đâm chết.
Chiến trường toàn là bụi đất quay cuồng, phảng phất bao phủ thêm mùi máu tươi đáng sợ, quân Yến mất hai vạn người mà vẫn không thể làm gì được trận Cự Mã của quân Tề Vân.
Tâm trạng của Ô Khắc Sở rơi từ chín tầng mây xuống mặt đất, từ miệng của nhóm kỵ binh chạy được về gã mới biết quân Sở có một loại vũ khí mới cực kỳ ghê gớm, có thể phá được giáp nặng của quân Yến.
Ô Khắc Sở cưỡi ngựa đi qua đi lại, một loại vũ khí mới phá được giáp nặng? Lại phối hợp với thế trận vững chắc như một con thú khổng lồ, trận này không dễ đánh rồi đây.
Ưu thế duy nhất của quân Yến chính là kỵ binh, sở dĩ bọn họ bách chiến bách thắng ở vùng bình nguyên Bắc Cương là nhờ kỵ binh có sức mạnh đạp hết mọi thế trận.
Từ khi cải tiến kỹ thuật tinh luyện, kỵ binh của bọn họ từ ngựa đến lính đều được mặc giáp nặng, đao thương bất xâm, mặc kệ đối phương dùng binh pháp gì, chỉ cần dùng kỵ binh tiên phong là có thể đánh lui quân đối địch.
Ô Khắc Sở dần bình tĩnh lại, gã không cho rằng mình sẽ thua, mới chỉ giao chiến hai hiệp mà thôi, bọn họ đang bị vũ khí mới của quân Tề Vân làm rối loạn tiết tấu.
Quân Tề Vân chế tạo ra vũ khí mới khắc chế giáp nặng nhưng lại không dám giao phong chính diện với bọn họ.
”Kỵ binh hai cánh trái phải vòng ra phía sau bọc đánh bất ngờ quân Sở, thuẫn binh yểm hộ cho cung tiễn thủ tiếp tục tấn công chính diện, quấy phá bằng được thế trận của bọn chúng!”
Ô Khắc Sở không định thăm dò nữa, gã cho hết toàn bộ ba vạn binh lực còn lại lên chiến trường.
Trong mắt Ô Khắc Sở, chiến lực của quân Tề Vân chỉ có khoảng mấy ngàn kỵ binh kết hợp với vũ khí kiểu mới, tất cả lại còn rụt đầu rụt cổ đằng sau nhóm thuẫn binh thì bộ binh ở cuối cùng càng chẳng đáng là gì.
Tiếng kèn của quân Yến lại nổi lên.
Tiếng trống trận của quân Tề Vân lại dồn dập.
Kỵ binh quân Yến xung phong xông lên, rất nhanh Lưu Trạm nhìn thấy bọn họ đi vòng sang hai bên, từ bỏ giao phong chính diện, xem ra tướng lĩnh quân Yến học được cách thông minh lên rồi, động tác này không cần phải nghi ngờ gì, quân Yến đang muốn vòng ra sau bất ngờ phá thế trận của quân Sở đây mà.
Ô Khắc Sở cũng lập tức nhìn thấy thế trận của bên kia rục rịch di chuyển.
Vốn dĩ là thuẫn binh xếp thành nửa vòng tròn giờ đây khép lại thành một vòng tròn, cung tiễn thủ giắt cung lên lưng, tay trái cầm một tấm chắn nhỏ giơ cao hơn đỉnh đầu, tay phải cầm các loại đao rìu chùy chuẩn bị đánh cận chiến.
“Kỵ binh mạch đao truy đuổi kỵ binh quân Yến! Kỵ binh trường thương tập trung đánh bộ binh của quân Yến!” Đây là chỉ thị cuối cùng của Lưu Trạm.
Kế tiếp là một hồi ác chiến.
Cung tiễn thủ của quân Yến chỉ bắn được ba làn sóng mũi tên, kỵ binh trường thương của quân Tề Vân đã ồ ạt xông lên từ hai bên trái phải, làm rối loạn hết thế trận của cung tiễn thủ quân Yến.
Mục tiêu của bộ binh quân Yến cũng rất rõ ràng, chính là phải phá hủy tầng tầng lớp lớp thuẫn sắt kia.
Binh Yến gào thét va chạm với trận địa thuẫn sắt, thuẫn binh mặc giáp nặng căng sức cản lại, trường thương thi nhau xuyên qua những khe hở đâm gục binh Yến.
Lượt binh Yến đầu tiên nằm xuống lại có thêm lượt khác, chỉ chốc lát thôi mà thuẫn sắt màu xám bạc đã nhiễm đỏ máu tươi, có binh Yến còn đạp lên thi thể dưới chân hòng vượt qua bức tường thuẫn sắt kia, lập tức bị binh Tề Vân ở phía sau đánh bật trở về.
Bên kia, kỵ binh mạch đao điên cuồng truy đuổi kỵ binh quân Yến, kỵ binh quân Yến vừa đánh vừa lui, tự loạn hết đội hình.
Chiến mã của quân Tề Vân cầm mạch đao đều mặc giáp nhẹ, giáp nhẹ chắn được mũi tên chứ không ngăn được đao thương.
Trù tính ban đầu của Lưu Trạm là muốn tăng tốc độ, trước khi bị kẻ địch tiếp cận phải chém chết, luận về độ linh hoạt thì kỵ binh quân Yến không thể bằng với kỵ binh mạch đao.
Ô Khắc Sở tự mình dẫn thân binh giao chiến với kỵ binh mạch đao, trong lòng gã chỉ có một niềm tin, dù liều chết cũng phải bảo vệ truyền thuyết bách chiến bách thắng của quân Yến!
Quách Đông Hổ và Chu Tử Minh vẫn luôn bảo vệ ở hai bên trái phải của Lưu Trạm, Lưu Trạm nhác thấy bóng dáng của Ô Khắc Sở, hắn không hề chần chừ giơ đao chỉ về một hướng, Quách Đông Hổ và Chu Tử Minh lập tức hiểu ý.
Trực giác của Ô Khắc Sở cảnh báo đang có nguy hiểm tới gần, trong lòng gã lạnh băng, quay người định chạy nhưng không kịp nữa.
Không biết tự khi nào thân vệ bên cạnh đã bỏ mạng, Ô Khắc Sở thậm chí chưa kịp phản ứng thì đã bị một đao của Lưu Trạm chém bay đầu.
Chu Tử Minh lanh tay lẹ mắt dùng đao móc thủ cấp của Ô Khắc Sở giơ lên cao, đồng thời hô to: “Quân Tề Vân đại thắng!!”
Hoàng hôn mờ mịt, ráng chiều đầy trời.
Trận chiến này bọn họ giết được năm vạn tên địch, thi thể la liệt khắp nơi.
Thi thể của binh Yến chồng chất ở vòng ngoài của trận Cự Mã, một hình tròn thật to trông như một cánh cửa địa ngục khổng lồ, cho đến cuối cùng binh Yến vẫn không thể phá được thế trận này.
Binh Tề Vân toàn thân tắm máu, giơ cao vũ khí trong tay lên hô vang.
“Quân Tề Vân đại thắng!!”
“Quân Tề Vân uy vũ!!”
Lưu Trạm ngẩng đầu, trong đôi con ngươi chứa đầy màu đỏ của ráng chiều, rực rỡ như ánh lửa.[Hết chương 74]