Tào Tráng và Lý Tiểu Liên nhanh chóng kiểm kê thương vong, con số kết quả được báo lên cho Lưu Trạm.
“Binh lính cầm mạch đao có 413 người bị thương, hy sinh 34 người.”
“Kỵ binh trường thương có 1280 người bị thương, hy sinh 163 người.”
“Thuẫn binh giáp nặng không có ai bị thương.”
“Bộ binh có 2761 người bị thương, hy sinh 893 người.”
Con số thương vong này so với con số đối lập năm vạn quân Yến đã là cực kỳ khó có được rồi, Lưu Trạm không hề đắc ý sau khi giành được chiến thắng, biểu cảm của hắn rất nghiêm túc.
“Lý Tiểu Liên, đệ chỉ huy những binh lính còn lại quét dọn chiến trường, binh lính bị thương khiêng hết về Thông Thiên Quan chữa trị, binh lính hy sinh thì thu gom xương cốt đưa về cho người nhà của bọn họ.”
“Làm xong hết thảy tiếp tục chấp hành quân lệnh của ta.” Lưu Trạm nâng mạch đao lên chỉ về phía trước, “Mũi đao của ta chỉ về chỗ nào, chỗ đó phải vườn không nhà trống, trục xuất toàn bộ dân Yến ra khỏi chân núi Tề Vân, trong phạm vi năm dặm không giữ lại bất kỳ thôn trang và đồng ruộng nào!”
Phần phía bắc của núi Tề Vân có nhiều đồi thấp, đất đai phì nhiêu, rất thích hợp để trồng trọt, bấy nay vẫn luôn là kho lúa của quân Yến, hiện tại tạm thời đang không thể thu vào tay thì chỉ có thể hủy hết.
Lý Tiểu Liên nắm tay thành quyền: “Mạt tướng tuân lệnh!”
Lưu Trạm quay đầu nhìn đội ngũ kỵ binh cầm mạch đao và trường thương, nói: “Những kỵ binh còn lại theo bản tướng quân đánh vào nước Yến, đi đến đâu quét sạch đến đó!”
Các kỵ binh đồng loạt giơ cao vũ khí trong tay, hưng phấn hò hét.
“Xuất phát!!” Lưu Trạm cưỡi ngựa phóng đi đầu tiên, theo sau là đội quân kỵ binh buộc dây đỏ.
Hắn không định chừa cho tầng lớp nắm quyền của nước Yến có thời gian phản ứng, trận chiến vừa rồi có kha khá binh Yến chạy thoát, bọn họ phải truy sát nhóm đào binh này, đâm thật mạnh vào phần bụng của nước Yến.
Hướng về phía bắc của núi Tề Vân chính là thung lũng lúa mạch, tiếp tục đi về phía bắc sẽ là một vùng thảo nguyên mênh mông vô bờ.
Người Yến tập trung ở vùng cực bắc, phần phía nam nhờ có núi Tề Vân đất đai phì nhiêu và khí hậu ấm áp hơn một chút, thích hợp để trồng trọt, còn phía bắc chỉ là những đồng cỏ rộng bát ngát, không có đường đi mà cũng không cần đường, chỉ cần xác định được phương hướng là có thể đi tới bất cứ đâu mà mình muốn.
Trong tay Lưu Trạm có một tấm bản đồ của nước Yến, bản đồ này chính xác đến từng khoảng cách giữa bộ lạc và thành quách, chỗ nào có sông chỗ nào có rừng rậm, lộ trình đi mất bao nhiêu ngày. Có tấm bản đồ này trong tay hắn sẽ không lo bị lạc ở đất Yến.
Điểm đến đầu tiên của bọn họ là một bộ lạc tên A Thư Vọng.
Nước Yến cũng có các thành bang nhưng đa số quý tộc vẫn dùng hình thức bộ lạc để sinh sống trên thảo nguyên.
So với hình thức ra đời ban đầu, bộ lạc A Thư Vọng đã có một nửa trở thành thành bang, trên bản đồ ghi dân số của bộ lạc này khoảng hơn một vạn người, là một bộ lạc khá lớn.
Màn đêm buông xuống, lửa trại cháy tí tách, những lều trại đơn sơ và nhà gỗ thấp thoáng như ẩn như hiện dưới ánh trăng mờ.
Đêm khuya canh ba, đại đa số dân Yến đang chìm trong mộng đẹp.
Chẳng mấy chốc khu vực này hóa thành một biển lửa, Lưu Trạm không cần bất kỳ lương thảo quân nhu nào, mỗi kỵ binh chỉ cần tìm đủ lương khô mang theo bên người trong vòng hai ngày, còn lại tiêu hủy hết.
Lưu Trạm không giết những người Yến bình thường, chỉ giết tên thủ lĩnh tối cao của A Thư Vọng.
“Tướng quân! Tìm được hơn hai ngàn nô lệ người Sở, tướng quân xem nên xử lý thế nào?” Khương Trường Lâm chạy tới báo cáo.
Những nô lệ đó đều là người Sở ngày trước sinh sống ở bình nguyên Thương Hà, sau khi người Yến xâm chiếm càn quét thì bị bắt làm nô lệ. Suốt mấy năm trời bọn họ chợt nghe thấy ngôn ngữ quê hương, biết đây là quân đội của Đại Sở mới kích động ôm nhau gào khóc.
“Tướng quân! Cầu xin người hãy cứu chúng tiểu nhân!”
Những người này quả thực rất đáng thương nhưng Lưu Trạm phải đặt mục tiêu của mình lên trên hết, hiện giờ hắn không thể vì cứu những bá tánh này mà chấp nhận chia quân, nếu thành Tấn Dương bị hạ thì sẽ chỉ càng chết nhiều người hơn.
Lưu Trạm thúc ngựa tiến lên phía trước, nhìn qua một lượt nhóm người Sở quần áo tả tơi mặt mũi tiều tụy kia.
“Ta là tướng quân Tề Vân, núi Tề Vân là phiên trấn thuộc quyền quản lý của bản tướng quân, các ngươi có nhìn thấy ngọn núi cao ở đằng xa kia không?” Lưu Trạm cầm roi ngựa chỉ về phía ngọn núi cắm thẳng vào trong mây.
“Muốn sống thì đi đến chỗ ngọn núi đó, lên Thông Thiên Quan làm nghiệm chứng thân phận, tự khắc sẽ có quan binh thu xếp cho các ngươi nhập hộ tịch về làm dân Sở, tất cả ngựa và xe của A Thư Vọng các ngươi cứ tùy ý lấy mà dùng.”
Tuy đã được chính miệng tướng quân Tề Vân hứa hẹn nhưng những người Sở kia vẫn vô cùng sợ hãi, co rúm không dám động đậy.
Lưu Trạm trầm tĩnh như một cái giếng sâu thẳm, đáy lòng không một gợn sóng, hắn đã nói hết những gì có thể rồi, nếu những người này đến dũng khí bỏ trốn cũng không có thì khỏi mơ đến cuộc sống mới tươi sáng kia.
“Đi thôi!” Lưu Trạm chỉ huy đội kỵ binh Tề Vân tiếp tục lao nhanh.
Còn bộ lạc A Thư Vọng thì bị lửa lớn nuốt chửng.
Bên cạnh ánh lửa hung tàn, những nô lệ người Sở đang quỳ gối phân vân nhìn nhau, sau cùng cũng có một người trẻ tuổi đứng lên, hắn tiện tay dắt một con ngựa vô chủ ở gần đó, cưỡi ngựa phi về hướng núi Tề Vân.
Có người dẫn đầu rồi thì sẽ càng có nhiều người làm theo. Người kéo xe ngựa tới, người dắt ngựa, tất cả sôi nổi cùng nhau rời đi.
Xử lý xong A Thư Vọng, đội quân tiếp tục đi về phía bắc, trên bản đồ có ghi dùng tốc độ nhanh chạy suốt hai canh giờ sẽ đến một cánh rừng rậm tên là Ô Lạp Càn, gần trưa Lưu Trạm dẫn tám ngàn kỵ binh tới được khu rừng rậm đó.
Đây là địa điểm đầu tiên hắn chọn dùng để nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại đội ngũ, hơn tám ngàn kỵ binh tiến vào rừng nghỉ ngơi sẽ an toàn hơn là đóng quân trên đất trống.
“Toàn quân nghỉ ngơi, cắt lượt canh gác, tới chiều chúng ta lại xuất phát.” Lưu Trạm hạ lệnh.
Để tránh bị phát hiện hành tung, hắn còn cấm nhóm lửa.
Ăn uống xong một ít nước lạnh và lương khô, Lưu Trạm dựa vào thân cây ngủ một giấc khoảng hai canh giờ, sau đó hắn cùng Tào Tráng, Vi Thành Quý và Khương Trường Lâm thảo luận sơ qua về mục tiêu kế tiếp.
Lưu Trạm chỉ vào một tọa độ trên tấm bản đồ da dê: “Dọc theo rừng Ô Lạp Càn men theo hướng bắc sông Ô Lạp, lại dọc theo sông Ô Lạp về hướng đông sẽ là đại đô của nước Yến bên bờ sông Ô Sa.”
Vi Thành Quý hỏi: “Tướng quân, chúng ta đánh thẳng vào đại đô nước Yến luôn sao?”
Không chờ Lưu Trạm trả lời, Tào Tráng lập tức phản đối: “Tuy quân chủ lực của nước Yến đang nam tiến nhưng quân phòng thủ ở đại đô cũng không ít đâu, chúng ta chỉ có xấp xỉ tám ngàn kỵ binh, đánh vào quá mạo hiểm.”
Lưu Trạm nhìn Tào Tráng đầy tán thưởng, hất cằm ý bảo đối phương tiếp tục nói.
Tào Tráng nói tiếp: “Mạt tướng cho rằng chúng ta nên tiếp tục phá hủy những bộ lạc của người Yến, những bộ lạc này chính là gốc rễ của nước Yến, chỉ cần náo đủ lớn tự khắc sẽ truyền ra tới tiền tuyến.”
Khương Trường Lâm và Vi Thành Quý gãi đầu, hai người cảm thấy đề xuất của Tào Tráng không tồi nhưng vẫn thiêu thiếu gì đó.
Tào Tráng lĩnh ngộ được đến mức độ này đã là tiến bộ vượt bậc rồi, Lưu Trạm bình tĩnh nói ra mục tiêu khiến tất cả phấn chấn: “Mục tiêu của ta từ đầu đến cuối vẫn luôn là đại đô của nước Yến.”
Hắn đặt một viên đá lên vị trí của đại đô nước Yến trên tấm bản đồ da dê.
“Tối hôm nay chúng ta sẽ tập kích các bộ lạc ở gần rừng Ô Lạp Càn và dọc sông Ô Lạp, sau đó sẽ tiếp tục đông tiến. Đây, đây, đây, chính là ba bộ lạc này.”
Lưu Trạm chỉ lên mấy điểm được đánh dấu trên bản đồ, nhưng mọi người lại thấy ba bộ lạc này không tiện đường lắm.
Một cái ở bờ sông, một cái ở phía bắc, một cái ở phía tây, lúc đông lúc tây lúc bắc đi đường sẽ mất rất nhiều thời gian, ba người càng không hiểu.
Lưu Trạm giải thích: “Hành tung bất định sẽ khiến người Yến không thể đoán được tiếp theo chúng ta xuất hiện ở đâu, thứ nhất là rất có lợi cho chúng ta, thứ hai là khiến người Yến càng khủng hoảng.”
Khiến người Yến khủng hoảng, sau đó thì sao?
Nhóm Tào Tráng càng tập trung tinh thần.
“Nhiều ngày liên tục chúng ta chợt xa chợt gần tập kích những bộ lạc ở phụ cận đại đô, đồng thời tạo ra một bức màn làm cho người Yến tưởng rằng chúng ta có đại quân đánh vào trung tâm của nước Yến.” Lưu Trạm vừa nói ra kế hoạch của mình vừa vòng tròn một khu vực trên bản đồ.
“Nhưng mà quân Yến chủ lực sẽ không về ngay trong chốc lát được, các đệ đoán xem người Yến sẽ làm thế nào?”
Ba người nghe xong kinh ngạc, còn Lưu Trạm thì mỉm cười.
Nhược điểm trí mạng nhất của nước Yến đã bị Lưu Trạm nắm trong tay, chính là vùng đất bằng rộng lớn ở trung tâm đất nước.
Yến Vương nhận được tin tức toàn quân Ô Khắc Sở bị diệt nhanh nhất cũng phải mất bảy, tám ngày sau, bởi vì binh Yến không thể đi xuyên qua núi Tề Vân tới thẳng bình nguyên Thương Hà mà chỉ có thể đi một đường vòng cực lớn mới ra tới tiền tuyến.
Cho dù Yến Vương lập tức nhận ra được nguy hiểm và phái quân chủ lực quay về phòng thủ thì kỵ binh quân Yến dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất sáu, bảy ngày nữa mới trở về được đại đô, thời gian nửa tháng đó đủ cho Lưu Trạm chạy hai, ba vòng ở vùng đất bằng trung tâm nước Yến rồi.
Cùng lúc đó, thành Tấn Dương.
Quân Yến đã mãnh liệt công kích thành Tấn Dương trong hai ngày liên tục. Thành Tấn Dương là quận thành lớn nhất Bắc Cương, lại trải qua mấy đời gia tộc họ Nhan xây dựng và sửa sang nên tường thành vừa cao vừa kiên cố, quân Yến không thể hạ trong ngày một ngày hai được.
Trên tường thành khắp nơi đều là dấu vết bị đá tảng đập trúng nhưng không hề có bất kỳ vết rạn nứt nào, ngoài tường thành la liệt đầy thi thể, binh lính dưới trướng Chu Tùy và quân phòng thủ của họ Nhan vẫn đang liều mạng chống cự.
“Nhan quận thủ đâu? Mau bảo Nhan quận thủ tổ chức cho trai tráng lên tường thành hỗ trợ!” Chu Tùy cực kỳ chật vật, tiện tay bắt lấy một binh lính sai đi gọi thêm người.
Hôm qua Nhan Khải Tu có lộ mặt một lúc, từ đó đến giờ không thấy hình bóng đâu nữa. Chu Tùy lau qua mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên mặt mình, chỉ mong Nhan Khải Tu đừng làm tuột mắt xích vào thời khắc quan trọng này.
Chu Tùy lại không biết Nhan Khải Tu đi tìm Duệ Vương.
“Sao không cho ta vào? Chiến sự kịch liệt như thế, bản quan càng phải nên ở bên cạnh Duệ Vương cùng tiến cùng lùi.” Nhan Khải Tu bị binh lính cản lại ở bên ngoài phủ đại tướng quân.
Nhưng nói thế nào binh lính cũng không cho phép, thậm chí còn hung ác đẩy ngã Nhan Khải Tu: “Đại tướng quân có lệnh, ngoại trừ Chu tướng quân thì không ai được vào, ai dám tự tiện xông vào sẽ giết ngay!”
Nhan Khải Tu ngồi yên dưới đất bất động, không phải bị đập đầu thành ngốc mà là bỗng nhiên phát hiện ra gì đó.
“Duệ Vương không thể rời khỏi ta, ngài ấy không thể mấy ngày liền không nhìn thấy ta.” Nhan Khải Tu lẩm bẩm.
Người hầu bên cạnh vội vàng đỡ Nhan Khải Tu dậy, lúc này có binh lính hớt hải chạy đến: “Quận thủ đại nhân! Chu tướng quân đang sốt ruột tìm đại nhân, cửa thành nguy cấp nên Chu tướng quân muốn đại nhân nhanh chóng tổ chức cho trai tráng cố thủ.”
“Đúng rồi! Ta có thể đi hỏi Chu Tùy!” Nhan Khải Tu quay đầu đi về phía cửa thành.
Chu Tùy thì đang bận sứt đầu mẻ trán.
“Chu tướng quân! Bá tánh đang đòi ra khỏi thành, tướng quân xem có nên cho họ đi hay không?” Phái Công Ly mới từ chỗ cửa thành về, quan phục trên người bị quần chúng phẫn nộ làm loạn hết cả lên, mũ cũng rớt đâu mất, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Chu Tùy cả giận, nói: “Không thể thả! Bây giờ chỉ có thể trông cậy vào nhóm tráng đinh tới thủ thành thôi, nếu mở cửa thành cho bá tánh đi hết thì chẳng khác nào chắp tay dâng thành cho người Yến!”
Thành Tấn Dương được xây dựng giữa bình địa Phù Dung và bình địa Đại Trúc, dựa lưng vào Phong Vỹ Lĩnh, quân Yến công thành chỉ có thể đánh ở cửa thành phía đông, cũng chính là “cửa chính” mà bá tánh hay gọi, còn cửa bắc ngoảnh ra phía núi Tề Vân.
Quân Yến bao vây được cửa chính chứ không thể bao vây cửa sau, chỉ cần đi từ cửa sau ra khỏi thành, xuôi về hướng tây đến bến đò Lộc Minh, qua sông Hoàng Xuyên tiếp tục tiến về phía bắc là sẽ tới huyện Sơn Âm của núi Tề Vân.
Nếu mở cửa thành ra, bá tánh toàn thành chắc chắn sẽ chen chúc nhau rời đi, vậy thì còn ai ở lại thủ thành nữa?
Đương nhiên Phái Công Ly cũng hiểu điều này nhưng cưỡng chế nhốt bá tánh lại trong thành cũng không phải cách hay, cửa thành đằng sau có rất đông người đang làm loạn rồi.
“Chu Tùy!!” Bên này chuyện của Phái Công Ly còn chưa bàn ra đối sách thì bên kia Nhan Khải Tu chạy tới, bắt lấy tay của Chu Tùy chất vấn: “Ngươi nói thật cho ta biết, đại tướng quân và Duệ Vương chạy rồi đúng không!?”
“Ngươi điên rồi!” Chu Tùy vội vã bịt miệng Nhan Khải Tu lại kéo vào một góc không người, sau đó tát thêm một cái thật mạnh làm Nhan Khải Tu đờ ra, “Chuyện này mà dám làm trò hỏi ngay trước mặt binh lính sao? Vô dụng ngu ngốc! Có tin ông đây chém chết ngươi luôn không!?”
Người đờ ra còn có Phái Công Ly, y khó tin hỏi lại: “Là thật sao? Đại tướng quân và Duệ Vương…”
Chu Tùy trừng mắt với Phái Công Ly, Phái Công Ly sợ hãi không dám nói tiếp nữa.
“Không muốn chết thì nuốt vào trong bụng cho ông, ta cũng chẳng ngại nói thật với các ngươi, đại tướng quân và Duệ Vương có ở đây hay không đối với chúng ta chẳng khác gì nhau, mất thành là chết hết!”
“Còn các ngươi, không muốn chết thì ngay lập tức đi tổ chức cho trai tráng thủ thành đi, đại tướng quân tới Thụy Xương tìm viện binh rồi, chỉ cần viện binh đến là có thể bảo vệ được thành!”
Chu Tùy to tiếng mắng để hù dọa hai người kia là chủ yếu, thực ra đến chính gã cũng không chắc lắm, trước khi đại tướng quân đi chỉ nói là nhất định sẽ tìm viện binh nhưng không biết cái mạng này của bọn họ có chờ được đến khi viện binh đến hay không.
Còn ở đại doanh quân Yến ở bên ngoài thành Tấn Dương.
Ròng rã hai ngày liên tục công thành mà không có bất kỳ tiến triển gì, kết quả này khiến cho Yến Vương bắt đầu mất kiên nhẫn.
Năm nay Yến Vương mới chỉ 29 tuổi, đương tuổi khỏe mạnh đầy ý chí, gã muốn hoàn thành tâm nguyện và kế hoạch lâu dài mà lão Yến Vương vạch ra.
Lão Yến Vương quá cố là một bậc hùng tài đại lược, là một minh quân được dân Yến hết mực ca tụng và ủng hộ, một tay lão thành lập nên đội quân kỵ binh của nước Yến, đầu tiên là đuổi hết đám người Tiên Bi ở phía tây nước Yến chạy lên vùng sa mạc phía bắc, sau đó là chăm lo việc nước phát triển dân sinh.
Lão Yến Vương còn cho xây dựng ba tòa thành bang lớn là Linh Thọ, Ô Đàn và Cô Trúc, con dân tứ tán ở khắp các thảo nguyên tụ về hình thành nên một xã hội ổn định, quốc lực của nước Yến tăng thêm mấy bậc.
Mười năm trước lão Yến Vương còn định ra mục tiêu nam hạ thống nhất Bắc Cương, chỉ mất mấy năm ngắn ngủi đã đánh cho quân Sở co đầu rụt cổ về phía vùng núi Tề Vân.
Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi là lão Yến Vương đã có thể hoàn thành được giấc mộng của mình, tiếc thay tới năm 57 tuổi bỗng nhiên bị nhiễm phong hàn rồi qua đời.
Sau đó Yến thái tử kế vị, lên làm tân Yến Vương, lại tốn mất ba năm để dẹp tan loạn đảng.
Vất vả một hồi mới thành công củng cố lại vương quyền, quốc sách đầu tiên của tân Yến Vương chính là nam hạ tấn công thành Tấn Dương, gã muốn thực hiện nốt mục tiêu của lão Yến Vương.
Yến Vương huy động lực lượng cả nước, tất cả những thanh niên trẻ tuổi của các thành bang và bộ lạc đều phải tòng quân, đại quân hai lăm vạn quân tuyên bố ra bên ngoài là ba mươi vạn quân chính là toàn bộ lực chiến của nước Yến.
Năm vạn binh tiến đánh Thông Thiên Quan, tám vạn binh bao vây Cấp Dương Quan, mười hai vạn binh tấn công thành Tấn Dương, khai chiến trên toàn bộ chiến tuyến.
Kế hoạch của Yến Vương là trong vòng mười ngày hạ được thành Tấn Dương, thế nhưng qua hai ngày rồi gã mới nhận ra sự tình không đơn giản như vậy.
Cho dù quý tộc của thành Tấn Dương tranh đấu với nhau gay gắt, ngày thường hận không thể ta chết ngươi sống nhưng gã lại xem nhẹ quy mô to lớn và độ kiên cố của quận thành lớn nhất Bắc Cương.
Tường thành cao ngất kia đủ làm cho binh Yến hết sức e ngại, bên ngoài cửa thành còn có ủng thành.
Hai ngày nay đã có hơn bốn vạn quân Yến lên chiến trường tấn công thành Tấn Dương nhưng trên tường thành vẫn đầy trai tráng được bổ sung không ngừng.
Bên trong thành Tấn Dương chính là hơn một trăm vạn bá tánh!
Thừa tướng nước Yến là Mặc Thoát đã từng can ngăn tân Yến Vương không nên quá liều lĩnh, giờ này khắc này vị tân Yến Vương tuổi trẻ khí thịnh mới cảm nhận được lý do vì sao Đại Sở lại tự xưng là bá chủ thiên hạ, bởi vì ở Trung Nguyên những thành trì như Tấn Dương chỗ nào cũng có.
Lúc này hối hận cũng đã muộn, mũi tên bắn đi thì không thể quay đầu, trận chiến này đã điều động binh lính lớn cỡ đó, nếu bất lực quay về thì mặt mũi vứt hết, Yến Vương chẳng còn đường lui nào nữa.
Ở một bên khác, Lý Tiểu Liên thu xếp cho các thương binh xong lập tức tiếp tục chấp hành quân lệnh của Lưu Trạm.
Lý Tiểu Liên dẫn theo sáu ngàn binh lính không bị thương còn lại càn quét dọc theo phía bắc của núi Tề Vân, đốt hết toàn bộ thôn trang, dùng ngựa san bằng đồng ruộng, vận chuyển toàn bộ lương thảo quân nhu về Thông Thiên Quan.
Bốn ngày liên tiếp khói đen ở chân núi Tề Vân chưa từng tắt, đồng thời Lý Tiểu Liên cũng gặp càng ngày càng nhiều nô lệ người Sở, Lý Tiểu Liên cũng biết được từ miệng đám người này rằng Lưu Trạm đã đi qua những nơi nào.
Ở quân doanh thôn Thiên Thương, Tống Phượng Lâm dựa theo tin tức mà các nhóm nô lệ truyền về, đánh từng dấu lên bản đồ nước Yến.
Đội quân của Lưu Trạm đã qua sông Ô Lạp, Lưu Trạm dùng bốn ngày để càn quét tổng cộng năm bộ lạc, hôm qua dọn sạch một hơi hai bộ lạc.
Hành tung của hắn rất bất định, lúc thì ở cực bắc đốt một bộ lạc, ngày hôm sau lại xuất hiện ở bờ phía nam của sông Ô Lạp phá hủy một bộ lạc khác.
Tống Phượng Lâm di chuyển đầu ngón tay lên từng vị trí trên bản đồ, đến chính y cũng không thể đoán ra bước tiếp theo của Lưu Trạm là gì, càng đừng nói đến quý tộc ở đại đô nước Yến, giờ này hẳn là bọn họ đang nóng ruột đến phát điên.
Ban đêm, Lưu Trạm chỉ huy kỵ binh hạ trại ở bờ sông Ô Lạp.
Bốn ngày nay tướng quân đều chọn những nơi bí mật để hạ trại nghỉ ngơi, tới buổi tối thứ năm lại ngang nhiên nhóm lửa ở ngay bên bờ sông Ô Lạp?
Mọi người đều vô cùng hoang mang.
Lưu Trạm bình tĩnh hạ lệnh: “Mỗi người đốt một đống lửa, cách xa nhau một chút không cần phải quá gần, sau khi đốt xong thì cưỡi ngựa dần dần dẫm tắt bớt mấy đống ven rìa đi.”
Nhóm Tào Tráng tuy bay đầy dấu chấm hỏi trên đầu nhưng không hề nghi ngờ gì, nghiêm chỉnh làm theo lệnh của Lưu Trạm.
Tám ngàn binh lính đốt lên tám ngàn đống lửa, giữa ban đêm này nhìn rất giống một bầu trời đầy sao.
Xa xa chỉ thấy những ánh lửa nhỏ trải rộng khắp bờ sông Ô Lạp, thỉnh thoảng còn có tiếng vó ngựa của thiên quân vạn mã đạp lên lửa.
Trời còn chưa sáng Lưu Trạm đã dẫn tất cả rời đi, vài người dân trốn suốt một đêm không dám tới gần lúc này mới lớn gan mò đến xem thử.
Chỉ thấy tàn dư của lửa trại và số lượng dấu chân ngựa nhiều không đếm xuể, bọn họ sợ đến mức nhũn chân ngã ngồi ra đất, thế này thì đến cùng là có tổng cộng bao nhiêu kỵ binh? Có khi phải đến mười vạn kỵ binh![Hết chương 75]