Chủ nhân quay kiếng xe xuống, nụ cười lan tràn khắp khuôn mặt.
"Thương Truy Ý?" Yến Hoài nghi ngờ hỏi: “Anh đã đến rồi?" Dứt lời, kéo túi xách trở về, đập nát xe của anh ta, không biết Thương Truy Ý có giết chết mình hay không đây.
"Khấu thiếu gia bảo tôi đến đón cô."
Không nói thêm lời nào, hai người lập tức leo lên xe. Thương Truy Ý đưa Yến Hoài về biệt thự.
Thương Truy Ý ra hiệu cô tự mình đi vào. Yến Hoài liền gật đầu.
Nhưng, ngay khi Yến Hoài sắp sửa xoay người, Thương Truy Ý đã rũ mi mắt xuống, chốc lát, lại ngẩng đầu lên, im hơi lặng tiếng đến gần biệt thự kia.
Yến Hoài đi vào biệt thự, thím Lý liền đưa Yến Hoài đến thư phòng của Khấu Kiệt.
Khấu Kiệt đang ngồi ở trước máy vi tính, thao tác.
Cảm nhận được hơi thở của cô, Khấu Kiệt liền cất lời: “Em ngồi đi.” Ngón tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím.
Gõ xuống một chữ cuối cùng, Khấu Kiệt tắt máy vi tính, ngơ ngác nhìn Yến Hoài.
Yến Hoài bị nhìn có chút ngượng ngùng, nói: "Có chuyện gì cứ nói đi!"
"Đoạn Hoàng, anh muốn kết hôn!" Một lát sau, Khấu Kiệt mới nói ra những lời này.
Yến Hoài ngẩn người, gương mặt đượmvẻ xấu hổ. Anh ấy đã biết bí danh trong giới hắc đạo của mình rồi….. Hơn nữa, anh ấy nói, anh muốn kết hôn! Ha ha. . . . . . Thì ra là, anh ấy và mình vẫn là một người trên trời, một kẻ dưới đất.
Yến Hoài đứng lên, muốn đi.
Khấu Kiệt lập tức bay qua khỏi bàn đọc sách, vội vàng giữ lấy Yến Hoài: "Không phải em muốn nghe một chút về đối tượng kết hôn của anh sao?”
Yến Hoài sững sờ, hai mắt nhìn anh, không nói gì.
"Ông nội buộc anh phải kết hôn. . . . . . với Dương Miêu Miêu."
Yến Hoài nghe thấy thế, ra sức giãy giụa: "Buông tôi ra!"
“Hoài!" Hai cánh tay của Khấu Kiệt tựa như được đúc từ kim cương, làm Yến Hoài không thể cử động: “Ông nội của anh bị bệnh tim, anh không thể làm ông tức giận, ông là người thân nhất của anh. . . . . ."
"Nói những thứ này có ích lợi gì? Anh muốn kết hôn thì kết hôn đi, có liên quan gì đến tôi!” Giọng nói của Yến Hoài chợt trở nên lạnh lẽo, đôi mắt hiện rõ sự lạnh nhạt.
Khấu Kiệt đau xót trong lòng, nhưng, ngay sau đó liền thay đổi sắc mặt: “Dĩ nhiên có liên quan đến em."
"?" Yến Hoài giương mắt nhìn anh, nếu như dám chọc giận mình, một giây kế tiếp, nhất định mình sẽ phá hủy cậu em trai nhỏ của anh ta!
"Bởi vì em mới là cô dâu, cả con anh cũng có rồi, còn muốn đi lấy người phụ nữ khác sao?” Khấu Kiệt vừa dứt lời, liền đặt tay lên bụng của Yến Hoài.
"Cút đi!" Yến Hoài tức giận nhìn anh chằm chằm, giữ vững khoảng cách của hai người, đáng chết, tên đàn ông này: “"Mới vừa rồi là anh hù dọa em?"
"Không hề!" Khấu Kiệt dừng lại, nghiêm túc nói: “Thật sự anh bị ép buộc…..Ông nội không thể lại tức giận…Lần này ông phải nhập viện là do hành động của anh.”
"Ý của anh là, chỉ có làm sụp đổ tập đoàn Dương thị, chúng ta mới có thể kết hôn?" Yến Hoài bình tĩnh trở lại.
"Đúng. Đoạn Hoàng? NO! Hoài là cô dâu của anh, là nữ thị trưởng đầy kiêu hãnh của thành phố D chúng ta, làm sao có thể là thủ lĩnh hắc đạo Đoạn Hoàng được chứ?” Khấu Kiệt kéo Yến Hoài đến trước máy tính: “Bây giờ giá cổ phiếu của tập đoàn Dương thị đang tuột dốc đến mức thảm hại, đoán chừng sẽ phải tìm đến cửa thôi! Ha ha!” Khấu Kiệt cười lạnh.
"Anh là chuyên gia đó!" Yến Hoài nhìn anh với vẻ khó tin.
"Nếu người khác đã nghĩ tới việc ra tay, Khấu Kiệt này cũng không thể ngồi chờ chết, đành phải chơi đùa cùng một chút thôi" Khấu Kiệt chậm rãi nói, hướng về phía Yến Hoài cười cười: “Anh nói này, khẳng định là bà xã của anh cũng không phải là một kẻ yếu thế, có hứng thú trình diễn một màn vợ chồng Smith hay không?”
"Em rất mong đợi." Yến Hoài trả lời, nói xong, liền kéo cà vạt của Khấu Kiệt qua, để anh đứng đối diện với mình: “Nói, anh là ai trong giới?”
"Bẩm báo bà xã thị trưởng, tôi chính là tổng giám đốc của tập đoàn Khấu thị, Khấu Kiệt, rất hân hạnh."
Yến Hoài lập tức đẩy anh ra: "Đừng hòng lừa gạt được em!" Yến Hoài dứt lời, giả vờ tức giận muốn đi ra ngoài.
Khấu Kiệt lập tức trúng kế: “Đừng đi mà!” Khấu Kiệt kéo Yến Hoài lại: “Ông nội nghe thấy sẽ tức chết đấy!"
"Nơi này, hẳn là không có người ngoài chứ?" Yến Hoài nhấc đầu, đôi mắt xinh đẹp mông lung giọi thẳng vào khoang tim của Khấu Kiệt: "Hợp tác với em, phải thẳng thắn, Khấu Kiệt, anh nói đi, em nói rất đúng phải không?”
"Đúng." Khấu Kiệt tựa như vừa bị mê hoặc, gật đầu, đôi mắt tựa như những viên đá đen dần trở nên sâu xa.
"Nói cho em biết, anh là ai." Giọng nói của Yến Hoài mềm nhũn, khe khẽ len vào từng ngõ ngách trong lòng của Khấu Kiệt.
"Huyền Ưng."
"Bang chủ Hoa Long bang!” Yến Hoài cả kinh.
Nhất thời, Khấu Kiệt tỉnh lại: “Em thôi miên anh?”
"Hì hì, chút xíu thôi!" Yến Hoài khinh bỉ liếc nhìn anh, thật không ngờ, Khấu Kiệt lại cam tâm tình nguyện để cô thôi miên. . . . . .
"Xem nào, không được nói chuyện này ra ngoài. Bằng không, sẽ có rất nhiều kẻ muốn giết chết anh!” Khấu Kiệt nói nghiêm túc: “Càng đừng nên nói cho ông nội biết, tim của ông không được khỏe, ông vẫn luôn cho rằng anh là tổng giám đốc, lo quản lý sự nghiệp của gia tộc.”
Yến Hoài gật đầu: “Ừm."
"Ngày mai, đến bệnh viện chứng minh với anh đi.” Khấu Kiệt híp mắt thành một đường hẹp dài, nhìn Yến Hoài.
"Chứng minh cái gì?"
~Hết Chương 50~