Cuối cùng đợt nắng nóng cuối thu cũng qua, thời tiết dần trở nên mát mẻ.
Cơn mưa thu lại tới, giờ đã là tháng 10, tuyến tàu trên không số 3 trong nội thành bắt đầu đi vào hoạt động, Tư Đồ Diệp cũng suôn sẻ vượt qua đợt thực tập. Tổ nhiếp ảnh đều không thích anh ta, Lâm Trạch là ma mới, Tư Đồ Diệp cũng là ma mới, thế mà anh ta chỉ ở trong tổ nhiếp ảnh khai bảng lương, bình thường đến quẹt thẻ rồi phắn, gần như chẳng bao giờ giao tiếp qua lại với đồng nghiệp, suốt ngày ngồi trong văn phòng Lâm Trạch vắt chân, rung dép xỏ ngón uống cà phê.
Nhưng bọn họ có muốn đá đít Tư Đồ Diệp cũng chịu chết, vả lại Lâm Trạch còn là phóng viên được chủ biên cưng nhất, đúng là có người chống lưng thì chuyện gì cũng dễ xơi.
Song cuộc đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, lên quá nhanh – nổi quá mức thì ắt cũng có lúc xuống dốc. Không biết chừng ngày nào đó bên trên bị thuyên chuyển, chủ mục về hưu, chủ biên bị phân đi nơi khác, Lâm Trạch sẽ ngã ngựa, những thứ này Lâm Trạch đều đã nghĩ tới cả rồi.
Lâm Trạch muốn cố gắng trở thành người kế nhiệm chủ mục Lý, anh sẽ đối xử cân bằng giữa hai bên chủ biên và phó chủ biên, nỗ lực hết sức để không làm mất lòng sếp nào, cũng không đứng về phía bên nào rạch ròi. Anh đã nói đi nói lại với Tư Đồ Diệp nhiều lần, dặn anh ta rằng trước mặt đàn anh đàn chị thì phải khiêm tốn. Lúc nào cần mời mọi người ăn uống thì cứ mời, nếu ai muốn xin ảnh chụp hay nhờ giúp gì thì đừng nề hà.
Bên cạnh đó, cũng phải năng tới văn phòng chủ biên, đừng có dựa được anh rồi thì lại mặc kệ mấy sếp trên.
Lâm Trạch ra sức xây dựng hình tượng “Tôi rất khiêm tốn biết điều, nếu sau này tôi có làm sếp thì mọi người sẽ càng vui vẻ thoải mái” trước mặt đồng nghiệp, sống theo phong cách “cố gắng hết sức mình trời xanh tự có an bài”, khiêm tốn cẩn thận, chuyện khác thì cứ để số phận quyết định vậy.
Tin tức anh làm càng ngày càng hot, được rất nhiều trang web đăng lại, có chương trình của đài truyền hình còn trích dẫn tin trang nhất của Lâm Trạch, có một lần đến bên Ifeng cũng dẫn tin Trùng Khánh diễn tập quân sự do Lâm Trạch làm.
Lâm Trạch như bắt được vàng, lưu video trên web Ifeng lại ra usb cất đi. Nhỡ sau này lại phải nhảy việc, thì những thứ này đều là tác phẩm quý giá của anh.
Tư Đồ Diệp cười nghe Lâm Trạch rút ruột rút gan chỉ bảo kinh nghiệm, cũng nghiêm túc làm theo. Anh ta có rất ít kinh nghiệm nơi công sở, rất nhiều việc anh ta làm cực lộ liễu cực ngu ngốc, nhưng có thể nhận ra anh ta thực sự nỗ lực hết lòng.
Lâm Trạch hỏi: “Anh kiếm đủ tiền rồi thì còn đi không?”
Tư Đồ Diệp rút thẻ lương ở trong ATM ra, nghĩ một thoáng rồi nói: “Để xem tình hình sao đã, nếu cậu vẫn cần tôi giúp thì tạm thời tôi không đi nữa. Cậu có muốn đi khắp thế giới không?”
Lâm Trạch nói: “Thôi, Trịnh Kiệt ngu nga ngu ngơ, để cậu ta ở nhà một mình tôi không an tâm. Đợi cậu ấy lấy vợ rồi tính tiếp.”
Tư Đồ Diệp nói: “Cậu giới thiệu đối tượng cho cậu ta rồi đi du lịch vòng quanh thế giới với tôi.”
Lâm Trạch dở khóc dở cười bảo: “Tôi kiếm đâu ra cô nào mà giới thiệu. Đừng có đi lung tung những chỗ xa tít tắp nữa, anh còn chưa chế tạo được tàu vũ trụ đâu nhé.”
Tư Đồ Diệp: “Có thể mua tàu vũ trụ mà, tôi thấy cô gái trong nhóm tôi cũng ok phết đó…”
Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp đi ra đường, người qua người lại như thoi đưa nơi Bắc Thành Thiên Nhai. Thế mà như thể tâm linh tương thông hoặc duyên phận đã chú định, trong đám đông đó Lâm Trạch lại nhìn thấy một người đứng ở quảng trường – Tạ Thần Phong.
Nụ cười nở trên môi Lâm Trạch vụt tắt, Tư Đồ Diệp hỏi: “Cậu muốn nói chuyện với anh ta không?”
Lâm Trạch gật đầu, Tư Đồ Diệp bảo: “Chú ý an toàn.”
“Biết rồi.” Lâm Trạch đáp.
Tư Đồ Diệp quay người đi lái xe, Lâm Trạch bước đến quảng trường, Tạ Thần Phong đeo túi thể thao, kéo theo vali, ngẩn ngơ đứng im.
Lâm Trạch biết, hôm nay Tạ Thần Phong đến để tạm biệt anh, gã phải đi rồi.
“Ngồi tàu hỏa hay đi máy bay?” Lâm Trạch hỏi.
“Tàu hỏa.” Tạ Thần Phong thả túi thể thao xuống tay cầm vali, nói: “Tôi có lời muốn nói với em.”
Lâm Trạch đáp: “Nói đi.”
Tạ Thần Phong quỳ một gối xuống đất, kéo tay Lâm Trạch.
Lâm Trạch: “…”
“Đứng lên ngay!” Lâm Trạch vội khom người xuống: “Đông người lắm.”
Trong giây phút Tạ Thần Phong quỳ xuống, dòng người qua đường đột ngột dừng lại, rất nhiều người để ý tới hành động của Tạ Thần Phong. Một người đàn ông cầu hôn một người đàn ông khác?! Mọi người thi nhau bàn tán, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Ngay sau đó, Tạ Thần Phong cũng quỳ nốt chân còn lại xuống.
“A Trạch.” Tạ Thần Phong quỳ hai chân, chân thành nói: “Xin lỗi.”
Lâm Trạch lùi lại một bước, theo bản năng muốn đá văng gã, nhưng kỷ niệm trong quãng thời gian anh và Tạ Thần Phong bên nhau lại ùa về trong lòng. Đám đông ồn ã, ánh sáng chói gắt, tất cả bỗng ngỡ như vô hình, Lâm Trạch nhíu mày nói: “Tội gì anh phải vậy? Tôi tha thứ cho anh hay không quan trọng với anh tới vậy sao? Đứng dậy đi.”
Tạ Thần Phong khó khăn nuốt nước miếng, gã đứng dậy, Lâm Trạch vội kéo tay gã, đeo chiếc túi thể thao của gã, nhanh như cắt rời khỏi Bắc Thành Thiên Nhai. Trong lòng anh nghĩ thôi rồi, không khéo tối nay mình sẽ lên weibo cũng nên.
Tạ Thần Phong chẳng nói năng chi, hai người đứng trên thang cuốn, từ từ đi xuống trung tâm thương mại lòng đất, xung quanh vẫn có rất nhiều người ngó nghiêng soi mói bọn họ.
“Chuyến tàu hỏa mấy giờ?” Lâm Trạch hỏi.
“10 giờ 20.” Tạ Thần Phong đáp: “K813.”
Gã mở ví tiền, đưa cho Lâm Trạch xem vé tàu hỏa. Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng của Lâm Trạch thật sự phức tạp tới không biết diễn tả như nào, như thể anh sắp vĩnh viễn mất đi thứ gì đó. Anh những tưởng bản thân đã quên rồi, song khi đối diện với ánh mắt hổ thẹn khẩn nài của Tạ Thần Phong, anh mới nhận ra mọi thứ vẫn như in trong anh, khắc sâu tận xương máu.
Lâm Trạch bỗng nhiên nảy lên một suy nghĩ điên rồ đó là muốn giữ Tạ Thần Phong lại, đừng để gã đi.
Nhưng giữ lại rồi thì còn có thể làm gì đây?
“Bên đó anh có bạn không?” Lâm Trạch hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn đến Quảng Châu?”
Tạ Thần Phong đáp: “Nhóm tình nguyện viên ở Quảng Châu thành lập một gia đình cho người mắc bệnh. Ở đó sẽ giới thiệu công việc, giúp mọi người thấu hiểu lẫn nhau.”
Lâm Trạch: “Cũng tốt, sống tử tế vào, đừng nhốt bản thân trong ngục tù nữa.”
Thang cuốn đi đến cuối, trước mặt họ là trung tâm thương mại Bách Hóa Viễn Đông, Lâm Trạch bảo: “Mua ít đồ cho anh lên tàu, đi những 25 tiếng, ngồi ghế cứng hay giường nằm?”
Tạ Thần Phong: “Giường nằm.”
Lâm Trạch gật đầu, nói: “Đi tàu hỏa… rất mệt mỏi.”
Tạ Thần Phong đi gửi hành lý, theo sau Lâm Trạch vào siêu thị. Lâm Trạch cầm mấy món ăn vặt gã thích ăn vứt vào trong xe đẩy.
“Đừng mua nhiều quá.” Tạ Thần Phong nói.
Lâm Trạch bướng bỉnh: “Cầm qua đó rồi để nhà ăn, thế đã thuê được phòng chưa?”
“Thuê được rồi.” Tạ Thần Phong nói: “Ở chung với tình nguyện viên.”
Lâm Trạch gật đầu, đẩy xe đến xếp hàng, Tạ Thần Phong trầm lặng rất lâu, cuối cùng nói: “A Trạch, nếu…”
Lâm Trạch biết gã muốn nói gì.
Lâm Trạch: “Nếu trước đấy anh nói với tôi rằng anh có bệnh, thì sau khi yêu anh rồi, tôi sẽ vẫn mãi yêu anh.”
Tạ Thần Phong im lặng.
“Tôi sẽ cùng anh thuê một căn phòng.” Lâm Trạch đi qua giá hàng mì ăn liền, giọng điệu dửng dưng như thể đang nói về một chuyện chẳng liên quan gì tới mình, anh lại hỏi: “Có cần mua mì ăn liền không?”
“Không cần.” Tạ Thần Phong cười bảo: “Ngày nào cũng ăn, ăn tới buồn nôn rồi.”
“Vậy mua cơm hộp nhé… Tôi sẽ chăm sóc anh hàng ngày, ở bên cạnh anh tận tới lúc anh chết.” Lâm Trạch thủ thỉ khẽ khàng: “Khi ngủ chẳng cần làm tình, chỉ cần ôm chặt lấy nhau.”
Anh cảm thấy có giọt nước rơi trên mu bàn tay mình.
Tạ Thần Phong: “Nếu…”
Lâm Trạch: “Nhưng nếu anh không nói gì hết, rồi tôi bị truyền nhiễm, sau khi tôi biết sự thật tôi cũng sẽ không bao giờ ở bên anh nữa.”
Anh ngẩng lên nhìn Tạ Thần Phong, giơ tay khẽ làm động tác tát, Tạ Thần Phong quay mặt đi, rất lâu mới bình tĩnh lại.
“Tôi trả tiền cho.” Tạ Thần Phong nói.
“Tôi trả.” Lâm Trạch kiên quyết nói.
Lâm Trạch thanh toán xong, một tay xách túi đồ ăn vặt, một tay gọi cho Tư Đồ Diệp.
Tạ Thần Phong chào hỏi Tư Đồ Diệp, Lâm Trạch giải thích: “Anh ta là cộng sự của tôi, giờ làm việc ở tòa soạn báo. Tư Đồ, lái xe đến ga tàu phía Bắc đi.”
“Chào anh!” Tư Đồ Diệp đeo kính râm, cười bảo: “Tôi vẫn nhớ anh.”
“Tôi cũng nhớ cậu.” Tạ Thần Phong làm động tác pha cà phê.
Lâm Trạch và Tạ Thần Phong ngồi hàng ghế sau của xe Jeep, anh hỏi: “Công việc thì sao? Thật sự sắp xếp được không?”
Tạ Thần Phong đáp: “Bên đó hứa rồi, được.”
Lâm Trạch sờ trán Tạ Thần Phong, nói: “Một thân một mình phải chú ý chăm sóc bản thân cho tốt.”
Tạ Thần Phong không kìm được run lên, lấy ra hộp nhẫn trong chiếc túi thể thao bên cạnh, nhìn Lâm Trạch.
Hai người im lặng rất lâu, Tạ Thần Phong nói: “Cho em.”
Tư Đồ Diệp nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu.
Tạ Thần Phong muốn mở hộp ra, Lâm Trạch đè ngón tay gã lại, đẩy hộp nhẫn sang làm phát ra âm thanh khẽ khàng.
“Tôi không cần.” Lâm Trạch nói.
Dường như Tạ Thần Phong đã biết trước kết quả sẽ như thế này, gã không nhìn Lâm Trạch nữa mà chỉ trầm lặng nhìn hộp nhẫn đăm đăm.
“Trong những người bệnh như anh… Nếu có ai đối tốt với anh, anh hãy đón nhận họ nhé.” Lâm Trạch nói: “Nếu như có thể nắm tay thì đừng chỉ sánh vai, nếu như có thể hôn môi thì đừng chỉ nắm tay, có rất nhiều người rất nhiều chuyện, đã vuột mất rồi thì vĩnh viễn không bao giờ lấy lại được nữa.”
“Ừ.” Tạ Thần Phong nghẹn ngào nói.
Giọng nói của Lâm Trạch cũng run rẩy: “Sức khỏe anh không tốt, đừng làm việc quá nặng nhọc mệt mỏi, nếu không chịu được nữa thì hãy… quay về Trùng Khánh, chắc Trùng Khánh cũng có nhóm tình nguyện viên.”
Xe đỗ dưới gara lòng đất ở ga tàu phía Bắc, Tạ Thần Phong không có bất kỳ lý do gì để ở lại, gã mở cửa xuống xe, Lâm Trạch kêu lên: “Tôi tiễn anh vào ga!”
Bờ vai Tạ Thần Phong không ngừng run rẩy, gã quay lưng lại với Lâm Trạch, từ từ đứng khựng lại.
Lâm Trạch nắm lấy tay gã, mua vé vào ga tàu, đi cùng Tạ Thần Phong suốt chặng đường vào trạm. Khi hai người đứng dưới ga tàu hỏa, vẫn còn 15 phút nữa tàu mới chạy, Lâm Trạch xách đồ lên tàu, đến chỗ giường của Tạ Thần Phong, giúp gã xếp đồ cẩn thận.
Tạ Thần Phong lấy ra hộp thuốc, xuống dưới tàu đứng ở sân ga, bên trong vẫn còn hai điếu thuốc.
“Đừng hút nữa.” Lâm Trạch nói.
Tạ Thần Phong nói: “Điếu cuối cùng, ngày mai sẽ cai thuốc.”
Tạ Thần Phong đã bình tĩnh rất nhiều, hai người cùng ghé vào châm thuốc. Lâm Trạch nhắm mắt trong làn khói thuốc, ngón tay anh chạm vào bàn tay cầm bật lửa của Tạ Thần Phong tỏ ý cảm ơn, cả hai đứng mặt đối mặt hút thuốc với nhau.
“Em sẽ tới thăm tôi chứ?” Tạ Thần Phong hỏi khe khẽ.
Lâm Trạch đáp: “Xem tình hình thế nào đã.”
Tạ Thần Phong: “Tôi yêu em, A Trạch.”
Lâm Trạch vứt điếu thuốc đi, nói: “Lên tàu đi, tạm biệt, Tạ Lỗi.”
Tạ Thần Phong nói: “Em… em phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Tiếng tàu hỏa rít lên, càng ngày càng nhiều người lên tàu, lúc kiểm vé vẫn có khách không ngừng ngoái đầu lại nhìn. Người trong cả khoang tàu đều nhìn hai người bọn họ trước cửa sổ thủy tinh.
Lâm Trạch không nhìn Tạ Thần Phong nữa, quay người ra khỏi sân ga. Tiếng tàu hỏa rời trạm rền rĩ đinh tai nhức óc, đoàn tàu dần xa khỏi con đường sắt ngay gần chỗ Lâm Trạch đứng.
Nơi cuối con đường sắt là muôn vàn vì sao cùng ánh đèn lấp lánh chói lòa.
“Ahhhh!!!”
Lâm Trạch gầm lên tiếng thét đớn đau khốn khổ, anh thụi một đấm lên vách tường, dộng mạnh đầu vào tường mấy cái tạo ra âm thanh nặng nề uất ứ.
Lâm Trạch đến phòng vệ sinh vã nước ướt đẫm tóc, vuốt ngược mái tóc ướt, đôi mắt đỏ bừng. Lúc rời khỏi ga tàu hỏa, anh nhìn thấy xe Tư Đồ Diệp vẫn đỗ ở đó không xa.
“Đưa tôi về nhà.” Lâm Trạch nói.
Tư Đồ Diệp không nói gì hết, khởi động xe Jeep quay về Bắc Thành Thiên Nhai.
Lâm Trạch lấy áo blazer đắp lên mình, nghiêng người dựa vào ghế phó lái, nhắm mắt lại. Xe lúc đi lúc dừng, anh ngủ trong trạng thái khó chịu vô cùng, bèn điều chỉnh lại tư thế, dựa đầu vào Tư Đồ Diệp, cảm thấy một tay anh ta điều chỉnh vô lăng, một tay còn lại gạt cần số, lắc la lắc lư làm Lâm Trạch thiếp đi mất.
Xe dừng lại, qua một khoảng thời gian rất dài, Lâm Trạch cảm thấy Tư Đồ Diệp cầm gối xe ô tô kê sau đầu anh rồi đi xuống xe.
Lâm Trạch mở bừng mắt, ngáp một cái, đờ đẫn nhìn cảnh đêm bên ngoài. Xe đỗ ngay bên ngoài Bách Hóa Viễn Đông, ánh đèn rạng rỡ cao vời vợi, khung cảnh về đêm lung linh rực rỡ, đêm ở Giang Bắc mới vừa bắt đầu thôi.
Chẳng biết Tư Đồ Diệp đã đi đâu rồi, Lâm Trạch đợi rất lâu, cuối cùng anh ta cũng quay về.
Tư Đồ Diệp chui lên xe, đưa cho Lâm Trạch một hộp giấy, nói: “Cho cậu đó.”
“Cảm ơn.” Lâm Trạch nói.
Anh bóc hộp giấy ra, bên trong là cốc cà phê Starbucks in hình thành phố Madrid. (*)
(*) Madrid: Thủ đô Tây Ban Nha.“Đây là nơi tôi muốn đến nhất.” Tư Đồ Diệp cười.
“Lúc nghỉ phép tôi sẽ cố dùng quỹ cơ quan đưa anh đi chơi.” Lâm Trạch nói: “Về nhà thôi.”
Tư Đồ Diệp suýt nữa lái xe đụng vào cột đèn, Lâm Trạch vội nói: “Đừng kích động! Tôi chỉ nói sẽ cố hết sức thôi.”
Tư Đồ Diệp lái xe đến dưới khu nhà Lâm Trạch, Lâm Trạch quờ tay ôm lấy chiếc áo blazer trên vai, cầm cốc xuống dưới xe.
Tư Đồ Diệp nói: “Này cậu em A Trạch.”
Lâm Trạch: “Tôi là sếp của anh đấy.”
Tư Đồ Diệp cười, ngón tay làm động tác cắt xén, nói: “Tôi thấy cậu nên cắt tóc đi, hơi dài rồi đấy. Giống như hoàng tử u sầu.”
Lâm Trạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cũng thấy thế, ngủ ngon.”
Tư Đồ Diệp cong cong khóe miệng, lùi xe quay đầu, Lâm Trạch đi một mình về nhà.
Ngày hôm sau, lúc Lâm Trạch đến chỗ làm rất nhiều người đều hết hồn.
Anh cắt tóc thành kiểu đầu mốt nhất lúc đó, hai bên cạo sạch sát da đầu xanh đen, đỉnh đầu xịt ít gôm, mặc blazer, bên trong là áo sơ mi trắng. Trùng Khánh vào tháng mười vẫn còn hơi nóng, lúc cởi áo ngoài ra, mồ hôi trên lồng ngực thấm ướt áo sơ mi trắng, hiện lên rõ cơ ngực đẹp đẽ. Bên dưới là quần Tây đen được là thẳng thớm kết hợp với đôi giày da được lau bóng loáng.
Đôi mắt Lâm Trạch vẫn sáng trong như trước, lông mày sắc như kiếm, khuôn mặt toát lên khí chất sắc sảo của thiếu niên. Anh hỏi: “Sao vậy?”
Đám đồng nghiệp vội vàng ai làm việc người nấy.
Tư Đồ Diệp vẫn mặc áo phông, quần năm phân và đeo dép lê như trước. Anh ta cười nhìn Lâm Trạch, cầm lên chiếc máy ảnh đeo trước cổ chụp cho anh một tấm ảnh, phát ra tiếng tanh tách tanh tách.
Lâm Trạch cầm cốc cà phê Starbucks in hình thành phố mà hôm qua Tư Đồ Diệp đưa cho đi lấy cà phê.
Thực tập sinh đẩy kính hỏi: “Sếp, hôm nay mặc vậy để đi phỏng vấn ạ?”
Lâm Trạch: “Ừ, xấu mặt tòa soạn chúng ta lắm hả?”
Thực tập sinh: “Không ạ không ạ, mát mặt bọn em lắm sếp.”
Lâm Trạch hài lòng gật đầu, thực tập sinh lại nói: “Đối phương vừa nhìn sếp sẽ cảm thấy ngay: Ối chà! Thực tập sinh của Nhật Báo Du Châu kỳ này đều có thể lên bài trang nhất rồi, trình độ bình quân thật sự quá cao luôn!”
Tư Đồ Diệp cười: “Cũng có thể cảm thấy, có khi nào Nhật Báo Du Châu sắp tàn rồi, đến phóng viên cũng thuê không nổi, chỉ có thể mướn dân bán bảo hiểm viết tin trang nhất, chắc không sao đâu ha?”
Cả văn phòng cùng cười ầm lên.
Lâm Trạch: “…”