Bắc Thành Thiên Nhai

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Starbucks đã đổi nhân viên quán, Lâm Trạch đến gọi một cốc nước đá thì nghe nhân viên nói: “Năm tệ ạ.”

Lâm Trạch: “…”

“Đến nước đá mà cũng thu tiền?” Lâm Trạch hỏi.

Nhân viên đáp: “Vâng, trước giờ vẫn thu mà.”

Lâm Trạch: “Vậy cho tôi Mocha đi.”

Lúc này Tư Đồ Diệp vẫn chưa dậy, trước đây mỗi ngày đi làm ở Starbucks đều phải quẹt thẻ, đến muộn là bị trừ tiền, bởi vậy ngày nào Tư Đồ Diệp cũng đi làm đúng giờ. Từ khi làm nhiếp ảnh, đến sớm 10 phút cũng thế mà muộn cũng chẳng bị trừ tiền thưởng, nên anh ta càng ngày càng lười.

Tối đến anh ta chẳng thèm ngủ nên tới sáng dậy không nổi, nửa đêm 2 giờ vẫn còn xem ti vi, nhắn tin nói chuyện với Lâm Trạch.

9 giờ sáng Lâm Trạch đến tìm anh ta, Tư Đồ Diệp rúc trong ổ chăn quấn thành một cái kén. Lâm Trạch tới chọc anh ta, Tư Đồ Diệp chỉ lăn sang bên cạnh một xíu, nhường chỗ cho Lâm Trạch ngủ cùng.

Lâm Trạch hết nói nổi, đặt bữa sáng mang cho Tư Đồ Diệp lên bàn, sau đó uống cà phê, tiện thể chỉnh lại nội dung buổi phỏng vấn ngày hôm nay. Trong tháng 11, hôm nay tới lượt anh và Tư Đồ Diệp được nghỉ, nhưng Lâm Trạch định bụng đi làm một chuyên đề về chuyến tàu trên không số 3, cùng với Tư Đồ Diệp xuất phát từ trạm Nhị Đường đến sân bay Giang Bắc, ngồi 3 lượt đi đi về về, tiện thể ở trong khoang tàu nhìn luôn xem có tư liệu gì đáng giá làm tin phụ không.

Tư Đồ Diệp lại dự tính ngồi tàu điện ngầm chụp ảnh, dù sao thì tối hôm qua anh ta cũng ngủ quá muộn, tại mượn được iPad của Lâm Trạch chơi Angry Bird mãi cho tới hơn 3 giờ sáng.

Ban sáng Lâm Trạch đã lấy lại iPad rồi, anh ngồi trong Starbucks lên mạng, lại tải Jack’d xuống.

Anh đột nhiên trào lên cảm giác ngao ngán với đống hình đại diện hoa hòe hoa sói đa dạng đủ kiểu trên iPad, giữa biển người mịt mờ, đằng sau ảnh đại diện của mỗi người đều chất chứa một câu chuyện phức tạp. Có thể quen biết nhau rồi hoàn toàn thấu hiểu đối phương, để rồi ở bên nhau và bầu bạn cả đời, chuyện ấy khó khăn tới nhường nào cơ chứ?

Anh đã già rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà kiếm tìm tình yêu.

Lâm Trạch đang nghĩ hay bỏ iPad sang một bên, bất chợt có tin nhắn tới.

[Hey, anh giai, kết bạn không?]

Lâm Trạch liếc mắt qua, trên màn hình là một thiếu niên cực kỳ thanh tú, cậu ta nhuộm tóc mũ, khoanh chân ngồi dưới tàng cây, chìm trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Lâm Trạch lướt xem thông tin của đối phương: 21 tuổi, cao 1m73, nặng 53kg. Ở cột là 1 hay 0 chẳng ghi gì hết.

Đây là một thiếu niên rất đẹp trai sáng sủa, vẻ ngoài giông giống kiểu minh tinh. Lâm Trạch hơi xao xuyến, song anh lại nghĩ đến chuyện chàng trai đẹp trai như vậy nhất định có rất nhiều người theo đuổi, khó mà yên ổn yêu đương bình thường.

[Anh ơi], đối phương hỏi: [Ảnh đại diện là anh đấy ạ?]

Lâm Trạch cười đáp: [Ừ, nhưng là ảnh mấy năm trước rồi, giờ già rồi, là ông chú rồi.]

Anh nhìn chữ ký đối phương, trong đó viết: [Mong làm quen với được nhiều bạn bè.]

Lâm Trạch: [Cậu nhiêu tuổi? Vẫn đang học đại học hả?]

Đối phương đáp: [Vâng, anh cứ gọi em là Tiểu Kim ạ. Em chẳng có ý gì đâu, đang đợi bạn nên rảnh rỗi nên kiếm anh nói chuyện ấy mà.]

Lâm Trạch: [Cậu ở trong Starbucks không? Anh mời cậu uống cà phê nhé.]

Tiểu Kim: [Em với bạn vừa mới tạt qua, giờ đang ở trên mua sắm rồi.]

Lâm Trạch chẳng ừ hử gì, cũng không nói sẽ lên tìm cậu ta, Tiểu Kim lại hỏi: [Ngày nào anh cũng ngồi ở Starbucks cả. Bạn trai anh đâu? Bọn anh đẹp đôi lắm á.]

Lâm Trạch bật cười: [Đó không phải bạn trai anh, là cộng sự của anh. Anh mới chia tay bạn trai cũ.]

Tiểu Kim: [Sao lại chia tay ạ? Có thể kể em không?]

Lâm Trạch: [Chắc là không hợp.]

Tiểu Kim: [Hai người yêu nhau bao lâu ạ?]

Lâm Trạch: [Tầm mấy tháng rồi chia tay, dạo này anh chẳng muốn tìm ai, cậu có bạn trai chưa?]

Tiểu Kim: [Em chưa có người yêu, bạn em chỉ là bạn bè bình thường thôi. Em giới thiệu cho anh một người nhé?]

Lâm Trạch: [Cảm ơn, không cần đâu, anh bận lắm, cũng chẳng có tâm trạng yêu đương.]

Tiểu Kim: [Anh đừng nản lòng, có rất nhiều lúc tình yêu ở ngay bên cạnh mình.]

Lâm Trạch cảm thấy bé 0 này rất hiền lành tốt tính, ấm áp dịu dàng. Anh muốn kiếm một người bầu bạn như vậy, mỗi ngày tan làm về nhà, hai người cùng nấu cơm dọn dẹp phòng, nuôi chó, ăn no rồi cùng nhau dắt chó đi dạo.

Tối đến nằm trên sô pha, để bà xã ghé vào người mình, khẽ khàng hôn môi, ôm nhau xem ti vi tới 11 giờ, chao ôi sao mà hạnh phúc.

Chẳng biết tự lúc nào Tư Đồ Diệp xuất hiện hỏi: “Tìm được đối tượng mới rồi? Ái chà, ngon ra phết nhỉ.”

Lâm Trạch nói với Tiểu Kim: [Anh làm việc đây, bye bye.]

Tiểu Kim không nhắn lại, Lâm Trạch cất iPad đi, nói với Tư Đồ Diệp: “Người nào mà đẹp trai thì thể nào cũng có rất nhiều người thích, tôi chỉ muốn kiếm một người bình thường là ok rồi.”

Tư Đồ Diệp xoay xoay chìa khóa, cười nói: “Xe đỗ sau IMIX Park, nay đi đâu?”

Lâm Trạch đáp: “Hôm nay không lái xe, anh có mang thẻ giao thông thành phố đi không? Tôi dẫn anh ngồi tàu điện ngầm ‘đi tới mùa xuân’.”

Lúc hai người lên xe buýt Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp ngồi ở vị trí cuối cùng trong toa xe, hai chân vắt chéo. Anh lấy iPop ra cắm tai nghe, đưa Tư Đồ Diệp một bên tai, cùng nghe nhạc với nhau. Sau đó, họ lên tàu điện ngầm từ đoạn giữa rồi ngồi tới bến cuối. Hành khách xuống tàu lên tàu, người tới người đi, Tư Đồ Diệp lấy ra quyển sổ tốc ký, ngẩng đầu nhìn rồi bắt đầu ký họa.

Lâm Trạch lười biếng ngồi trên tàu liếc nhìn các hành khách lên xe, anh gác mắt cá chân chân trái lên đầu gối chân phải, hai khuỷu tay đặt trên lưng ghế dựa, tư thế toát lên khí thế tổng công nồng nặc.

Tư Đồ Diệp vẽ xong lật, vẽ xong lật, lúc trong toa xe không còn ai, anh ngồi xuống đối diện vẽ Lâm Trạch.

Lâm Trạch đã thu thập được rất nhiều tin tức, lúc 4 giờ chiều họ đến trạm cuối, anh đến phòng trực phỏng vấn và hỏi han vài câu, khi ấy Tư Đồ Diệp đã vẽ kín cả quyển sổ và chụp được vài tấm ảnh.

Lâm Trạch chỉnh nội dung cuộc phỏng vấn thành một đoạn viết ngắn co gọn một trăm chữ, chuẩn bị giao cho biên tập, để tháng sau dùng. Lúc ra khỏi ga tàu anh nhận được điện thoại của chủ mục Lý, bảo anh đến Bắc Kinh công tác học tập, có thể dắt theo một người.

Chủ mục Lý vẫn rất quan tâm tới Lâm Trạch, còn cho anh dắt thêm một người nữa. Vớ được chuyện ngon như vầy, Lâm Trạch thường sẽ cho Tư Đồ Diệp nghỉ phép có lương, rồi ưu tiên nghĩ tới Trịnh Kiệt, gọi y đi ăn uống bằng tiền của đơn vị. Nhưng Trịnh Kiệt đã dùng hết ngày phép năm nay, không thể đi được.

“Này!” Lâm Trạch chọc eo Tư Đồ Diệp.

Bộ dạng Tư Đồ Diệp như thể vẫn chưa tỉnh ngủ, thời tiết dần chuyển lạnh, đây chính là mùa sướng nhất để ngủ. Trước đó, họ đã thay áo sơ mi dài tay và mặc quần Tây dài, giờ thất thần trong thang máy.

“Gì thế?” Tư Đồ Diệp ngơ ngác hỏi.

“Đến Bắc Kinh tham gia học tập và giao lưu giữa các phóng viên, cơ quan chi tiền, anh có đi không?” Lâm Trạch nói: “Nhưng đợt này đi là dùng ngày nghỉ phép trong năm đó, cơ mà cũng sắp hết năm nay rồi, nếu đi thì tôi với anh đi. Ngày 10 tháng 11 về.”

Tư Đồ Diệp vội nói: “Đi chớ đi chớ! Tốt quá đi! Tôi vẫn chưa đến Bắc Kinh, lúc nào đấy?”

Lâm Trạch: “Chỉ có hai vé máy bay thôi, anh đi trước, mùng 5 tới mùng 7 tháng 11 thì không được thanh toán tiền chỗ ở đâu, tôi đã đăng ký cho anh rồi, anh làm cái thời gian biểu, sang bên đó cứ đi dạo chơi khắp nơi đã, tối mùng 7 tôi qua.”

Tư Đồ Diệp ngu ngơ hỏi: “Không thể đi cùng nhau được sao?”

Lâm Trạch: “Hai vé máy bay đều không thể đổi chữ ký, ban đầu là cho phóng viên với biên tập khác đi, cuối cùng một người trong bọn họ không muốn đi, tính dành kỳ nghỉ phép năm kết hợp với lễ Giáng sinh cuối tuần và cả nghỉ Tết dương lịch cộng lại ra nước ngoài chơi. Biên tập nghe phóng viên không đi, cuối cùng cũng không đi luôn.”

Tư Đồ Diệp hỏi: “Đi năm ngày ha?”

Lâm Trạch gật đầu, Tư Đồ Diệp nói: “Vậy hai ngày tôi đi thì cậu sao giờ?”

Lâm Trạch dở khóc dở cười: “Anh có phải mẹ tôi đâu mà sợ tôi không phỏng vấn nổi?”

Tư Đồ Diệp: “Ok, khỏi cần cậu thanh toán cho tôi, tôi đi coi xem có phiếu mua chung không, ở Home Inn hoặc HanTing Inns. Tiện đi ăn vịt quay luôn.”

Lâm Trạch khẽ gật đầu nói: “Về dọn dẹp hành lý đi, hôm nay đi đấy.”

Tư Đồ Diệp vớ được món hời, vội vàng về chỗ làm xin nghỉ phép. Anh ta mới đi làm năm đầu tiên, chưa có nghỉ phép năm, nhưng Lâm Trạch đi làm thì anh ta đi làm, Lâm Trạch mà nghỉ anh ta cũng nghỉ luôn, trước giờ đều chẳng sao.

Về đến nhà, Tư Đồ Diệp vội thu dọn hành lý. Anh ta đeo một cái túi, rồi còn vào Muji mua áo phông du lịch và khăn mặt.

Lâm Trạch hỏi: “Anh không bớt tiêu đi được à, mua toàn thứ đồ đắt khiếp, lương sao mà đủ?”

Tư Đồ Diệp cười khà khà không nói gì, đồ trong Muji đắt hơn đồ bên ngoài tới 40%, tuy hơi đắt thật nhưng không tới nỗi không thể mua được, mỗi lần Lâm Trạch nhìn thấy chiếc khăn mặt ba tám tệ, khăn tắm một trăm hai tám tệ rồi áo phông vải chống nhăn một trăm linh tám tệ đều cảm thấy cực kỳ thốn. Không mua thì nhìn thấy mê, mà mua rồi thì cái giá không thể yêu thương nổi! Chỉ một ấm trà sứ thôi có nhất thiết phải tới hơn hai trăm tệ không?!!

Thế nhưng Tư Đồ Diệp lại rất thích thiết kế của hãng này, mua bừa phứa mấy thứ linh tinh đã bay luôn hơn năm trăm tệ.

Lâm Trạch nói: “Thôi để tôi trả cho.”

Tư Đồ Diệp vội gàn: “Không không không, để tôi tự trả… Tự túc là hạnh phúc.”

Lâm Trạch: “Thẻ tín dụng của anh vẫn còn nợ đấy, không định trả nữa chắc?”

Tư Đồ Diệp cười: “Mục tiêu trước mắt của tôi là cố gắng tháng nào nhẵn túi tháng đó, kiếm được bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, tận hưởng cuộc sống hê hê hê.”

Lâm Trạch chán ngán cạn lời, Tư Đồ Diệp lại mua một đống đồ ăn nhập khẩu, định để lên máy bay ăn. Lâm Trạch thật sự bó tay với anh ta, đến ga tàu điện ngầm Tư Đồ Diệp nói: “Tôi sẽ nhớ cậu đấy, cộng sự ạ.”

Lâm Trạch: “Phắn mau!”

Tư Đồ Diệp đi rồi, tới tối mùng 7 Lâm Trạch mới bay qua, anh thật sự đến chịu tòa soạn, đặt vé máy bay cho anh vào lúc 12 giờ đêm, bay tới Bắc Kinh thì đã là 3 giờ sáng mùng 8.

Lâm Trạch về nhà nói với Trịnh Kiệt chuyện này. Trịnh Kiệt ăn hành đủ chỗ sếp tổng, giờ trông như zombie, đờ dại nhìn Lâm Trạch.

Trịnh Kiệt hỏi: “Sao không gọi tôi đi mà lại gọi người khác?”

Lâm Trạch cười bảo: “Dù sao thì ông cũng có xin nghỉ được đâu, ông dùng sạch nghỉ phép năm vào đợt Tết âm rồi còn gì? Để tôi mua đồ cho ông nhé.”

Trịnh Kiệt tức giận thét gào: “Tôi muốn vịt quay!”

Lâm Trạch: “Ok luôn!”

Trịnh Kiệt lại giận dữ thét tiếp: “Lẩu cừu!”

Lâm Trạch: “Cái này thì… hơi khó, bánh gạo cuộn đậu đỏ nhé!” (*)

(*) Bánh gạo cuộn đậu đỏ, là đặc sản của Bắc Kinh (驴打滚): nguyên liệu thường là bột gạo, tinh bột, đậu đỏ, đường. Nói chung thành phần có thể hơi khác nhau chút, bánh thì như vầy nha:

14 bánh gạo cuộn chiên 1

14 bánh gạo cuộn chiên

Trịnh Kiệt mặc kệ anh, gầm lên: “Muốn gái đẹp! Gái đẹp của Bắc Kinh!”

Lâm Trạch: “…”

Ngày mùng 7 mới phải đi, tới ngày mùng 6 Lâm Trạch đã hơi nôn nao cuồng chân rồi, anh đau khổ ngồi trong Starbucks mở laptop, lên QQ tìm tin nóng.

Tư Đồ Diệp vẫn ở Bắc Kinh gửi ảnh qua điện thoại sang cho anh. Bắc Kinh vào cuối thu đẹp mê hồn, lá phong rơi rợp đường, người đạp xe lướt qua con đường trước những ngôi nhà cổ, cành cây cắt bầu trời thành mảng nhỏ tuyệt đẹp. Dưới ánh nắng chiều, trên quảng trường Thiên An Môn, những người lính trong đội quốc kỳ lưu lại hình ảnh ngược chiều sáng tràn đầy khí phách hào hùng.

Tư Đồ Diệp: [Cậu coi đi, người trong đội quốc kỳ đúng là quá ngầu! Không biết có ai trong đó đồng tính không.]

Lâm Trạch: [Đừng có tăm tia người ta nữa, nhìn xa thì được mà chơi đùa là không được đâu nha. Bắc Kinh có đông người không?]

Tư Đồ Diệp: [Không đông đâu, không hề đông chút nào!]

Nói đoạn gửi cho anh một bức ảnh tàu điện ngầm.

Trên bức ảnh người đông như kiến, chen chúc chật kín, chỗ đổi tuyến tựa như cá mòi đóng hộp. Người với người len lỏi xô đẩy lẫn nhau để đi về phía trước.

Lúc này Lâm Trạch đã mường tượng ra được thảm cảnh của bản thân trong thời gian tới đây.

Tư Đồ Diệp: [Tôi gọi xe đi từ quận Triều Dương tới Đông Thành, trên đường tắc những hơn 20 phút đồng hồ.]

Lâm Trạch câm nín.

Tư Đồ Diệp: [Nghe bảo lúc cưỡng chế phương tiện giao thông, xe taxi phải dừng một tiếng đồng hồ không được di chuyển.]

Lâm Trạch: [Bạn Tư Đồ à, phí đặt xe không được thanh toán đâu! Anh có thể tiết kiệm giùm tôi tí được không?]

Lại có tin nhắn mới trên iPad.

Tiểu Kim: [Anh ơi anh đang làm gì đó?]

Lâm Trạch: [Đang đợi nghỉ phép, đêm mai anh đi Bắc Kinh.]

Tiểu Kim: [Ôi, Bắc Kinh sướng lắm, mùa này Bắc Kinh thích cực ấy.]

Lâm Trạch: [Thế hả? Cậu từng đi rồi à?]

Tiểu Kim: [Vâng, anh đi du lịch à? Nhớ là phải đi ngõ Nam La Cổ nhé anh, chỗ đó chơi vui lắm, còn bán tai thỏ nữa.]

Lâm Trạch: [Anh đi công tác học tập. Ngõ Nam La Cổ ở đâu? Tai thỏ hả? Để ăn hả? Cậu qua đây uống cà phê không? Tiện thể giúp anh lên lịch trình du lịch cái, lúc về anh mua đồ cho.]

Tiểu Kim: [Thôi, không gặp nhau thì hơn, em sợ anh sẽ yêu em mất.]

Lâm Trạch bật cười: [Điều kiện cậu tốt vậy, lại còn độc thân, yêu cậu rồi thì làm sao?]

Tâm trạng Lâm Trạch rất tốt, hiếm khi trêu chọc bé 0, xem cậu ta phản ứng sao.

Đối phương không nói gì nữa.

Lâm Trạch lại gửi tin nhắn tiếp, hỏi: [Sao vậy? Cậu với bạn trai đang ở cùng nhau hả?]

Tiểu Kim vội đáp: [Không ạ không ạ, sao hôm nay có mỗi mình anh vậy?]

Lâm Trạch: [Cộng sự của anh đi Bắc Kinh trước rồi.]

Bên kia không nhắn lại gì, Lâm Trạch lướt diễn đàn đồng tính, xem lộ trình đi lại ở Bắc Kinh. Bên trong có rất nhiều người đến Bắc Kinh công tác tìm 419.

Lâm Trạch lướt lướt đại, Tiểu Kim lại nhắn tin tới, hỏi: [Thực ra em đã nhìn thấy bạn trai trước của anh rồi, đen đen, hơi gầy với cao, tạo cảm giác rất dịu dàng lịch thiệp. Hai bọn anh ai là 1? Có thể nói cho em không?]

Lâm Trạch cười: [Ờ, cả hai đều là 1, không có ai là 0 hết. Lúc bọn anh thuê phòng thì thuê phòng tiêu chuẩn, mỗi người một giường, cùng nhau chống đẩy.]

Tiểu Kim: [Hahaha.]

Lâm Trạch: [Em thì sao? Là 1 hay là 0?]

Tiểu Kim: [Em cũng không chắc.]

Lâm Trạch nghĩ thầm hay là xử nam? Hiếm có phết, chắc hẳn cậu ta chỉ tò mò với gay thôi, vẫn chưa chính thức bước vào giới gay.

Lâm Trạch: [Đừng vào cái giới gay này, anh nói thật đấy, hỗn loạn lắm.]

Tiểu Kim: [Vâng, em biết. Sao anh và bạn trai cũ của anh chia tay vậy ạ? Có thể kể cho em không? Hay do ở bên nhau lâu quá nên hết cảm giác rồi? Trước đây em đã từng nhìn thấy bọn anh ở Starbucks, hai người ai làm việc nấy, anh thì lên mạng, anh ấy thì đọc sách, chẳng ai nói chuyện cả.]

Lâm Trạch: [Không phải, bọn anh đều rất yêu đối phương. Cũng không phải vì ngoại tình, tóm lại là không thể bên nhau được.]

Tiểu Kim: [Em cảm thấy anh ấy không xứng với anh.]

Lâm Trạch: [Tình yêu thì có gì mà xứng với không xứng, chỉ cần thật lòng thích đối phương thì chuyện gì cũng đều trở nên dễ dàng cả. Em nuôi anh kén cá chọn canh, không thích người hơn 30 tuổi, cũng chẳng ưa người không đẹp trai, như vậy không tốt. Có những người dù cho vẻ ngoài thường thường thôi, nhưng lúc ở bên nhau lâu rồi lại nảy sinh thứ cảm giác ấm áp. Nếu để lỡ mất một người rồi thì có thể cả đời này sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.]

Tiểu Kim: [Vậy sao bọn anh chia tay vậy ạ? Em cảm thấy anh không giống người không biết quý trọng tình cảm.]

Lâm Trạch: [Có một con khỉ nhỏ bị sói cào thương phần bụng. Sau này, mỗi lần nó nhìn thấy bạn bè, nó đều vạch vết thương đầm đìa máu chảy ra cho bạn mình xem, rồi nói: “Cậu biết không, chỗ này của tớ đau lắm.” Sau đó bởi chảy máu quá nhiều mà nó chết.]

Tiểu Kim: [À, em hiểu rồi.]

Lâm Trạch: [Này cậu em, cậu vẫn chưa nói cho anh biết ngõ Nam La Cổ ở đâu. Ngoài bảo tàng cố cung ra, còn có chỗ nào đáng đi không? Cậu đang một mình hả? Hôm nay không đi học à?]

Tiểu Kim: [Vâng em đang một mình.]

Lâm Trạch: [Cậu tới Starbucks đi, tiện thể giúp anh xem bản đồ.]

Tiểu Kim: [Em xuống rồi anh đừng có giận đó.]

Lâm Trạch: “…”

Lâm Trạch quay đầu nhìn theo phản xạ có điều kiện, chẳng trông thấy ai, anh cảm thấy hơi hơi nguy hiểm, hay là Lý Trì Nhiên đùa anh nhỉ? Nhưng không giống lắm, Lý Trì Nhiên nói đặc tiếng Trùng Khánh, với cả cũng sẽ không làm trò này.

Hay là cái cậu bạn thân trước đây bảo thích anh của Lý Trì Nhiên?

Cửa Starbucks mở ra, một cô gái xinh đẹp cầm iPad đi qua, cười ngồi xuống đối diện Lâm Trạch.

“Cậu không giận đâu ha?” Cô gái nói: “Cậu đã hứa là không giận rồi đó.”

Lâm Trạch bị sốc tại trận, anh nói: “Chơi nhau à?”

Cô gái: “Cái ảnh kia là Hikaru Yaotome – nghệ sĩ người Nhật, xin lỗi chú em.”

(*) Hikaru Yaotome:

14 nghệ sĩ Nhật 1

14 nghệ sĩ Nhật

Lâm Trạch thật sự không biết nên nói gì cho phải, cô gái kia vội vàng cười bảo: “Xin lỗi xin lỗi, chị không cố ý đâu.”

Lâm Trạch dở khóc dở cười, cũng do bản thân háo sắc trước, tóm được bé 0 là giở trò đùa cợt, anh bất lực nói: “Không sao, cô uống gì không?”

Cô gái cười bảo: “Chị là Lý Diễm Như, chú em tên gì? Để chị tự gọi.”

Lâm Trạch: “Không sao, đã bảo là sẽ mời cô uống cà phê mà. Cô uống gì?”

“Thế Latte vậy.” Lý Diễm Như nói.

Lâm Trạch đi gọi cà phê, quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đang cúi đầu bấm iPad, hẳn là một hủ nữ. Trước đây trong trang web công việc có rất nhiều hủ nữ, họ thích YY đồng nghiệp nam với nhau. Những người khác cũng chẳng buồn nói, dẫu sao cả đám đều là trai thẳng nên thấy chẳng có vấn đề gì. Nhưng bởi Lâm Trạch tự nhột nên không dám giao lưu tiếp xúc với bọn họ.

Cấm dân nói hại khôn lường, có rất nhiều chuyện, nếu muốn người khác không biết thì bản thân đừng có làm, thực ra việc người đồng tính bị bàn tán soi mói cũng là chuyện khó tránh khỏi.

 (*) Nguyên gốc: 防民之口甚于防川, nghĩa là cấm tự do ngôn luận, hậu quả sẽ khôn lường. Nghĩa đen đó là nguy hiểm của việc cấm dân nói còn vượt qua cả hiểm họa khi chặn nước sông. Nước sông mà bị chặn, một khi bị vỡ hay bung chỗ chặn thì thiệt hại sẽ rất lớn, dân cũng như dòng nước, bởi vậy trị thủy cần khơi thông nước sông, để cho nước chảy tự nhiên. Lãnh đạo phải biết nghe dân nói, để họ được tự do ngôn luận.

Nhìn bề ngoài, Lý Diễm Như có vẻ đã hai sáu hai bảy tuổi, không giống sinh viên, dáng người cực đẹp, là tuýp mấy chị gái mà Lâm Trạch thích. Cô đeo hoa tai kim cương lấp lánh, xách túi hai ngàn tệ, vừa nhìn đã biết là người thuộc tầng lớp cao.

“Cô làm tổn thương tâm hồn mỏng manh của tôi rồi.” Lâm Trạch cầm cà phê quay lại, rầu rĩ nói: “Nên cô phải làm gì bồi thường đi, cô phải tung tin nóng gì cho tôi đi.”

“Hả?” Lý Diễm Như cười tới run cả người, nói: “Chị nhận chú làm em trai nha?”

“Thôi bớt giùm.” Lâm Trạch dở khóc dở cười: “Cô còn muốn làm chị tôi nữa, chắc chắn tôi lớn hơn cô.”

Lý Diễm Như cầm iPad che nụ cười, Lâm Trạch hỏi: “Cười, cười cái khỉ gì?”

Lý Diễm Như cười xong thì nghiêm túc hỏi: “Chú tuổi gì?”

Lâm Trạch đáp: “Tuổi hổ.”

Lý Diễm Như: “Chị tuổi khỉ đó.”

Lâm Trạch: “…”

Lý Diễm Như: “Không tin hở? Cho chú xem…”

Cô lấy thẻ căn cước ra đưa cho Lâm Trạch xem, hoàn toàn đảo lộn thế giới quan của Lâm Trạch.

Sinh năm 80… Sau Tư Đồ Diệp, lại lần nữa Lâm Trạch bị sốc nặng.

“Không thể nào!” Lâm Trạch thảm thiết kêu gào.

Lý Diễm Như cười lấy lại thẻ căn cước, nói: “Chú em, cả ngày chú ngồi đây làm gì đó?”

Lâm Trạch rầu không kể xiết, bắt đầu soạn tin của mình, anh nói: “Em là phóng viên, ngày kia đi công tác rồi, nên phải chuẩn bị sẵn tin cho hai ngày tới đây, chị làm gì vậy? Dạo này có thấy tin nào nóng sốt không?”

Lý Diễm Như nghĩ ngợi rồi hỏi: “Chú cần tin ở lĩnh vực nào? Chính trị hả? Chị biết một xíu tin tức ngầm về ủy viên chính trị đó.”

Lâm Trạch bị chấn động, anh nhìn Lý Diễm Như nói: “Thôi chị đừng nói, tin đó cũng không lên báo được đâu.”

Mới lúc đầu Lâm Trạch còn cảm thấy hơi não lòng, nhưng Lý Diễm Như rất cởi mở khéo ăn nói, chỉ qua vài câu đã khiến Lâm Trạch thoải mái hơn nhiều, cô vừa có khí chất lại còn rất thân thiết quan tâm người khác.

Trịnh Kiệt thể nào cũng thích kiểu phụ nữ kiểu này, Lâm Trạch nảy lên suy nghĩ muốn giới thiệu cho y, nhưng kiểu phụ nữ này hẳn là có rất nhiều người theo đuổi, biết đâu đã kết hôn rồi cũng nên, cứ nói chuyện trước đã rồi xem có hợp cạ ưng mắt nhau không.

Lý Diễm Như nghiêng qua, ghé lên bàn xem laptop của Lâm Trạch, hỏi: “Ái dà? Chú là phóng viên thật hả?”

Lâm Trạch xác nhận, nói: “Cái người chị nói đẹp đôi với em ấy, là cộng sự của em. Thẻ phóng viên của em đây, chị xem.”

Lý Diễm Như nhìn rồi hỏi: “Gọi chú là A Trạch được chứ?”

Lâm Trạch đáp: “Đương nhiên là được, bạn em toàn gọi em thế.”

Lý Diễm Như: “À, cộng sự của chú cũng là ‘kiểu đó’ hả? Chị không có ý gì đâu chỉ hơi tò mò thôi.”

Lâm Trạch khóc dở mếu dở: “Sao chị rành từ lóng giới gay thế hả! Thế rốt cục chị đã lừa được mấy gay rồi?”

Lý Diễm Như trả lời: “Chị có một cậu bạn thân là gay, cậu ta nói cho chị rất nhiều điều trong giới này, mấy hôm trước chị còn đi mua sắm chọn quần áo cùng cậu ta nữa kìa.”

Lâm Trạch: “À, bọn chị đều là con ông cháu cha hết ạ?”

Lý Diễm Như lắc đầu nói: “Nói chính xác ra thì không hẳn vậy, chú hay chơi với đám con cháu đó hả?”

Lâm Trạch vừa lướt trang web vừa nói: “Có quen biết một vài người, nhưng em rất ít chơi với họ.”

Lý Diễm Như: “Sao vậy? Chị thấy phóng viên nào cũng quen với đủ loại người mà?”

Lâm Trạch đáp: “Có lúc họ sẽ dựa vào mối quan hệ của em, nhờ em giúp đỡ giới thiệu, làm quen với một số người, thường thì em sẽ không đi các buổi tụ tập xã giao, có chuyện cần nhờ em giúp thì em giúp thôi. Lần sau em có chuyện phải nhờ tới bọn họ thì em cũng tới tìm trực tiếp. Chứ em không dám chẳng có chuyện gì cũng làm thân chơi bời với họ đâu, bởi vì đám cha chú đằng sau họ phức tạp lắm, một là bọn họ cũng tự biết nói lắm dại nhiều, thứ hai là nếu bị lộ ra tin gì, thì rắc rối ập tới ngay, bởi vậy em không thân thiết quá mức với bọn họ, cũng chẳng đi đào bới chuyện bí mật của đám cha chú đó làm gì. Nhỡ ngày nào đó, nhà ai khác có người ngã ngựa thì mọi người cũng không nghĩ em chính là kẻ chim lợn.”

Lý Diễm Như gật đầu lia lịa, cô nói: “Chị cũng không thích chơi với bọn họ, chẳng thú vị gì cả, chẳng thà tìm bạn chị chơi.”

Lâm Trạch hỏi: “Chị thì sao ạ? Nay chị không đi làm ạ?”

Lý Diễm Như nói: “Hôm nay là thứ bảy mà, chị ở Cục Thủy lợi Giang Bắc, bình thường thích thì đi không thì thôi, nghe nói Ủy ban cải cách và phát triển quốc gia lại sắp điều chỉnh giá dầu rồi, chú thấy tin này sao?”

Lâm Trạch hơi bất ngờ, anh nói: “Tin này ok phết, chị chắc chắn không?”

Lý Diễm Như nói: “Chị nghe chồng chị nói thế, chú cũng đừng tin hoàn toàn, giờ cứ sẵn sàng đã, mấy ngày nữa tung tin ra rồi thì lên luôn tin trang nhất.”

Lâm Trạch gật đầu, vừa tiếc thay cho Trịnh Kiệt lại hụt cú này rồi, vừa nghĩ thầm lần này không chừng quen được người không tầm thường, anh lại hỏi: “Chồng chị làm gì ạ?”

Lý Diễm Như cười đáp: “Hả, viên chức quèn í mà, chẳng có tài cán gì.”

Lâm Trạch nghiêng đầu liếc cô, Lý Diễm Như lại nói: “Nào để chị chỉ cho chú chỗ nào vui ở Bắc Kinh.”

Lâm Trạch viết xong tin mới, Lý Diễm Như nhận laptop của anh, tra địa danh trên baidu, gửi cho anh một trang web du lịch, ở đó có rất nhiều món ăn vặt và địa điểm vui chơi lâu đời của Bắc Kinh.

“Đến bảo tàng cố cung thì phải mời người thuyết minh.” Lý Diễm Như nói: “Chú đừng có tiếc tiền, hai người tìm một anh chàng đẹp trai làm hướng dẫn viên là tốt nhất, còn có thể nhờ người ta giới thiệu qua về lịch sử Bắc Kinh.”

“Ok ạ.” Lý Diễm Như nói rất hợp ý Lâm Trạch.

(*) Bảo tàng cố cung:

14 Bảo tàng 1

14 Bảo tàng

Lý Diễm Như rất dạn dĩ thân thiết, chỉ trong chốc lát đã làm thân với Lâm Trạch, cô từng đi rất nhiều nơi, bản thân gần như chẳng cần đi làm, nhà lại có tiền, hễ mà buồn thì đi chơi khắp nơi với bạn thân. Lâm Trạch nghe vậy ngưỡng mộ vô cùng.

Lúc này sự khó chịu nhỏ nhoi ban đầu của Lâm Trạch đã bay mất sạch, anh nói: “Cộng sự của em siêu hợp với chị luôn, giấc mơ của anh ta chính là đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Lý Diễm Như cười: “Chị đây soi mói dữ lắm, ăn với ở được chiều quen giờ thành thói xấu, đi chơi chung thể nào cũng làm bọn chú tức điên.”

Lâm Trạch biết Lý Diễm Như không phải dạng khoe của kệch cỡm, nhưng chắc chắn cô được nuông chiều từ nhỏ, đi du lịch phải ở khách sạn năm sao các thứ, bèn cười bảo: “Chồng chị đi với chị ạ?”

“Anh ta?” Lý Diễm Như đáp: “Anh ta không có thời gian, cơ mà năm nay chị muốn sinh con, không định đi đâu chơi. Nhà chú có giục chú lấy vợ không? Rất nhiều bạn bè chị đều đứt gánh giữa đường bởi chuyện này.”

Lâm Trạch nói: “Không ạ, em đã come out từ lâu rồi, cha em chẳng muốn giết em ấy chứ.”

Lý Diễm Như gật đầu nói: “Chú đừng vơ đại ai đó, với điều kiện của chú chắc chắn sẽ tìm được một người nguyện chung thủy bên chú cả đời.”

Lâm Trạch: “À, để xem đã ạ, giờ em còn chẳng có tí lòng tin nào rồi, không bị người này lừa thì người khác lừa, còn bị đám hủ nữ các chị đùa nữa chứ.”

Lý Diễm Như cười đến run cả người, cô nói: “Chị mời chú đi xem phim nhé, hôm nay anh rể chú phải đi xã giao.”

Lâm Trạch đáp: “Hôm nay cậu bạn nối khố em cũng đến Bắc Thành Thiên Nhai nữa.”

Lý Diễm Như nói: “Ok, gọi cậu ta đi cùng đi, bạn chú là trai thẳng hả?”

Lâm Trạch nghĩ đã rất lâu rồi anh không chơi cùng ai là nữ, cũng tốt, bèn đề nghị để mình mời cơm, còn Lý Diễm Như mời đi xem phim, tối đến đợi Trịnh Kiệt tan làm, hẹn nhau ở quảng trường của Bắc Thành Thiên Nhai.

Lâm Trạch phát hiện Lý Diễm Như là một người phụ nữ rất được, bọn họ có rất nhiều chuyện để nói, cười đến là vui vẻ, đã rất lâu rồi Lâm Trạch không gặp được người bạn chân thành nào như này.

Cô thực sự đối xử với anh như em trai, hai người đi dạo lung tung trong Bắc Thành Thiên Nhai. Lúc Trịnh Kiệt tới, Lý Diễm Như khoác tay Lâm Trạch, cười nói chào hỏi Trịnh Kiệt.

Khi nhìn thấy Lý Diễm Như, Trịnh Kiệt trợn tròn cả mắt.

“Đây là chị tôi.” Lâm Trạch chủ động giới thiệu.

Lý Diễm Như cười: “Chào cậu.”

Trịnh Kiệt vội vàng chào Lý Diễm Như, nhíu mày nhìn Lâm Trạch, ánh mắt như tỏ ý: Ông đào đâu ra bà chị này vậy?

Lâm Trạch cũng dùng ánh mắt đáp lại: Mới quen. Song dù câu nói đó chỉ có hai chữ ngắn ngủi, nhưng rất khó để dùng ánh mắt để truyền đạt, anh đành mặc kệ y.

Ba người cùng đến quán cơm Tây ăn cơm, Lâm Trạch phụ trách chọn những món ngon nhất trong tiệm, Lý Diễm Như cũng không kén cá chọn canh, ăn no xong thì đi xem phim, chưa được bao lâu cũng đã thân thiết với Trịnh Kiệt rồi.

Chủ đề của Trịnh Kiệt luôn xoay quanh Lý Diễm Như, cực kỳ niềm nở vồn vã với cô, còn mua sữa Dairy Queen cho cô uống. Lúc mua đồ uống và bỏng ngô đi ra, Lâm Trạch nói: “Cậu bạn em mãi vẫn chưa tìm được người yêu.”

“Điều kiện cậu ta cũng tốt.” Lý Diễm Như nói: “Một chàng trai vừa đẹp trai vừa giàu sức sống như vậy, lại còn biết quan tâm chăm sóc, sao lại không tìm được người yêu? Hay là cậu ta thích chú rồi?”

Lâm Trạch nói: “Ôi, vấn đề nan giải muôn thuở. Hơn nữa cậu ta không hiểu tâm tình của phụ nữ, tất nhiên em cũng không hiểu.”

Lý Diễm Như cười: “Trái tim phụ nữ ấy à, như kim rơi đáy biển, hai đứa chú đều sẽ gặp được người trân trọng mình thôi, tình yêu đến bất ngờ lắm, đừng có tạm bợ.”

“Vâng.” Tuy rằng Lâm Trạch không nói gì nhưng anh cũng luôn nghĩ như vậy, thế nên anh cảm thấy rất hợp cạ với Lý Diễm Như.

Mãi cho tới bây giờ, bởi chuyện tính hướng mà trong các mối quan hệ công việc, gần như Lâm Trạch không có bất kỳ bạn bè nữ nào. Nhưng sự dịu dàng của phái nữ như dòng nước vậy, có thể khiến người ta cảm thấy rất thoải mái vui vẻ. Dù muộn phiền đến đâu đi nữa, khi tiếp xúc với sự dịu dàng của họ cũng sẽ tan biến từng chút từng chút một. Mỗi ngày đi làm đối mặt với Tư Đồ Diệp, lúc tan làm lại về nhà với Trịnh Kiệt, tất cả đều là nam hết, có một người bạn tri kỷ là nữ cũng rất tốt.

Xem xong phim, Lý Diễm Như nhận điện thoại nói: “Chị đi trước đây, này, ngày mai mấy giờ chú bay?”

“Khỏi khỏi.” Lâm Trạch vội nói: “Không cần đưa em ra sân bay, muộn lắm, hơn nữa em cũng không biết chắc giờ đi, có khi còn phải đến cơ quan đã.”

“Ok.” Lý Diễm Như nói tên một cửa hàng đồ ngọt, lại bảo: “Nếu chú đi được thì mua cho chị ít bánh hành (*), nếu bận quá thì thôi, cũng không cần cố tới đó đâu, tiện đường thì mua.”

(*) Bánh hành: 

14 bánh hành

bánh hành 1

Lâm Trạch nói: “Được ạ, em đi qua sẽ mua tặng bạn bè luôn, đồ mà chị không chê thì chắc hẳn rất ngon.”

“Chị, để em gọi xe đưa chị về nhé?” Trịnh Kiệt cũng thay đổi cách gọi theo Lâm Trạch.

Lý Diễm Như cười: “Không cần, chồng chị tới đón, anh ấy tới rồi.”

Có chiếc xe Audi A7 đang đỗ bên đường.

Trong khoảnh khắc đó, Lâm Trạch nghe thấy rõ tiếng trái tim thiếu niên mộng mơ của Trịnh Kiệt nổ tung vỡ thành bột vụn, anh suýt nữa không nhịn được cười.

Lý Diễm Như chào bọn họ rồi lên xe đi.

Lâm Trạch cười như điên, Trịnh Kiệt giống như zombie ngoẹo đầu, nước mắt cuốn bay trong gió thu.

“Ông làm tổn thương tâm hồn yếu đuối của tôi rồi!” Trịnh Kiệt giận dữ thét.

“Hahaha…”

Lâm Trạch cười nghiêng ngả, trốn Trịnh Kiệt. Trịnh Kiệt rầu không thiết sống, y cứ tưởng Lâm Trạch giới thiệu đối tượng cho mình, cuối cùng hóa ra lại là phụ nữ có chồng, lại còn lái Audi!

“Chị ấy còn muốn sinh con kìa.” Lâm Trạch nói: “Đừng có tơ tưởng nữa.”

Trịnh Kiệt chán nản rên rỉ.

Lâm Trạch lại nói: “Tôi cũng mới quen chị ấy chiều nay thôi.”

Trịnh Kiệt hoàn toàn coi bữa cơm hôm nay là bữa ăn xem mắt, y còn hớn hở cầm theo ví tiền, lúc ăn đồ Tây thì đi thanh toán trước, lúc xem phim thì giành mua vé với Lý Diễm Như, tất nhiên là cuối cùng không tranh nổi với cô.

Lý Diễm Như cũng tỏ ra mình rất hứng thú với Trịnh Kiệt, thân thiện hỏi nọ hỏi kia, lại hỏi y làm cửa hàng trưởng thì có gì hay không, có dữ dằn với nhân viên không, còn nói nếu cô là nhân viên cửa hàng thì cũng sẽ nguyện lòng nghe người đẹp trai như Trịnh Kiệt mắng.

Rồi còn bảo rảnh rỗi sẽ đưa bạn thân tới cửa hàng Trịnh Kiệt mua đồ, bảo y giảm giá cho…

Từ trước tới nay Trịnh Kiệt chưa từng được đối xử như vậy, nhất thời choáng váng mê muội, ngay lập tức cho rằng sự nhiệt tình của Lý Diễm Như đại diện cho việc cô có cảm tình với mình, chỉ muốn đá văng Lâm Trạch, để Lý Diễm Như khoác tay mình tận hưởng thế giới hai người.

Cuộc sống giống như tiểu thuyết vậy, mà mắt xích then chốt luôn nằm ở cuối cùng.

Lâm Trạch về nhà rồi thì nhận được điện thoại của Lý Diễm Như.

Lý Diễm Như lo lắng hỏi: “Chú em, chị bỗng nhiên nghĩ ra hình như chị quá nhiệt tình với cậu bạn thân của chú, không có hiểu lầm gì chứ?”

Lâm Trạch đáp: “Không sao, cậu ấy cũng coi chị như chị gái mình ạ.”

Lý Diễm Như: “Ừ may ghê, lúc nào chú về thì chị lại đến Bắc Thành Thiên Nhai chơi với chú.”

Lâm Trạch cười chúc cô ngủ ngon, tắt điện thoại.

Trịnh Kiệt sầu não nhoài người trên bàn, Lâm Trạch cười sắp đứt ruột, anh hỏi: “Tôi đi Bắc Kinh họp, toàn là phóng viên thôi, xem có em gái Thành Đô nào xinh đẹp không sẽ giới thiệu cho ông nhé.”

Trịnh Kiệt: “Khó lắm mới gặp được một người có cảm giác.”

Lâm Trạch: “Thôi đừng mơ mộng nữa, ông chỉ cô đơn trống vắng quá thôi, chứ lần tới gặp được người tốt là ông sẽ quên ngay ấy mà.”

Trịnh Kiệt ừ tiếng, Lâm Trạch lại nói: “Gần đây ông có đi xem mắt không?”

Trịnh Kiệt: “Có, cô tôi bảo tuần sau tôi đi xem mắt, lần này là một kế toán.”

Lâm Trạch: “Cũng tốt mà, lấy cô ấy về thì có người giúp ông quản tiền, được đấy.”

Trịnh Kiệt duỗi lưng, nói: “Chán ghê, lại phải làm bạn với tay phải rồi…”

Lâm Trạch: “Thôi đừng, thủ dâm quá đà không tốt cho sức khỏe, đi massage chân đi.”

Lâm Trạch kéo Trịnh Kiệt xuống dưới lầu massage chân, phí ngâm chân ở Trùng Khánh rất rẻ. Ngâm chân trong nước thuốc Bắc, rồi được massage cổ và vai, đồng thời lấy da thừa ở chân rồi còn bấm các huyệt trên chân, tất cả hết có hai mươi lăm tệ. Massage xong thì hai người lại đi ăn thịt nướng, nói tí chuyện về công việc của nhau, về nhà ngủ một giấc sung sướng.

Ngày hôm sau, Trịnh Kiệt xin nghỉ nằm lì trong nhà, ngủ tới buổi chiều mới dậy. Lâm Trạch cũng không đến cơ quan quẹt thẻ nữa, hai người ăn chút bánh trái, rồi Lâm Trạch xách túi hành lý cùng Trịnh Kiệt ra ngoài đánh điện tử. Tới 8 giờ tối ăn xong cơm, Lâm Trạch đến sân bay luôn, Trịnh Kiệt dặn anh không biết bao nhiêu lần rằng nhớ mang vịt quay về, rồi một mình cô quạnh về nhà.

9 giờ tối Lâm Trạch tới sân bay, lại gặp ngay Lý Diễm Như ở đại sảnh.

“Chị?” Lâm Trạch kêu lên.

“Ôi! Chú em!” Lý Diễm Như cười: “Trùng hợp vậy, chị đến tiễn bạn của chồng chị, sao chú tới sớm thế?”

“Em đến trước ấy mà.” Lâm Trạch cười khoác tay cô, đi vào khu kiểm hành lý.

Chuyến bay của Lâm Trạch lúc 12 giờ 20, lẽ ra anh không cần tới sớm vậy nhưng chuyến cuối cùng của tàu trên không lại vào 8 giờ. Dù sao chỗ nào cũng có wifi, Lâm Trạch cầm theo iPad, vào phòng chờ của sân bay ngồi xuống cổng chờ trước lối vào chuyến bay của mình. Tư Đồ Diệp đã nói sẽ đón anh vào lúc 2 giờ ở Bắc Kinh, Lâm Trạch bảo Tư Đồ Diệp đừng đến, cứ gửi định vị cho anh rồi để anh tự gọi xe tới khách sạn là ok.

Còn hơn 3 tiếng đồng hồ nữa, Lâm Trạch mở Jack’d lên, mua một hộp cà phê, nhìn ngó xung quanh.

Đa phần người trên chuyến bay đến Bắc Kinh đều là người tầng lớp cao, làm kinh doanh, đi công tác đàm phán… Cũng không nhiều người lắm.

Vào 11 giờ, Lâm Trạch bắt đầu hơi buồn ngủ, đúng lúc này có người nhắn tin cho anh trên iPad.

[Tôi ở cổng chờ số 3, đối diện nhà vệ sinh, cậu đến đây không?]

Lâm Trạch: “…”

Lâm Trạch: [Gì mà đến hay không?]

Đối phương: [Qua đây làm một nháy, cậu là 1 hả, ảnh đại diện là bản thân cậu phải không? Đẹp trai ghê, bay chuyến mấy giờ đó?]

Lâm Trạch phì một cái, đến nỗi bắn cà phê khắp cả màn hình.

Lâm Trạch: [Cậu vầy là không được đâu nhé cậu trai ạ! Dễ mắc bệnh lắm đó, đừng có buông thả bản thân quá!]

Lâm Trạch: [Tin tôi đi, đừng có quan hệ lung tung, không thì thể nào cũng có ngày hối hận, tình cảm không thể để tình dục chi phối, cứ như cậu là thể nào cũng đánh mất chính mình.]

Lâm Trạch nói tràng giang đại hải dạy dỗ cậu chàng kia.

Năm phút sau, đối phương đáp: [Ừ.]

Lâm Trạch: [Ra đây ngồi nói chuyện lúc không?]

Đối phương: [Đến đây, cậu qua nhà vệ sinh ‘nói chuyện’ đi.]

Lâm Trạch cạn lời.

Khóe miệng anh run rẩy, đôi mắt ngây dại đờ đẫn, chậm chạp chặn người này, bấy giờ mới để ý thấy gần đó có người cười với mình.

Đó là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, nhìn rất cao và chín chắn, tay cầm iPad, bàn tay rất to, đeo đồng hồ đắt tiền. Hắn ta mặc áo sơ mi trắng bên trong áo gile len, bên dưới là quần Tây đen cùng giày da màu nâu, mày rậm mặt chữ điền, đường nét khuôn mặt đặc người phương Bắc, có vẻ là một tay giàu sụ đẹp trai.

Lâm Trạch lướt lướt iPad, ngoài gã đàn ông hẹn chịch trong nhà vệ sinh đó còn một gay nữa cách anh rất gần, chỉ có 10 mét.

Lâm Trạch xem thông tin của hắn ta, là 1, cao 1m83.

Lâm Trạch huýt sáo với hắn ta, cả hai cùng bật cười.

Tay đàn ông đẹp trai giàu sụ cất iPad đi, xách túi lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Trạch.

“Tay kia cũng tìm cậu hả?” Giọng nói của hắn ta vô cùng nam tính.

Lâm Trạch: “Ờ! Anh cũng bị hẹn chịch hở?”

Hai người đều cảm thấy cực kỳ hài hước, hắn ta sáp lại xem iPad của Lâm Trạch, hỏi: “iPad 2 dùng có được không?”

Lâm Trạch trả lời: “Em tôi tặng đó, cũng được, tôi chưa dùng iPad 1 nên không biết có gì khác nhau. Nên xưng hô như nào đây?”

“Tôi là Triệu Vũ Hàng.” Người đàn ông nói.

Lâm Trạch bắt tay hắn ta, đáp: “Tôi là Lâm Trạch, sao anh đi Bắc Kinh giờ này? Nghe giọng anh thì không giống người Trùng Khánh.”

Triệu Vũ Hàng cười đáp: “Tôi ngồi chuyến bay 9 giờ, sau đó cứ delay mãi tới giờ, đen ghê. Bạn tôi tiễn tôi ra sân bay, may mà bảo người ta về trước.”
Bình Luận (0)
Comment