Lúc sơn cốc làm ra số tơ lụa đầu tiên, quý đóng băng cũng bắt đầu kết thúc. Mọi người ở trong thung lũng suốt mấy tháng nay, thậm chí còn không biết bên ngoài có cảnh tượng thế nào, có điều hẳn là không mấy lạc quan.
Mùa đông mỗi năm đều có rất nhiều người chết vì trời đông giá rét, bị đông lạnh chết, bị đói chết, bị người ta g**t ch*t, hoặc là càng tàn bạo hơn nữa. Đây chính là cuộc sống ở hành tinh bỏ hoang.
Nguyên nhân chính vì mọi người đều trải qua loại gian khổ này nên mới đặc biệt quý trọng thung lũng, đóng cửa không ra ngoài suốt mấy tháng cũng không cảm thấy buồn chán hay áp lực, ngược lại chỉ hưởng thụ sự nhàn nhã không dễ có này.
Tự nhiên cũng không có người nào phản đối chuyện căn cứ đổi tên là Thủy Tinh Cung.
Thật ra chuyện đổi tên này là Nam Ca đã suy nghĩ rất kỹ càng mới quyết định công bố vào lúc này, thời điểm thật sự rất khéo léo, chính là vào quý đóng băng, người nào không đồng ý sẽ phải rời khỏi khe núi. Đương nhiên Nam Ca sẽ không phát ra mệnh lệnh như vậy, chỉ nói là không ép buộc mọi người gia nhập, nhưng nếu không gia nhập thì khi thời tiết ấm lại cần phải rời đi, lúc đi thậm chí có thể mang theo đồ dùng của mình.
Yêu cầu này thoạt nhìn có vẻ rất hợp lý, nhưng thật ra nó tồn tại một giai đoạn chuyển tiếp. Không thể nói mọi người hoàn toàn không có chút mâu thuẫn nào, thế nhưng trong tình huống bên ngoài là băng thiên tuyết địa không thể rời đi, mọi người hiển nhiên muốn sống trong thung lũng hơn. Mà chỉ cần sống ở nơi này sẽ âm thầm bị ảnh hưởng, cảm xúc tự nhiên cũng từ nghi ngờ, mâu thuẫn biến thành hòa nhập, cuối cùng là tự động muốn bảo vệ Thủy Tinh Cung.
Đây chính là bản tính nhượng bộ và thích ứng của con người, mà Nam Ca đã lợi dụng thật tốt điều này, từ đó tạo ra nhóm tín đồ trung thành đầu tiên của Thủy Tinh Cung. Mà những người này cũng chính là nền tảng phát triển căn cứ sau này, cho dù là những người đến sau thì bọn họ cũng phải ghi nhớ mùa đông đáng sợ và dáng vẻ lúc ban đầu của Thủy Tinh Cung.
Đội ngũ chủ đạo của Thủy Tinh Cung cơ bản đã được định hình, xét thấy hình thức không có việc gì xin đừng làm phiền của Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy, hơn nữa Cổ Lan Cốt thật sự không thích hợp giao lưu với các thế lực khác, Thư Thủy Thủy thì có mạch não quá mới lạ, thường trở bài không theo lẽ thường, vì thế công việc lãnh đạo và quản lý lúc bình thường cũng rơi vào người Nam Ca.
Từ khi đi theo Cổ Lan Cốt tới nay, Nam Ca vẫn luôn chịu trách nhiệm công việc này, vì thế anh rất thành thạo. Về phần Dư Tẫn, theo cách nói của Nam Ca thì tuy đầu óc không dùng được nhưng chỉ số vũ lực vẫn đủ yêu cầu, phương diện chiến đấu rất có tài năng, bằng không trẻ tuổi như vậy rất khó trở thành cánh tay trái phải của Cổ Lan Cốt.
Về phần Tạ Phong thì đảm nhiệm vị trí lãnh đạo phát triển khoa học kỹ thuật và chỉ dạy phương diện tu hành cơ sở. Lúc ở trong phó bản Ly Mộng, bởi vì may mắn gặp được hoàn cảnh thích hợp để tu hành nên bọn họ đều đã thành công dẫn khí nhập thể, có điều nhanh nhất vẫn là Cổ Lan Cốt và Tạ Phong. Trong vòng vài tháng, ngoại trừ nhóm người tham gia phó bản, trong căn cứ cũng có một số thiên tài nhờ ăn động thực vật biến dị được tinh lọc trong một thời gian dài nên bắt đầu cảm ứng được linh lực.
Nam Phương hỗ trợ Nam Ca, chịu trách nhiệm thực thi công việc cụ thể. Tất nhiên, còn nuôi mèo nữa.
Với tư cách là con mèo duy nhất trong thung lũng, Hoa Ly vẫn duy trì nhịp điệu mỗi ngày mang tặng một con cá, cuộc sống cũng dần dần dễ chịu hơn. Cộng thêm vật phẩm trong rừng phong phú, từ khi tới thung lũng này, nó đã tăng cân không ít, gương mặt tròn trịa lại càng được hoan nghênh hơn trong căn cứ, một lần nữa từ bé đáng thương tiến hóa thành nữ vương điện hạ.
Dưới sự nỗ lực của mọi người, thung lũng đã biến đổi nghiêng trời lệch đất trong vòng vài tháng ngắn ngủi. Hàng rào điện bao trùm cả thung lũng, ngay cả trong rừng cũng có vài ngọn đèn điện. Tất nhiên không phải nhóm người cố ý xậm phạm lãnh địa của nhóm chuột, là bọn chúng chủ động yêu cầu. Ánh đèn trong khu vực nhỏ đó sẽ hấp dẫn đám côn trùng, nhóm chuột biến dị sẽ tụ tập liên hoan nói chuyện phiếm dưới ánh đèn.
Việc sản xuất điện từ năng lượng mặt trời, từ gió và lửa đều đã hoàn thiện, cây trồng trong thung lũng cũng nhờ có đủ ánh sáng mà phát triển rất nhanh. Đủ loại thiết bị khoa học kỹ thuật hiện đại dần xuất hiện, hết thảy nhờ vào ông lớn khoa học kỹ thuật kiếm Lãnh Diễm và nhóm nhân tài nghiên cứu khoa học từ căn cứ Phỉ Lạc chuyển tới.
Theo tuyết đọng bên ngoài thung lũng ngày càng dày, thung lũng cũng ngày càng giống như cái tên của mình, là Thủy Tinh Cung danh chính ngôn thuận, cũng giống như một tòa kỳ tích ẩn mình trong băng thiên tuyết địa. Mà ngay cả Nam Ca cũng cảm thán không biết bao nhiêu lần, cái tên này thật sự quá hay.
Đối với chuyện này Cổ Lan Cốt chỉ mỉm cười, làm người ta không đoán được chút manh mối nào.
Lúc thung lũng phát triển nhanh chóng, nhóm Nam Ca cũng thường xuyên tiến vào không gian mô phỏng, ngược lại Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt vốn định ngủ đông trong máy mô phỏng, nhưng từ sau phó bản Ly Mộng hai người không còn tiến vào phó bản nữa, cho dù đăng nhập máy mô phỏng cũng chỉ dạo chơi ở không gian đăng nhập.
Chuyện này làm Cổ Lan Ý khó khăn lắm mới tìm được anh họ khóc thảm, nhưng cũng không có cách nào, anh họ mãi mê chìm đắm trong thế giới hai người, căn bản không rảnh để ý tới nhóc em họ Cổ Lan vừa mới quen biết.
Giống như Thư Thủy Thủy đã đoán, Cổ Lan Ý và Tạ Phong quả thực đã trở thành tri kỷ, bởi vì hai người ở trên hai hành tinh bỏ hoang khác nhau nên chỉ có thể gặp gỡ trong phó bản tập thể, nhưng như vậy cũng đủ để bọn họ dành cho nhau sự công nhận rất cao.
Tạ Phong là thiên tài khoa học, Cổ Lan Ý là thiên tài ngôn ngữ, hậu quả khi hai thiên tài gặp gỡ chính là Cổ Lan Ý ở tinh cầu xa lạ tìm hiểu chữ viết, sau đó thông qua Tạ Phong tái thiết lập khoa học kỹ thuật ở nền văn minh đó, điều này cũng là một trong những nguyên nhân làm tốc độ phát triển của thung lũng tăng mạnh.
Ở tháng cuối cùng của quý đóng băng, Tạ Phong một lần nữa tham gia phó bản tập thể, mặc dù không có thông tin nhưng Tạ Phong biết Cổ Lan Ý cũng sẽ tham gia.
Dư Tẫn cũng đi theo, Nam Ca và Nam Phương không tham gia, bọn họ ở lại thung lũng chuẩn bị cho mùa hè sắp tới.
Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cũng không đi, thung lũng đã không thể thỏa mãn được bước chân của hai người, bắt đầu từ mấy ngày trước, hai người đã mở rộng phạm vi tản bộ tới khu rừng.
Khu rừng rậm nhỏ liên tiếp với núi non ở bên ngoài, một mảnh xanh um tươi tốt kéo dài thật xa, mãi tới điểm tiếp giáp vùng tuyết trắng xóa.
Rừng rậm tươi tốt chính là đường ranh giới của đại trận bảo vệ của Thư Thủy Thủy, phân chia thành hai thế giới riêng biệt.
Giẫm lên cỏ xanh mềm mại, trên đỉnh đầu là tán cây cành lá rậm rạp, cây cối trong khu rừng tùng này thẳng tắp cao lớn, ngoại trừ tán lá thì không có cành cây to. Điều này làm bạn không có cảm giác ngột ngạt, ngược lại chỉ cảm thấy thực thoáng đãng, tươi mát.
“Cốt Cốt, trưa nay chúng ta có súp nấm để uống rồi.” Thư Thủy Thủy khom lưng hái một cây nấm nâu: “Xem nấm không thể nhìn hình dáng bên ngoài, tuy nó trông rất bình thường nhưng ăn rất non mềm, hương vị tươi mới lại còn dai dai, trưa nay Thủy Thủy sẽ nấu cho Cốt Cốt nếm thử.”
Cổ Lan Cốt lấy một chiếc giỏ trúc từ trong nhẫn Thủy ra, bên dưới lót một tầng cỏ xanh, sau đó mới đặt nấm mà Thư Thủy Thủy hái vào bên trong. Đồng thời anh cũng tự mình tìm kiếm loại nấm nâu mà Thư Thủy Thủy nói ở xung quanh.
“Như vầy nè, đứng nhổ cả cây, ngắt trên gốc thì sẽ không có bùn đất.” Thư Thủy Thủy ngồi xổm xuống bắt đầu tiến hành tay cầm tay dạy học ở ngay hiện trường.
Điều này dẫn tới một người thoạt nhìn thông minh như Cổ Lan Cốt, sau khi được Thư Thủy Thủy chỉ dạy hơn mười lần thì người đàn ông cao lớn này mới có thể tự hái nấm, trong lúc ‘học tập’ vẫn không quên tự trách: “Cốt Cốt quá ngốc.”
Thư Thủy Thủy nhón chân xoa đầu Cổ Lan Cốt, an ủi: “Cốt Cốt là thú con thông minh nhất.”
Lúc này thú con thông minh nhất mới cảm thấy mỹ mãn, sau đó tiếp tục đi theo bên cạnh Thư Thủy Thủy, tiến hành thăm dò rừng rậm.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Thư Thủy Thủy đi sâu vào rừng, dù sao thì nhóm anh em chuột cũng không quá thích bị quấy rầy, Thư Thủy Thủy đã sớm nói chuyện với nhóm chuột biến dị rồi mới tiến vào.
“Cốt Cốt! Ở đây có quả mọng nè!”
“Cốt Cốt! Ở đây có quả táo!”
“Cốt Cốt! Ở đây có đóa hoa nhỏ, cài cho Cốt Cốt!”
“Cốt Cốt! Viên đá này giống viên đá trong chậu hoa ở phòng sách Lê Mộng!”
Trong khu rừng xanh um tươi tốt, giọng nói của Thư Thủy Thủy thỉnh thoảng vang lên xen lẫn tiếng chim hót véo von. Cổ Lan Cốt theo sát phía sau, chỉ cần gọi một tiếng, một giây sau chắc chắn sẽ xuất hiện. Đồng thời cũng tiến hành thu gặt những thứ Thư Thủy Thủy nói. Cũng giống như nhẫn Lan, không gian trong nhẫn Thủy là vô hạn, không cần lo lắng vấn đề không đủ chỗ chứa.
Cứ vậy Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt ở trong rừng quan sát viên đá trông rất quen thuộc, ăn táo, hái đóa hoa nhỏ rồi trèo lên cây ngắm nhìn bé chim sẻ lông xù.
Bé chim sẻ chưa từng thấy người, không biết nguy hiểm, nó mở to đôi mắt tròn vo tò mò nhìn hai người trèo lên cây. Thư Thủy Thủy áp sát bên tai Cổ Lan Cốt, nói nhỏ: “Cốt Cốt, anh xem nè, lông xù trông xinh xắn biết bao nhiêu, sao Đại Bạch và bé nhõng nhẽo đều trọc lóc thế nhỉ, hay chúng ta có thêm một đứa con trai lông xù đi.”
Cổ Lan Cốt: “…” Vành tai lặng lẽ đỏ ửng, Thủy Thủy đang ám chỉ gì à?
Thư Thủy Thủy vốn định nói bé chim trước mặt cũng không tệ, sau đó lơ đãng phát hiện vành tai hơi ửng đỏ của Cổ Lan Cốt thì ánh mắt liền đảo tròn: “Con gái lông xù cũng được, tùy Cốt Cốt định đoạt.”
Cổ Lan Cốt đột nhiên quay đầu sang nhìn Thư Thủy Thủy, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”
Thư Thủy Thủy gãi đầu, ừm thì ừm, sao lại còn nhìn sang cậu làm gì? Đột nhiên có hơi sợ sợ.
Cổ Lan Cốt không dời mắt, tiếp tục nói: “Bắt đầu từ hôm nay được không?”
Thư Thủy Thủy: “…”
Diện tích khu rừng rất lớn, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cũng không có mục đích, sau một phen không nhanh không chậm đảo hết khu rừng thì cũng qua nửa tháng.
Trước khi xuất phát hai người có mang theo đồ dùng cắm trại dã ngoại, vì thế cũng không có gì chật vật, ngược lại vẻ mặt hồng hào, hiển nhiên ăn uống không tệ.
Chờ tới lúc trở lại căn cứ, bọn họ phát hiện Tạ Phong tham gia phó bản tập thể đã quay trở lại.
Nam Ca mang theo biểu cảm nghiêm nghị tìm tới Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy, báo cho hai người biết tin tức Tạ Phong mang về, vì tránh khủng hoảng, tin tức này vẫn chưa công khai.
“Tiểu Phong không gặp được Cổ Lan Ý trong phó bản, bên Cổ Lan Ý hình như đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì đó, chỉ bảo người mang một tờ giấy vào cho Tiểu Phong. Nội dung được tiến hành mã hóa, sau khi giải được thì nội dung… thật sự là một lời khó nói hết…” Biểu cảm của Nam Ca khá kỳ quái.
Điều này làm Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy khá tò mò, Nam Ca vẫn luôn chín chắn thận trọng, nói là thái sơn sụp trước mắt cũng không làm anh biến sắc cũng không quá đáng, thế mà lần này lại làm ra biểu cảm kỳ quái đến vậy.
Nam Ca đưa một trang giấy cho Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy: “Đây là chữ viết sau khi được dịch ra, Cổ Lan Ý nhận được một quyển sách giải mã chữ viết từ phó bản Ly Mộng, vô tình phát hiện căn cứ theo phương pháp trong quyển sách này có thể tiến hành giải mã âm thanh bí ẩn của thiên hà Tiên Ca.”
Kể từ khi nền văn minh của thiên hà Tiên Ca được sinh ra, có thể bắt giữ được những tần số âm thanh khác nhau. Những âm thanh này tới từ vũ trụ nhưng không thể dò xét được xuất xứ cụ thể, âm tần rất phức tạp, không thể xác định nó có tới từ vật sống hay không. Nhưng nhiều năm như vậy, nó chưa từng biến mất, đó cũng là nguyên do có cái tên thiên hà Tiên Ca.
Sau khi phát hiện âm tần thần bí của thiên hà Tiên Ca có thể bị phá giải, Cổ Lan Ý vẫn luôn tiến hành nghiên cứu, phát hiện theo sự phát triển của thiên hà Thiên Ca, những âm tần này cũng thay đổi, mãi tới hai năm trước, âm tần đột nhiên duy trì ở một mức dao động, tựa hồ đang không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói. Căn cứ theo nhiều lần suy đoán, Cổ Lan Ý rốt cuộc cũng giải mã được, kết quả chính là: Chạy mau! Chạy mau! Chạy mau…
[hết 105]