“Chạy mau? Ý gì? Thiên hà Tiên Ca gặp nguy hiểm à?” Nghi hoặc của Thư Thủy Thủy cũng chính là phản ứng của mọi người sau khi nhìn thấy thông tin này, tiếp đó là cảm giác nghi hoặc và nguy cơ.
Bọn họ không thể thăm dò được âm thanh của thiên hà Tiên Ca phát ra từ đâu, chứng minh cấp bậc của thiên hà Tiên Ca cao hơn bọn họ, không phải thứ mà khoa học kỹ thuật của thiên hà Thương Hải có thể phá giải.
Mà một nền văn minh cao như vậy lại không ngừng lặp đi lặp lại một tin tức suốt hai năm, đủ chứng minh tầm quan trọng của tin tức này.
“Còn giải mã được âm thanh nào khác không?” Cổ Lan Cốt dò hỏi.
Nam Ca lắc đầu: “Tạm thời không có, Cổ Lan Ý không tham gia phó bản tập thể lần này, không biết hành tinh bỏ hoang bên cậu ta đã xảy ra chuyện gì, thông tin cậu ta nhờ người mang tới cho chúng ta chỉ có vậy thôi.”
Tin tức Cổ Lan Ý thông qua phó bản truyền cho Tạ Phong đã được chuyển đổi thành kiểu chữ mà Tạ Phong có thể phá giải, phương pháp phá giải cũng chỉ có Tạ Phong và Cổ Lan Ý biết, hiển nhiên hai người bọn họ đã cùng nghiên cứu ra.
Nói cách khác, hiện giờ chỉ có Cổ Lan Ý có thể phá giải âm thanh của thiên hà Tiên Ca, vì thế bọn họ không biết hai năm trước thiên hà Tiên Ca đã truyền ra những tin tức gì.
Có lẽ chúng rất phức tạp, Cổ Lan Ý vẫn chưa thể giải mã nên chỉ truyền đi mỗi tin tức này.
“Nếu tin tức này là chính xác thì có lẽ chúng ta không chỉ đối mặt với kỷ nguyên diệt vong của tinh cầu Thương Chiến.” Nam Ca nói tiếp: “Phạm vi lan truyền âm thanh này là cả thiên hà Tiên Ca, nói cách khác, âm thanh này phát ra báo động nhắc nhở toàn bộ thiên hà. Mà âm thanh này chẳng những không có bất cứ lời giải thích hay biện pháp giải quyết nào, chỉ đơn thuần là hay chữ chạy mau. Như vậy chỉ có hai tình huống.”
“Một, thứ phát ra âm thanh này chưa hoàn thiện năng lực suy nghĩ, chỉ có thể đoán trước vấn đề nhưng không có cách giải quyết, vì thế lựa chọn đơn giản nhất là trốn tránh. Thứ hai, đó là một tai nạn khủng khiếp mà thiên hà Tiên Ca không có cách nào chống lại, không có biện pháp giải quyết, trốn chạy chính là cơ hội sinh tồn duy nhất!”
Hai tình huống này mang tới hậu quả khác biệt một trời một vực, dù sao thì nếu từ bỏ cả thiên hà thì cư dân thiên hà Tiên Ca có thể đi đâu? Toàn bộ di chuyển vào vũ trụ sao? Đi tới đâu?
“Anh nhỏ lo lắng nếu tai họa kh*ng b* kia có thể đe dọa toàn bộ thiên hà Tiên Ca thì thiên hà Thương Hải làm hàng xóm ở kế bên cũng bị liên lụy, thậm chí là tai họa ngập đầu đúng không?” Thư Thủy Thủy nhanh chóng hiểu được nỗi lo của Nam Ca.
Nam Ca thở dài: “Khoảng cách của Thương Hải và Tiên Ca quá gần, nếu mối hiểm họa kia thật sự hủy diệt Tiên Ca, Thương Hải sao có thể không tổn hại? Từ cuộc chiến thiên hà trước đó có thể nhìn ra được trình độ khoa học kỹ thuật của Thương Hải nằm dưới Tiên Ca. Tiên Ca đã tiến vào thời đại cơ giới hóa hoàn toàn, Thương Hải vẫn chưa thể chế tạo ra Robot mạnh mẽ như vậy, nếu không phải có…”
“Bỏ đi, nói chuyện này làm gì chứ.” Nam Ca nói được phân nửa thì đột nhiên kịp nhớ ra là Cổ Lan Cốt ở ngay bên cạnh. Liên tưởng tới đủ loại trải nghiệm hỏng bét sau đó, anh lập tức chấm dứt câu chuyện: “Thủy Thủy, tôi tới tìm nhóc là muốn hỏi một chút, liệu có biện pháp gì có thể dự đoán về tình huống, thời gian, địa điểm, cách thức, phạm vi không? Cái gì cũng được.”
Không chỉ Nam Ca, không biết từ khi nào, tất cả mọi người ở Thủy Tinh Cung đều tin rằng Thư Thủy Thủy đại diện cho kỳ tích, đại diện cho hy vọng trong đường cùng. Tựa hồ chỉ cần có Thư Thủy Thủy ở đây, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết.
“Tôi sẽ thử xem, nhưng có hiệu quả hay không thì tôi không biết.” Nếu tin tức này là thật thì có thể coi là thiên cơ chân chính. Đừng nói Thư Thủy Thủy vừa mới hóa hình, cho dù Thư Bảo có mặt ở đây cũng chưa chắc có thể dự đoán được gì. Thiên cơ là thứ quá huyền diệu, hơn nữa còn dính dáng tới rất nhiều nhân quả, vì thế mới có câu nói thiên cơ không thể lộ.
Sau khi Thư Thủy Thủy nói ra câu này, cơ thể Cổ Lan Cốt rõ ràng trở nên cứng đờ, sau đó gấp gáp nắm lấy cổ tay Thư Thủy Thủy. Đây tựa hồ là phản ứng bản năng, sợ Thư Thủy Thủy sẽ đột nhiên biến mất.
“Cốt Cốt làm sao vậy? Thủy Thủy ở đây.” Thư Thủy Thủy trấn an.
Nhưng có vẻ hành động trấn an này không có tác dụng quá lớn, mãi tới trước khi đi ngủ, Cổ Lan Cốt vẫn không chịu buông tay. Đến mức ngay cả khi đánh răng rửa mặt cũng muốn dính Thư Thủy Thủy vào thắt lưng.
Thư Thủy Thủy thực bất đắc dĩ, nhưng cũng kịp phản ứng, hẳn là Cổ Lan Cốt nhớ tới chuyện Mạnh Mạch Ly biến mất. Khi đó Mạnh Mạch Ly thông qua giấc mơ đoán được thiên cơ rồi đột nhiên rời đi, để lại Lam Cốt lẻ loi một mình: “Cốt Cốt, Thủy Thủy không phải Mạnh Mạch Ly. Cốt Cốt yên tâm, Thủy Thủy cũng không có năng lực biến mộng thành thật, không thể đột nhiên biến mất.”
“Ừm, anh biết.” Trong bóng tối, tiếng trả lời của Cổ Lan Cốt truyền ra từ túi ngủ hai người, chỉ là tay anh vẫn không chịu buông ra: “Nhưng anh vẫn muốn nắm tay Thủy Thủy.”
Thư Thủy Thủy xoay người sang đối mặt với Cổ Lan Cốt: “Vậy được rồi, ai bảo Thủy Thủy cũng muốn nắm tay Cốt Cốt chứ.” Nói xong, Thư Thủy Thủy còn giơ cánh tay bị nắm lên, ngoắc ngoắc đầu ngón tay: “Cốt Cốt đừng nắm cổ tay, đan ngón tay lại với nhau sẽ càng chắc hơn.”
Lần này Cổ Lan Cốt rốt cuộc cũng chịu nghe lời, buông lỏng cổ tay Thư Thủy Thủy, sau đó nương theo năng lực nhìn trong bóng đêm xuất sắc của mình, tiến hành đan ngón tay với Thư Thủy Thủy. Cảm giác này quả thực vững chắc hơn rất nhiều.
Trong bóng tối, Cổ Lan Cốt nhích tới gần, gần tới mức có thể cảm nhận được hô hấp của Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy ngủ chưa?”
Thư Thủy Thủy phối hợp nhắm mắt lại: “Còn thiếu một nụ hôn chúc ngủ ngon mới có thể ngủ.”
Vừa dứt lời, Cổ Lan Cốt liền thuần thục áp tới, sau đó chuẩn xác đặt môi mình lên môi Thư Thủy Thủy. Từ khi mở khóa nụ hôn chúc ngủ ngon và chào buổi sáng, hai người không bỏ sót bất cứ nụ hôn nào. Hôm nay Cổ Lan Cốt có chút gấp gáp, hiển nhiên là bị chuyện ban ngày k*ch th*ch.
Nụ hôn chúc ngủ ngon kết thúc, Thư Thủy Thủy hôn lại một cái. Lúc này hai người mới chịu thành thật, mười ngón tay đan xen cùng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, Thư Thủy Thủy vẫn còn đang suy ngẫm, rốt cuộc Cổ Lan Cốt sợ điều gì? Mình cũng đâu có khả năng biến giấc mơ thành sự thật? Nói tiếp thì giấc mơ ngày đó chỉ là những mảnh ghép ký ức, có rất nhiều ký ức trống rỗng. Ví dụ như Mạnh Mạch Ly làm thế nào phát hiện Lam Cốt rời đi, lại làm thế nào tiến vào luân hồi tìm kiếm Lam Cốt, vì sao chết đi, cuối cùng sao lại tới địa cầu biến thành một nhóc chuột sóc.
Thư Thủy Thủy thành thật nghĩ, tuy đã xem qua những mảnh vụn ký ức, nhưng ngoại trừ phương diện thích ngủ giống Mạnh Mạch Ly thì mình căn bản không có năng lực của tộc mộng, vì thế điều Cổ Lan Cốt lo lắng chỉ là dư thừa.
Tới khi Thư Thủy Thủy thực sự thiếp ngủ, đồng thời đang chìm trong giấc mộng thì vẫn không nhận ra mình đã tiến vào mộng. Thư Thủy Thủy mờ mịt đứng đó, cảm thấy không khác gì ngày thường.
Nơi này là một không gian trắng tinh, phía trước có một hành lang dài dằng dặc, cuối hành lang là một cánh cửa sắt màu trắng của kim loại, bên trên có đèn báo hiệu màu đỏ bắt mắt. Bên ngoài hành lang là hai hàng người võ trang đầy đủ, ánh mắt sắc bén, giống như lưỡi dao rời khỏi vỏ, sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Trong nhóm người võ trang đầy đủ đó, Thư Thủy Thủy chợt phát hiện Dư Tẫn, gương mặt trẻ con hơn một chút nhưng khí chất lại sắc bén hơn một chút.
Trong lúc mờ mịt thì có vài người không biết từ đâu đi tới, bước chân gấp gáp, bên cạnh còn có người dùng ngữ tôc cực nhanh nói: “Cung cấp máu, cải tạo cơ bắp, khung xương siêu kim loại, bồi dưỡng nội tạng đều đã hoàn thành, chỉ thiếu kết nối dây thần kinh. Trình Khuyết, cậu là người quan trọng nhất, Cổ Lan Cốt có thể sống lại hay không đều phụ thuộc vào tay cậu. Cậu phải hiểu rõ, chỉ cần một dây thần kinh đặt sai chỗ cũng sẽ dẫn tới Cổ Lan Cốt trở thành kẻ tàn phế…”
“Được rồi.” Trình Khuyết ngắt ngang màn huyên thuyên không ngừng nghỉ của người nọ: “Toàn thân chỉ còn lại mỗi bộ não hoàn chỉnh, sao lại trùng hợp như vậy chứ? Ông tưởng anh ta ngu dốt thật à?” Tiếng cười nhạo khe khẽ khi tiêu tan trong không khí, bởi vì nhóm người đã tiến tới gần nhóm bảo vệ, cuộc trò chuyện cũng kết thúc ở đây.
Đúng vậy, người mạnh mẽ như Cổ Lan Cốt lại ngu dốt sao? Anh ta biết rõ sau lưng mình tràn đầy rẫy những kẻ tính toán và hiểm họa, thế nhưng anh vẫn lựa chọn bảo vệ thiên hà Thương Hải này. Vì sao chứ?
Nhóm người vội vàng đi ngang qua, tiến tới căn phòng lóe ánh đèn cảnh báo. Thư Thủy Thủy theo bản năng đi theo, phát hiện không có người nào thấy được mình thì liền băng qua cửa phòng, lại trải qua cả chục quy trình rườm rà, sau đó Thư Thủy Thủy theo đám người tới được bàn phẫu thuật.
Ở nơi này Thư Thủy Thủy nhìn thấy một bộ não hoàn chỉnh được đặt trong lồng chụp trong suốt, ngoài ra còn có những chiếc thùng đông lạnh. Bên trong là những thành phẩm được cải tạo, từ nội tạng tới xương cốt, thậm chí ngay cả sợi tóc cũng được đông lạnh từng sợi đặt trong thùng.
Thư Thủy Thủy ngơ ngác, trước mặt cậu chính là bán người máy Cổ Lan Cốt đang được tái tạo.
Giấc mơ này không biết kéo dài bao lâu, có thể là vài ngày, có thể là vài tháng, Thư Thủy Thủy không biết mình làm sao trải qua được, lúc bộ não kia được mang lên bàn phẫu thuật, Thư Thủy Thủy đột nhiên hiểu được sự sợ hãi của Cổ Lan Cốt. Mạnh mẽ như Cổ Lan Cốt, cho dù chỉ còn lại một bộ não cũng bị mang lên bàn phẫu thuật nghiên cứu thấu triệt từng tế bào thần kinh, bởi vì sự mạnh mẽ của anh đặc biệt hiếm có.
Sống lại như vậy, anh vẫn còn là con người sao? Anh như vậy vẫn là anh sao? Tất cả mọi người đều có nghi hoặc này, bao gồm cả chính bản thân Cổ Lan Cốt.
Thư Thủy Thủy nghe thấy có người đang than thở, rõ ràng là một người thấu tình đạt lý đến như vậy, cho dù chỉ còn lại một bộ não sao lại ôm ấp chấp niệm mãnh liệt đến như thế. Cuối cùng bọn họ không nghiên cứu được rốt cuộc Cổ Lan Cốt cố chấp giữ điều gì trong não. Cổ Lan Cốt đã dùng toàn bộ ý thức thành lập một khu vực như pháo đài mạnh mẽ, tựa hồ đang nói với mọi người, nếu muốn xem được khu vực này thì phải phá hủy anh.
Cuối cùng nhóm người chỉ đành từ bỏ việc thăm dò khu vực đầu não. Lúc này nhóm người phát hiện, chỉ cần không chạm vào khu vực này, bộ não của Cổ Lan Cốt sẽ tỏ ra cực kỳ phối hợp với việc cải tạo, cho dù đau nhức tới tận cùng cũng vui vẻ tiếp nhận.
Người phẫu thuật thay đổi hết nhóm này tới nhóm khác, ở bên ngoài phòng phẫu thuật có người châm chọc: “Xem đi! Ngay cả Cổ Lan Cốt cũng sợ chết! Nhiều người cải tạo như vậy, tới giờ tôi chưa từng thấy người nào sợ chết như thế, đúng là quá buồn cười!”
Giờ phút này bọn họ đang hưởng thụ niềm vui khi đùa giỡn người đàn ông mạnh mẽ kia trong lòng bàn tay, hưởng thụ sự hèn mọn, sựi mẫn cảm, sự yếu đuối và cầu xin của đối phương khi van nài bọn họ để anh ta được sống sót.
Bởi vì trong đầu Cổ Lan Cốt có một điểm không thể xác định, việc cải tạo bán người máy bị mất cân bằng, đồng thời sau đó cũng dẫn tới việc nhóm người bắt đầu nghi ngờ và không tin tưởng Cổ Lan Cốt, ra quyết định trục xuất anh.
“Thủy Thủy, Thủy Thủy! Thủy Thủy!” Giọng nói của Cổ Lan Cốt từ nơi xa vọng tới, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng trôi vụt đi, Thư Thủy Thủy giật mình tỉnh lại khỏi cơn mơ, mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ.
“Cốt… Cốt.” Thư Thủy Thủy khóc nấc, lúc này mới phát hiện gối đầu đã ướt một mảnh nhỏ.
Cổ Lan Cốt lo lắng ôm cậu, thấy cậu tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm: “Thủy Thủy mơ thấy ác mộng hả?”
Thư Thủy Thủy chôn đầu trong lồng ngực Cổ Lan Cốt, nước mắt cuồn cuộn, buồn bực ừ một tiếng. Cảm giác tràn đầy an toàn trong lòng ngực Cổ Lan Cốt đã phải dùng cái gì để đổi lấy?
“Cốt Cốt, có một lời Thủy Thủy chưa nói với anh.”
“Hửm?”
“Thủy Thủy thích Cốt Cốt.” Vừa nói, Thư Thủy Thủy vừa dùng đầu ngón tay chọt chọt mình, sau đó chọt chọt Cổ Lan Cốt: “Rất thích rất thích rất thích, ngoại trừ Cốt Cốt, Thủy Thủy không cần ai hết, chỉ cần Cốt Cốt, là Cốt Cốt ở trước mặt.”
[hết 106]