Thư Thủy Thủy bắt đầu nảy ra suy nghĩ gieo trồng một lượng lớn linh mộc, Dư Tẫn nói không sai, bọn họ đã từng trồng trọt để thay đổi cả một thiên hà, như vậy muốn thay đổi một tinh cầu cũng không phải không có khả năng.
Đương nhiên, muốn thực hiện suy nghĩ này có quá nhiều khó khăn. Đầu tiên là bản thân tinh cầu Thương Chiến và Hoàn Tinh vốn là hai thế giới khác nhau. Hoàn Tinh là thế giới thích hợp để linh mộc sinh trưởng, linh lực và môi trường tự nhiên ở đó đều thuộc về đại lục tu chân. Cho dù là thời kỳ diệt vong thì cũng không phải thứ mà tinh cầu Thương Chiến có thể so sánh.
Ngoài ra, trước đây bọn họ xanh hóa Hoàn Tinh chỉ cần tùy ý trồng trọt trên một diện tích lớn, không cần lo lắng chuyện sắp đặt trận pháp này nọ, tự nhiên quy trình cũng đơn giản hơn.
Nếu muốn tiến hành xanh hóa hoàn cảnh diện tích lớn ở tinh cầu Thương Chiến, vấn đề không chỉ là linh lực loãng mà còn có gió lốc điện từ, mùa đông rét lạnh, địa thế đồi núi, chủng loại linh mộc, quá trình thúc đẩy sinh trưởng… tất cả đều là nan đề.
Tuy nhiên một khi thành công thì tác đụng của đại trận bảo vệ sẽ rất khả quan. Với lại linh mộc khác với linh thạch, linh lực trong linh thạch là có hạn, cần phải không ngừng tiến hành bổ sung và đổi mới. Nhưng linh mộc thì có thể tự sinh ra linh lực, đồng thời sản lượng cũng lớn hơn mức tiêu thụ, như vậy ngoại trừ công dụng bảo vệ thì còn có tác dụng tích lũy linh lực.
Càng nghĩ ánh mắt Thư Thủy Thủy lại càng sáng ngời, mặc dù không biết thảm họa là gì, lúc nào sẽ diễn ra, nhưng chỉ cần có phương pháp chống đỡ, Thư Thủy Thủy nguyện ý thử: “Cốt Cốt, chúng ta bàn bạc kế hoạch cụ thể, sau đó viết một bản kế hoạch xanh hóa tinh cầu Thương Chiến được không?”
“Được, nghe lời Thủy Thủy.” Cổ Lan Cốt không chút chính kiến gật đầu tỏ vẻ thán thành, đồng thời vui sướng cùng Thư Thủy Thủy quay về lều của hai người tiến hành nghiên cứu kế hoạch.
Dư Tẫn lắc đầu: “Có cảm giác từ ngày nói chuyện yêu đương, lão đại không còn là lão đại nói một không nói hai ngày xưa nữa rồi.”
Nam Phương không đồng ý xua tay: “Không không không, vẫn là nói một không nói hai thôi, có điều người nói đã biến thành Thủy Thủy.”
Nhóm người nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng phì cười, lộ ra vẻ mặt chúng ta đều hiểu.
Tạ Phong, Dư Tẫn và Nam Phương vừa trêu chọc nhau vừa ra ngoài, Nam Ca ở lại sắp xếp tài liệu, làm xong cũng không khỏi lắc đầu cười cười: “Người nói chuyện yêu đương quả thật không giống trước kia.”
Ở bên kia, sau khi trở lại lều Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt ngồi bên chiếc bàn nhỏ vừa làm xong. Thư Thủy Thủy lôi ra một quyển sổ ghi chép chưa được sử dụng trong linh phủ, sau đó nghiêm chỉnh viết vài chữ to ‘bản kế hoạch xanh hóa công trình tinh cầu Thương Chiến’. Bên dưới còn viết tên Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy, tỏ vẻ bạn kế hoạch là do hai người hợp tác.
Ánh mắt Cổ Lan Cốt hơi léo sáng, trong nháy mắt tựa hồ quay trở về thời xa xưa, hai bóng dáng ngồi bên bàn đọc sách trong phòng sách, cây nến trên giá nến đặt trên bàn tỏa ra ánh sáng ấm áp, hai người cùng nghiên cứu soạn thảo viết sách, mỗi khi nghĩ tới chuyện thú vị sẽ nhịn không được bật cười ha ha.
Tiếng cười thỉnh thoảng quấy rầy Đại Bạch ngủ trên kệ sách, Đại Bạch sẽ hơi trở mình trong trang sách rồi ngủ tiếp.
“Cốt Cốt đang nghĩ gì mà cười ngọt quá vậy?” Một bàn tay quơ quơ trước mặt Cổ Lan Cốt, gọi hồn anh quay trở lại.
Cổ Lan Cốt lấy lại tinh thần: “Chữ của Thư Thủy Thủy rất đẹp, đáng yêu hệt như Thư Thủy Thủy vậy.”
Thư Thủy Thủy nghi hoặc cúi đầu nhìn bản kế hoạch trên bàn, quả thực dễ nhìn hơn lúc là chuột viết, nhưng có thể dùng từ đáng yêu để hình dung chữ viết sao? Tay phải Thư Thủy Thủy chuyển động linh hoạt, sau đó ánh mắt đảo tròn, thêm vài nét bút vào tên hai người ở ngoài trang bìa.
Trên tên Thư Thủy Thủy thêm tai chuột và đuôi chuột, đơn giản đáng yêu. Tên Cổ Lan Cốt thì thêm vài nét hoa lan và lá cây, thoạt nhìn rất lịch sự tao nhã. Kiểu dáng hoa lan này lấy linh cảm từ nhẫn Lan của Thư Thủy Thủy, họa tiết rất giống với bản kế hoạch: “Đây là tên của Thủy Thủy, siêu đáng yêu, đây là tên Cốt Cốt, khí khái tuyệt vời, có phải đặc biệt xứng đôi không?”
Ánh mắt Cổ Lan Cốt dừng lại trên những đóa hoa lan trên tên mình, ánh mắt dịu dàng như làn vải voan: “Ừm.”
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Với lại Cốt Cốt xem nè, cây lan của Cốt Cốt rõ ràng cao hơn chuột, đây chính là size chuẩn của cặp đôi đó.” Thư Thủy Thủy bắt đầu phân tích sự xứng đôi của cây hoa lan và bé chuột, từ chiều cao tới hình dáng, lại tới hoàn cảnh sinh trưởng, quả thực đã làm khó chuột rồi.
Chờ đến khi hai người hài lòng lật qua trang bìa chuyển vào trang giấy bên trong thì đã là nửa tiếng sau. Thư Thủy Thủy lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêm trang vùi đầu vào công việc.
Hai người nói từ đại cương xanh hóa tinh cầu Thương Chiến cho tới những chi tiết nhỏ, từ địa điểm trồng trọt tới lựa chọn chủng loại linh mộc, mỗi vấn đề đều suy nghĩ cẩn thận, đồng thời suy nghĩ của hai người rất ăn khớp, bản kế hoạch tiến hành rất thuận lợi.
Nửa tháng sau, quý đóng băng chính thức kết thúc, tinh cầu Thương Chiến tiến vào mùa hè.
Thư Thủy Thủy không chỉ một lần nghe nói tinh cầu Thương Chiến không có mùa xuân và mùa thu, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn sợ ngây người. Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, thế giới đã thay đổi long trời lở đất.
Lớp tuyết đọng tích lũy trong mùa đông ở bên ngoài thung lũng nhanh chóng tan chảy trong vòng vài ngày ngắn ngủi, màu trắng tinh khiết nhanh chóng giảm bớt, thay vào đó là một vùng nước mênh mông.
Ngoại trừ những đỉnh núi cao ngất thì gần như không thể nhìn thấy bề mặt địa cầu. Thế giới như nháy mắt biến thành thế giới nước.
Đại trận bảo vệ đã hoàn thành tốt việc bảo vệ Thư Thủy Thủy thoát khỏi ảnh hưởng của tuyết tan và vùng nước bên ngoài, hơn nữa những ngọn núi xung quanh thung lũng đều khá cao, tạm thời không cần lo lắng vấn đề nước tuyết ngập vào.
Thư Thủy Thủy đứng trên ngọn núi ở phía bắc thung lũng, ở bên cạnh là Cổ Lan Cốt, Nam Ca, Dư Tẫn, Tạ Phong. Nhiều ngày nay nhóm người thường xuyên leo l*n đ*nh núi quan sát tình huống bên ngoài. Không bao lâu nữa sẽ có càng nhiều tuyết tan hơn, mực nước cũng sẽ dâng lên cao hơn, mà mùa hè chỉ vửa bắt đầu. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, mùa hè sẽ tiến vào ba tháng mùa mưa.
“Lão đại, tình huống không ổn lắm, mùa đông năm nay trời vẫn luôn đổ tuyết. Cứ tiếp tục như vậy, chờ mùa mưa tới thì số nước tan ra từ tuyết có lẽ vẫn chưa kịp thẩm thấu, chúng ta ở trong thung lũng có khi nào bị nước nhấn chìm không? Thủy Thủy, đại trận bảo vệ chống được tuyết, vậy nó có bị thấm nước không?” Dư Tẫn lo lắng hỏi.
“Hiện giờ không có công năng này, có điều có thể tiến hành cải tạo, chỉ là rất tiêu hao linh thạch.” Lúc mùa đông Thư Thủy Thủy không suy nghĩ tới vấn đề thấm nước.
“Vậy nếu mực nước thật sự tràn vào, khi đó trên đỉnh đầu chúng ta không còn là bầu trời mà là đám cá bơi qua bơi lại à? Vậy chẳng phải chúng ta đang sống dưới đáy biển à? Ngẫm tới thôi cũng cảm thấy thực thú vị.” Dư Tẫn lộ ra vẻ mặt hứng thú, nổi lên ảo tưởng tốt đẹp.
Tạ Phong vỗ một phát vào đầu Dư Tẫn: “Nghĩ hay quá nhỉ, chỉ sợ khi đó đám cá sẽ không đồng ý. Với lại linh thạch của chúng ta có đủ để duy trì tiêu hao như vậy không?” Suốt mùa đông Tạ Phong đã tham gia vào quá trình cải tạo hậu kỳ của đại trận, nhờ vào năng lực của khoa học kỹ thuật để giảm bớt lượng tiêu hao năng lượng của đại trận bảo vệ. Vì thế ở phương diện linh thạch này, cậu ta có cái nhìn rất trực quan.
“Có lẽ tình hình sẽ không tệ tới vậy, bao giờ mùa mưa mới tới cũng khó nói. Với lại những ngọn núi xung quanh thung lũng cũng rất cao, tạm thời không có nguy hiểm.” Nam Ca suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên dự phòng tình huống: “Nếu thật sự nước tràn vào thung lũng thì chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc di chuyển tới phương bắc, hơn nữa còn là một cuộc di cư lớn.”
Tạ Phong và Dư Tẫn nhìn nhau.
“Cuộc di cư lớn? Tình hình thật sự tồi tệ như vậy sao? Gắng gượng qua mùa mưa thì tới mùa khô rồi. Khó lắm chúng ta mới tìm được một thung lũng như thế này, lẽ nào cứ vậy từ bỏ sao?” Dư Tẫn nói chuyện sống dưới nước chỉ là vui đùa. Những ngọn núi xung quanh cao cả mấy trăm mét, muốn nhấn chìm nó thì phải có lượng mưa kh*ng b* cỡ nào? Tinh cầu Thương Chiến hẳn là không tới mức phát sinh tình huống như vậy.
“Kỷ nguyên diệt vong, phải đề phòng vạn nhất.” Cổ Lan Cốt chốt một câu chắc nịch, loại bỏ nghi ngờ của Tạ Phong và Dư Tẫn. Hai người gật đầu tỏ vẻ tiếp nhận chuyện di chuyển, dù sao ở những chuyện không liên quan tới Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt vẫn là người nói một không nói hai.
Sau khi quan sát tình huống xong, nhóm Nam Ca rời đi, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt vẫn còn ở lại đỉnh núi. Ngồi trên tảng đá trên đỉnh núi ngắm nhìn vùng nước mênh mông ở bên ngoài, có cảm giác như thay đổi một thế giới.
“Cốt Cốt, Thủy Thủy vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở một sa mạc to lớn, anh nói coi liệu sa mạc đó có bị nước mưa nhấn chìm không?” Thư Thủy Thủy nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi đó cậu bị đám người kia cuộn lại như một cuộn rau. Thư Thủy Thủy không khỏi bật cười: “Nói tới thì Cốt Cốt chính là anh hùng cứu chuột đó, khi đó Thủy Thủy suýt bị người ta ăn thịt.”
“Có lẽ đã bị nhấn chìm rồi, chỉ cần là nơi có tuyết rơi vào mùa đông thì hiện giờ tuyết sẽ tan thành nước.” Năm nay lượng tuyết đọng trong mùa đông là con số rất đáng sợ, bên ngoài Thủy Tinh Cung mấy trăm mét bị tuyết đọng dày cả trăm mét, hiện giờ chúng đã tan ra hết bảy tám phần: “Anh đã cứu chuột, vậy có phải chuột nên thưởng gì không?”
Thư Thủy Thủy nghiêm túc suy nghĩ: “Gần đây Thủy Thủy mới nắm giữ được một loại bùa, sau khi dán lên có thể thu nhỏ sự vật. Như vầy đi, chờ nước rút rồi, Thủy Thủy sẽ làm một lá cho Cốt Cốt, để Cốt Cốt thu nhỏ lại như lúc Thủy Thủy là chuột, sau đó sẽ lái chiếc xe đầu tiên của Thủy Thủy, chở Cốt Cốt đi hóng gió.”
Cổ Lan Cốt hồi tưởng lại chiếc xe đầu tiên của Thư Thủy Thủy, khó khăn lắm mới phản ứng được là chiếc xe đồ chơi lúc mình mới gặp Thư Thủy Thủy. Nhất thời cảm xúc của anh khá phức tạp, không biết nên từ chối hay nên vui vẻ. Thật sự không thể nào tưởng tượng được mình ngồi ở ghế phó lái xe đồ chơi, mà Thư Thủy Thủy lông xù ngồi ở ghế lái phóng xe như gió lốc.
“Cốt Cốt, nếu chúng ta di chuyển thì có phải cần lái thuyền không, vậy Thủy Thủy có thể dẫn Cốt Cốt chèo thuyền hóng gió trước. Cốt Cốt thích dạng tuyền gì, chỗ Thủy Thủy có dĩa, thau, chén, có chất liệu nhựa cứng, gốm sứ, cao su mềm. Gốm sứ thì mùa hè sẽ rất mát mẻ, cao su thì an toàn hơn. Cốt Cốt thích chất liệu gì?” Thư Thủy Thủy bắt đầu kiểm tra những thứ có thể nổi trong nước có trong linh phủ, cố gắng muốn tìm một ‘con thuyền’ vừa thoải mái lại an toàn.
Cổ Lan Cốt hiển nhiên chưa từng ngồi qua ‘thuyền’ giống như vậy, nhất thời cảm thấy khó lựa chọn: “Thủy Thủy chọn là tốt rồi, Thủy Thủy ngồi cái nào, Cốt Cốt ngồi cái đó.”
Thư Thủy Thủy lập tức lên tinh thần, ánh mắt sáng ngời: “Vậy dĩa đi, rộng rãi, Thủy Thủy sẽ chuẩn bị khăn bông trải phía trên, còn có gối và chăn nữa. Thủy Thủy có thể cùng Cốt Cốt nằm bên trong, vừa ngắm sao vừa ngồi thuyền hóng gió.”
“Ừm.” Nghe Thư Thủy Thủy nói vậy, Cổ Lan Cốt thế mà lại có chút mong chờ, tuy cứ có cảm giác như một dĩa thức ăn nhưng nếu có thể cùng Thư Thủy Thủy nằm đắp chăn chung một dĩa thì vẫn không tồi.
[hết 111]