Sau khi xác định kế hoạch ngồi chung dĩa hóng gió, Thư Thủy Thủy bắt đầu nghiêm túc chọn lựa chiếc dĩa phù hợp. Cuối cùng Thư Thủy Thủy chọn một cái khay đựng trái cây bằng nhựa cứng màu xanh tươi mát. Lòng khay sâu khoảng hai ngón tay, tạo hình chiếc lá đơn giản nhưng trông khá giống hình chiếc thuyền.
Về phần khăn bông và chăn nhỏ, Thư Thủy Thủy suy nghĩ một phen, quyết định sử dụng tơ lụa do căn cứ sản xuất, dùng trong mùa hè vừa thoải mái lại mát mẻ. Về phần gối đầu, căn cứ có thu hoạch được một ít bông, nhưng chỉ vì có được hạt giống khá muộn nên sản lượng rất ít.
Có điều như vậy cũng đủ làm người ta cao hứng rồi, cây bông vải yêu cầu hoàn cảnh sinh trưởng khá cao, rất khó sống được ở tinh cầu Thương Chiến. Số cây bông này tuyệt đối sẽ trở thành mặt hàng rất hot. Về phần mùa đông đã kết thúc thì chẳng sao cả, sau khi qua mùa hè sẽ tới mùa đông, căn cứ có vốn liếng lớn không ngại tích trữ hàng hóa.
Lúc Thư Thủy Thủy đang nghiêm túc may gối đầu thì bên ngoài thung lũng đón đợt khách đầu tiên của năm nay, không phải Lưu Pha, Lưu Độ của khu B, mà là Phỉ Lạc đã mấy tháng không gặp.
Lúc chuột biến dị thông báo cho người của Thủy Tinh Cung là có người bên ngoài tới, Nam Ca không để ý lắm. Khoảng thời gian này chính là ngày tuyết đọng tan chảy ở bên ngoài, khắp nơi đều lầy lội khó đi, hơn nữa lớn thì lũ quét, nhỏ thì như dòng suối, có thể nói là khắp nơi đều là lũ lụt, là thời gian rất khó hành động.
Bởi vì đường núi không dễ đi, nhiệm vụ hướng dẫn người ngoài tiến vào thung lũng được giao cho đám chuột biến dị. Đám chuột biến dị rất quen thuộc với chuyện này, thậm chí dưới sự giúp đỡ của Thư Thủy Thủy, chúng còn đội chiếc nón đỏ của hướng dẫn viên, tay cầm một chiếc lá cờ tam giác màu đỏ, bên trên là mấy chữ rất trang trọng: Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!
Nhóm người của căn cứ Phỉ Lạc câm nín một hồi lâu, không biết là khiếp sợ nhiều hơn hay bất đắc dĩ nhiều hơn. Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo đám chuột biến dị xuyên qua lá chắn của đại trận bảo vệ, tiến vào phạm vi Thủy Tinh Cung.
Vừa bước chân vào phạm vi lá chắn, cho dù vẫn còn đứng trên đỉnh núi nhưng cũng nháy mắt cảm nhận được khác biệt, luồng gió mạnh nháy mắt biến mất, chỉ còn chút gió nhẹ thoang thoảng cực kỳ thoải mái. Có cảm giác giống như từ cơn ác mộng nháy mắt tiến vào mộng đẹp tuyệt diệu, không hề muốn tỉnh lại. Lui một bước là địa ngục nhân gian, tiến thêm một bước là thiên đường nhân gian.
Nhóm người vốn có nhiều oán hận, nhưng giờ phút này đều ngậm miệng, suy nghĩ trong lòng rất phức tạp nhưng không dám nói thẳng. Trong nhóm người, ngoại trừ Phỉ Lạc hoàn mỹ che giấu cảm giác dao động thì chỉ có Thạch An An là sa sầm mặt, những người khác sớm đã bị cảnh tượng trong thung lũng hấp dẫn.
Nhất là quá trình theo chuột biến dị xuống núi, tận mắt nhìn thấy nhiều thiết bị khoa học kỹ thuật. Nào là năng lượng gió, nào là năng lượng mặt trời, nào là mạng lưới năng lượng bao phủ khắp nơi.
Thung lũng nhỏ này đã hoàn toàn thay da đổi thịt trong một mùa đông ngắn ngủi. Mặc dù không gian không quá rộng lớn nhưng mỗi ngày đều sinh ra biến hóa cực lớn. Nhất là từ phía xa nhìn lại, cảnh tượng sức sống dồi dào của thung lũng thật sự làm người ta hâm mộ.
“Sao nhiệt độ ở nơi này lại vừa vặn như vậy? Cứ như không hề bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng vậy.”
“Từng hàng lá cây màu xanh chỉnh đề trong thung lũng chính là ruộng trồng trọt thật à? Thứ được trồng lại không phải cây tím.”
“Còn có một cái hồ nhỏ, ông có thấy không, người ở trên thuyền có phải đang tung lưới bắt cá không?”
“Sao tôi có cảm giác chúng ta không sống trên cùng tinh cầu, cũng không vượt qua cùng một mùa đông thế nhỉ?”
Tiếng nghị luận xì xào vang lên, cho dù Thạch An An dùng ánh mắt cảnh cáo nhưng cũng không thể áp chế được tiếng bàn luận hưng phấn của nhóm người. Những thứ ở trước mắt thật sự đã phá vỡ thế giới quan của bọn họ.
Nhất là khi đi tới thung lũng, phát hiện mọi thứ ở nơi này đều vượt khỏi nhận thức ở hành tinh bỏ hoang của bọn họ. Không có lo lắng hãi hùng, không có mệt mỏi bôn ba, không có chịu đói chịu khát, nơi này lại càng không có chuyện lục đục với nhau.
Bọn họ mặc quần áo rất thoải mái, chất lượng không tệ. Hơn nữa còn có một nhóm người mặc vải lụa mềm mại. Hẳn là tơ lụa đi? Bọn họ sẽ không nhận sai.
Bọn họ điều khiển thiết bị thuần thục thu gặt hoa màu, tự động phân phối, phơi nắng, cất chứa.
Trên mặt bọn họ tràn đầy niềm vui và yêu thích, không hề lo lắng về bên ngoài, cũng không có dấu hiệu bị đói.
Đồng dạng là sinh hoạt trên hành tinh bỏ hoang, sao chênh lệch lại lớn như vậy? Nhất thời, nhóm người của căn cứ Phỉ Lạc sinh ra cảm giác thực không công bằng. Thế nhưng có thể trách ai được đây, ai bảo trước đây bọn họ không quả quyết, trực tiếp gia nhập căn cứ Cổ Lan Cốt chứ.
Trong lòng Thạch An An cũng rất bất an, tuy trên đường không nhìn thấy dấu vết của tu chân nhưng phương diện khoa học kỹ thuật trong thung lũng này phát triển rất tốt. Mà điều Thạch An An sợ nhất là những thứ này có liên quan với Tạ Phong.
Nhưng khi con người ta gặp xui xẻo thì càng sợ cái gì lại gặp ngay c** **.
Lúc đoàn người Phỉ Lạc đi tới thung lũng, người chịu trách nhiệm đón tiếp bọn họ lại chính là người từng là thành viên của căn cứ Phỉ Lạc nhưng sau chuyến di chuyển đã gia nhập căn cứ Cổ Lan Cốt. Người này là nhân tài ở phương diện quản lý, có cách riêng của mình trong đối nhân xử thế. Sau khi Thủy Tinh Cung được thành lập thì anh ta đã nhanh chóng hòa nhập và có được vị trí vững chắc.
“Lâu rồi không gặp Phỉ Lạc tiên sinh! Không ngờ mọi người sẽ tới, nhóm Cổ Lan lão đạo đang bận, Nam Ca đặc biệt sắp xếp để tôi tới đón vì sợ mọi người không quen. Dù sao chúng ta cũng coi như là người quen.” Người nọ mỉm cười, trông có vẻ rất thân thiện.
Phỉ Lạc không hề tỏ ra xấu hổ, bắt tay với người nọ. Cảm giác của Thạch An An thì không được tốt như vậy. Người này từng ở căn cứ Phỉ Lạc, có tư cách gì bắt tay với Phỉ Lạc? Sao sự tình lại biến thành như vậy? Tới giờ Thạch An An vẫn chưa hiểu được rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu. Đang yên lành thì nhiệm vụ lại bị kẹt lại, trải qua một mùa đông, độ hảo cảm của Phỉ Lạc không chỉ không tăng lên, ngược lại còn suy giảm rất nhiều.
“Trước đây ông từng ở căn cứ Phỉ Lạc đúng không? Sau khi gia nhập căn cứ Cổ Lan Cốt có cảm giác thế nào? Xem ra ở đây phát triển rất tốt, cũng rất phát đạt, chúc mừng nhé.” Mặc dù Thạch An An nói chúc mừng nhưng lời lẽ làm người ta có cảm giác không thoải mái.
Sắc mặt người nọ không thay đổi: “Cám ơn Thạch tiên sinh, có điều xin chỉnh lại một chút. Căn cứ bọn tôi đã đổi tên thành Thủy Tinh Cung. Tôi quả thực rất vinh hạnh có thể trở thành một thành viên của Thủy Tinh Cung. Nói tới thì anh em gia nhập Thủy Tinh Cung trước đây đều phát triển rất tốt, nếu Thạch tiên sinh có hứng thú thì có thể đi gặp bọn họ. À đúng rồi, nhất là đội trưởng Tạ Phong, hiện giờ cậu ấy chính là chủ lực của đội nghiên cứu khoa học kỹ thuật của Thủy Tinh Cung. Thung lũng này phát triển được như hôm nay là không thể bỏ qua công lao của cậu ấy. Tất cả trang thiết bị khoa học kỹ thuật mọi người nhìn thấy trên đường tới đây, hơn chín phần đều được đội trưởng Tạ Phong cải tạo, công dụng tăng vượt trội…”
Thạch An An bắt đầu không bảo trì được nụ cười trên mặt mình, bắt đầu nghi ngờ là người này cố ý, vì thế cậu ta nhịn không được lên tiếng ngắt lời: “Bọn tôi không phải tới thăm, nghe nói căn cứ… Thủy Tinh Cung nghiên cứu ra vườn trồng trọt mini nên muốn tới làm ăn, Tạ Phong sống thế nào không cần giới thiệu với bọn tôi.”
Người nọ nghe vậy thì cười gượng: “Nếu vì khu vườn mini thì lại càng không thể không nhắc tới đội trưởng Tạ Phong. Bởi vì chúng tôi đã bắt đầu tiến hành sản xuất khu vườn mini hàng loạt. Tuy số lượng không nhiều nhưng công nghệ này là do đội trưởng Tạ Phong khai phá. Thạch tiên sinh xác định không muốn nghe?”
Thạch An An: “…” Sao ở đâu cũng có Tạ Phong hết vậy? Hơn nữa vì sao khu vườn mini cũng có liên quan tới Tạ Phong? Trước khi tới đây, Thạch An An nhiều lần nghi ngờ người sáng tạo ra khu vườn mini có liên quan tới chuyện tu chân, cũng chính là nhân vật chủ yếu của thế giới này. Là ai cũng được! Vì sao cố tình lại cứ là Tạ Phong?
Thạch An An bị nghẹn họng không nói nên lời, lúc này Phỉ Lạc mới lên tiếng, đồng thời cũng không có ý cứu vãn mặt mũi của Thạch An An: “Tôi vẫn luôn biết Tạ Phong là thiên tài, đây là điều cậu ấy xứng đáng nhận được.”
Người tiếp đãi cũng không làm khó, làm ra tư thế mời: “Tôi dẫn các vị tới gặp Nam Ca. Những người còn lại sẽ có người tới sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.”
Ngoại trừ Thạch An An thì còn hai người đi theo Phỉ Lạc tới gặp Nam Ca. Nam Ca đương nhiên không có lý do từ chối một vụ làm ăn dâng tới tận cửa như vậy. Huống chi mùa đông vừa qua, nước tuyết vẫn chưa thẩm thấu hoàn toàn mà người của căn cứ Phỉ Lạc đã gấp gáp tìm tới đây, chứng minh vật tư của bọn họ đang thiếu thốn nghiêm trọng, đây là cơ hội tốt để kiếm một lượng đá năng lượng.
Vụ làm ăn diễn ra rất thuận lợi. Nam Ca và Phỉ Lạc đều biết rõ điểm giới hạn của nhau, giao tiếp rất hòa hợp. Sau khi thỏa thuận kết thúc, cả bốn người của căn cứ Phỉ Lạc đều thở phào nhẹ nhõm. Nam Ca cũng rất vui vẻ khi có một lượng lớn đá năng lượng tới tay, sau khi được trận pháp tinh lọc, chúng sẽ trở thành linh thạch thượng phẩm và cực phẩm sáng lóng lánh, kém cỏi nhất cũng là linh thạch trung phẩm.
“Phỉ Lạc tiên sinh đang tìm Tiểu Phong à?” Trong quá trình bàn bạc, Phỉ Lạc nhiều lần nhìn ra ngoài, Nam Ca cười nói: “Anh cũng biết đấy, Tiểu Phong không hứng thú với mấy chuyện này. Cậu ta chỉ thích nghiên cứu, có lẽ đang cắm đầu trong phòng thí nghiệm.”
Phỉ Lạc gật đầu: “Tôi biết.”
Trong lòng Thạch An An giống như có một cây gai, làm cậu ta rất khó chịu. Không thể nói là cậu ta có tình cảm rất sâu với Phỉ Lạc, nhưng dù sao cũng bỏ ra không ít công sức để chinh phục Phỉ Lạc, khó chịu cũng là bình thường.
“Buổi trưa ở lại ăn bữa cơm đi, vừa vặn có thời gian kiểm kê vật phẩm.” Nam Ca cũng không đâm thủng bầu không khí kỳ lạ giữa Phỉ Lạc và Thạch An An, bình tĩnh đề nghị.
“Vậy xin làm phiền, vừa vặn tôi cũng muốn trao đổi với Nam Ca tiên sinh về chuyện năm nay có nên di chuyển tới phương bắc hay không.” Phỉ Lạc gấp gáp tới đây như vậy, một là căn cứ quả thực đang khan hiếm vật tư. Còn một nguyên nhân nữa là Phỉ Lạc nhạy bén nhận ra mùa hè năm nay rất bất thường. Cộng thêm từ con đường thu thập thông tin, Phỉ Lạc suy đoán căn cứ Cổ Lan Cốt sẽ có hành động lớn, ví dụ như một cuộc di cư lớn.
Nam Ca cũng không có ý giấu giếm, dù sao thì tới thời điểm không thể không đi, tất cả mọi người đều sẽ di chuyển, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn: “Được, trước tiên tôi sẽ dẫn mọi người đi xem khu vườn mini, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Đoàn người theo Nam Ca tham quan khu vườn mini, trong một nhà kho có rất nhiều hộp gỗ hình chữ nhật được xếp ngay ngắn. Bên trong trống rỗng. Ngoại trừ những hoa văn kỳ lạ được khắc vào thì không thể nhìn ra chỗ nào đặc biệt. Nhưng chính những hộp gỗ đơn giản này lại có thể trồng cây trong mùa đông lạnh giá, thu kỳ sinh trưởng rất ngắn, gần như chỉ cần hai ngày là có thể thu hoạch một lần.
“Những thứ này đều là Tạ Phong làm ra à?” Thạch An An cảm thấy quá khó tin, chưa từng nghe nói linh khí tu chân có thể sản xuất hàng loạt. Cậu đã quá lo nghĩ rồi sao? Những thứ này thật ra chỉ là sản phẩm khoa học kỹ thuật?
“Nói vậy cũng không chính xác, lúc ban đầu vẫn cần sự giúp đỡ của Thủy Thủy. Có điều thiên phú của Tiểu Phong rất cao, bắt đầu từ được giúp đỡ cải tạo tới tự mình sáng tạo, tiếp đó là sản xuất số lượng lớn chỉ cần bốn tháng.” Nam Ca không hề phóng đại. Trong nhóm bọn họ, chỉ có hai người có thể xưng là thiên tài có thiên phú tu hành, chính là Cổ Lan Cốt và Tạ Phong. Mà Tạ Phong còn cố gắng dùng khoa học kỹ thuật để giải quyết vấn đề.
Vì thế sau khi nghiên cứu khu vườn mini triệt để, Tạ Phong từng bước thực hiện sản xuất hàng loại. Tuy số lượng không nhiều nhưng vẫn nhanh nên một mình Thủy Thủy chế tạo.
Hơn nữa còn một điểm tốt là trải qua Tạ Phong cải tạo, những khu vườn mini ở trạng thái chưa khởi động sẽ không tiêu hao linh lực. Sau khi cải tạo mới tiêu hao. Nói cách khác, khu vườn mini có thể không ngừng sản xuất dự trữ, không cần lo lắng vấn đề lãng phí linh thạch.
Thạch An An có chút suy nghĩ, nhìn đống hộp gỗ trong kho hàng, thấy thế nào cũng không dính dáng gì tới tu chân. Không chỉ xấu xí mà số lượng cũng không thực tế, vì thế khẳng định không phải là tu chân, chưa từng nghe nói linh khí có thể sản xuất hàng loạt.
[hết 112]