Trong thung lũng, dưới sự nỗ lực của mọi người và đám chuột, chỉ mười ngày đã hoàn thành công tác chuẩn bị cơ bản, từ đồ dùng đến đội tàu, tiếp đó là phân chia nhân sự, hiện giờ đã sẵn sàng xuất phát.
Tuy nhiên còn năm ngày nữa mới tới thời gian xuất phát, mọi người của Thủy Tinh Cung cũng không gấp gáp, nếu đi bằng thuyền thì tự nhiên cần chờ đường nước thông thoáng.
Nhóm Nam Ca tập trung nghiên cứu tuyến đường di chuyển, hiện giờ phần phấn khu nam bán cầu đã trở thành biển nước mênh mông, tình cảnh có thể nói là rất đồ sộ. Thế nhưng di chuyển đường dài như vậy, tất cả mọi người quyết định sẽ di chuyển dọc theo đường sông.
Trên bàn dài phòng họp là một tấm bản đồ, nhóm Cổ Lan Cốt, Nam Ca ngồi quanh bàn, Thư Thủy Thủy cũng có mặt, đang nghiêm túc quan sát bản đồ.
“Sông Thương Hà là con sông dài nhất thế giới theo hướng nam bắc, đường sông rộng rãi ổn định, tất nhiên trong tình huống lũ lụt nghiêm trọng của năm nay chỉ sợ trên thế giới đã không còn con sông nào yên ổn.” Tay Nam Ca chỉ dọc theo hướng sông Thương Hà từ nam tới bắc.
Tạ Phong ở bên cạnh bổ sung: “Không chỉ là vấn đề yên ổn, bởi vì tuyết tan, xung quanh toàn là nước, con đường của sông Thương Hà cũng không dễ xác định. Hơn nữa người bên bắc bán cầu có lẽ cũng không chào đón chúng ta. Tài nguyên đất đai của tinh cầu Thương Chiến vốn đã eo hẹp, hiện giờ đụng phải kỷ nguyên diệt vong, tình huống xấu nhất là chúng ta sẽ có một trận chiến.”
Những điều Tạ Phong nói là những vấn đề thực tế sẽ gặp phải khi di chuyển, có điều Tạ Phong vẫn chưa nói rõ ràng tỉ mỉ. Ví dụ như hoàn cảnh của bắc bán cầu tinh cầu Thương Chiến ổn định hơn nam bán cầu, diện tích có thể trồng trọt lại càng rộng lớn hơn. Đây cũng là nguyên nhân khu A và khu vực an toàn đều nằm ở bắc bán cầu.
Cũng chính vì như thế, thực lực của bắc bán cầu cũng mạnh hơn nam bán cầu. Nếu hai bên muốn đánh nhau, nam bán cầu tất nhiên sẽ nằm ở thế yếu.
Thư Thủy Thủy cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Đánh nhau là không tốt, chẳng qua nếu nhất định phải đánh thì Thủy Thủy cũng sẽ mài tốt móng vuốt.” Trong mắt chuột sóc, thế giới đã sắp tới ngày diệt vong rồi, còn đánh nhau làm cái quái gì? Mọi người hòa thuận cùng nhau ngủ một giấc không tốt sao? Một cái giường lớn có thể chiếm bao nhiêu diện tích đâu chứ?
Tuy nghĩ như vậy nhưng Thư Thủy Thủy cũng hiểu nhân loại dù sao cũng khác chuột sóc, có một số việc nhất định sẽ xảy ra, cho dù đó có vẻ không phải chuyện tốt đẹp. Vì thế đối với vấn đề mình không có cách nào giải quyết, Thư Thủy Thủy sáng suốt làm người dự thính.
“Đối với tình huống bên ngoài, tôi và lão đại đã gửi đi các thiết bị thăm dò. Có trên không trung cũng có dưới hết, dùng hết khả năng tìm hiểu tình hình giao thông và tình huống của sinh vật biến dị trong nước. Thông qua qua đó để xác định tuyến đường an toàn nhất.” Tạ Phong vừa nói vừa mở màn hình máy tính quang học, bên trên là hình ảnh thiết bị thăm dò truyền về.
Hình ảnh từ thiết bị trên cao truyền về rất rõ, mọi người có thể quan sát được một thế giới nước, những ngọn núi cao vút giống như những hòn đảo trong đại dương bao la. Đám cây cối thấp lùn vừa mới nhuộm màu xanh mơn mởn của mùa hè thì đã bị nhấn chìm trong dòng nước. Từ trên cao nhìn xuống giống như đang nhìn ảnh ngược, nhưng đó lại là hình ảnh chân thật.
Thật ra lúc du lịch khắp thế giới Thư Thủy Thủy đã từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự, đó là một khu rừng mưa. Nơi đó cũng chia thành mùa mưa và mùa khô. Khi mùa mưa tới, cây cối trong rừng tựa hồ biến thành loài thủy sinh, tôm cá bơi lượn lờ giữa các cành cây. Cộng thêm hình ảnh phản chiếu từ bầu trời, nhìn lâu sẽ có ảo giác trời đất dung hợp.
Tình huống của tinh cầu Thương Chiến hiện giờ lại càng đồ sộ hơn, thủy vực rộng lớn, hoàn cảnh phức tạp hơn. Trong hoàn cảnh tận thế, sinh vật cũng tự tìm cách để sống sót, tình huống biến dị sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn. Không ai có thể dự đoán được bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì trên hành trình di cư lần này.
Nam Ca và mọi người thảo luận về tuyến đường di chuyển, đồng thời còn thông qua máy mô phỏng liên hệ với khu B. Trải qua nghiên cứu tỉ mỉ mới có thể xác định tuyến đường cuối cùng.
Trong lúc này, Thư Thủy Thủy đã chọn xong, đồng thời cũng bồi dưỡng ra cây giống linh mộc. Tổng cộng ba loại, điểm chung là chúng có thể sống trên cạn lẫn dưới nước, chịu rét chịu hạn, năng lực sinh tồn rất mạnh. Mỗi loại có đặc điểm khác nhau, có ưu điểm và khuyết điểm riêng. Nhưng quan trọng nhất là chúng có thể thích ứng với hoàn cảnh của tinh cầu Thương Chiến, có thể thay thế linh thạch trở thành nơi phát ra linh lực của đại trận bảo vệ.
Tất nhiên trước khi linh mộc trưởng thành thì vẫn cần cung cấp năng lượng cho đại trận bảo vệ, Thư Thủy Thủy đã thiết lập trận pháp xung quanh để thúc đẩy sự phát triển của cây giống, để chúng nhanh chóng thành hình.
Một lần nữa bố trí xong trận pháp, Thư Thủy Thủy ngừng lại nghỉ ngơi: “Cốt Cốt, Thủy Thủy cảm thấy lúc nuôi Đại Bạch cũng không vất vả thế này, đám linh mộc này có thể tính là con ruột luôn rồi! Cũng không biết khi nào chúng mới trưởng thành thành tài, không cần chúng ta quan tâm nữa.”
Cổ Lan Cốt hiển nhiên không muốn nhận một cái cây làm con trai, có một con sâu và một con giao là đủ rồi: “Linh mộc cần có thời gian mới có thể mở ra linh thức, hiện giờ chúng nó cao lắm chỉ là đứa con ngốc thôi, cái gì cũng không biết, em không cần để ý tới chúng.”
Thư Thủy Thủy gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cách nói của Cổ Lan Cốt: “Hai cây cuối cùng rồi, để Thủy Thủy xem nên đặt ở đâu.”
Vì duy trì đại trận bảo vệ, việc trồng số linh mộc này rất quan trọng, vị trí cần phải chuẩn xác. Mỗi cây linh mộc sẽ thay thế cho linh thạch trở thành mắt trận, hoàn toàn hòa nhập vào thung lũng, trở thành một thành viên ở đây, mà đại trận bảo vệ cũng sẽ dung hợp hoàn mỹ với thung lũng. Dưới sự cải tạo của Thư Thủy Thủy, nơi này sẽ trở thành phong thủy bảo địa chân chính.
Linh mộc khác với các loại cây bình thường, việc thúc đẩy sự phát triển của chúng cần có một lượng lớn linh lực. Thư Thủy Thủy không thể thúc đẩy linh mộc tới tình trạng thành tài, thế nhưng vẫn có thể đảm bảo mỗi gốc linh mộc đều có thể sống sót.
Thung lũng được đặt tên là Thủy Tinh Cung này chính là điểm đầu tiên trong kế hoạch đại trận bảo vệ tinh cầu Thương Chiến của Thư Thủy Thủy. Cũng là trọng điểm quan trọng nhất, nếu không có gì ngoài ý muốn, nơi này sẽ trở thành mắt trận của đại trận bảo vệ hành tinh.
Cổ Lan Cốt sử dụng kế hoãn binh không thể nào ngờ được, nhiều năm sau khi bọn họ quay trở lại thung lũng Thủy Tinh Cung, khắp mọi nơi ở nơi này đều là con trai ngốc của bọn họ! Thậm chí trong mảnh phong thủy bảo địa này, số linh mộc chưa mở linh thức lại là số ít, phần lớn ‘con trai ngốc’ đều có thể mở miệng gọi cha!
Lúc này Cổ Lan Cốt dựa theo Thư Thủy Thủy chỉ dẫn trồng hai đứa ‘con trai ngốc’ cuối cùng xuống, đây cũng là lần cuối cùng anh tận hưởng được sự yên tĩnh của thung lũng này. Chờ lần tiếp theo trở lại, không quản là đi tới nơi nào, Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy đều nghe thấy tiếng gọi cha.
Toàn bộ linh mộc đều đã trồng xong, phần lớn là do Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt tự tay trồng. Tất nhiên có nhóm chuột xám gia chính nhiệt tình giúp đỡ, nào là đào hố xách nước, tưới nước… hơn nữa toàn bộ đều là miễn phí. Không ít lần Thư Thủy Thủy muốn trả tiền nhưng đều bị đám chuột xám từ chối, lý do đã biết rõ ràng trên lá cờ nhỏ, thậm chí đám chuột xám còn cầm lá cờ biểu diễn cận cảnh cho Thư Thủy Thủy xem.
“Bảo vệ quê hương là trách nhiệm của chuột.”
“Không lấy một hạt gạo một củ khoai nào của Thủy Thủy, yêu Thủy Thủy nhất~”
“Quan hệ của chúng ta là bảo vật vô giá, không thể dùng khoai lang để đong đếm.”
“Quê hương không thể dùng khoai lang để đong đếm.”
“Mỗi ngày đều yêu Thủy Thủy, sao nỡ lấy khoai lang.”
“…”
Cứ vậy mỗi khi Thư Thủy Thủy có ý muốn trả thù lao thì đủ loại lá cờ nhỏ sẽ xuất hiện. Hơn nữa mỗi lá cờ đều không giống nhau, càng về sau thì đám chuột càng giỏi dùng tình cảm để thuyết phục, lời lẽ trên lá cờ làm Thư Thủy Thủy rất cảm động.
Thư Thủy Thủy hoàn toàn không nghi ngờ nguồn gốc của những lá cờ này. Dù sao Thư Thủy Thủy cũng là chuột, vì thế đám chuột xám, còn là chuột biến dị thông minh như vậy cũng không có gì kỳ quái. Ai bảo bọn họ đều là chuột chứ, thông minh biết viết chữ cũng không có gì kỳ quái.
Huống chi chữ viết trên lá cờ cũng không đẹp lắm, vừa nhìn đã biết là mới học.
Vì không muốn bại lộ, Cổ Lan Cốt cố ý viết chữ xấu thành công gạt được Nam Ca và Thư Thủy Thủy.
Một ngày trước khi xuất phát, Thư Thủy Thủy ngừng việc thúc đẩy linh mộc phát triển, dự định nghỉ ngơi thật tốt. Thư Thủy Thủy rảnh rỗi rốt cuộc có thởi gian cải tạo công cụ di chuyển của mình, cũng chính là khay đựng trái cây màu xanh hình chiếc lá kia.
“Cốt Cốt, anh thấy màu sắc phần mui thuyền này thế nào?” Lo lắng mùa mưa rất có khả năng sẽ có mưa, Thư Thủy Thủy muốn thiết kế thêm một chiếc mui thuyền, để tránh khay bị vô nước mà chìm nghỉm.
Cổ Lan Cốt nhìn phần giấy dầu xanh biếc: “Rất hợp với màu thuyền.”
“Thủy Thủy biết ngay Cốt Cốt sẽ thích mà. Thủy Thủy còn dùng giấy dầu làm áo mưa với nón che nữa, nếu trời mưa thì Thủy Thủy và Cốt Cốt có thể mặc.” Thư Thủy Thủy vui vẻ lấy ra áo mưa với nón che đặt lên lòng bàn tay Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt thử xem có vừa không, không vừa thì Thủy Thủy sẽ chỉnh lại.”
Cổ Lan Cốt nhìn áo mưa và nón che trong lòng bàn tay, thật sự không nói ra được từ vừa vặn.
Cũng may Thư Thủy Thủy nhanh chóng lôi ra một lá bùa: “Đây chính là bùa có thể thu nhỏ Cốt Cốt lại. Cốt Cốt muốn thử một chút không? Một lá có thể duy trì ba tiếng.”
Nhìn Thư Thủy Thủy cực kỳ phấn khởi, Cổ Lan Cốt đương nhiên sẽ không từ chối. Anh gật đầu, dán bùa lên người.
Nháy mắt thế giới xung quanh tựa hồ lui lại, phạm vi tầm nhìn cũng trở nên kỳ quái, bàn trở nên cao hơn, Thủy Thủy cũng thật cao lớn.
Một bàn tay vươn tới nâng Cổ Lan Cốt, đặt anh ngồi trên bàn. Cổ Lan Cốt đứng trên mặt bàn cực kỳ rộng lớn, rốt cuộc hiểu được mình thật sự đã thu nhỏ lại.
Thư Thủy Thủy giảm thấp âm thanh để tránh dọa Cổ Lan Cốt: “Lần đầu tiên có lẽ sẽ không thoải mái, về sau là tốt thôi.”
Cổ Lan Cốt duỗi tay duỗi chân mình một chút, cảm giác rất mới lạ, đồng thời cũng nhanh chóng thích ứng kích cỡ hiện tại. Nhìn áo mưa và nón che bằng giấy dầu ở trên bàn, Cổ Lan Cốt thực phấn khích đi tới, sau đó trong ánh mắt của Thư Thủy Thủy, anh bắt đầu mặc áo mưa và đội nón lên.
Chỉ một thoáng sau đó, một người tí hon mặc áo mưa và nón che màu xanh lá cây xuất hiện trên bàn: “Rất vừa vặn, anh rất thích.”
Thấy Cổ Lan Cốt mặc vừa người, Thư Thủy Thủy cũng nhịn không được biến về hình thái chuột, sau đó lạch bạch nhảy lên bàn, cầm lấy bộ của mình mặc lên người, bộ áo của chuột nhỏ lông xù cũng rất vừa vặn.
Đây là lần đầu tiên Cổ Lan Cốt nhìn thấy Thư Thủy Thủy có kích cỡ tương đương với mình, anh nhịn không được nhào tới, làm Thư Thủy Thủy ngã nhào xuống bàn. Nháy mắt, Cổ Lan Cốt hiểu được vì sao có người thích những món đồ chơi lông xù cỡ lớn như vậy. Bởi vì cảm giác thật sự rất tuyệt! Ôm một cái là không muốn buông ra nữa.
Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt vỗ vỗ đầu Cổ Lan Cốt: “Được rồi được rồi! Cốt Cốt ngoan!”
[hết 116]