Cơ hội mà Lưu Pha đang chờ đã đến vào sáng sớm hôm sau. Sáng hôm đó không có ánh mặt trời, mọi người chỉ có thể xác định thời gian bằng đồng hồ. Thế giới tối tăm mờ mịt cũng chẳng sáng sủa hơn chút nào khi mặt trời mọc, cùng lắm chỉ có thể giúp mọi người miễn cưỡng nhìn rõ được đường nét của thế giới.
Nhưng đi kèm với ánh sáng yếu ớt là mặt nước dập dờn gợn sóng khiến người ta bất an. Sau một đêm mưa lớn, cuối cùng gió cũng nổi lên!
Những người sống lâu năm ở Tinh cầu Thương Chiến đều biết rằng, thứ đáng sợ nhất trong mùa mưa không phải là mưa lớn mà là bão tố. Sức tàn phá và sát thương của bão tố lớn hơn mưa lớn rất nhiều.
Đặc biệt đối với các đội thuyền đang neo đậu trên mặt nước, gặp phải bão tố là một cuộc thử thách sinh tử. Hơn nữa theo tình hình mưa lớn năm nay, có lẽ trận bão sẽ đáng sợ hơn những năm trước.
Sáng sớm hôm đó, tất cả mọi người đều thức dậy rất sớm, hoặc nói đúng hơn là có nhiều người không thể ngủ ngon vào đêm qua. Trong thế giới mênh mông đầy nước này, bọn họ muốn đi tiếp cũng không nhìn rõ phương hướng, chỉ có thể nghe theo số phận mà dừng lại tại chỗ, như vậy không đến mức lạc khỏi tuyến đường.
Khi kim đồng hồ chỉ sáu giờ đã có rất nhiều người đứng bên cửa sổ, nhìn thế giới nước và bầu trời bên ngoài. Giữa trời và đất dường như có một tấm rèm che dày đặc, bắt đầu từ đêm qua đã không ngừng gián đoạn. Những tia sét màu đỏ tía xé toạc bầu trời suốt cả đêm mà không hề dịu bớt chút nào.
Sự gợn sóng dần nổi lên trên mặt nước thu hút sự chú ý của mọi người. Không chỉ đội thuyền của Thủy Tinh Cung, tất cả đội thuyền đều vang lên tiếng báo động, yêu cầu mọi người chuẩn bị sẵn sàng bước vào trạng thái chống chọi với bão.
Trong đội thuyền của Thủy Tinh Cung, toàn bộ nhân viên trên các thuyền nhỏ đã được rút về các thuyền lớn vào đêm qua. Hầu hết các thuyền nhỏ cũng được thu vào khoang thuyền lớn, hoặc được kéo gần thuyền lớn để phòng khi cần thiết.
Còn về các thuyền lớn, dưới sự tham gia thiết kế của Tạ Phong và nhiều nhân tài khác, mọi người đã không cần phải mạo hiểm chiến đấu với cơn bão ở trên boong tàu để ổn định con thuyền nữa. Tất cả các thao tác và kiểm soát cơ bản đều có thể thực hiện trong phòng điều khiển. Trong phòng điều khiển cũng có người trực sẵn, luôn sẵn sàng ứng phó với các tình huống bất ngờ khác nhau.
Đội thuyền của khu B cũng trong tư thế sẵn sàng. Thiết bị của họ cũng khá tốt, phần lớn các thuyền đều được đổi từ thiết bị mô phỏng. Trình độ công nghệ được duy trì ở trạng thái đỉnh cao của tinh cầu Thương Chiến. Tất nhiên, không thể có công nghệ ngoài hành tinh, nếu không thì chẳng việc gì phải lo lắng về bão tố nữa.
Vì sự giao lưu và thân thiết trong mấy ngày gần đây, hai đội thuyền không cách nhau quá xa, thậm chí để thuận tiện lên thuyền, một số đội thuyền đã ở trong phạm vi đội thuyền của đối phương. Hai căn cứ đã thiết lập liên lạc tầm ngắn, có thể giao tiếp lẫn nhau.
Xét đến việc sau khi bão ập đến, các con thuyền không thể ở quá gần nhau, các đội thuyền đã bắt đầu chậm rãi phân tán và giãn cách. Giữa họ đã đạt được sự ăn ý chưa từng có. Dù sao thì va phải đá ngầm là xui xẻo, còn va vào thuyền của đồng đội thì thật sự khó chấp nhận.
Sóng nước càng lúc càng lớn, sự rung lắc của các con thuyền cũng ngày càng rõ rệt hơn. Trong tiếng sấm sét vang trời, tiếng gió cũng dần gia tăng âm lượng, giống như tiếng kèn xung trận.
Cuối cùng, cuồng phong như từ trên trời giáng xuống, như một vị quân vương hung bạo, quyết tâm muốn khuấy đảo mặt nước.
Thư Thủy Thủy đang ở trong phòng lái của thuyền chính, nhìn ra thế giới bên ngoài qua lớp kính cường lực. Thư Thủy Thủy nhận ra, đêm qua mình sợ sấm sét là quá sớm, gió bão hôm nay đã thay đổi nhận thức của cậu về gió, nó khiến Thư Thủy Thủy có ảo giác cuồng phong sẽ cuốn phăng cả những tia sét trên trời.
“Thủy Thủy! Có bùa chú hay trận pháp nào dùng được không? Cảm giác cứ thế này thì không ổn lắm!” Nam Ca quan sát một hồi, cảm thấy tình hình tồi tệ hơn tưởng tượng rất nhiều.
Thực ra trước đó Thư Thủy Thủy đã chuẩn bị bùa chú cho trận bão, nhưng trận pháp bảo vệ phải có địa điểm cố định, hình thành ít nhất chín điểm đặt linh thạch, điểm đặt linh thạch càng nhiều thì hiệu quả của trận pháp càng tốt. Còn mặt biển thì trôi nổi không cố định, căn bản là không thể thực hiện được. Không chỉ trận pháp bảo vệ, hầu hết các trận pháp đều cần một môi trường ổn định: “Vật liệu có hạn, chỉ có hai mươi ba lá bùa tránh gió, mười lá bùa ngàn cân, nhưng việc sử dụng bùa ngàn cân cần phải cân nhắc kỹ trọng lượng, hiệu quả của hai loại bùa này chỉ kéo dài trong ba giờ, phạm vi tác dụng cũng có hạn.”
Sau khi Nam Ca và những người khác trở về từ đại lục Hoàn Tinh, bọn họ vẫn luôn tinh tấn tu hành và gia tăng kiến thức tu luyện, biết được việc chế tạo bùa chú rất khắt khe, ngoài vật liệu còn cần thiên phú và tinh thần lực ổn định, cũng hiểu ba mươi ba lá bùa này là do Thư Thủy Thủy gấp rút chế tạo ra, không hề dễ dàng.
Sau khi Nam Ca tìm hiểu về phạm vi tác dụng của bùa chú, phán đoán tốt hướng gió, nhân lúc bão vừa mới nổi lên, anh ra lệnh điều chỉnh lại đội hình đoàn thuyền. Đồng thời liên lạc với Lưu Pha ở khu B, thông báo sẽ gửi một phần bùa chú và người biết sử dụng bùa chú qua đó.
Hai đội thuyền tạo thành thế mũi nhọn đề phòng cơn bão đột ngột đổi hướng. Tình huống này rất thường gặp trong mùa mưa ở tinh cầu Thương Chiến, thường xuyên khiến người ta trở tay không kịp.
Lưu Pha nhận được thông báo cũng nhanh chóng điều chỉnh đội thuyền, thuyền lớn ở ngoài, thuyền nhỏ ở trong, giữ khoảng cách an toàn với nhau, ổn định ở phía nam. Còn phía bắc thì do Thủy Tinh Cung phụ trách.
Thư Thủy Thủy nhìn một lát, hiểu được Nam Ca định dùng bùa tránh gió tạo thành một bức tường chắn, che chắn cho các thuyền ở phía sau, dùng thuyền có bùa ngàn cân làm điểm đặt linh thạch, tăng cường hiệu quả của bùa tránh gió.
Nhưng như vậy cần phải có sự kiểm soát chính xác về hướng gió, mà bây giờ hướng gió của cơn bão đang thay đổi liên tục. Chỉ hy vọng tốc độ di chuyển của các con thuyền có thể theo kịp tốc độ thay đổi của bão.
Các mệnh lệnh đã được truyền xuống. Nam Phương, Tạ Phong, Dư Tẫn, Nam Ca, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đều đã đến những con thuyền sắp được dùng làm điểm đặt bùa, chuẩn bị một khi phát hiện có gì không ổn sẽ lập tức hành động.
Mọi người đều trong tư thế sẵn sàng, trong lòng hy vọng cơn bão tố dịu nhẹ hơn một chút.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mặt nước đã nổi lên những cơn sóng dữ dội, gió mạnh khiến tất cả các tàu thuyền đều bị chệch hướng, mọi người trên mỗi con tàu đều cố gắng hết sức để ổn định con tàu của mình.
Nửa giờ sau, cơn bão ổn định ở một cường độ nhất định, những đợt sóng trên mặt nước cũng bắt đầu có quy luật hơn, mọi người đã thành công vượt qua đợt bão đầu tiên mà không cần sử dụng bùa.
Tuy hướng gió của cơn bão thường xuyên thay đổi, hỗn loạn không ngừng, nhưng chỉ cần đoàn thuyền kịp thời điều chỉnh theo hướng gió thì nguy cơ lật thuyền vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Tất nhiên, đây chỉ là tình hình của Thủy Tinh Cung và khu B, các đoàn tàu khác do chất lượng tàu thuyền hoặc thao tác không đúng đã bắt đầu có những chiếc tàu bị lệch khỏi tuyến đường hoặc bị chìm, bão tố của kỷ nguyên diệt vong vẫn khiến nhiều người khó ứng phó.
Cơn bão mạnh mẽ này đã kéo dài hai tiếng đồng hồ mà không hề suy giảm, thậm chí còn xu thế mạnh dần lên. Phán đoán của Nam Ca không sai, đặc biệt là khi những cột vòi rồng xuất hiện trên mặt nước ở phía xa, sự hùng vĩ và đáng sợ của nó khiến nhiều người hoảng loạn.
Vòi rồng cuộn lên từ mặt nước, uốn lượn kết nối với các tầng mây, giống như những con giao long bay thẳng lên trời, cảnh tượng tráng lệ nhưng cũng khiến người ta dựng tóc gáy.
Trong cơn mưa to gió lớn, Thư Thủy Thủy có thể nghe thấy những tiếng kinh hãi không thể kìm nén từ khắp bốn phương tám hướng, có lẽ ngay cả những người sống ở tinh cầu Thương Chiến nhiều năm cũng chưa từng thấy cảnh tượng này.
Từng cột vòi rồng nối đuôi nhau bay lên, mang theo đó là những sinh vật dưới nước không kịp tránh né, không thoát khỏi lực hút của vòi rồng. Ngoài ra trên mặt nước cũng xuất hiện nhiều xoáy nước tựa hồ đối ứng với vòi rồng, chỉ khác là ngược hướng.
Tình huống này thực sự quá khủng khiếp, đoàn thuyền lúc này tiến thoái lưỡng nan, không ai có thể phán đoán được hướng của vòi rồng và xoáy nước.
Vị trí của xoáy nước còn tương đối ổn định, nhưng lại có vài cột vòi rồng đang di chuyển, và hướng di chuyển của chúng lại chính là hướng của Thủy Tinh Cung và khu B.
Những người nhận lệnh nắm chặt bùa trong tay, đến thở cũng không dám thở mạnh, lắng nghe cẩn thận những tiếng động trong tai nghe, sợ mình sẽ bỏ lỡ dù chỉ một giây.
Vòi rồng mang theo gió lớn với lực hút cực mạnh, ngước nhìn lên, không thể thấy được đỉnh của vòi rồng, bầu trời tối sầm lại, ánh chớp liên tục lóe sáng trên đầu, so với vòi rồng ngay trước mắt, những tia sét màu đỏ tía đáng sợ kia cũng tạm thời mất đi uy lực.
Nam Ca ra lệnh một tiếng, những con tàu trong đối diện trực tiếp với vòi rồng lập tức dán bùa tránh gió, các con tàu ở chính giữa cũng đồng thời dán bùa ngàn cân, mặc cho gió mưa, tàu vẫn vững vàng không hề lay chuyển.
Vòi rồng nước tấn công chính diện không có kết quả, nó không chống đỡ được bao lâu đã tan rã và biến mất ngay lập tức. Vài cột vòi rồng ở bên cạnh cũng bị bùa tránh gió cản lại, đổi hướng.
Đội hình của đoàn thuyền liên tục điều chỉnh, đảm bảo những con tàu dán bùa ở phía trước, tạo thành một bức tường chắn gió. Nếu hướng gió đột ngột đảo ngược thì đội thuyền khu B ở phía cuối sẽ đảm nhận nhiệm vụ chống lại bão và vòi rồng.
Các đoàn tàu còn lại tuy không có bùa nhưng bởi vì quy mô có hạn nên vẫn cố tránh vòi rồng và xoáy nước, tuy nhiên vẫn luôn có những người không may mắn, trực tiếp đâm vào vòi rồng, cả con tàu giống như một con cá nhỏ, biến mất trong màn nước cuộn trào.
Sau hơn hai giờ trời đất tối tăm, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, sau khi cơn bão đi qua, nhiều người vẫn còn đứng trên boong tàu, đến khi thực sự tin rằng mình đã sống sót khỏi tình huống diệt vong đó mới bắt đầu reo hò vui sướng xen lẫn nước mắt.
Dù quen biết hay không, lúc này mọi người đều không ngại ôm nhau thật chặt, dùng tiếng la hét thật lớn để truyền tải niềm vui.
Gió lớn đã rời đi, mang theo sự cuồng loạn của nó càn quét đến một nơi khác. Những đám mây đen dày đặc trên bầu trời dường như đã bị cuốn đi một phần lớn, bầu trời xám nhạt cuối cùng cũng có ánh nắng xuyên qua, bầu trời vẫn lất phất những giọt mưa nhỏ, nhưng lúc này những cơn mưa phùn cũng trở nên đáng yêu lạ thường.
Dường như là sự xoa dịu sau cơn đau, nhẹ nhàng rơi xuống thân tàu.
Hầu hết tất cả các tàu thuyền đều bị hư hại ở một mức độ nào đó, có những chiếc bị hư hỏng nghiêm trọng không thể di chuyển, có những chiếc hư nhẹ chỉ cần thay thế một vài bộ phận.
Ngoài việc sửa chữa tàu thuyền, còn một công việc quan trọng khác là tìm kiếm cứu nạn.
Thủy Tinh Cung và khu B có hai chiếc tàu ở hai bên cánh bị tảng đá và cây cối do vòi rồng cuốn tới đập trúng, dẫn đến bị chìm, có vài người không kịp cứu nên mất tích.
Các đội tàu khác cũng có tình huống tương tự, mọi người tự chịu trách nhiệm một hướng, dùng thuyền nhỏ nhanh chóng tỏa ra tìm kiếm người sống sót.
Cơn bão đã kết thúc, nhưng mãi đến bốn giờ chiều, đoàn tàu mới một lần nữa khởi hành, hướng về phương bắc rộng lớn. Những người mất tích đã định trước không thể tìm về toàn bộ, sau khi cố gắng mở rộng phạm vi tìm kiếm hết mức có thể mà vẫn không có kết quả, chỉ có thể từ bỏ.
Sau cơn bão đầu tiên của mùa hè năm nay, cuối cùng họ xác định rằng kỷ nguyên diệt vong thực sự đã đến, mang theo khí thế hủy trời đất, không chút nương tình.
Sau niềm vui và những tiếng hoan hô, không khí nặng nề đè ép trái tim mỗi người. Họ thực sự nhận ra rằng, chuyến di cư lớn này là đánh cược mạng sống, nhưng đồng thời cũng là tìm kiếm cơ hội sống, cho dù là ngày diệt vong, họ cũng phải giành giật một con đường sống trong bóng tối mịt mù.
Đoàn tàu vững vàng di chuyển trên mặt nước, lúc này trong phòng họp của tàu chủ lực Thủy Tinh Cung lại có thêm vài người tiến đến. Có người lộ ra ánh mắt tính toán, có người dự định làm một vụ mua bán, có người thì thản nhiên ung dung.
Những người này đều là một trong những người nắm quyền của các đoàn tàu còn lại, mục đích đến đây cũng rất trực tiếp, chính là vì năng lực chống bão kỳ diệu trong cơn bão vừa qua.
Khi Thủy Tinh Cung và khu B va chạm với vòi rồng, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ rằng xong đời rồi, nhưng điều mà tất cả mọi người không ngờ tới là vòi rồng va chạm trực diện đã bị đánh tan, số vòi rồng còn lại cũng bị một loại ngoại lực nào đó làm lệch hướng, điều này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
“Thủy Tinh Cung là người khởi xướng cuộc di cư lớn, lẽ nào không nên chia sẻ những thứ có thể chống lại bão à? Cho dù phải trả một ít vật phẩm có giá trị cũng được, như vậy bọn tôi cũng không đến nỗi bị tổn thất nặng nề thế này.” Đây là một đội tàu bị mất vài chiếc tàu trong cơn bão.
“Tôi đến để làm ăn, giá cả dễ nói.” Đây là Phi Lạc đã quen với việc buôn bán, bên cạnh còn có Đổng Thời Quân cũng mặt dày lên tàu.
“Tôi đến để xin gia nhập Thủy Tinh Cung, không biết có được duyệt không?” Đây là Lưu Pha.
Nghe Lưu Pha nói vậy, những người còn lại đều không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, quy mô đội tàu khu B không nhỏ, Lưu Pha không phải đang đùa đấy chứ?
Nam Ca đưa tay tới, bắt tay với Lưu Pha, ánh mắt hai người đều lộ vẻ ngầm hiểu, hiển nhiên sớm đã đoán được chuyện gia nhập này: “Hoan nghênh, tôi biết yêu cầu của anh, sẽ không bạc đãi người của khu B.”
Lưu Pha cười nói: “Tôi yên tâm, cho nên mới đến gia nhập.”
Nam Ca lại nhìn Phi Lạc: “Về đồ vật chống bão thì tạm thời không bán ra ngoài, e là việc mua bán không thành rồi.”
Nói xong anh nhìn về phía người trút giận lên Thủy Tinh Cung đầu tiên: “Thủy Tinh Cung là người khởi xướng chứ không phải người bảo hộ, trong khả năng thì còn được, ngoài khả năng thì xin thứ lỗi. Nếu bất mãn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, hiện giờ khắp mọi nơi trên đại lục đều ngập nước, đường thủy thông suốt bốn phương tám hướng, không cần phải đi cùng một chỗ mà chán ghét nhau đâu.”
[hết 121]