Người của căn cứ Thượng Dương rất căng thẳng, mấy con chuột biến dị tuần tra trinh sát kia di chuyển quá nhanh. Hơn nữa trong môi trường tự nhiên, động vật hiển nhiên am hiểu cách ẩn giấu hơn con người, cho nên bọn họ hoàn toàn không thể bắt được dấu vết của đám chuột trinh sát, cũng không biết mình có bị lộ hay không.
Tuy đang cầm ống nhòm nhưng người của căn cứ Thượng Dương đã bắt đầu túa mồ hôi, cứ cảm thấy xung quanh có một hai con chuột biến dị đang ẩn nấp, thăm dò rõ ràng địa điểm ẩn náu của bọn họ. Mà đồng thời, những người bên ngoài vẫn còn đang trồng cây! Trồng cây cái tổ cha nhà mấy người! Bị điên à? Hoặc là khai chiến, hoặc là rời đi, hành động này là có ý gì?
Thủy Tinh Cung và mấy căn cứ khác đã phối hợp vài lần, hiện giờ đã rất ăn ý, tình cảnh không hề hỗn loạn. Chuột biến dị chịu trách nhiệm vận chuyển và phân phát cây giống, mỗi người trao đổi một số lượng cây giống nhất định, sau đó sẽ dựa theo sự phân công trước đó, tìm đến phương hướng của mình, nghiêm túc trồng cây.
Đến nơi này, thực ra phần lớn mọi người đều hiểu, mình đã di chuyển đến khu dân cư ở bắc bán cầu, đại lục rộng lớn ở ngay trước mắt, cuộc sống lênh đênh trên mặt nước dài dằng dặc đã sắp kết thúc.
Tuy là vậy nhưng không ai vội vàng lên đường hay tự ý hành động, có Thủy Tinh Cung ở đây, cuộc sống trên nước của họ cũng không hề tồi tệ như tưởng tượng. Thậm chí còn có thể đổi được những thứ bug như nông trường mini, còn về bãi cỏ mini, bọn họ tạm thời chưa có hứng thú với châu chấu, thực phẩm mới là thứ thiết thực.
Nhắc mới nhớ, bãi cỏ mini kia hình như chỉ có người của Thủy Tinh Cung tự đổi, quả nhiên là một căn cứ thần kỳ, lại có nhiều người thích ăn châu chấu như vậy, cũng không biết vì sao lại có khẩu vị kỳ quái như thế? Không phải căn cứ của bọn họ đã dự trữ được rất nhiều thịt sinh vật biến dị ăn được à? Vì sao lại chấp nhất với chút protein chỉ đủ nhét kẽ răng của châu chấu làm chi?
Rõ ràng sự chấp nhất của thành viên Thủy Tinh Cung với châu chấu nướng là điều mà người khác không thể nào hiểu được. Trước khi chưa nắm vững trận pháp thanh lọc sinh vật biến dị, châu chấu nướng là mùi thơm nhất mà bọn họ từng ngửi thấy, cho nên cho dù bây giờ nguồn cung thịt dồi dào, châu chấu nướng vẫn là món ngon không thể vượt qua trong lòng bọn họ. Châu chấu nướng vô tình đã trở thành một loại văn hóa của Thủy Tinh Cung.
Tuy đã vào giữa hè nhưng núi Thượng Nhai cũng không quá xanh tốt, cây cối dường như không thích ở gần mà mọc cách xa nhau. Nhìn từ xa, cả dãy núi giống như người trung niên đối mặt với nguy cơ rụng tóc, lưa thưa lơ thơ, có chút đáng thương.
Tuy nhiên, dù là môi trường như vậy, ở tinh cầu Thương Chiến hiện giờ cũng có thể coi là tạm ổn. Ít nhất động thực vật ở đây vẫn có không gian sinh trưởng, giông bão không phá hủy tất cả, sấm sét đáng sợ cũng chưa từng ghé thăm nơi này.
Trong mắt người ngoài, mảnh đất này có vẻ cằn cỗi, nhưng ở tinh cầu Thương Chiến lại rất quý giá, người của căn cứ Thượng Dương đã chuẩn bị cho một trận chiến sống mái. Đất đai có hạn, số người có thể nuôi sống cũng có hạn, đối mặt với sinh tồn, mỗi người đều sẽ bùng nổ dũng khí và quyết tâm chưa từng có.
Người của căn cứ Thượng Dương chưa từng nghĩ tới khả năng đội thuyền khổng lồ này sẽ rời đi, dù sao bọn họ cũng tới từ phía nam, đủ để chứng minh ở đó không có nơi dừng chân thích hợp, ngoại trừ vài vùng cao nguyên, có lẽ tất cả đã bị nước nhấn chìm.
Mà tiếp tục tiến về phía bắc thì phải gặp những căn cứ mạnh hơn, những căn cứ đó tọa lạc ở địa thế cao, nền móng không bị ảnh hưởng bởi mực nước, hơn nữa gốc rễ sâu rộng, đã tồn tại không biết bao nhiêu năm ở tinh cầu Thương Chiến. Có lẽ sau khi tinh cầu Thương Chiến bị hủy diệt, bị xác định là hành tinh bỏ hoang thì những căn cứ đó đã tồn tại rồi.
Ngay cả căn cứ Thượng Dương cũng không dám tùy tiện di cư về phía bắc, một khi thông tin không thông suốt, giữa các căn cứ sẽ không có tình cảm gì cả.
Trong khi toàn bộ căn cứ Thượng Dương trang bị vũ trang, Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt, Nam Ca và Lưu Pha cũng tập trung lại một chỗ, Thư Thủy Thủy thông báo kết quả chuột biến dị trinh sát điều tra được với mọi người.
Biểu cảm của Nam Ca có chút bất ngờ: “Người của căn cứ Thượng Dương vậy mà lại không rút về phía bắc, tiếp tục trụ lại ở núi Thượng Nhai?”
“Quả thật không hợp lý lắm, ngọn núi này thoạt nhìn không thích hợp để ở lại, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không sẽ không chọn di cư đến đây.” Lưu Pha cũng cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ: “Xem ra bắc bán cầu đã xảy ra chuyện gì đó. Địa thế của tinh cầu Thương Chiến là bắc cao nam thấp, thế lực ở bắc bán cầu đã sớm ổn định, mặc dù tài nguyên đất đai quý giá nhưng chắc chắn vẫn có không ít thành phố trống có thể ở được. Chỉ cần trả một khoản thù lao nhất định, chắc hẳn sẽ không có ai từ chối, căn cứ Thượng Dương không đến nỗi nghèo như vậy.”
Ngay cả bọn họ ở nam bán cầu cũng đã di cư đến đây rồi, không có khả năng bắc bán cầu không có sự chuẩn bị, các căn cứ ở bắc bán cầu quen thuộc với nhau. Có thể thông qua việc trả tiền để thuê đất có vị trí cao, chờ đến khi mùa mưa qua đi, tự nhiên có thể trở về nơi ở trước kia, đây mới là suy đoán hợp lý nhất.
Trên núi có một căn cứ, hơn nữa còn là một căn cứ có vẻ chỉ cần chạm vào là nổ, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Chiến đấu tuyệt đối là hạ sách, bây giờ đang ở kỷ nguyên diệt vong, tài nguyên nhân lực quý giá, không có lý gì lại giết hại lẫn nhau. Nhưng nếu trực tiếp lên nói chuyện giao tiếp, e rằng khả năng đạt được sự tin tưởng của đối phương cũng khá thấp, trong nhất thời Nam Ca cũng không biết nên có hành động gì.
Thư Thủy Thủy suy nghĩ đơn giản hơn, đầu tiên là ngọn núi này rõ ràng không phù hợp với yêu cầu về nơi ở của Thư Thủy Thủy. Nơi này chỉ dùng để trồng linh mộc, chế tạo điểm chống đỡ linh lực cho đại trận bảo vệ toàn cầu, vì thế Thủy Tinh Cung sẽ không dừng lại ở đây quá lâu, nhiều nhất là bảy ngày, sau đó bọn họ sẽ rời đi. Vì vậy hoàn toàn không cần xung đột với căn cứ Thượng Dương, hơn nữa việc bọn họ tiến hành phủ xanh núi non cũng coi như là cải thiện hoàn cảnh.
“Vậy đi, để nhóm chuột xám đề cao cảnh giác, đổi mới khu vực trồng trọt, tránh khu định cư của căn cứ Thượng Dương. Chúng ta chỉ cần trồng cây, tùy tình hình mà sau năm đến bảy ngày sẽ rời đi.” Thư Thủy Thủy nói.
“Như vậy được không?” Lưu Pha có hơi do dự, bởi vì Thư Thủy Thủy nói quá đơn giản.
“Chắc là được, bọn họ muốn đánh thì đã đánh từ lâu rồi, bây giờ chuột xám cơ bản đã nắm rõ vị trí và phạm vi của căn cứ Thượng Dương, ngay cả nhân viên trinh sát của bọn họ có lẽ cũng đã bị điều tra rõ ràng.” Thư Thủy Thủy cảm thấy hai bên sẽ không đánh nhau. Chỉ là trồng cây thôi, động tay vào cái xẻng là được, không cần phải động dao động súng.
Cổ Lan Cốt gật đầu, rất tán thành cách nói của Thư Thủy Thủy: “Căn cứ Thượng Dương đã không thể di chuyển đến nơi xa hơn về phía bắc, đủ để chứng minh thực lực của bọn họ bị ảnh hưởng nhất định. Thực lực của đội thuyền chúng ta không yếu, bọn họ không muốn đối đầu trực diện, vì thế mới bất động đến bây giờ.”
Cuối cùng, quyết định của đội thuyền chính là giống những lần phủ xanh trước đây, cần cù chăm chỉ trồng cây, vui vẻ kiếm tiền, cuộc sống náo nhiệt. Đương nhiên còn phái chuột và người đáng tin cậy đi canh gác, mà tin tức về căn cứ Thượng Dương cũng chỉ có một số ít người biết được.
Bởi vì năng lực chấp hành đáng sợ của thành viên Thủy Tinh Cung và đàn chuột, người của căn cứ Thượng Dương phát hiện không có người nào của đội thuyền tiến vào phạm vi tấn công của mình. Hai bên cứ như vậy duy trì sự cân bằng vi diệu, căn cứ Thượng Dương án binh bất động, quan sát đám người kia hăng say trồng trọt ở gần điểm đổ bộ, khiến bọn họ có cảm giác đang xem phim tài liệu về xanh hóa môi trường.
Sau khi trải qua hàng loạt biến đổi cảm xúc như căng thẳng, nghi ngờ, k*ch th*ch, rụng tóc, cảnh giác, khó hiểu… cuối cùng cấp lãnh đạo của căn cứ Thượng Dương cũng khôi phục lý trí và đưa ra quyết định, trước khi đội thuyền này không có hành động ác ý, phe mình cũng không ra tay. Dù sao với tình hình hiện tại, đội thuyền này cũng không có ý định xem ngọn núi này là nơi ở.
Ngày thứ nhất, căn cứ Thượng Dương cực kỳ cảnh giác. Ngày thứ hai, căn cứ Thượng Dương lại càng cảnh giác hơn. Ngày thứ ba, người của căn cứ Thượng Dương bắt đầu nghi ngờ nhân sinh. Tại sao cùng sống ở hành tinh hoang vu, đối phương cũng là trốn chạy đến đây, nhưng mỗi ngày lại sống cuộc sống trồng cây, nướng thịt, trò chuyện phiếm, còn mình thì chịu đói chịu khát, mặt mày xám xịt?
Ngày thứ tư, tâm lý của thành viên căn cứ Thượng Dương có chút sụp đổ, bởi vì trong đội thuyền kia, nướng thịt tựa hồ là chuyện thường như cơm bữa, thức ăn chính, rau củ quả thì đủ loại màu sắc, thậm chí còn có người ủ rượu. Bọn họ mặc quần áo thoải mái, mỗi ngày chỉ cần trồng cây, trên mặt không hề có biểu cảm mệt mỏi và lo lắng vì sinh tồn. Thay vì nói là trốn chạy, không bằng nói bọn họ đang đi du lịch.
Ngày thứ năm, người của căn cứ Thượng Dương rục rịch, nảy sinh ý muốn chủ động khai chiến, đội thuyền này vật tư phong phú như vậy, rõ ràng chính là một con dê béo. Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng tan biến trước sự thị uy vô tình cố ý của đối phương, đội thuyền luôn có người tuần tra, vũ khí trong tay trông có vẻ đã được cải tạo, thậm chí còn có một số vũ khí công nghệ cao được đổi từ không gian mô phỏng. Toàn thân tỏa ra hơi thở giàu có, không ai dám trêu chọc.
Ngày thứ sáu, tinh thần của thành viên căn cứ Thượng Dương bắt đầu uể oải, cảm thấy giống như mình đang thận trọng canh giữ một viên đá quý mà mình tự cho là quý giá, kết quả một thương nhân đá quý giàu có xuất hiện, hoàn toàn không thèm quan tâm đến viên đá quý của bọn họ.
Ngày thứ bảy, người của căn cứ Thượng Dương kinh ngạc phát hiện, đối phương rút lui! Lúc trời vừa sáng, người của đội thuyền hành động nhanh chóng, thu dọn mọi thứ, lên thuyền xuất phát. Đến khi bóng dáng đội thuyền thu nhỏ lại bằng bàn tay ở phía xa, rốt cuộc bọn họ mới tin rằng, đối phương thật sự từ bỏ mảnh đất này, đã rời đi rồi.
Đợi đến khi người của căn cứ Thượng Dương đi ra ngoài xem xét thì phát hiện gần chỗ neo, cũng chính là vị trí đám người kia đóng quân mấy ngày nay có đặt mấy bó cây giống. Mà xung quanh sớm đã là một khung cảnh tươi tốt, mặc dù đám cây giống vừa trồng còn rất nhỏ nhưng mỗi cây dường như đều đang tỏa ra sức sống mãnh liệt.
Bên cạnh mấy bó cây con còn đặt một tờ giấy, mở ra thì thấy là một đoạn văn.
Bên trên giới thiệu về các loại cây giống đã trồng, trên núi có tất cả ba loại cây giống, đều là loại cây sống được cả trên cạn lẫn dưới nước, hơn nữa quả của hai loại trong đó có thể ăn được, sinh trưởng cũng rất nhanh, loại còn lại là cây trữ nước rất tốt, có thể phát huy vai trò quan trọng trong mùa khô sau mùa mưa.
Bên dưới giới thiệu về cây giống là một lời nhắn cho căn cứ Thượng Dương: “Chào bạn! Tuy không gặp mặt nhưng rất vui được gặp bạn, bốn bó cây giống này tặng cho bạn, hy vọng bạn yêu thích trồng cây, moah moah!”
Thành viên căn cứ Thượng Dương: “…Moah moah là cái quỷ gì?”
Người để lại tờ giấy là Thư Thủy Thủy, còn về moah moah, thực sự là chịu ảnh hưởng bởi mấy lá cờ nhỏ của đám chuột xám dạo gần đây nên Thư Thủy Thủy theo bản năng mà viết vào, những người khác thấy vậy, trong lòng càng mặc định chuyện lá cờ nhỏ của chuột xám là do Thư Thủy Thủy viết.
Tuy đội thuyền đã rời đi, nhưng lại mang đến một chút tươi sáng và sức sống cho căn cứ Thượng Dương trong kỷ nguyên diệt vong tưởng chừng vô vọng này.
Người của căn cứ Thượng Dương do dự một hồi ngắn ngủi, sau đó đã mang cây giống đi, cũng bắt đầu tự mình trồng cây. Trong quá trình trồng cây, không ít người còn suy nghĩ, có phải mình cũng bị trúng tà rồi không? Vậy mà cũng đi trồng cây! Hoặc là mắc kẹt trong câu hỏi tôi là ai, tôi ở đâu, tại sao tôi cũng đang trồng cây.
“Anh Tư, thật sự đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu ý của đội thuyền kia. Từ tờ giấy để lại, rõ ràng bọn họ đã phát hiện ra chúng ta, cũng có thực lực để đánh một trận, kết quả không những không tấn công, ngược lại còn chủ động để lại một số vật tư, cây giống này xem ra cũng không có sức tấn công, rốt cuộc bọn họ làm vậy để làm gì?”
Rốt cuộc bọn họ làm vậy để làm gì? Đây là vấn đề mà rất nhiều người ở căn cứ Thượng Dương không thể hiểu được. Không bao lâu sau, rất nhiều căn cứ ở bắc bán cầu cũng bắt đầu xuất hiện nghi vấn tương tự.
Đương nhiên, theo thời gian trôi đi, nghi vấn của bọn họ sẽ dần được giải đáp, đặc biệt là những cây giống nhỏ bé đó sẽ mang đến cho cuộc sống của bọn họ rất nhiều bất ngờ và sự che chở. Lúc đó bọn họ sẽ hiểu, đội thuyền mang tên Thủy Tinh Cung này không phải đang trồng cây, mà là đang gieo hy vọng và sự bảo vệ.
Người của căn cứ Thượng Dương giải trừ được nguy cơ, một lần nữa trải qua cuộc sống bình lặng mà gian nan, chỉ là theo sự trưởng thành của cây giống, bọn họ sẽ phát hiện ra những bất ngờ khác biệt.
Thư Thủy Thủy và đoàn người rời đi tiếp tục di chuyển về phía bắc, bảy ngày dừng chân đủ để chuột xám thăm dò tin tức, đặc biệt là chuột xám con, thăm dò tin tức thật sự là quá dễ dàng. Chuột xám kể lại tất cả những gì mình nghe được cho Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy lại thuật lại cho những người khác. Vì vậy, bảy ngày này thoạt nhìn không có thu hoạch, nhưng thực ra những gì cần hiểu đã hiểu gần hết.
Bắc bán cầu quả thực đã xảy ra một số chuyện, đám sinh vật biến dị bắt đầu cuồng bạo tập thể. Trong tình hình đất liền bị nhấn chìm trên diện rộng, không chỉ con người di cư, còn có số lượng lớn sinh vật, mà những sinh vật có thể vượt qua chông gai thành công đến được bắc bán cầu, phần lớn đều là sinh vật biến dị.
Bản năng của sinh vật là chọn nơi có môi trường tự nhiên tốt để sinh sống. Phần lớn những khu rừng núi giàu vật tư đã trở thành địa bàn của sinh vật biến dị.
Người ở bắc bán cầu cũng từng nghĩ đến việc quét sạch sinh vật biến dị, nhưng các căn cứ lớn vốn có lãnh địa an toàn để sinh sống, săn giết sinh vật biến dị chỉ tổn thất nặng nề chứ không mang lại nhiều lợi ích, bọn họ tự nhiên không muốn lãng phí hao công tốn sức. Căn cứ nhỏ thì bản thân không đủ thực lực, mạo muội tiêu diệt sinh vật biến dị rất có thể sẽ gặp nguy cơ diệt vong.
Hơn nữa sau mấy lần hành động thanh trừ, bọn họ kinh hãi phát hiện, trong số sinh vật biến dị hình như có một số sinh vật sinh ra trí tuệ. Nói cách khác, chúng bắt đầu hiểu được việc đấu trí đấu dũng với con người.
Không biết từ khi nào, hành động của sinh vật biến dị bắt đầu trở nên có quy tắc, thậm chí ngay cả sự cuồng bạo dường như cũng trở nên có thể kiểm soát. Một khi con người tấn công, sinh vật biến dị sẽ cuồng bạo tập thể, khiến cho người đi tiêu diệt gần như bị diệt toàn quân.
Tình huống hung hiểm như vậy, cộng thêm điều kiện sinh tồn khó khăn hiện tại, con người còn tự lo chưa xong, dần dần cũng không còn ai nhắc đến việc thanh trừ nữa. Và điều này cũng có nghĩa là bắc bán cầu đã mất đi một lượng lớn đất đai có thể sinh sống, cũng vì thế cho dù trả giá cao, các căn cứ lớn cũng không muốn cho thuê lãnh địa của mình. Thế là một lượng lớn thế lực như căn cứ Thượng Dương chỉ có thể chọn một số khu vực có môi trường khắc nghiệt để di cư.
“Sinh vật biến dị thế mà lại hình thành quy mô rồi, hơn nữa có vẻ là các chủng tộc khác nhau, thật sự khiến người ta kinh ngạc.” Lưu Pha cảm thán, đây là vì anh đã sớm quen biết chuột xám: “Có lẽ người ở bắc bán cầu đã khủng hoảng rất lớn về chuyện này.”
Dư Tẫn lại có chút hăng hái muốn thử: “Bắc bán cầu có rất nhiều sinh vật đặc biệt, không biết có ngon không.”
Tạ Phong đứng bên cạnh, cạn lời nói: “Có mạng để ăn hay không còn chưa biết!”
“Cậu đừng có bày đặt nói tôi, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Đừng nói cậu không muốn ăn nhá, nói đến chuyện ăn thì Thủy Thủy đâu rồi? Mấy ngày nay hình như không mấy khi ra ngoài.”
Dư Tẫn và Tạ Phong ngày nào cũng khịa nhau, nhưng nói đến chuyện ăn thì đều không hẹn mà cùng nghĩ đến Thư Thủy Thủy.
Đám người đứng ở mũi thuyền tắm mình trong gió mát, thời tiết hôm nay vẫn rất âm u, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt chắc sẽ không phơi nắng ở ban công.
Phương Nam xung phong nhận việc đi tìm hai người ở ký túc xá, dù sao cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi.
Nam Ca vẫn đang phân tích nội dung Thư Thủy Thủy thuật lại, tính toán tuyến đường phát triển thích hợp nhất cho Thủy Tinh Cung, trực tiếp khai chiến là hạ sách, đương nhiên, Thủy Tinh Cung không hề sợ khai chiến, Nam Ca vẫn có lòng tin vào thực lực của căn cứ mình.
Nhưng dù sao ở bắc bán cầu này, Thủy Tinh Cung vẫn chưa có căn cứ, có thể tự mình khai phá một lãnh địa là tốt nhất, chỉ là vẫn chưa nắm rõ tình hình cụ thể của sinh vật biến dị, hiện tại vẫn còn khó nói: “Trình Khuyết, nghiên cứu của cậu thế nào rồi?”
Trình Khuyết theo bản năng đẩy kính rồi mới trả lời: “Đã có thể xác định, hoàn cảnh không phải là nhân tố quyết định, nhưng là nhân tố chủ đạo, chuột xám không cuồng bạo là vì hoàn cảnh của thung lũng Thủy Tinh Cung tọa lạc. Nhưng trên đường đi, tôi cũng đã nghiên cứu các sinh vật biến dị khác, phát hiện hiện tượng cuồng bạo của hầu hết các sinh vật biến dị đều đang chuyển hóa theo chiều hướng tốt. Nói cách khác, cho dù môi hoàn cảnh không thích hợp, chỉ cần thời gian đủ lâu thì sinh vật biến dị sẽ tự phát tiến hóa, xóa bỏ hiện tượng cuồng bạo, còn về nhân tố cụ thể thì vẫn đang trong quá trình nghiên cứu…”
Nhân tố cụ thể thì thực ra Trình Khuyết đang tập trung vào đá năng lượng, hơn nữa cậu ta còn phát hiện, đá năng lượng của tinh cầu Thương Chiến đang diễn ra một loại biến dị với tốc độ cực kỳ chậm, sự biến dị này có thể là nguyên nhân chính dẫn đến sinh vật biến dị, chỉ là vẫn cần luận chứng chắc chắn.
Ở thung lũng mà Thủy Tinh Cung từng tọa lạc, đá năng lượng ở đó có sự khác biệt với những nơi khác, nghe nói ở đó từng được Thư Thủy Thủy định nghĩa là phong thủy bảo địa, có lẽ đây chính là nguyên nhân.
“Mọi người có cảm thấy, chuyện này giống như một loại tiến hóa của sinh mệnh không?” Tạ Phong hỏi.
Những người khác im lặng một lúc, sau đó nhất trí gật đầu: “Không chỉ là tiến hóa, cảm giác giống như đang mô phỏng đại lục Hoàn Tinh vậy.”
[hết 129]