Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 131

Chương 131: Say chuột à?

Vì lệnh chặn giết mà cục diện ở bắc bán cầu lại càng căng thẳng hơn, nhưng điều duy nhất khiến người ta thấy được chút hy vọng chính là mùa mưa đã sắp kết thúc, tinh cầu Thương Chiến sắp bước vào mùa khô.

Mùa khô có nhiệt độ cao và lượng mưa ít, mực nước ở tinh cầu Thương Chiến có lẽ sẽ giảm xuống nhanh chóng, dù sao thời tiết cực đoan của kỷ nguyên diệt vong không chỉ nhắm vào mùa mưa.

Một số đội thuyền quy mô nhỏ, sau khi nhận được lệnh chặn giết đã lập tức quay đầu, chuẩn bị gắng gượng vượt qua hai mươi mấy ngày cuối cùng trên mặt nước, đợi mực nước rút thấp sẽ tìm kiếm điểm dừng chân mới.

Nhưng phần lớn các đội thuyền đã tiêu hao hết vật tư trong hành trình di cư dài ngày, nếu lúc này tiếp tục ở lại trên mặt nước, tạm không nói đến nguy cơ bão táp, vật tư hiện có không đủ để duy trì sự sống lâu như vậy. Rời đi có thể chết đói, không rời đi có thể bị giết, tiến thoái lưỡng nan, thật sự khiến người ta tuyệt vọng.

Tình hình của các đội thuyền di cư đang ở thế bị động, điều có thể làm hiện giờ là cố gắng ẩn núp, không để các căn cứ bắc bán cầu phát hiện.

Nhưng chuyện này không dễ, mực nước dâng cao khiến tài nguyên đất đai ở bắc bán cầu căng thẳng, hầu như phần lớn đất đai đều có căn cứ đóng quân, chỉ cần muốn lên bờ sẽ khó tránh tầm mắt của các căn cứ bắc bán cầu, hơn nữa từ danh sách chặn giết được công bố, khu A và khu S rõ ràng có thiết bị dò tìm và máy bay không người lái hỗ trợ.

Đương nhiên, cũng có một số ít đội thuyền có ý tưởng kết minh giống như Thủy Tinh Cung. Các đội thuyền có ý tưởng này đều có thực lực và tư duy nhất định. Họ hiểu rằng thời tiết năm nay có lẽ không phải ngẫu nhiên, lùi bước có thể bảo đảm an toàn nhất thời, nhưng tuyệt đối không phải kế dài lâu.

Vì thế các đội thuyền này vừa cẩn thận né tránh tầm nhìn trinh sát của bắc bán cầu, vừa phái một số thuyền nhỏ đi khắp nơi tìm kiếm dấu vết của các đội thuyền khác, chuẩn bị kết minh.

Đội thuyền của Thủy Tinh Cung cũng có hành động tương tự, Thủy Tinh Cung cũng không thiếu thiết bị dò tìm, đặc biệt là sau khi Tạ Phong gia nhập. Lúc này thiết bị dò tìm cộng thêm thuyền nhỏ phái đi, trong một phạm vi nhất định thì việc tìm kiếm các đội thuyền khác vẫn có đủ sự đảm bảo an toàn.

Ngoài ra, mọi người trong Thủy Tinh Cung cũng tụ tập lại nghiên cứu địa điểm đổ bộ thích hợp. Đúng vậy, họ quyết định đổ bộ, dù sao nếu muốn kết minh thì phải có một căn cứ hậu phương vững chắc, như vậy mới có thể ổn định lòng người.

Kết hợp bản đồ cập nhật gần đây và thông tin dò tìm được về tình hình sinh vật biến dị, cuối cùng các thành viên Thủy Tinh Cung đã xác định điểm đổ bộ nằm ở núi Thương Vực, cũng là dãy núi lớn nhất bắc bán cầu.

Núi Thương Vực không chỉ sở hữu khu rừng nguyên sinh xếp thứ ba trên tinh cầu Thương Chiến, nó còn có đường núi rộng lớn và tài nguyên sinh vật phong phú. Ngoài ra còn một điểm rất quan trọng, đó là sông Thương Hà, con sông dài nhất tinh cầu Thương Chiến cũng chảy xuyên qua nơi này.

Thủy Tinh Cung di cư từ phía nam đến chính đi theo dòng sông Thương Hà. Sông Thương Hà chảy qua núi Thương Vực, điều này cũng tạo điều kiện giao thông thuận lợi cho những người đến bằng thuyền.

Dù sao nhóm người di cư đến đều là đội thuyền, những chiếc thuyền này không thể dễ dàng vứt bỏ, trừ khi có căn cứ có thiết bị không gian gấp, bằng không việc cất giữ thuyền chính là một vấn đề lớn.

Ngón tay Nam Ca chỉ dọc theo sông Thương Hà uốn lượn trong núi Thương Vực trên bản đồ: “Bản thân núi Thương Vực có tài nguyên vật chất phong phú, đây là nơi bắc bán cầu vẫn luôn tránh né, sinh vật biến dị nhiều vô số, cộng thêm trận lũ lụt năm nay, phần lớn sinh vật biến dị cũng lũ lượt kéo đến tập trung ở đây.”

Thư Thủy Thủy tỉ mỉ quan sát bản đồ núi Thương Vực trên bàn: “Chúng ta thăm dò tình hình bên ngoài trước đã, theo thông tin tra xét được, sinh vật biến dị tựa hồ đang bạo động tập thể với quy mô và quy luật nhất định. Nói cách khác, rất có thể chúng bị thứ gì đó khống chế, như vậy thì khả năng kết minh sẽ cao hơn.”

Cổ Lan Cốt tán thành gật đầu: “Có thể thuê nhóm chuột xám thăm dò trước, dù sao chuột xám cũng là sinh vật biến dị, dễ giao tiếp hơn. Đương nhiên, để đáp lại, chúng ta cũng nên trả một khoản phí nhất định, chi phí không thể thấp, coi như là công việc có tính nguy hiểm.”

Ánh mắt của nhóm Dư Tẫn đảo quanh người Cổ Lan Cốt hai vòng, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù gần đây Cổ Lan Cốt càng ngày có nhân tính hơn, nhưng có thể mặc cả vì chuột biến dị như vậy vẫn khiến người ta kinh ngạc.

Cổ Lan Cốt đã sớm tính toán sẵn một mức giá phù hợp, sau đó anh sẽ thương lượng chia phần với chuột xám.

“Cốt Cốt nói đúng, sinh vật biến dị dễ giao tiếp hơn, vì thế Thủy Thủy cảm thấy mình có thể dùng dạng chuột đi cùng, như vậy có thể nắm bắt tình hình ngay lập tức.” Thư Thủy Thủy cảm thấy dù sao mình cũng là yêu, có thể chống lưng cho nhóm anh em chuột.

“Không được.” Tính toán trong đầu Cổ Lan Cốt lập tức vỡ vụn, theo phản xạ có điều kiện ngăn cản. Hai căn cứ lớn ở bắc bán cầu cũng không dám động đến núi Thương Vực này, đủ chứng minh sinh vật biến dị bên trong nguy hiểm đến mức nào, Cổ Lan Cốt không thể để Thư Thủy Thủy mạo hiểm.

Những người khác cũng đồng loạt tỏ vẻ không tán thành.

“Như vậy quá nguy hiểm, Thủy Thủy nên đợi một chút thì hơn.”

“Đúng đấy, đợi chuột xám thăm dò tình hình rồi quyết định.”

“Đúng vậy, bây giờ chúng ta không biết tình hình cụ thể của đám sinh vật biến dị đó, nếu thực sự là trạng thái cuồng bạo mất lý trí thì rất nguy hiểm.”

“Nếu muốn nắm bắt tình hình sớm thì tôi có thể đi cùng.”

“Tôi cũng có thể đi cùng, Thủy Thủy nên ở lại thuyền thì hơn.”

Mọi người xúm vào phân tích và khuyên can.

Thư Thủy Thủy nghi hoặc sờ đầu: “Nhưng không phải mọi người đồng ý để chuột xám đi thăm dò tình hình à? Chúng là chuột, Thủy Thủy cũng là chuột, tại sao chúng có thể đi, Thủy Thủy lại không thể đi?”

Nháy mắt, mọi người im bặt, nhìn sự khó hiểu ngây thơ trong mắt Thư Thủy Thủy, bọn họ thật sự không biết nên nói gì.

Dư Tẫn có cấu trúc não đơn giản không lo nghĩ quá nhiều, vô thức đáp: “Thủy Thủy là Thủy Thủy mà, không giống chúng.”

Thư Thủy Thủy không hiểu: “Sao lại không giống? Vì Thủy Thủy có tên hả? Chuột cũng có tên mà, Thủy Thủy là bạn của mọi người, chuột xám cũng là bạn mà.”

Dư Tẫn nghẹn họng, nhất thời không biết nên phản bác thế nào, đồng thời trong đầu lặp đi lặp lại lời Thư Thủy Thủy. Đúng vậy, Thủy Thủy là bạn, chẳng lẽ chuột xám không phải là bạn? Hóa ra ngoài Thư Thủy Thủy, không có ai trong số những người có mặt ở đây thực sự coi chuột xám ngang hàng sao?

Suy nghĩ của mọi người bị Thư Thủy Thủy dẫn đi lệch hướng, nhưng đồng thời cũng khiến mọi người ý thức được vấn đề, bắt đầu xem xét lại suy nghĩ của mình, thay đổi nhận thức về chuột xám. Điều này cũng đặt nền móng cho mọi việc sau này, nhưng hiện tại, mọi người vẫn không yên tâm về quyết định cùng đến núi Thương Vực của Thư Thủy Thủy.

Thái độ của Cổ Lan Cốt rất kiên quyết, anh nói rõ nếu Thư Thủy Thủy muốn đi, anh cũng phải đi cùng. Thư Thủy Thủy khó xử nhìn Cổ Lan Cốt, cảm thấy Cổ Lan Cốt cao lớn như vậy sẽ khiến sinh vật biến dị cảm thấy bị đe dọa. Cổ Lan Cốt đề nghị mình có thể dùng bùa biến đổi hình thái để đi cùng Thư Thủy Thủy.

Cuối cùng, Thư Thủy Thủy bất đắc dĩ đồng ý với đề nghị của Cổ Lan Cốt, hết cách rồi, nếu không đồng ý thì có vẻ Cổ Lan Cốt sẽ nhìn chằm chằm cậu mãi.

Bàn bạc thời gian và địa điểm cập bờ xong, đội thuyền không dám chậm trễ, lập tức men theo dòng sông Thương Hà hướng về núi Thương Vực. Lòng sông Thương Hà rộng lớn giúp đội thuyền tránh được nguy cơ mắc cạn, sau khi cập bờ ở nơi bằng phẳng. Một đội gồm mười con chuột xám và một con chuột sóc, cộng thêm Cổ Lan Cốt phiên bản mini từ trên thuyền nhảy xuống.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, đội ngũ đặc biệt này chậm rãi tiến vào khu rừng rậm rạp.

Khu rừng trước mặt xanh um tươi tốt, dù địa thế thấp trũng có nước tràn lên cũng không lay chuyển được số cổ thụ ở đây. Tán cây xanh trên đỉnh đầu kết hợp lại, dường như tự tạo thành một bầu trời xanh biếc, những đốm sáng nhỏ li ti thỉnh thoảng chiếu xuống như những viên kim cương quý giá, lấp lánh rực rỡ.

Trên tinh cầu Thương Chiến đã không còn nhiều khu rừng xanh um tươi tốt như vậy, đặc biệt là sau khi hoàn cảnh ngày càng xấu đi trong những năm gần đây. Không cần quan sát địa thế, tình hình sinh trưởng của thực vật ở đây đã đủ chứng minh, nơi này hoàn toàn có thể coi là phong thủy bảo địa.

Dư Tẫn gãi đầu nhìn theo bóng lưng tiểu đội: “Cứ có cảm giác dáng vẻ của lão đại như vậy rất kỳ quái, như thể sẽ bị giẫm chết bất cứ lúc nào ấy, tôi có chút không quen.”

Không chỉ Dư Tẫn, tuy biết Cổ Lan Cốt ngày thường cũng sử dụng bùa mô phỏng, nhưng thường chỉ dùng trong ký túc xá. Mà hôm nay Cổ Lan Cốt lại mặc quần áo chỉnh tề, đeo một chiếc ba lô leo núi, dẫn theo một con chuột nhỏ lông xù màu nâu ấm áp đi vào rừng, thực sự làm người ta không yên tâm.

“Họ sẽ không bị lạc chứ.” Lưu Độ cũng lo lắng lẩm bẩm.

“Dù sao thì cũng chỉ có thể đợi thôi.” Mọi người trên đội thuyền lo lắng chờ đợi.

Trong khu rừng, Cổ Lan Cốt phát hiện mình lại là người hành động chậm nhất, ngay cả một cành cây cũng phải trèo qua, gặp phải hố nước đọng lớn một chút còn phải đi đường vòng hoặc đi nhờ lá cây trôi nổi trên mặt nước mới có thể vượt qua, cảm giác này rất tệ.

Thư Thủy Thủy cũng nhanh chóng cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra từ người Cổ Lan Cốt, lúc Cổ Lan Cốt bị một con ếch chặn đường, Thư Thủy Thủy lập tức lao tới chắn trước người Cổ Lan Cốt, sau đó một vuốt đánh đuổi con ếch kia: “Cốt Cốt đừng sợ, nó chỉ là một con ếch xanh vui vẻ thôi, không có độc đâu.”

Cổ Lan Cốt: “…” Anh không sợ, chỉ là cảm xúc khá phức tạp.

Khi Cổ Lan Cốt còn chưa điều chỉnh xong tâm trạng phức tạp vì bị ếch chặn đường, Thư Thủy Thủy đã bế xốc Cổ Lan Cốt lên, chuyển Cổ Lan Cốt lên lưng mình.

“Thủy Thủy cõng Cốt Cốt, Cốt Cốt đừng sợ, chúng ta sẽ tìm được sinh vật biến dị nhanh thôi.” Thư Thủy Thủy nói.

Cổ Lan Cốt?! … ヽ( ̄▽ ̄)ノ Lông xù thích óa, không muốn xuống nữa thì phải làm sao?

Cuối cùng, khi Cổ Lan Cốt còn chưa kịp phản ứng, Thư Thủy Thủy đã linh hoạt nhanh chóng chạy đi, chuột xám bên cạnh lập tức đuổi theo, chỉ trong nháy mắt, tiểu đội đã chạy được mười mấy mét, so với tốc độ vừa rồi quả thực khác nhau một trời một vực.

Cổ Lan Cốt nháy mắt ý thức được mình chính là người kéo chân sau, thực ra nếu quen thuộc một chút thì Cổ Lan Cốt cũng có thể đạt được tốc độ này. Chỉ là xem ra, Thủy Thủy đã coi Cổ Lan Cốt như em bé rồi, nhất định phải cõng mới yên tâm.

Cổ Lan Cốt vùi mặt vào phần lưng lông xù của Thư Thủy Thủy, nhẹ nhàng thở hắt một hơi. Thủy Thủy, chỉ có em là khác biệt, cũng chỉ có em đối xử với anh không như người khác, vì thể cho dù trải qua vô số luân hồi, anh cũng nhất định phải dừng chân bên cạnh em.

Thư Thủy Thủy vừa nhanh chóng di chuyển vừa hỏi. “Sao vậy Cốt Cốt? Say chuột hả?”

Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ: “Không có, chỉ là cảm thấy rất vui.”

[hết 131]

Bình Luận (0)
Comment