Đội ngũ đặc biệt này nhanh chóng vượt qua rừng rậm, trèo qua tảng đá, băng qua rễ cây và bụi rậm. Đôi chân ngắn ngủn của Thư Thủy Thủy nhanh chóng di chuyển, cục nắm lông xù lại linh hoạt vượt xa tưởng tượng, đám chuột xám khổng lồ theo sát bên cạnh chứ không hề bị tụt lại phía sau.
Trong quá trình di chuyển, thỉnh thoảng Thư Thủy Thủy còn ân cần kiểm tra Cổ Lan Cốt trên lưng, để phòng động tác nhún nhảy của mình sẽ hất văng Cổ Lan Cốt ra ngoài: “Nếu Cốt Cốt say chuột thì nói cho Thủy Thủy biết nhé! Không sao đâu, trước đây Thủy Thủy cũng say máy bay, không có gì đáng xấu hổ cả.”
“Say gà?” Cổ Lan Cốt hơi ngạc nhiên. [đồng âm ji]
Thư Thủy Thủy ừ nhẹ một tiếng: “Chính là phương tiện giao thông, máy bay á, chỗ bọn anh bây giờ chắc không có nữa.” Vài lần ngồi máy bay ít ỏi của Thư Thủy Thủy đều là đi cùng Thư Bảo, nhưng cậu đều ngoan ngoãn nằm trong lồng, ở cùng một đám động vật, trong số đó dĩ nhiên không thể thiếu vài con mèo và chó. Điều này từng khiến Thư Thủy Thủy rất bài xích máy bay, vì thế thông thường, Thư Thủy Thủy sẽ chọn đi tàu hỏa, một loại phương tiện giao thông chậm rãi, phù hợp với phong cách của chuột sóc.
Cổ Lan Cốt thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa tay xoa đầu Thư Thủy Thủy: “Anh không say, Thủy Thủy cứ yên tâm chạy đi.”
Cứ vậy, tiểu đội chuột xám di chuyển nhanh chóng gần ba mươi phút, cuối cùng cũng dừng lại. Trên đường đi đương nhiên đã gặp không ít sinh vật, bao gồm động vật và thực vật biến dị, cũng có những sinh vật bình thường.
Nhưng những sinh vật này đều không thể khiến tiểu đội chuột xám dừng bước, bởi vì thực lực của những sinh vật biến dị này rõ ràng không thuộc về khu vực trung tâm.
Đến lúc này, trước mặt bọn họ là một con hổ, một con hổ biến dị khổng lồ, to gấp đôi hổ bình thường, móng vuốt rắn chắc khiến nó trông đặc biệt cứng cáp, làm người ta có cảm giác không thể lay chuyển.
Con hổ này tựa hồ đã sớm nhận được tin tiểu đội đặc biệt tiến vào rừng rậm, vì thế nó chờ sẵn ở đây.
Vài con vẹt lông vũ rực rỡ đậu trên cành lá rậm rạp của khu rừng, tò mò nhìn xuống.
Thư Thủy Thủy ngẩng đầu nhìn mấy lần, không bị mấy chiếc lông vũ kia dụ dỗ, chuyển ánh mắt về phía con hổ lớn trước mặt. Mặc dù Thư Thủy Thủy rất sợ mèo nhưng lại không sợ hổ, dù sao hổ cũng không ăn chuột, điều này làm tổn hại đến hình tượng chúa tể rừng xanh của chúng.
Đám chuột xám tụ tập đứng cạnh nhau, vây Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt ở giữa.
Ánh mắt của hổ biến dị quét qua chúng, ánh mắt đó dường như không chứa đựng cảm xúc đặc biệt nào, nhưng cũng khiến người ta phải sợ hãi. Một lát sau, nó ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, tiếng hổ gầm chấn động lập tức vang vọng khắp khu rừng.
Cổ Lan Cốt vẫn nằm trên lưng đưa tay che đôi tai nhỏ bé đầy lông xù của Thư Thủy Thủy, tai Thư Thủy Thủy run run, xẹt qua lòng bàn tay của Cổ Lan Cốt, cảm xúc làm người ta phát nghiện.
Ngay khi Thư Thủy Thủy đang suy nghĩ tiếng hổ gầm này là cảnh cáo hay thông báo, hoặc là chào hỏi, thì trên đầu đột nhiên truyền đến âm thanh.
“Xin chào! Xin chào!”
Âm thanh có chút kỳ lạ, giống như có người đang bịt mũi nói chuyện, hơn nữa phát âm cũng khá cứng ngắc.
Đội chuột xám theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là mấy con vẹt đang đậu trên cành cây, một con vỗ vỗ cánh bay xuống một cành cây thấp hơn: “Xin chào! Xin chào!”
Đám chuột xám: “…” Không ngờ sinh vật biến dị còn được trang bị nhân viên phiên dịch, ánh mắt của đám chuột xám trong nháy mắt chuyển sang Thư Thủy Thủy, nhân viên phiên dịch duy nhất của phe mình.
Thư Thủy Thủy phản ứng rất nhanh, để bày tỏ thiện ý, cậu bước ra khỏi vòng vây của đám chuột xám, đứng ở phía trước đội ngũ nhìn con hổ, lại nhìn vẹt nói: “Chào các bạn!”
Con vẹt nghiêng đầu, dường như lập tức đã học được: “Chào các bạn! Chào các bạn!”
Con hổ ở bên cạnh có vẻ mất kiên nhẫn lại gầm một tiếng, Cổ Lan Cốt theo bản năng muốn nhảy xuống khỏi lưng Thư Thủy Thủy, chuyển sang chắn trước mặt nhưng lại bị Thư Thủy Thủy ngăn lại.
Thư Thủy Thủy hơi cúi người: “Chào ngài Hổ, bọn tôi đến bàn chuyện kết minh, không biết có thể dành vài phút để nói chuyện không?”
Con hổ vẫy cái đuôi dài, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người đội ngũ chuột xám, tựa hồ đang suy nghĩ về tính chân thực trong lời nói của Thư Thủy Thủy.
Con vẹt trên cành cây hiển nhiên rất vui khi thấy những gương mặt mới: “Cho vài phút, cho vài phút…”
Thư Thủy Thủy nghe vậy, lập tức có thiện cảm rất lớn với chiếc máy phiên dịch nhãn hiệu áo lông trên cành cây.
Hổ biến dị chỉ dừng lại một lát rồi quay người, bước vào hướng sâu trong rừng rậm, nó đi vài bước, phát hiện Thư Thủy Thủy và đám chuột không đuổi theo còn quay đầu lại gầm nhẹ một tiếng.
Con vẹt trên cành cây lập tức vỗ cánh phành phạch bay theo, đồng thời nhao nhao nói.
“Đi theo nè!”
“Mau đi theo nè!”
“Xông lên!”
“Đi thôi đi thôi!”
Thư Thủy Thủy lập tức cảm thấy thứ máy phiên dịch này chỉ cần một cái là đủ, những cái khác cứ làm áo lông vũ thì tốt hơn.
Trong vòng vây của đám vẹt ngũ sắc rực rỡ, đội ngũ chuột xám theo kịp bước chân của hổ biến dị.
Con hổ phát hiện đội ngũ theo kịp thì bắt đầu từ trạng thái tản bộ chuyển sang chạy nhanh, thân hình to lớn có tốc độ kinh người, một bước có thể nhảy xa gần mười mét, khi chạm đất còn khiến mặt đất rung nhẹ.
Sức mạnh và tốc độ như vậy đủ để chứng minh vị thế của nó trong khu rừng này. Tốc độ của hổ biến dị ngày càng nhanh, chuột xám và Thư Thủy Thủy phải dốc toàn lực mới có thể theo kịp, Cổ Lan Cốt thấy vậy liền ghé sát bên tai Thư Thủy Thủy nhẹ nhàng nói: “Thủy Thủy, thả anh xuống đi, anh có thể theo kịp.”
Thư Thủy Thủy hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe lời thả Cổ Lan Cốt xuống.
Sau khi trải qua thời gian quan sát Cổ Lan Cốt đã quen thuộc với địa hình và địa thế của rừng rậm, sau khi tăng tốc trong thời gian ngắn đã có thể theo kịp đội ngũ chuột xám.
Cứ như vậy lại chạy thêm một đoạn, khi đến một con suối nhỏ thì hổ biến dị dừng lại. Ở đó còn có vài con sinh vật biến dị tỏa ra hơi thở đáng sợ. Báo, sư tử, rắn, trăn, voi…
Hầu như đều là những sinh vật ở đỉnh chuỗi thức ăn, ngoài động vật thì còn cả vài cây biến dị.
Đám sinh vật biến dị này chờ ở đó với nhiều tư thế khác nhau, trung tâm của chúng là một con hươu, một con hươu mọc hoa sen trắng trên sừng.
Con hươu này rõ ràng đã biến dị, thân hình trở nên to lớn, toàn thân đều là màu trắng, nó đứng dưới bóng cây nhưng tựa hồ đang tỏa sáng, trông rất thánh khiết. Cặp sừng cũng biến dị thành loại ngọc trắng tinh khiết, cặp sừng khổng lồ như một cái cây ngọc trắng cành nhánh sum suê, chỉ là không có lá.
Ánh mắt của Thư Thủy Thủy lập tức bị những đóa hoa sen màu trắng lớn cỡ bàn tay nở rộ trên sừng hươu thu hút, những đóa hoa sen đó thoạt nhìn ẩn chứa linh lực tinh khiết, tỏa ra ánh sáng theo hình dạng cánh hoa.
Đám chuột xám cũng có chút kinh ngạc, có lẽ là chưa từng thấy sinh vật nào kỳ lạ và xinh đẹp đến vậy.
Hươu biến dị đứng giữa đám thú dữ trông không mấy hài hòa, nhưng bởi vì khí chất đặc biệt mà có vẻ nó chính là người lãnh đạo của đám thú này.
Đám vẹt vốn nhao nhao khi bay đến gần thì im bặt, lúc này thực ngoan ngoãn tìm cành cây đậu xuống.
Thư Thủy Thủy hoàn hồn bước lên phía trước, sau đó lịch sự cúi người hành lễ. “Chào ngài Hươu xinh đẹp.”
Đám chuột xám có hơi lúng túng nhìn nhau, sau đó ngoan ngoãn ở yên tại chỗ, dù sao bọn nó không thể nào lập tức học được kiểu chào hỏi của Thư Thủy Thủy.
Hươu biến dị tựa hồ rất tò mò về Thư Thủy Thủy, nó tiến tới vài bước, dường như muốn nhìn kỹ con chuột biết nói này.
Nhưng hươu biến dị vừa động đã có một bóng người còn nhanh hơn, lập tức cảnh giác chắn trước mặt Thư Thủy Thủy, chính là Cổ Lan Cốt.
Đám sinh vật biến dị khác thấy vậy đều đứng dậy, cũng tỏ vẻ cảnh giác.
Hươu biến dị dừng bước, trên người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trên mặt không có biểu cảm, chỉ quan sát nhóm Thư Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy vỗ vai Cổ Lan Cốt, ra hiệu cho Cổ Lan Cốt đừng căng thẳng: “Không sao, Cốt Cốt đừng lo.”
Thư Thủy Thủy vừa dứt lời, một giọng nam trầm thấp tao nhã vang lên, nguồn gốc của giọng nói chính là con hươu trắng: “Các người là ai, đến khu rừng này làm gì?”
Thư Thủy Thủy chỉ hơi kinh ngạc một chút rồi nhanh chóng hoàn hồn, dù sao yêu tinh nhiều như vậy, biết nói chuyện cũng không có gì lạ: “Bọn tôi di cư từ nam bán cầu đến, đây là những người bạn của tôi, chuột xám biến dị.”
Vừa nói Thư Thủy Thủy vừa chỉ vào mười con chuột xám ở phía sau, sau đó lại chỉ vào mình: “Tôi là chuột sóc.”
Nói xong, móng vuốt nhỏ chỉ vào Cổ Lan Cốt. “Đây là chuột Cổ Lan.”
Cổ Lan Cốt: “…”
Ánh mắt của đám sinh vật biến dị lập tức khóa chặt trên người Cổ Lan Cốt, ánh mắt lộ rõ nghi ngờ, hiển nhiên không tin.
Phần lớn sinh vật biến dị trông có vẻ không thể nói chuyện, chỉ có con vẹt phản bác.
“Kẻ lừa đảo! Đó rõ ràng là người Cổ Lan!”
“Chuột Cổ Lan là chuột gì?”
“Đó là người! Đó là người!”
“Con người con người!”
Hươu biến dị trắng hiển nhiên cũng không tin: “Bọn ta đều đã gặp qua loài người.” Ý là, Cổ Lan Cốt rõ ràng chính là người.
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Mấy người thông minh thật đấy, đoán đúng rồi!”
Đám động thực vật biến dị: “…”
Thư Thủy Thủy thản nhiên thừa nhận như vậy, ngược lại khiến đám sinh vật biến dị không dám xác định, đặc biệt là tiếp đó, Thư Thủy Thủy từ một con chuột lông xù trong nháy mắt biến thành người, một người có chiều cao và thể hình bình thường.
Tựa hồ trước đó có người Cổ Lan làm nền, đám sinh vật biến dị không hề nổi giận ngay lập tức mà vẫn im lặng đứng yên tại chỗ.
Chỉ có đám vẹt giật mình bay lên. Vừa bay vừa gào khàn cả giọng ‘biến thành người rồi biến thành người rồi’, ai không biết còn tưởng là vụ giết người.
Thư Thủy Thủy không để ý đến đám áo lông vũ trên đầu, thừa thắng xông lên nói: “Tôi là chuột, nhưng tôi cũng có thể biến thành người, nếu mọi người nguyện ý, mọi người cũng có thể, nếu có hứng thú thì hãy nghe ý kiến của tôi.”
Câu nói này như một quả bom nổ tung trong đám sinh vật biến dị, chúng dùng cách mà mình có thể hiểu được để giao tiếp với nhau. Mặc dù chúng không có thiện cảm với con người, nhưng không thể phủ nhận, biến thành con người sẽ mang lại cho chúng sự tiện lợi và thăng cấp cực lớn.
Cuối cùng đám sinh vật biến dị đặt ánh mắt vào hươu biến dị, dường như đang chờ nó đưa ra quyết định.
Ánh mắt của hươu biến dị đảo trên người Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy một hồi, cuối cùng nói: “Cậu và con chuột Cổ Lan này có quan hệ gì? Với lại có quan hệ gì với con người?”
Thư Thủy Thủy hào phóng trả lời: “Đây là người yêu của tôi, con người không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi có một vài người bạn là con người.”
Câu trả lời này trong mắt đám sinh vật biến dị là một câu nói có vấn đề, nhưng hươu biến dị lại hiểu, hơn nữa nó rất hài lòng với đáp án này.
[hết 132]