Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 133

Chương 133: Cô bé tí hon

Hiển nhiên trong những năm gần đây, bởi vì mối quan hệ căng thẳng giữa con người và sinh vật biến dị, khiến sinh vật biến dị đặc biệt bài xích con người. Nếu câu trả lời của Thư Thủy Thủy là ‘con người là bạn của tôi’, thì chắc chắn khả năng thành công là rất thấp.

Nhưng Thư Thủy Thủy đã trả lời thực tế là ‘tôi có một vài người bạn là con người’, câu trả lời này vừa vặn nằm trong phạm vi chấp nhận của hươu trắng.

Hươu trắng là sinh vật biến dị sớm nhất trong số các sinh vật biến dị ở đây, đồng thời đã thức tỉnh trí tuệ. Hơn nữa, hươu trắng còn là sinh vật duy nhất trong rừng hiện giờ có thể dùng năng lực của mình để xoa dịu sự cuồng bạo của các sinh vật biến dị khác.

Trong dãy núi rộng lớn này, thực lực của hươu trắng không phải mạnh nhất, nhưng nó đặc biệt nhất. Nó là sinh vật biến dị duy nhất vừa không cuồng bạo, vừa dung hợp đặc tính của thực vật biến dị. Nó có thể dễ dàng hóa giải trạng thái cuồng bạo của sinh vật biến dị, nó sở hữu trí tuệ cực cao, đồng thời cũng có năng lực thống lĩnh các sinh vật biến dị khác.

Con hươu này chính là nguyên nhân khiến sinh vật biến dị đoàn kết một lòng chống lại con người, bảo vệ dãy núi này.

Mà những sinh vật biến dị vây quanh đều đã nhận được sự giúp đỡ của hươu trắng, nhờ đó thoát khỏi trạng thái cuồng bạo. Sau khi thức tỉnh trí tuệ ở một mức độ nhất định, chúng đã có thể thông qua suy nghĩ để phán đoán ai là người thích hợp nhất để trở thành người lãnh đạo.

Nhận được sự cho phép của hươu trắng, mục đích chuyến đi này của Thư Thủy Thủy đã thành công một nửa. Thư Thủy Thủy tiến tới vài bước, đứng trước mặt hươu trắng, cậu phát hiện hươu trắng thật sự rất cao lớn, nếu tính cả sừng thì hươu trắng cao hơn cậu rất nhiều.

“Ngài Huơu, ngài đã cho phép bọn tôi vào đây, chắc hẳn đã dự đoán được tinh cầu Thương Chiến trong tương lai sẽ phải đối mặt với nhiều gian nan, sức mạnh cá nhân rất khó để tồn tại, bao gồm cả khu rừng này, rất có thể nó sẽ biến mất trong vài năm tới. Mà tôi và những người bạn của tôi cũng phải đối mặt với tình huống tương tự, thậm chí còn tồi tệ hơn.” Tuy rằng ngày thường Thư Thủy Thủy không phải là người đảm nhận vai trò trí tuệ. Nhưng là một con chuột có tuổi tác không rõ, logic của Thư Thủy Thủy vẫn rất rõ ràng, hơn nữa rất thẳng thắn, trực tiếp bày tỏ hoàn cảnh bất lợi hiện tại của mình.

Hươu trắng hiển nhiên rất kiên nhẫn, hoặc vì biết người trước mặt không phải là con người, đám sinh vật biến dị xung quanh đều kiên nhẫn lắng nghe chứ không phải vì kìm nén cảm xúc nóng nảy trong lòng mà sốt ruột mài móng vuốt hay nghiến răng.

“Cậu nói không sai, rừng rậm đang không ngừng giảm bớt, thời tiết và môi trường ngày càng thất thường, núi Thương Vực cũng không ngoại lệ.” Giọng nói trầm thấp tao nhã của hươu trắng vang lên, cũng thẳng thắn thừa nhận.

“Vừa hay, bọn tôi biết trồng cây, kỹ thuật không tệ, có thể đảm bảo khu rừng sẽ không bị phá hoại, hơn nữa còn thiết lập đại trận bảo vệ, phòng ngừa các loại thời tiết khắc nghiệt. Đồng thời, bọn tôi còn có nhà khoa học ưu tú nhất, nghiên cứu về vấn đề biến dị của sinh vật đã có chút tiến triển, không chỉ như vậy, tôi có thể chỉ ngài Huơu vận dụng năng lượng của bản thân…” Thư Thủy Thủy thấy thái độ của hươu trắng thì yên tâm, bắt đầu liệt kê những lợi ích của việc kết minh.

Trồng cây là cần thiết, có một khu rừng lớn như vậy làm nền tảng, tiến hành sẽ dễ dàng hơn nhiều. Về phần nghiên cứu khoa học cũng không sai, trước khi rời đi Thư Thủy Thủy đã tìm Trình Khuyết để tìm hiểu, Trình Khuyết có lòng tin trong năm tới sẽ nghiên cứu ra thuốc khắc chế cuồng hóa cho sinh vật biến dị. Về phần chỉ dạy phương diện tu hành, sinh vật vốn biến dị để tiến hóa, nếu tinh cầu Thương Chiến thật sự lấy đại lục Hoàn Tinh làm mục tiêu thì chỉ dạy sớm một chút cũng chẳng sao.

Thư Thủy Thủy chỉ đơn giản liệt kê từng lợi ích, không thêm quá nhiều từ ngữ hoa mỹ, nhưng điều này càng phù hợp với yêu thích của đông đảo sinh vật biến dị, dù sao từ ngữ hoa mỹ trong mắt chúng chỉ là dư thừa, quả nhiên vẫn là động vật dễ giao tiếp với nhau hơn, biết đối phương muốn gì.

Hươu trắng nghiêm túc nghe Thư Thủy Thủy trình bày nhiều lợi ích, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Bọn tôi cần phải gánh vác trách nhiệm và nguy hiểm gì?”

“Tôi và những người bạn của tôi sẽ tiến vào dãy núi sinh sống, đương nhiên các vị có thể chỉ định phạm vi, nếu không được sự cho phép, bọn tôi sẽ không mạo phạm. Đồng thời, căn cứ ở khu vực bắc bán cầu đã hạ lệnh chặn giết bọn tôi, bọn tôi hy vọng có được sự giúp đỡ để chống lại khu A và khu S.”

“Nghe có vẻ không tệ.” Hai yêu cầu này của Thư Thủy Thủy có thể xem là hợp lý, hươu trắng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Vừa hay khu A và khu S cũng từng mang tới không ít phiền phức cho bọn tôi, con người có một câu là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tôi nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn.”

Thư Thủy Thủy hơi ngẩn người, sau đó khen ngợi: “Câu này rất có lý, vậy chúng ta là bạn rồi.”

Hươu trắng tựa hồ có một thoáng câm nín, có lẽ nó cảm thấy hình người của Thư Thủy Thủy thật sự lãng phí.

Thư Thủy Thủy lại rất lịch sự đưa tay tới, nhẹ nhàng nắm lấy sừng của hươu trắng, sau đó lắc một chút coi như bắt tay: “Chào bạn, tôi tên là Thư Thủy Thủy, thư của thoải mái, thủy của nước mưa và thủy của nước quả.”

Hươu trắng: “…Gọi ta là Bạch Hiệt là được.”

Thư Thủy Thủy nheo mắt mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng của mình: “Chào bạn Tiểu Bạch Bạch.”

Ước định kết minh cứ như vậy mà đạt thành, quá trình thuận lợi ngoài ý muốn, hai bên cũng không ký kết bất kỳ hiệp nghị nào bằng văn bản, nhưng giữa hai bên đột nhiên xuất hiện muôn ngàn mối liên kết, rất nhiều năm sau, những mối liên kết này cuối cùng hóa thành mật thiết không thể tách rời.

Tiểu đội chuột xám hoàn thành nhiệm vụ, hai bên lại bàn bạc một chút về chuyện lãnh địa, bởi vì ý thức lãnh địa của sinh vật rất mạnh, mạo muội tiến vào có thể bị tấn công, cho nên khi chưa được sự cho phép, không được tự ý xâm nhập khu vực trung tâm của núi Thương Vực.

Dãy núi Thương Vực kéo dài, phạm vi bên ngoài đủ sức chứa cả vạn đội tàu như Thủy Tinh Cung, không cần lo lắng vấn đề không đủ khu vực hoạt động.

Trước khi rời đi, Thư Thủy Thủy tò mò chỉ vào những bông sen trắng nở trên sừng hươu của Bạch Hiệt: “Hoa của ngài Huơu rất đẹp, giống như ngọc điêu khắc vậy.”

Hươu trắng khẽ lắc đầu: “Tôi có thể tặng cậu một đóa.”

Thư Thủy Thủy hơi ngạc nhiên: “Thật sao? Có đau không? Đau thì thôi vậy!”

Lúc này hươu trắng rốt cuộc bật cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp như âm thanh phát ra từ nhạc cụ: “Sẽ không đau, cứ cách một khoảng thời gian, những bông hoa này thành thục sẽ rụng khỏi sừng, hơn nữa không phải bên cậu có nhà khoa học à? Những bông hoa này có thể khiến các sinh vật khác tiêu trừ trạng thái cuồng bạo, có lẽ sẽ có tác dụng.”

Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đều lộ vẻ hứng thú, hoa thành thục sẽ rụng? Nghe có vẻ giống một cái cây, nhưng đây lại là một con hươu.

Vừa hay lúc này trên sừng của hươu trắng có một đóa sen đột nhiên tỏa ra một trận ánh sáng trắng mãnh liệt, linh lực tinh khiết bắt đầu tích tụ, dưới sự chú ý của mọi người, đóa sen to bằng lòng bàn tay từ từ xoay tròn trên sừng hươu.

Hươu trắng hơi hạ thấp phần sừng, Thư Thủy Thủy cũng theo bản năng đưa tay tới, hai tay đặt song song nhau, lòng bàn tay hướng lên trên làm tư thế đỡ.

Sau khi chậm rãi xoay tròn một vòng, đóa sen nhẹ nhàng rơi xuống, vừa vặn rơi vào lòng bàn tay Thư Thủy Thủy. Thư Thủy Thủy tò mò nâng đóa sen vừa mới thành thục định cẩn thận quan sát một phen. Lúc này lại phát hiện vị trí đóa sen vừa rụng trên sừng hươu đang từ từ mọc ra một nụ hoa nhỏ.

Thư Thủy Thủy kinh ngạc không thôi, cẩn thận quan sát những bông sen trên sừng hươu, lúc này mới phát hiện tuy phần lớn hoa sen đã nở nhưng mức độ nở lại không giống nhau, thì ra những bông hoa này đang không ngừng sinh trưởng trên sừng hươu: “Tiểu Bạch Bạch, cậu lợi hại thật đấy! Tôi chưa từng thấy cái sừng nào đẹp như vậy, cũng chưa từng thấy bông hoa nào đẹp như vậy.”

“Cám ơn khen ngợi.” Hươu trắng tao nhã nói cảm ơn, hoàn toàn không vì cái tên Tiểu Bạch Bạch mà mất thất lễ.

Thư Thủy Thủy suy nghĩ một chút, từ linh phủ móc ra một quả phỉ đưa cho hươu trắng: “Đây là loại thức ăn tôi thích nhất, tặng cho Tiểu Bạch Bạch.”

Hươu trắng cúi đầu nhìn nhìn: “Được, tôi nhận lấy.”

“Vậy bọn ta đi trước, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Thư Thủy Thủy tạm biệt hươu trắng và đám sinh vật biến dị không có phản ứng gì ở bên kia, cùng tiểu đội hoàn thành nhiệm vụ lên đường trở về.

Đám sinh vật biến dị phía sau chậm rãi tản đi, ngược lại đám vẹt vẫn chấp nhất đi theo, vừa bay vừa hô to tặng hoa tặng hoa!

Tiểu đội đã hoàn thành nhiệm vụ nên không cần gấp gáp chạy đi, Thư Thủy Thủy cũng không cần biến về hình chuột, ngược lại Cổ Lan Cốt, vì không lãng phí bùa hóa hình nên vẫn duy trì trạng thái tí hon, lúc này đã yên tâm thoải mái ngồi trên vai Thư Thủy Thủy, trong lòng còn ôm đóa sen.

Thư Thủy Thủy nhìn một lát, cùng nâng đóa sen và Cổ Lan Cốt lên, sau đó đảo ngược vị trí một chút, trong nháy mắt Cổ Lan Cốt từ trạng thái ôm hoa biến thành ngồi trong hoa.

Ngồi trong đóa sen to bằng bàn tay, kích thước đặc biệt vừa vặn, Cổ Lan Cốt cảm thấy rất mới lạ.

Thư Thủy Thủy áp tới gần ngửi một chút: “Thơm quá, Cốt Cốt cũng thơm lừng luôn rồi! Để Thủy Thủy kể cho Cốt Cốt nghe một câu chuyện nhé, tên câu chuyện là cô bé tí hon…”

Cổ Lan Cốt vịn lấy cánh hoa sen, nghe Thư Thủy Thủy vui vẻ kể chuyện.

Đám chuột xám bên cạnh cũng nghiêng tai chăm chú nghe chuyện, thỉnh thoảng có con phát hiện thức ăn sẽ sẽ chạy qua thu thập thức ăn.

Mỗi lần như vậy, ánh mắt Cổ Lan Cốt đều vô thức lia qua, đến khi chuột xám quay sang nháy mắt với anh, trong mắt hai bên đều có thông tin mà đối phương hiểu được.

Câu chuyện cô bé tí hon kể xong rồi, Cổ Lan Cốt cảm thấy mình sẽ không bị con cóc cướp đi như cô bé tí hon, vì thế không có cảm giác nhập vai, hoàn toàn quên mất lúc mới bắt đầu tiến vào rừng, mình đã bị một con ếch chặn đường.

Trong quá trình di chuyển không nhanh không chậm, Thư Thủy Thủy từ kể chuyện biến thành hát, chuột xám với tư cách là thính giả trung thành rất ủng hộ, không có con nào rớt đội và rời đi.

“Tôi là một chú chim bé nhỏ ~~ muốn bay nhưng không thể bay cao áu áu áu…” Tiếng hát vui vẻ của Thư Thủy Thủy cuối cùng cũng kinh động đám vẹt luôn đi theo trên đỉnh đầu.

Thư Thủy Thủy chỉ cảm thán một câu ‘áo lông vũ bay đi cả rồi’, sau đó mặc kệ tiếp tục hát.

Cổ Lan Cốt một lần nữa bị tẩy não, ngồi trong hoa sen ngẩn người, suy nghĩ giữa rong biển, con ếch xanh và chim nhỏ, Thư Thủy Thủy thích cái nào hơn.

Đội tàu neo đậu gần dãy núi sớm đã bắt đầu lo lắng, nhóm Nam Ca đã từ trên thuyền chuyển đến rìa dãy núi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía rừng rậm.

Cuối cùng, khi còn chưa nhìn thấy người, mọi người đã nghe thấy tiếng hát vang dội của Thư Thủy Thủy. Nháy mắt đó trái tim thấp thỏm cũng bình tĩnh lại, cảm thấy tiếng hát này đặc biệt êm tai.

Đám người trẻ tuổi Dư Tẫn đã không thể chờ nổi xông vào rừng, chạy thẳng tới theo hướng tiếng hát truyền đến, từ rất xa đã bắt đầu réo gọi Thủy Thủy.

[hết 133]

Bình Luận (0)
Comment