Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 134

Chương 134: Bí mật của ai

Việc kết minh được quyết định, cũng có nghĩa là giai đoạn cực kỳ bận rộn sắp bắt đầu. Làm thế nào để chung sống với sinh vật biến dị là một vấn đề, chống lại lệnh chặn giết là một vấn đề khác, tìm kiếm các đội thuyền khác cũng là vấn đề. Với lại Thủy Tinh Cung tự mình xây dựng căn cứ cũng cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, đồng thời tiêu hao nhân lực vật lực.

Mặc dù áp lực rất lớn, nhưng mọi người đều tràn đầy động lực, vừa mong chờ vừa phấn khích. Dù sao cũng chẳng có ai ngờ được, sinh vật biến dị vốn là kẻ địch không đội trời chung mà bây giờ lại trở thành đồng minh của bọn họ. E rằng khi khu A và khu S ban hành lệnh chặn giết cũng không nghĩ đến khả năng này.

Tin tức tiểu đội chuột xám mang về đã khiến toàn bộ đội thuyền sôi sục, chỉ trong thoáng chốc, bọn họ từ một đám bèo trôi dạt trở thành loại cây có gốc, chẳng mấy chốc sẽ nảy mầm, mọc thành cổ thụ che trời.

Những ngày lênh đênh trên mặt nước cũng trở nên có ý nghĩa, mọi người đều nhiệt tình thảo luận về cuộc sống tương lai, dường như điều sắp phải đối mặt không phải là kỷ nguyên diệt vong, mà là một tương lai tràn đầy hy vọng và tốt đẹp.

Trong bầu không khí tích cực lạc quan này, đội thuyền quyết định rèn sắt ngay khi còn nóng, trực tiếp ra thông báo, đêm nay sẽ cắm trại ở bên ngoài dãy núi, đồng thời bàn bạc những việc cơ bản khi tiến vào núi Thương Vực vào ngày mai.

Việc này khiến đội thuyền náo nhiệt hẳn lên, không quản là căn cứ nào cũng chuẩn bị ăn mừng một phen. Vừa ăn mừng việc tìm được ngôi nhà mới, đồng thời đặt dấu chấm hết cho hành trình di cư dài đằng đẵng.

Từ hai giờ chiều đến bảy giờ tối, khu vực bên ngoài núi Thương Vực vẫn luôn rộn ràng tiếng người. Có người vận chuyển vật tư cần dùng vào ngày mai xuống thuyền, có người chuẩn bị đồ ăn thức uống cho buổi ăn mừng.

Vì phải đốt lửa nên mọi người cũng không tiến sâu vào rừng rậm, núi non rộng lớn thừa sức chứa tất cả bọn họ, không cần mạo hiểm tiến vào rừng sâu.

Trong khi mọi người đều bận rộn, một chiếc lều vãi cũng được dựng lên từ sớm, nhóm lãnh đạo của các căn cứ trong đội thuyền tập trung ở bên trong, bàn bạc cụ thể về quy trình tiến vào núi Thương Vực ngày mai. Đương nhiên, tuy nói là bàn bạc, nhưng thực tế người đưa ra quyết định vẫn là người của Thủy Tinh Cung, suốt hành trình mọi người cũng đã quen với hình thức này.

Thậm chí trước khi hội nghị bắt đầu đã có lãnh đạo của hai căn cứ nhỏ tới tìm Nam Ca, bày tỏ nguyện vọng muốn gia nhập Thủy Tinh Cung. Nam Ca không trả lời ngay lập tức, chỉ nói sẽ xem xét.

Quy mô hiện giờ của Thủy Tinh Cung đã rất vừa vặn, nếu tiếp tục mở rộng thì vật tư và nhân viên đều cần điều phối lại, nếu tốc độ mở rộng quá nhanh, vật tư không thể đáp ứng số lượng nhân viên thì rất có thể sẽ dẫn đến hệ thống hỗn loạn, thậm chí là sụp đổ.

Đương nhiên, Nam Ca sẽ không giải thích những điều này với người khác. Vì thế, lãnh đạo căn cứ chưa thể gia nhập Thủy Tinh Cung lập tức hối hận vì đã không đề nghị gia nhập ngay từ khi bắt đầu hành trình di cư.

Trong phòng họp được dựng tạm thời, Nam Ca đang giải thích, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cũng có mặt, còn có hai con chuột xám ở bên cạnh góp vui, mặc dù chúng không biết nói nhưng có vẻ cũng rất tự hào về tiểu đội chuột xám.

“Núi Thương Vực có diện tích rộng lớn, độ cao đủ an toàn, tài nguyên sinh vật phong phú, có điều phần lớn địa thế dốc đứng, khu vực bằng phẳng ít, chúng ta cũng chưa hiểu rõ về nơi này. Vì vậy nhiệm vụ chủ yếu của ngày mai là phái những đội nhỏ tiến hành tìm kiếm địa điểm dừng chân thích hợp trong núi Thương Vực.” Tuy trước mặt Nam Ca có một tấm bản đồ đơn giản về núi Thương Vực, nhưng tính thực dụng không cao.

“Tấm bản đồ này đã cũ, chỉ có thể dùng để tham khảo, hiện tại tạm thời xác định vài khu vực này, ngày mai đội thăm dò của mỗi căn cứ sẽ được phân công một con chuột xám dẫn đường tiến sâu vào trong, khứu giác và sự nhạy bén của chuột xám có thể phán đoán nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi. Sinh vật biến dị mạnh mẽ đều có lãnh địa riêng, đừng tự ý hành động. Tất nhiên, nhiệm vụ thăm dò cần phải trả một khoản thù lao nhất định theo ngày cho chuột xám, mỗi ngày hai củ khoai lang.”

“Tôi có thắc mắc.” Người lên tiếng là Thạch An An đi cùng Phỉ Lạc, trên đường di cư vì mọi người đều ở trong đội thuyền của mình nên hiếm khi gặp mặt.

Thư Thủy Thủy nhìn Thạch An An, ánh mắt cẩn thận dò xét, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng thứ gọi là hệ thống kia, chỉ là không thu hoạch được gì, xem ra chỉ có Thạch An An nhìn thấy.

Nam Ca ra hiệu cho Thạch An An nói tiếp.

“Nếu trong quá trình thăm dò phát hiện vật tư quý giá thì nó có thuộc về cá nhân không? Thăm dò được khu vực thích hợp, có phải chỉ có căn cứ phát hiện được cư trú hay không? Nếu có căn cứ khác tranh giành quyền cư trú thì phải làm sao?” Câu nói này của Thạch An An vừa thốt ra, lập tức nhận được vô số ánh mắt.

Rõ ràng Thạch An An rất tự tin vào cuộc thăm dò ngày mai, đặc biệt là câu hỏi ‘nếu có căn cứ khác tranh giành quyền cư trú thì phải làm sao’, rõ ràng là đang nhắm thẳng tới Thủy Tinh Cung, dù sao trong đội thuyền hiện giờ, thực lực mạnh nhất chính là Thủy Tinh Cung.

Nam Ca không hề tỏ vẻ không vui, công tư rõ ràng nói: “Vật tư phát hiện trên đường đi thuộc về cá nhân, bao gồm cả các căn cứ, cũng bao gồm cả chuột xám đi cùng. Khu cư trú được phát hiện, khi chưa được người phát hiện cho phép, các căn cứ khác không được phép xâm nhập, người vi phạm sẽ bị hủy bỏ tư cách cư trú trong núi Thương Vực.”

Hình phạt không được cư trú trong núi Thương Vực rõ ràng rất nghiêm trọng, khiến tất cả mọi người lập tức dẹp bỏ ý định, cũng khiến Thạch An An lộ vẻ hài lòng.

“Ngoài đội thăm dò khu cư trú, ngày mai mỗi căn cứ còn phải phái thêm một đội khác đi khắp nơi tìm kiếm liên lạc với các đội thuyền sống sót khác, cố gắng liên kết các lực lượng khác. Số người còn lại sẽ tiến hành cải tạo điểm đổ bộ, đó là tuyến sông chính của sông Thương Hà, ngay cả trong mùa khô, dòng sông vẫn có thể đi lại được, xây dựng thành cảng để sau này đi lại…” Nam Ca phân công nhiệm vụ rất rõ ràng.

Nhóm người chăm chú lắng nghe, dù sao xét theo tình hình hiện tại, muốn sống ở núi Thương Vực này thì phải dựa vào Thủy Tinh Cung.

Sau khi hỏi vấn đề kia thì Thạch An An không nói thêm gì nữa, không biết đang nghĩ gì. Trong lúc này, dường như cảm nhận được ánh mắt của Thư Thủy Thủy, Thạch An An ngẩng đầu thì vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy lộ ra nụ cười quen thuộc, ánh mắt cong cong, giơ tay vẫy chào thân thiện: “Xin chào, cậu có nghe thấy tớ không?”

Thạch An An rõ ràng có hơi sửng sốt, cậu ta và Thư Thủy Thủy không quen thân, hơn nữa hai người chỉ cách nhau một cái bàn, sao lại chào hỏi thừa thãi? Thạch An An cười có lệ, không hiểu vì sao, vừa rồi rõ ràng Thư Thủy Thủy chào cậu ta, nhưng lại giống như không phải.Cảm giác kỳ lạ này khiến Thạch An An rấtkhó chịu, huống chi bản thân Thư Thủy Thủy cũng không phải là kiểu người mà Thạch An An thích.

Dời tầm mắt, Thạch An An không quan tâm đến Thư Thủy Thủy nữa, bắt đầu tính toán xem phải tiêu số điểm ít ỏi còn lại như thế nào để tìm một nơi đủ thoải mái và an toàn. Độ khó của nhiệm vụ này vượt quá sức tưởng tượng của Thạch An An, đến nay cậu ta vẫn chưa thành công trong việc công lược Phỉ Lạc, độ hảo cảm lúc cao lúc thấp, Thạch An An ngày càng nghi ngờ có phải mình bị Phỉ Lạc đùa bỡn hay không, nhưng rõ ràng điều này là không thể.

Hội nghị kết thúc, nhóm người giải tán, Thư Thủy Thủy cầm hoa sen đi tìm Trình Khuyết, Cổ Lan Cốt thì nhân cơ hội này lén gặp chuột xám, thu số tiền chia hôm nay.

Mấy ngày nay Trình Khuyết vẫn luôn ở cùng Tạ Phong trong phòng thí nghiệm, tuy hướng nghiên cứu của hai người khác nhau nhưng Tạ Phong chuyên về công nghệ đã cải tiến số thiết bị của Trình Khuyết, điều này khiến Trình Khuyết rất kinh ngạc, rõ ràng ngay cả Liên Minh Thiên Hà cũng không thể làm được.

Việc đổi mới thiết bị làm Trình Khuyết gấp gáp muốn xác minh lại kết quả thí nghiệm của mình, vì thế mặc dù có việc lớn như đổ bộ lên bờ, cậu ta cũng chỉ có mặt lúc nghênh đón Thư Thủy Thủy quay lại rồi tiếp tục chui vào phòng thí nghiệm.

Khi Thư Thủy Thủy tìm được Trình Khuyết, Trình Khuyết đang cúi đầu vào kính hiển vi, ngoại trừ tay thì cả người đều không nhúc nhích.

Tạ Phong thì lập tức phát hiện Thư Thủy Thủy, cậu ta ném thiết bị đang vọc trong tay xuống, xông tới hỏi: “Thủy Thủy, sao cậu lại đến phòng thí nghiệm vậy? Mang đồ ăn ngon tới hả?”

Thư Thủy Thủy lấy ra một dĩa salad trái cây trong linh phủ: “Vốn định làm salad châu chấu nhưng không kịp, ăn tạm cái này đi.”

Tạ Phong hiển nhiên không hiểu được salad châu chấu trông như thế nào, nhưng dĩa salad trái cây như thế này cũng đủ làm người ta thèm ăn rồi: “Không sao không sao, cảm ơn Thủy Thủy!” Nói xong, cậu ta không khách sáo vỗ vỗ Trình Khuyết: “Lão Trình, Thủy Thủy đến này.”

Trình Khuyết đương nhiên cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, cậu ta dời mắt khỏi kính hiển vi, trong mắt vẫn còn sự hưng phấn chưa tan, đó là ánh mắt chỉ xuất hiện ở những người cuồng nhiệt với khoa học: “Thủy Thủy đến đúng lúc lắm, nghiên cứu của tôi cũng vừa có tiến triển.”

Thư Thủy Thủy lập tức hứng thú, đặt đóa sen trong tay qua một bên: “Tuyệt vời thế, hôm nay Thủy Thủy cũng vừa khoác khoác với ngài Huơu xong nè, không ngờ bên cậu đã có tiến triển luôn rồi.”

“Tiểu Phong giúp tôi cải tiến một loạt thiết bị, thay đổi một phần góc độ quan sát và kiểm tra, ngoài ý muốn phát hiện hoạt động não bộ của con người có thể kết nối với sinh vật biến dị. Sở dĩ sinh vật biến dị cuồng bạo, phần lớn là do trí tuệ của bản thân không thể chịu được lượng thông tin quá tải, nếu thông qua việc thiết lập kết nối hoạt động não bộ giữa người và sinh vật biến dị, con người có thể giúp sinh vật biến dị xoa dịu trạng thái cuồng bạo. Một khi giả thiết thành công, cũng tức là con người có thể thông qua hoạt động não bộ giúp sinh vật biến dị khai sáng trí tuệ…” Tốc độ nói của Trình Khuyết nhanh hơn bình thường gần gấp đôi, đủ để chứng minh tâm trạng của cậu ta lúc này kích động đến mức nào.

Thư Thủy Thủy nghe một một, càng nghe càng thấy quen, này chẳng phải là khế ước à? Tu sĩ thông qua một số phương pháp đặc biệt để khế ước với linh thú, thậm chí tùy theo tình hình khác nhau, khế ước cũng chia thành nhiều loại, có khế ước bình đẳng, khế ước áp chế một chiều.

Thư Thủy Thủy chưa từng nghĩ đến phương pháp này, dù sao hiện giờ sinh vật biến dị vẫn chưa thuộc về linh thú, không phù hợp với điều kiện khế ước, mà tu sĩ của Thủy Tinh Cung cũng chưa rèn luyện về phương diện  khế ước, bao gồm cả những hạn chế của trận pháp khế ước. Nói chung, điều kiện rất khắt khe, không dễ đạt được.

“Tiểu Trình Trình! Cậu đúng là một thiên tài!” Thư Thủy Thủy chân thành khen ngợi. Nếu Trình Khuyết có thể hoàn thành khế ước giữa con người và linh thú trong những điều kiện như thế này thì chắc chắn sẽ khai sáng một mô hình khế ước mới, nếu ở đại lục tu chân, cậu ta chính là nhân vật có thể khai tông lập phái.

Đột nhiên được khen làm Trình Khuyết có hơi đơ người, sau đó đẩy đẩy gọng kính để che đi khóe miệng đang cong lên của mình: “Hiện giờ chỉ mới có ý tưởng thôi, muốn kết nối hoạt động não bộ của con người và sinh vật biến dị không dễ, trước tiên cần một cơ sở.”

Nói xong, Trình Khuyết lấy miếng kính mình vừa dùng kính hiển vi quan sát lên, trên đó là một tinh thể nhỏ: “Đây là mảnh vỡ đá năng lượng sau khi được tinh lọc, hiện giờ đá năng lượng là điểm liên kết vi diệu giữa con người và sinh vật biến dị, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra phương pháp dung hợp khoáng thạch và sinh vật.”

Dung hợp? Thư Thủy Thủy nghĩ đến hươu trắng dung hợp động thực vật, cậu cầm đóa sen đặt trước mặt Trình Khuyết, sau đó giải thích nguồn gốc và công dụng của nó.

Ánh mắt Trình Khuyết sáng ngời, nghe xong thì tựa hồ không quan tâm đến Thư Thủy Thủy nữa, cẩn thận nâng đóa sen chạy đến trước máy tính quang học, không biết đang tính toán cái gì.

Tạ Phong bưng dĩa salad trái cây, bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi Thủy Thủy, nếu không nghiên cứu ra cái gì thì cậu ta sẽ không chịu từ bỏ đâu.”

Thư Thủy Thủy gật đầu: “Vậy đi thôi, dạo này Tiểu Phong Phong không có việc gì à?”

“Mấy hôm trước chế tạo một lô máy thăm dò, thiết bị thí nghiệm của Trình Khuyết cũng chỉnh sửa gần xong rồi. Sao vậy? Thủy Thủy có gì muốn sửa hả?”

Thư Thủy Thủy nhìn quanh, sau đó kéo Tạ Phong trốn vào góc tường.

Tạ Phong có hơi bất ngờ, hiếm khi thấy Thư Thủy Thủy tỏ vẻ lén lút như vậy.

Thư Thủy Thủy thấy xung quanh không có ai mới vén tóc một chút, Tạ Phong ngơ ngác, không biết Thư Thủy Thủy đang chơi trò gì. Thư Thủy Thủy tiếp tục vén tóc, Tạ Phong lặng lẽ xiên một miếng táo, không hiểu.

Tới lần vén tóc thứ ba, Tạ Phong cắn một cái ‘rắc’ vào nỉa ghim trái cây bằng thép. Cậu ta nhìn thấy trong mái tóc màu nâu mềm mại của Thư Thủy Thủy có một con chim đặc biệt nhỏ dè dặt chui ra.

“Đây là? Chim ruồi à? Giống gì vậy, đẹp ghê đấy!” Mỏ chim rất dài, chắc là dùng để hút mật hoa, màu lông chủ yếu là màu xanh da trời, màu xanh biếc và xanh lá cây, đôi mắt tròn xoe nhìn Tạ Phong, nhìn một hồi, tựa hồ sợ hãi mà chui vào trong tóc Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy bất lực nhún vai: “Lúc từ dãy núi trở về thì nó đột nhiên dính lấy Thủy Thủy, chắc tổ của nó cũng màu nâu, cứ không chịu rời đi. Thủy Thủy sợ Cốt Cốt ghen, Tiểu Phong Phong cũng biết rồi đấy, Cốt Cốt đặc biệt thích ghen, nhưng con chim nhỏ xíu này mềm mại như bông, v**t v* thích hơn châu chấu nhiều, liệu có thiết bị nào đeo lên người con chim nhỏ này để Cốt Cốt không nhìn thấy nó không?”

Tạ Phong cạn lời: “Sao có loại thiết bị như vậy được, hơn nữa dù có cũng không thể qua mắt được lão đại đâu. Nhưng mà Thủy Thủy, cậu làm vậy có tính là trèo tường không? Thảo nào lúc cậu về cứ hát bài chim nhỏ, ha ha ha…”

Thư Thủy Thủy trừng mắt nhìn Tạ Phong: “Không nói được gì hay thì ăn nhiều trái cây vào, biết đâu lại trở nên đáng yêu như trái cây.”

Tạ Phong: “…”

Cuối cùng hết cách, Thư Thủy Thủy chỉ đành mang bé chim nhỏ xíu rời đi. Đồng thời âm thầm cầu nguyện Cốt Cốt sẽ không phát hiện ra bé chim này, ai bảo bé chim mềm mại dễ vuốt đến vậy chứ!

Thư Thủy Thủy rơi vào giằng co, một mặt tự nhủ mình không phải là chuột lăng nhăng, một mặt lại chìm đắm trong việc vuốt lông mềm mại.

‘Chíp ~’ Tiếng kêu yếu ớt truyền ra từ trong tóc Thư Thủy Thủy, động tác đẩy cửa của Thư Thủy Thủy cứng đờ, liếc nhìn Cổ Lan Cốt.

Cổ Lan Cốt đang thu thập thông tin mà máy thăm dò truyền về hôm nay.

Thư Thủy Thủy lo lắng hỏi. “Cốt Cốt có nghe thấy tiếng gì không?”

Động tác trên tay Cổ Lan Cốt khựng lại: “Không có, tuyệt đối không có, Thủy Thủy nghe nhầm rồi.”

Thư Thủy Thủy thở phào nhẹ nhõm, sau đó luống cuống đi vào nhà vệ sinh, lặng lẽ cảnh cáo bé chim nhỏ không được lên tiếng.

Ngoài cửa, Cổ Lan Cốt nhanh chóng chạy đến mép cửa ký túc xá, nhẹ nhàng hé một khe nhỏ, một con chuột xám vừa nộp tiền chia xong nhanh chóng lẻn ra khỏi khe cửa, Cổ Lan Cốt đóng cửa phòng lại, lập tức trở về vị trí cũ, cúi đầu giả vờ làm việc nghiêm túc.

[hết 134]

Bình Luận (0)
Comment