Bầu không khí chỗ dừng chân rất phức tạp, vừa ảm đạm, vừa nặng nề lại căng thẳng.
Đương nhiên, hai bên giương cung bạt kiếm lúc này là đám chuột xám và đội thăm dò của căn cứ Phỉ Lạc, người của đội Phỉ Lạc lúng túng đứng đó, tình cảnh khá tiến thoái lưỡng nan, bởi vì bọn họ đã bị đám chuột xám bao vây hoàn toàn.
Mặc dù chuột xám không tấn công, nhưng có vẻ chỉ hận không thể lập tức nhào lên. Có điều lão đại chuột xám vẫn còn chút lý trí, chờ đợi Thư Thủy Thủy trở về. Dù sao trong lòng chuột xám, Thư Thủy Thủy có vị trí rất quan trọng. Hơn nữa lúc ban đầu sở dĩ chúng gia nhập Thủy Tinh Cung cũng vì có Thư Thủy Thủy, vì thế mỗi hành động của chúng cũng có sức ảnh hưởng tới Thư Thủy Thủy.
Bởi vì đội thăm dò Thủy Tinh Cung đi khá sâu nên là nhóm trở về muộn nhất, các đội ra ngoài thăm dò cơ bản đều đã trở về.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thư Thủy Thủy thấy tình huống này, lập tức nhận ra có điều không ổn.
Chuột xám còn chưa kịp nói gì, người của căn cứ Phỉ Lạc bị vây ở đây từ lâu đã gấp gáp lên tiếng.
Người nói không phải Thạch An An, cũng không phải Phỉ Lạc, là một người thoạt nhìn có chút xa lạ, nhưng đã có thể nói chuyện, chứng tỏ địa vị ở căn cứ Phỉ Lạc không thấp.
Giọng điệu người này mang theo vài phần oán trách: “Chuyện hôm nay bọn tôi còn chưa tính với Thủy Tinh Cung mấy người, vất vả lắm mới trốn về được, tổn thất của bọn tôi ai đền đây?”
Lời vừa ra khỏi miệng, người nọ còn ôm lấy vai của mình. Thư Thủy Thủy nhìn qua, phát hiện trên người đối phương có rất nhiều vết thương, phần lớn là vết trầy xước, quần áo cũng có nhiều chỗ hư hỏng, xem ra đã trải qua một cuộc đào vong mới chật vật như vậy.
Không chỉ người này, những thành viên khác của đội thăm dò Phỉ Lạc đều có trạng thái tương tự, thoạt nhìn cực kỳ không ổn.
Đám chuột xám tức giận dậm chân, nhưng vừa kêu chít chít hai tiếng đã bị lão đại chuột xám ngăn lại, lão đại chuột xám chỉ dùng ánh mắt tin tưởng nhìn Thư Thủy Thủy, không vội vàng biện giải.
Người của căn cứ Phỉ Lạc thấy mình khống chế được tình huống, trong lòng khá yên tâm, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra. Buổi sáng sau khi xuất phát, đội thăm dò Phỉ Lạc và các đội khác chọn một hướng rồi xuất phát.
Theo lời người nọ nói, bọn họ đi một quãng đường rất dài, cũng nghi ngờ đi quá sâu có thể sẽ chọc phải sinh vật biến dị, nhưng con chuột xám dẫn đầu cứ đi mãi. Người của đội nóng lòng tìm được nơi cư trú nên vẫn đi theo.
Mặc dù không tìm được nơi ở thích hợp, nhưng dọc đường đi quả thực cũng thu hoạch được không ít vật tư, con chuột xám kia đã đựng đầy ắp cái túi nhỏ mình mang theo.
Sau càng đi càng sâu, người của căn cứ Phỉ Lạc muốn quay về. Nhưng ngay lúc đó, con chuột xám chịu trách nhiệm phân biệt lãnh địa sinh vật biến dị đột nhiên bị một con châu chấu hấp dẫn, nhảy nhót đuổi theo châu chấu, kết quả không biết có phải xông vào lãnh địa của sinh vật biến dị khác hay không, tóm lại đột nhiên có một đám sói biến dị màu xám mắt đỏ lao ra.
Trong cuộc di cư lớn này, bọn họ đã gặp sinh vật biến dị vô số lần, tự nhiên biết mắt đỏ là dấu hiệu cuồng hóa.
Mặc dù đội thăm dò có mang theo một ít vũ khí, nhưng dù sao cũng chỉ có sáu người, muốn chống lại đàn sói rừng cuồng hóa là chuyện không thể nào. Tiểu đội nháy mắt rối loạn, mọi người tranh nhau chạy trốn.
Theo lời người kia nói, may mắn trong cục diện hỗn loạn đó, Thạch An An vẫn giữ được lý trí, dẫn dắt mọi người chạy trốn được khoảng thời gian, lúc này mới thoát khỏi đàn sói biến dị.
Sau khi thoát chết, đội thăm dò sợ mạo hiểm tiến vào lãnh địa sinh vật biến dị khác nên theo đường cũ quay về.
Về phần con chuột xám vì bắt châu chấu mà dẫn đàn sói biến dị tới, trong quá trình chạy trốn không ai chú ý tới nó.
Nhưng đàn sói kia ít nhất cũng có mười ba mười bốn con sói biến dị, nghĩ đến hẳn là lành ít dữ nhiều. Đội thăm dò Phỉ Lạc trở về khu đóng quân, nói rõ tình hình đơn giản với những người khác, kết quả lại gây ra sự bất mãn mạnh mẽ của đám chuột xám, chúng tập trung lại, dường như chỉ cần bọn họ dám đi, chúng sẽ xông lên liều mạng.
Bởi vì không ai nghe hiểu ngôn ngữ của chuột xám, cờ nhỏ có câu từ cố định, khó có thể phát huy tác dụng trong tình huống này. Cho nên tình hình vẫn luôn giằng co, may mà thời gian đã gần đến buổi tối, đội của Thư Thủy Thủy cũng sắp trở về nên mới không xảy ra chuyện lớn.
Sau khi nói rõ sự việc, người kia hơi ngẩng đầu lên, hiển nhiên cảm thấy rất bất mãn: “Dẫn dắt các đội thăm dò dãy núi, đồng thời đảm bảo tránh được sinh vật biến dị là trách nhiệm của chuột xám, kết quả bởi vì sự thất trách và ham chơi của chính nó, hại bọn tôi suýt chút nữa mất mạng, vụ này tính thế nào?”
Trong đám chuột xám lập tức truyền đến tiếng chít chít chói tai, một trong số đó là một con chuột xám trưởng thành đang tức giận phản bác, nhưng mọi người ở hiện trường lại không hiểu.
Thư Thủy Thủy nghe hiểu: “Nó nói không thể nào, Oa Tử không phải loại chuột vô trách nhiệm như vậy!”
Người của căn cứ Phỉ Lạc không đồng ý: “Nó có trách nhiệm hay không tôi không biết, tôi chỉ biết vết thương trên người tôi hiện giờ rất đau.”
Thư Thủy Thủy nhìn người nọ từ trên xuống dưới một lượt, khiến đối phương có hơi sởn gai ốc.
“Anh nói các anh bị hơn chục con sói rừng biến dị tấn công? Lại còn là sói rừng trong trạng thái phát cuồng?”
“Đúng, có vấn đề gì không?”
Thư Thủy Thủy chỉ đám người của căn cứ Phỉ Lạc: “Có chứ, vết thương trên người các anh hẳn là do va quẹt hoặc té ngã trong lúc chạy trốn mà có, vậy chẳng lẽ các anh gặp phải một đám sói rừng kén ăn à? Ngay cả cắn bọn anh mà cũng không thèm?”
Người kia ngẩn người, sau đó tức giận.
Thạch An An ở bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng: “Lời của Thư tiên sinh có ẩn ý sao?”
Thư Thủy Thủy nghe vậy thì thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”
Thạch An An nhếch mép: “Đáng tiếc là chúng tôi cũng tổn thất một đồng đội, chúng tôi có thể sống sót là nhờ đồng đội dùng mạng đổi lấy. Hơn nữa sói rừng nghĩ gì, chúng tôi làm sao biết được, dù sao chúng tôi cũng là người bị hại, chuột xám gia chính là một phần của Thủy Tinh Cung, chắc cũng không keo kiệt khoản bồi thường này đâu nhỉ, dù sao thì bây giờ, tài nguyên nhân khẩu rất quý giá, đặc biệt là nhân tài.”
Lời này nói rất trôi chảy, vừa bày ra thái độ người bị hại, vừa nhắc đến chuyện bồi thường.
Người của căn cứ Phỉ Lạc nhìn Thạch An An với ánh mắt ngưỡng mộ và cảm kích. Lúc này Thư Thủy Thủy mới nhìn ra được chút thực lực tương xứng trên người Thạch An An.
Dù sao cũng là người sở hữu hệ thống, hơn nữa còn thành công hoàn thành mấy nhiệm vụ. Thạch An An không thể nào là một kẻ vô dụng thật sự, trạng thái của Thạch An An lúc này có lẽ có chút vấn đề, nhưng thực lực thì vẫn có.
Nhớ lại những chuyện từng thấy trong mộng, lúc mới tiến vào Tinh cầu Thương Chiến hệ thống đã xảy ra vấn đề nhưng Thạch An An vẫn có thể sống tốt như vậy, chứng minh cậu ta có năng lực có thủ đoạn.
Mọi người đều đang chờ thái độ và câu trả lời của Thư Thủy Thủy, bao gồm cả đám chuột xám.
“Chúc mừng bọn anh đã tìm được nơi cư trú.” Thư Thủy Thủy đột nhiên chúc mừng.
Mọi người xung quanh đều mờ mịt với lời chúc mừng đột ngột không đầu không đuôi này, nhưng lại phát hiện người của căn cứ Phỉ Lạc đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, bộ dáng như rất bất ngờ khi Thư Thủy Thủy biết chuyện này. Thậm chí một trong số họ còn buột miệng thốt lên: “Đó là bọn tôi phát hiện, đừng quên lời hứa hẹn, bọn cậu không được phép cướp!”
Đến đây thì không cần nói nữa, mọi người đều hiểu, đội thăm dò của căn cứ Phỉ Lạc không phải không có thu hoạch gì như bọn họ đã nói. Ngược lại bọn họ đã tìm được khu cư trú thích hợp. Điều này khiến mọi người cảm thấy nghi ngờ về câu chuyện mà căn cứ Phỉ Lạc đã nói, đặc biệt là khi đối mặt với bầy sói biến dị phát cuồng, bọn họ lại chỉ mất một người, hơn nữa những người chạy về không hề có vết thương nào do sói biến dị tấn công.
Thư Thủy Thủy nói tiếp: “Khu cư trú mà bọn anh phát hiện nằm trong phạm vi lãnh địa của bầy sói biến dị đúng không, có phải Thạch An An dẫn các anh chạy trốn rồi phát hiện ra không?”
Lúc này, sắc mặt của tiểu đội căn cứ Phỉ Lạc đều thay đổi, người kích động trước đó lại càng cảnh giác và tức giận hơn: “Cậu theo dõi bọn tôi à?”
Thạch An An hiển nhiên rất căm tức loại đồng đội heo này, nhưng căn bản không kịp ngăn cản.
Tuy thông qua phản ứng và biểu cảm của bọn họ, mọi người vẫn có thể đoán ra đáp án, nhưng chính mồm nói ra thì khác, điều này chẳng khác nào tự thú. Thạch An An căm tức, người này bình thường thoạt nhìn rất nhanh trí, sao đến thời khắc quan trọng lại không có đầu óc như vậy chứ: “Thư tiên sinh đoán đúng rồi, nhưng cũng chỉ có thể chứng minh bọn tôi khổ tận cam lai. Dù sao tôi cũng không phải thần linh, không thể nào biết trước được ở đó có khu cư trú, còn có một đám sói biến dị, hơn nữa nắm giữ năng lực khiến sói biến dị lập tức phát cuồng tấn công chuột xám, nghe có vẻ quá hoang đường.”
Đúng vậy, trong mắt người khác thì điều này có vẻ quá hoang đường, chẳng lẽ mọi chuyện thật sự trùng hợp như vậy?
Thư Thủy Thủy cũng không tỏ vẻ tức giận gì, chỉ bình thản ồ một tiếng: “Thì ra Thạch An An tiên sinh có nhiều năng lực như vậy à?”
Thạch An An: “…”
Thư Thủy Thủy không nhìn Thạch An An nữa mà chuyển sang Lưu Pha, người ở lại nơi đóng quân hôm nay: “Đã phái người đi tìm chuột xám chưa?”
Lưu Pha gật đầu: “Đã phái người đi ngay rồi, một bộ phận chuột xám cũng tham gia tìm kiếm.”
Thư Thủy Thủy gật đầu, lại nhìn Thạch An An: “Bắt người này lại trước đã.”
Thạch An An ngây người, dường như không hiểu: “Cậu nói gì?”
Thạch An An không hiểu, người của Thủy Tinh Cung lại hiểu, lập tức tiến lên, chuẩn bị bắt giữ Thạch An An.
Thạch An An hiển nhiên không thể nào hiểu được mạch não của Thư Thủy Thủy, nhưng điều này cũng bình thường, cho dù là người của Thủy Tinh Cung cũng thường xuyên không theo kịp mạch não của Thư Thủy Thủy, lúc này hành động nhanh như vậy hoàn toàn là phản ứng bản năng khi nghe thấy mệnh lệnh.
Thạch An An nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: “Cậu có chứng cứ không? Dựa vào cái gì bắt tôi?”
Mọi người: Có lý, không có chứng cứ, dựa vào cái gì bắt người?
Thư Thủy Thủy cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Tôi muốn bắt cậu cần chứng cứ à?”
Mọi người: “…” Càng có lý hơn là sao nhỉ?
Thạch An An nghẹn, đại khái là đã xuyên qua mấy thế giới nhưng lần đầu tiên gặp phải người không theo lẽ thường như vậy. Đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển đã nghe Thư Thủy Thủy cầu cứu Cổ Lan Cốt ở bên cạnh: “Cốt Cốt, cậu ta muốn chứng cứ thì phải làm sao?”
Cổ Lan Cốt: “Đơn giản, đánh một trận với anh, nếu có thể sống sót chứng minh bọn họ thật sự có thực lực trốn thoát đàn sói biến dị, nếu chết thì chứng minh bọn họ đang nói dối. Đương nhiên, để công bằng, anh sẽ khống chế chiến lực ở mức mười con sói biến dị phát cuồng.”
Thạch An An không khỏi bắt đầu túa mồ hôi lạnh, hai người này chẳng có ai chịu đi theo kịch bản mà cậu ta dự tính, tình thế có vẻ đã vượt quá tầm kiểm soát. Đừng nói bây giờ hệ thống đang ngủ đông, cho dù hệ thống vận hành bình thường, Thạch An An cũng không có tự tin trêu chọc Cổ Lan Cốt, trải qua một mùa đông đã đủ để Thạch An An hiểu rõ Cổ Lan Cốt có lịch sử huy hoàng như thế nào. Cậu ta vừa hối hận lúc đầu đã chọn sai đối tượng công lược, đồng thời lại may mắn mình không đắc tội Cổ Lan Cốt, đợi chinh phục xong Phỉ Lạc, cậu ta có thể tiếp tục công lược Cổ Lan Cốt.
Không chỉ Thạch An An căng thẳng, người của đội thăm dò Phỉ Lạc cũng bắt đầu thấp thỏm, thật ra sau khi trốn về, ít nhiều gì bọn họ cũng ý thức được có gì đó không đúng. Nhưng vậy thì sao? Chỉ là một con chuột biến dị mà thôi, bọn họ đã tìm được nơi cư trú trong tương lai.
“Như vậy không công bằng.” Người đầu tiên kể lại sự việc nghiến răng nghiến lợi nói.
Cổ Lan Cốt lạnh lùng đáp: “Công bằng sinh ra từ kẻ mạnh, bất công đến từ kẻ yếu, đối với tôi thì điều này rất công bằng.”
Người nọ choáng váng, nhưng cũng hiểu được ý của Cổ Lan Cốt, kẻ yếu không có tư cách nói chuyện công bằng.
Ngay khi bầu không khí rơi vào bế tắc, trên bầu trời của khu rừng phía xa vang lên một tràng tiếng c* c* c* kỳ lạ. Mọi người theo bản năng nhìn qua, sau đó nhìn thấy một con cú mèo biến dị khổng lồ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cú mèo lượn hai vòng trên đầu, sau đó từ từ hạ xuống, có người đột nhiên chỉ con cú mèo nói: “Xem kìa, chuột xám ở đó!”
Cú mèo đáp xuống, con chuột xám nhỏ treo trên móng vuốt của cú mèo cũng đáp xuống, sau đó nó chạy như bay tới chỗ cha mẹ mình, ra sức cọ cọ.
Sau khi cọ xong, chuột xám nhỏ mới chạy đến bên cạnh Thư Thủy Thủy, hưng phấn kêu chít chít.
Thư Thủy Thủy thành thật phiên dịch.
“Nó nói ngồi cú mèo quá k*ch th*ch!”
“Nó nói đây là cú mèo ân nhân cứu mạng của nó.”
“Nó nói tương lai mình muốn làm một con dơi.”
Mọi người: “…”
[hết 136]