Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 155

Chương 155: Thuốc chuột hiệu chuột xám

Mang Nha bị giam trong một căn nhà gỗ riêng biệt, trên người trói bằng tơ linh tằm, dù có muôn ngàn bản lĩnh cũng không thi triển được. Thành viên Thủy Tinh Cung sẽ không khách sáo với hắn, tơ linh tằm được thiết lập ở trạng thái chỉ cần dùng sức giãy giụa sẽ cứa rách da thịt, Mang Nha không hề nghi ngờ, nếu mình dùng sức quá mức, ngay cả xương cốt cũng sẽ bị cắt đứt.

Hai Mang Nha bị trói riêng ở hai vị trí, trong phòng không có người canh giữ nhưng ngoài cửa có người canh gác.

Mang Nha cho rằng mình sẽ nhanh chóng đợi được người Thủy Tinh Cung đến, dù sao bọn họ muốn biết bí mật trên người hắn. Kết quả đợi mãi đến chạng vạng, cửa phòng vẫn không mở. Ngay cả người đưa nước đưa cơm cũng không có. Mang Nha không khỏi cười khổ, xem ra muốn loại bỏ hắn không phải là lời nói suông: “Ôi chao, nhiệm vụ thất bại rồi.”

Mang Nha kia nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhưng biểu cảm lộ rõ thờ ơ, dường như không để ý đến mọi thứ: “Tiếc quá, vẫn chưa đánh đã.” Nói xong còn l**m môi.

“Không biết thực lực của Thư Thủy Thủy thế nào, thua thảm quá.”

Hai người giống nhau như đúc nói ra những lời chẳng liên quan, cảnh tượng thật sự rất quái dị.

Sở dĩ chọn Thư Thủy Thủy là mục tiêu tấn công đầu tiên, một là vì Thư Thủy Thủy là điểm yếu chết người của Cổ Lan Cốt, hai là vì tò mò về thực lực của Thư Thủy Thủy. Tuy chưa từng giao đấu với Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy, nhưng dù sao cũng từng nghe qua danh tiếng của Cổ Lan Cốt, ngược lại Thư Thủy Thủy thì hoàn toàn xa lạ, cũng đồng nghĩa có nhiều bất ngờ hơn.

Mang Nha là một kẻ điên, thích thách thức mọi điều chưa biết, tìm kiếm những k*ch th*ch và thú vui chưa từng trải nghiệm, cuộc đời hắn dường như chỉ sống vì điều đó. Dù lúc này lâm vào cảnh gông cùm xiềng xích, đối mặt với cái chết cũng chỉ tiếc nuối vì chưa trải nghiệm được nhiều chuyện thú vị hơn.

Ánh nắng ngoài cửa sổ dần biến mất, Mang Nha duy trì một động tác, ngoan ngoãn như một con robot đang chờ lệnh. Bên ngoài có tiếng động khe khẽ, cửa bị mở ra từ bên ngoài.

Trong bóng tối, Mang Nha nở một nụ cười trên môi. Trong lòng mưu tính ra hàng trăm phương pháp thuyết phục và lừa gạt người đến, nhưng khi đèn trong phòng sáng lên, mọi ý nghĩ trong khoảnh khắc kẹt lại.

Đúng là có thứ gì đó đi vào, nhưng không phải người mà là hai con chuột xám biến dị, hai con chuột vác theo rất nhiều cờ nhỏ đi vào, lần lượt ngửi mùi trên người hai Mang Nha, dường như đang phân biệt xem ai là Mang Nha đã ở căn cứ lâu ngày.

Ánh mắt của Mang Nha lần đầu tiếp xúc với chuột biến dị sáng ngời, rõ ràng rất tò mò về chuột xám, trong mắt tràn đầy hứng thú: “Chuột nhỏ?”

Một trong hai con chuột xám nghe thấy âm thanh thì vểnh tai lên, sau đó đi tới. Nó vỗ vỗ ngực rồi giơ tay lên làm động tác rắn chắc, lại dang tay vẽ một vòng lớn, biểu thị mình rất to lớn.

Mang Nha không đáp lại, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt hứng thú nhìn chằm chằm chuột biến dị.

Mang Nha còn lại đã từng tiếp xúc với chuột xám, biết đám chuột biến dị này rất thông minh, hơn nữa còn rất chuyên nghiệp. Vì thế không thể nào đoán được vì sao chuột xám lại xuất hiện ở đây.

May mà chuột xám không phải là loài thích lãng phí thời gian, theo chúng thấy, thời gian nên dùng để làm việc kiếm tiền. Một trong hai con chuột xám giơ một lá cờ nhỏ lên, chỉ thấy trên đó viết: Bạn xứng đáng có được cái chết nhân đạo. Mặt sau lá cờ viết: Bạn cảm thấy khó xử vì cái chết ư? Thuốc chuột hiệu Chuột Xám thật sự không đau, ai dùng cũng khen.

Mang Nha: “…”

Chuột xám thấy Mang Nha không có phản ứng, lại lôi ra một lá cờ khác: Dây thừng treo cổ hiệu Chuột Xám, treo cổ không để lại dấu vết, giữ lại hình ảnh đẹp nhất của bạn!

Mang Nha im lặng một lát, cuối cùng không nhịn được cười phá lên, tiếng cười dần trở nên càn rỡ, cuối cùng cười đến cong gập cả người.

Bị tiếng cười này k*ch th*ch đến dựng lông, hai con chuột xám nhìn nhau kêu chít chít, tiếng cười này còn quỷ dị hơn cả tiếng mèo kêu.

Tuy lòng chuột bất an nhưng vẫn rất chuyên nghiệp, chuột xám tiếp tục móc cờ nhỏ ra. Hận không thể mang hết mười tám kiểu chết ra, Mang Nha cười đến sắp tắt thở, lúc này mới mang theo ý cười hỏi: “Tao và bọn mày có thù oán gì dữ vậy? Đây là Thư Thủy Thủy viết đúng không, thật thú vị.”

Chuột xám không gật đầu cũng không lắc đầu.

Cuối cùng Mang Nha cũng ngừng cười, thở dài: “Rất tiếc, tao không có thù lao để trả, e là không mua được mấy thứ này rồi.”

Chuột xám vui vẻ giơ một lá cờ khác lên: “Gia chính chuột xám hình thức trả góp, phục vụ tận tâm.”

Mang Nha rất hứng thú trả lời: “Tao chết rồi thì trả góp kiểu gì?”

Chuột xám nghiêng cái đầu nhỏ, tiếp tục giơ cờ: “Mang Nha khác có thể trả thay.”

Mang Nha sửng sốt một hồi, sau đó lại cười khanh khách: “Đúng là thú vị, chẳng trách lâu như vậy mà mày không có chút động tĩnh nào, nếu tao không xuất hiện, e là mày thật sự coi mình là Khanh Mộng Tinh rồi nhỉ?” Lời này rõ ràng đang nói với Mang Nha còn lại.

Nụ cười thờ ơ trên mặt Mang Nha kia có một thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã biến mất: “Sao có thể, chỉ có giết chóc mới có thể khiến trái tim tao rung động.”

Mang Nha cười khẽ, không tiếp tục chủ đề này nữa mà quay sang nói với chuột xám: “Thuốc chuột không đau bán thế nào?”

Chuột xám giơ móng vuốt của mình lên đếm đếm, sau đó đưa ra ba móng vuốt. Rất nhanh sau đó đã nhớ ra người này không phải người của căn cứ, không quen thuộc tiền tệ giao dịch, thế là nó tiếp tục giơ cờ: “Ba củ khoai lang.”

Mang Nha cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Được, tao mua. Dù sao cũng sắp chết rồi, cũng nên để lại chút kỷ niệm cho người khác.”

Chuột xám hài lòng gật cái đầu nhỏ, vẻ mặt cực kỳ tán đồng, đồng thời con chuột xám còn lại cũng bán được dây thừng treo cổ của mình.

Hai Mang Nha ngây thơ cho rằng mua bán đến đây là kết thúc, không ngờ chuột xám lại lần nữa giơ cờ: “Quan tài gỗ thông làm bằng gỗ nguyên chất, ấm áp vào mùa đông mát mẻ vào mùa hè, chống sâu mọt ẩm mốc.”

Mang Nha: “…” Con chuột này khiến hắn có cảm giác trở tay không kịp, khó lòng đề phòng như lúc đối mặt với Thư Thủy Thủy.

Hai con chuột xám chỉ hận không thể vét cả q**n l*t của Mang Nha, phát rồ đến mức ngay cả người chết cũng không buông tha. Cuối cùng sau khi bán được một đống lớn đồ dùng kỳ quái, hai con chuột xám mới không nhanh không chậm cuộn cờ lại định rời đi.

Kết quả còn chưa kịp ra khỏi cửa phòng, cửa phòng khẽ vang lên một tiếng, lại có người đi vào.

Lần này rốt cuộc cũng là người, hơn nữa còn chính là Thư Thủy Thủy mà Mang Nha vẫn luôn chờ đợi.

Thư Thủy Thủy nhìn thấy hai con chuột xám thì có hơi bất ngờ: “Sao lại ở đây?”

Chuột xám không biến sắc chít chít đáp lại.

Thư Thủy Thủy hiểu ra: “Gia chính chuột xám thật sự quá tận tâm, còn đến hỏi khẩu vị của tù nhân để chuẩn bị bữa tối miễn phí, quả nhiên loài chuột chúng ta rất đáng yêu.”

Chuột xám nghiêm túc gật đầu, lại chít chít nói một hơi, sau đó mới vẫy móng vuốt rời khỏi phòng.

Mang Nha vừa mới mắc một đống nợ: “…”

Sau khi chuột xám rời đi, Thư Thủy Thủy đóng kín cửa.

Mang Nha khẽ liếc mắt, dựa người vào bức tường phía sau, khóe miệng nở nụ cười, hoàn toàn không giống dáng vẻ tù nhân: “Cậu đến muộn hơn tôi dự tính.”

Thư Thủy Thủy dang tay tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cũng hết cách, Cốt Cốt quá dính người, loại cẩu độc thân như anh sẽ không hiểu được đâu!”

Gân xanh nổi trên trán Mang Nha khẽ giật giật, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng duy trì biểu cảm thường ngày: “Cậu đoán xem tôi có nói cho cậu biết đáp án không?”

Thư Thủy Thủy thẳng thắn đáp lại: “Anh cứ tự nhiên, bởi vì cho dù anh có trả lời hay không, anh vẫn phải chết thôi.”

Mang Nha: “…” Có thể ra bài theo lẽ thường được không, đối mặt với Thư Thủy Thủy, hình như Mang Nha chưa từng giành được phần thắng.

Thư Thủy Thủy giơ một ngón tay lên: “Câu hỏi đầu tiên, Khanh Mộng Tinh có quan hệ gì với hai người?”

Ánh mắt Mang Nha lóe lên hồi lâu, dường như đang suy nghĩ âm mưu gian xảo gì đó: “Khanh Mộng Tinh à, hắn và bọn tôi trông giống nhau như vậy, cậu đoán xem hắn có quan hệ gì với bọn tôi.”

Thư Thủy Thủy giơ ngón tay thứ hai lên: “Anh làm thế nào vượt qua được thiết bị phát hiện nói dối của Tiểu Phong Phong?” Thiết bị phát hiện nói dối do Tạ Phong chế tạo không có sai sót, lời nói của Mang Nha lúc đó đều là thật.

Không thành công trong việc đổi chủ đề, Mang Nha cũng không nản lòng, chỉ nhã nhặn trả lời: “Bởi vì tôi là trẻ ngoan.” Nói xong còn tự mình cười khúc khích.

Thư Thủy Thủy giơ ngón tay thứ ba lên: “Câu hỏi cuối cùng, câu nói lúc ban ngày có phải anh đang nói với tôi không?”

Ánh mắt Mang Nha sáng rực: “Đúng vậy.” Giọng nói của hắn lại trở nên mê hoặc: “Chúng ta  chính là đồng loại, đều sống trong giấc mơ mình tự dệt nên, cứ tưởng bản thân vẫn đang sống. Cậu biết không? Khi người ta mơ sẽ không bao giờ cảm thấy đó là giả, nếu vốn dĩ đã ở trong mơ, vậy thì cái gì là thật, cái gì là giả?”

Thư Thủy Thủy thu tay lại, cậu đã hỏi xong rồi những vấn đề muốn hỏi rồi, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc cậu xoay người, Mang Nha ở phía sau nhẹ nhàng nói: “Chúng ta làm một giao dịch đi.”

Thư Thủy Thủy không quay người lại, tiếp tục bước đi.

Giọng của Mang Nha không nhanh không chậm: “Cậu muốn nhìn thấy sự thật không?”

Bước chân của Thư Thủy Thủy chậm lại một chút.

Mang Nha cười híp mắt nói: “Sự thật về cậu, sự thật về Cốt Cốt của cậu.”

Bước chân của Thư Thủy Thủy cuối cùng cũng dừng lại, Mang Nha lộ ra nụ cười vui vẻ đầy gian tà, hắn biết mình đã thành công.

Tiếp theo, hai người tiến hành cuộc nói chuyện kéo dài mười lăm phút, hai bên đạt được một số thỏa thuận.

Không lâu sau khi Thư Thủy Thủy rời đi, Nam Ca cũng đến, không ai biết họ đã nói chuyện gì. Chỉ là ngày hôm sau, thi thể của Mang Nha đã được cho vào quan tài, chuẩn bị vận chuyển ra ngoài giao cho khu A và khu S.

Hôm đó Trình Khuyết vẫn chìm đắm trong thí nghiệm, không kịp chứng kiến trận chiến hôm qua, nhưng sau đó đã được nghe kể lại. Cậu khá kinh ngạc vì lâu như vậy mà mìnhkhông phát hiện ra sơ hở của Mang Nha, không khỏi hồi tưởng lại những ngày Mang Nha đến xem mình làm thí nghiệm.

Thậm chí Mang Nha còn nói, trước khi đến tinh cầu Thương Chiến, bọn họ đã từng gặp mặt một lần. Trình Khuyết đã nghĩ rất lâu vẫn không thể nhớ ra, nhưng sáng sớm hôm đó, khi nghe tin Mang Nha chết, trong đầu đột nhiên lóe lên một hình ảnh cực ngắn.

Trình Khuyết nhanh chóng lao ra khỏi phòng thí nghiệm để xác nhận lại ký ức của mình, khi nhìn thấy thi thể Mang Nha, cuối cùng Trình Khuyết cũng nhớ ra lần gặp mặt ngắn ngủi mà Mang Nha đã nói.

Những người khác ngạc nhiên nhìn biểu cảm của Trình Khuyết, Tạ Phong hỏi: “Ông làm sao vậy? Đây không phải là Khanh Mộng Tinh, là giả.” Rõ ràng mọi người đều cho rằng phản ứng của Trình Khuyết là vì khoảng thời gian ở chung đã khiến cậu nảy sinh tình cảm với Mang Nha.

Trình Khuyết im lặng rất lâu, lâu đến mức mọi người đều cho rằng cậu sẽ không nói gì, lúc này cậu lại lên tiếng: “Trước kế hoạch cải tạo Cổ Lan Cốt, liên minh thiên hà từng có một hạng mục thí nghiệm rất lớn, tên của thí nghiệm đó là Mầm.”

Mọi người đồng loạt dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn Trình Khuyết. Mầm? Chữ này tách ra chẳng phải là Mang Nha à?

Trình Khuyết sắp xếp lại suy nghĩ, lúc này mới bắt đầu hồi tưởng.

Đó là chuyện trước khi cậu tiếp nhận kế hoạch cải tạo Cổ Lan Cốt, một người phụ trách dự án thí nghiệm của liên minh thiên hà thần thần bí bí tới tìm cậu, dẫn cậu đi tham gia một hội thảo. Hội thảo được tổ chức tại một căn cứ bí mật dưới lòng đất, chủ đề của hội thảo là trường sinh bất tử.

Đương nhiên, đây chỉ là cách nói hoa mỹ, sau khi hiểu rõ thì Trình Khuyết phát hiện, dự án này đang tiến hành các hoạt động liên quan đến gen và nhân bản bị liên minh thiên hà nghiêm cấm. Cái gọi là trường sinh bất tử chính là nhân bản vô hạn, chỉ cần việc nhân bản không dừng lại thì tự nhiên sẽ sống mãi.

Hơn nữa thí nghiệm này tập trung vào việc chia sẻ tư duy của người nhân bản, tất cả người nhân bản đều có thể sở hữu ký ức và ý thức của đối phương. Từng người nhân bản giống như những mầm non đang phân hóa và sinh trưởng, vì vậy dự án thí nghiệm được đặt một cái tên tràn đầy hy vọng của sự tái sinh: Mầm.

Còn đối tượng thí nghiệm là một người bẩm sinh có đôi mắt biến dị, cụ thể là biến dị gì thì người phụ trách thí nghiệm không tiết lộ.

Trên bàn phẫu thuật, người sắp bị phẫu thuật vẫn còn thoi thóp, đó là một thân xác da bọc xương, gầy đến mức không thể nhận ra dáng vẻ ban đầu. Trông có vẻ mong manh như thể chỉ cần chạm vào là vỡ nát.

Người thanh niên đó gầy đến đáng sợ, làm nổi bật đôi mắt to khác thường, đặc biệt sáng ngời, trong mắt người này vẫn còn chút ánh sáng yếu ớt, người này vẫn còn sống.

Trình Khuyết tự cảm thấy bản thân mình không phải người tốt, nhưng cũng không làm được loại thí nghiệm này, hơn nữa cậu không có hứng thú với hướng nghiên cứu của thí nghiệm này. Trong khi những người khác rất nhiệt tình, hào hứng giải thích về trường sinh bất tử, Trình Khuyết khinh thường, thẳng thắn vạch trần đám người đang mơ mộng hão huyền này rồi đứng dậy bỏ đi.

Đúng vậy, cậu không cứu người trên bàn phẫu thuật, am hiểu tâm lý học, cậu có thể dễ dàng phán đoán, thông qua các thiết bị kết nối, người thanh niên trên bàn phẫu thuật chẳng qua là một người sắp chết, cho dù không có thí nghiệm này, e rằng người này cũng không sống được đến ngày mai.

Nhưng trước khi rời đi, người thanh niên gầy đến biến dạng kia đã dùng đôi mắt mang theo ánh sáng yếu ớt đó nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh, không sống không chết, thờ ơ, lại như chứa đầy ánh sáng khác biệt, nhưng nhìn kỹ thì vẫn không có gì.

Trình Khuyết không biết người kia đang nghĩ gì, cũng lười nghĩ, do dự một chút rồi quay người rời đi. Phía sau là tiếng kêu chói tai của máy móc, kèm theo cái chết của người thanh niên, đám nhân viên nghiên cứu khoa học luống cuống tay chân chuẩn bị thí nghiệm.

“Sau này nghe nói thí nghiệm đã thất bại, là do khuyết tật của các sản phẩm thí nghiệm được nhân bản vô hạn ngày càng rõ rệt, các sản phẩm thí nghiệm cũng bị xử lý. Bây giờ xem ra, sản phẩm thí nghiệm không bị xử lý, đã bị người có ý đồ lợi dụng huấn luyện thành sát thủ. Chẳng trách tỷ lệ thành công là một trăm phần trăm, bởi vì Mầm sẽ lấy mãi không hết dùng mãi không cạn.” Trình Khuyết thú nhận sự thờ ơ của mình năm xưa, sau khi không thấy ánh mắt bài xích của mọi người cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thân phận của Mang Nha cuối cùng cũng có chút manh mối, nhưng cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, bọn họ không biết năm đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Ngay cả nhân tài như Trình Khuyết cũng chỉ nghe thấy phong phanh.

Tại sao liên minh thiên hà tại sao lại chọn Mang Nha làm đối tượng thí nghiệm, tại sao Mang Nha lại trở thành đối tượng thí nghiệm? Thông qua nhân bản và chia sẻ tư duy có thực sự kéo dài được ý thức, tư duy và sinh mệnh của Mang Nha đã chết? Đây có phải là một hình thức sống mãi hay không?

Chúng ta là cùng một loại người, đều sống trong giấc mơ do chính mình dệt ra, tưởng rằng mình vẫn còn sống.

Mọi người không khỏi nhớ lại lời Mang Nha đã nói, trong lòng nhất thời cảm thấy thực phức tạp.

[hết 155]

Bình Luận (0)
Comment