Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 156

Chương 156: Danh sách tiêu dùng

Tính cách của Mang Nha vừa có sự điên cuồng đáng sợ lại vừa có sự thờ ơ, chẳng ai biết trước khi thí nghiệm, Mang Nha là người như thế nào. Hắn tên gì, tính cách ra sao? Những gì người ta nhìn thấy, ghi nhớ, chỉ là sự điên cuồng, thậm chí là b*nh h**n của hắn. Ai biết được, Mang Nha chết trên bàn mổ có thực sự chết hay không, người đang sống hiện giờ có phải là linh hồn không thể yên nghỉ của hắn hay không?

Thư Thủy Thủy nhìn thi thể Mang Nha không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

Trình Khuyết thở dài: “Thí nghiệm Mầm thất bại không lâu thì kế hoạch cải tạo Cổ Lan Cốt được khởi động. Trước đó, phòng thí nghiệm đã bị phong tỏa một thời gian, nói là rò rỉ chất nguy hiểm. Trong thời gian đó, tôi đang chuẩn bị cho việc cải tạo thần kinh, cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại thì lúc xử lý bản sao của Mang Nha đã xảy ra vấn đề, liên minh bận rộn truy bắt những bản sao nhân bản này.”

“Việc tất cả bản sao có bị bắt lại hay không chỉ có người tham gia thí nghiệm mới biết, nếu có bản sao trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm thì chỉ có thể lưu lạc trong không gian, hoặc trà trộn vào các hành tinh bỏ hoang.” Nam Ca bình tĩnh phân tích: “Khanh Mộng Tinh của Thanh Mộng Tinh Hà có lẽ là một trong những bản sao của Mang Nha, nhưng xem ra hắn khác với những bản sao khác, có thể tạo ra một căn cứ lớn như Thanh Mộng Tinh Hà, tính cách hẳn không có khuyết điểm, ít nhất sẽ không điên cuồng như Mang Nha.”

Lưu Pha gật đầu đồng ý: “Như vậy, việc Thanh Mộng Tinh Hà bị tiêu diệt toàn bộ cũng có lời giải thích, nếu giữa các bản sao có sự chia sẻ tư duy hoặc một loại cảm ứng nào đó, Mang Nha có thể dễ dàng phát hiện ra dấu vết của Thanh Mộng Tinh Hà, chuẩn bị mai phục từ trước.”

“Chắc hẳn không chỉ có vậy, có lẽ một số bản sao không phải bẩm sinh đã có khả năng chia sẻ tư duy, mà cần phải đạt được một điều kiện nào đó. Ví dụ như cần thời gian, hoặc gặp gỡ tiếp xúc với các bản sao khác. Vì vậy, lúc ban đầu Mang Nha được chúng ta nhặt về thực sự nghĩ mình là Khanh Mộng Tinh, hắn được truyền tải và chia sẻ ký ức của Khanh Mộng Tinh nên mới thông qua được máy phát hiện nói dối. Trong khoảng thời gian ở căn cứ, một số ký ức của hắn dần thức tỉnh nên mới chạy đến phòng thí nghiệm của tôi, dò hỏi về chuyện từng gặp mặt, cho đến ngày hôm qua gặp một bản sao Mang Nha khác, tư duy hoàn toàn chia sẻ mới có thể phối hợp chặt chẽ, muốn khống chế Thủy Thủy…” Trình Khuyết với tư cách là nhà khoa học, suy xét vấn đề rất toàn diện, nhanh chóng suy đoán ra một số hạn chế của người nhân bản.

Dư Tẫn nghe mà đau đầu: “Nếu người nhân bản này có nhiều hạn chế như vậy, sao còn phải đầu tư nhiều tài nguyên để phát triển? Tuy ngoài mặt thí nghiệm đã dừng lại, nhưng theo tình hình hiện tại thì chắc chắn thí nghiệm vẫn đang tiếp tục.”

“Đôi khi, những hạn chế này cũng là ưu điểm, ví dụ như trốn tránh máy phát hiện nói dối, hoặc lẻn vào mai phục xung quanh đối tượng ám sát, dù sao thì mánh khóe lừa gạt cao minh nhất là tự mình tin là thật.” Tạ Phong lắc đầu: “Khó trách Mang Nha lại điên cuồng như vậy, tư duy luôn chia sẻ, có nghĩa là tư duy được tích lũy, đổi lại là người khác, e rằng cũng không thể nào bình thường nổi.”

“Không chỉ vậy, Mang Nha được chọn làm đối tượng thí nghiệm, còn không tiếc chi ra một lượng lớn tài nguyên để nhân bản, chứng tỏ bản thân Mang Nha phải có năng lực đặc biệt, và năng lực này vẫn chưa tìm ra vật thay thế, có lẽ toàn bộ thiên hà Thương Hải chỉ có một người này, rốt cuộc đôi mắt của Mang Nha có gì đặc biệt?”

Mọi người không ngừng thảo luận và suy đoán, thân phận của người nhân bản trong liên minh thiên hà vẫn luôn là một sự tồn tại khó xử, nếu Mang Nha muốn sống sót trong liên minh thiên hà thì phải chịu sự kiểm soát của liên minh, nếu không chỉ có thể trốn đến tinh cầu bỏ hoang, cầu sinh trong môi trường khắc nghiệt giống như Khanh Mộng Tinh.

Đừng nói là đối tượng thí nghiệm Mầm, ngay cả bọn họ hiện giờ, khi biết thân phận người nhân bản của Mang Nha cũng theo bản năng cảm thấy người nhân bản khác với con người, đây chính là nỗi buồn của người nhân bản, cũng là bi ai của Mang Nha.

Bởi vì không biết liên minh thiên hà rốt cuộc đã đưa bao nhiêu Mang Nha tới đây, cũng không biết nếu nhiệm vụ thất bại, sau này có tiếp tục đưa Mang Nha khác tới hay không. Hơn nữa, Mang Nha thực sự quá đặc biệt và nguy hiểm, mọi người trong Thủy Tinh Cung phải đặc biệt chú ý.

Mang Nha đã chết, cuộc tấn công của khu A và khu S cũng không có hiệu quả, lệnh chặn giết ầm ĩ cuối cùng phải kết thúc trong vô vọng. Thi thể Mang Nha do Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt vận chuyển, đưa quan tài đến khu đóng quân của khu A và khu S.

Rõ ràng đã rời khỏi phạm vi bảo vệ của đại trận bảo vệ nhưng tiểu đội Thủy Tinh Cung không hề sợ hãi hay lùi bước. Ngược lại, khu A và khu S có hỏa lực mạnh mẽ lại nhịn không được muốn lùi về sau.

“Ai là người phụ trách? Thi thể Mang Nha đã được mang tới, xin hãy kiểm tra.” Đội viên tiểu đội Thủy Tinh Cung hỏi.

Khu A và khu S: “…” Dáng vẻ như chuyển phát nhanh này là sao vậy?

Người phụ trách khu A Lộ Châu Chi và người tạm thời quản lý khu S nghe tin vội vàng chạy đến, nhìn hai chiếc quan tài được bày chỉnh tề mà trợn tròn mắt, qua thật lâu vẫn không nói gì.

Mang Nha thế mà lại chết rồi! Mang Nha trong truyền thuyết chưa từng ám sát thất bại thế mà lại chết rồi!

Trong lòng hai người dâng lên một trận bão táp, trăm ngàn suy nghĩ lóe lên, cuối cùng cũng phản ứng lại, điều nên làm nhất lúc này chính là không nên đối đầu trực diện với dãy núi Thương Vực.

Mang Nha thất bại, đồng nghĩa với việc bọn họ không có cách nào phá vỡ lớp vỏ rùa bên ngoài dãy núi Thương Vực này. Muốn dùng cách vây khốn để bọn họ chết dần chết mòn là không thực tế, dãy núi Thương Vực có nguồn tài nguyên rất phong phú. Kéo càng lâu thì bọn họ mới là bên yếu thế hơn.

Sau khi suy xét rõ tình hình, Lộ Châu Chi bước lên phía trước: “Tôi là Lộ Châu Chi, người phụ trách khu A, hai vị đưa đến là?”

Thấy Lộ Châu Chi muốn phủi sạch quan hệ, mọi người trong tiểu đội Thủy Tinh Cung đều tỏ vẻ khinh thường, pháo lượng tử cũng bày ở phía sau rồi, giả vờ bịt tai trộm chuông như vậy chi bằng thẳng thắn thừa nhận, rồi bày tỏ lập trường. Nếu Thủy Tinh Cung muốn đánh thì đã đánh từ lâu rồi, cũng sẽ không dùng đại trận bảo vệ để phòng ngự.

Cổ Lan Cốt không muốn lảm nhảm nhiều, lôi ra một tờ giấy đưa qua, trên đó chính là danh sách những khoản chi tiêu của Mang Nha trước khi chết. Thậm chí Cổ Lan Cốt còn cúi đầu giải thích với Thư Thủy Thủy ở bên cạnh: “Đây là chuột xám nhờ anh mang đến, không phải của anh.”

Lộ Châu Chi và lãnh đạo tạm thời của khu S xem nội dung trên tờ giấy xong, biểu cảm quả thực cực kỳ phong phú đa dạng. Rõ ràng không ngờ Thủy Tinh Cung lại kiếm tiền của người chết, hơn nữa còn không hề có chút áp lực tâm lý nào.

Cổ Lan Cốt thấy sắc mặt hai người thay đổi khó lường thì lạnh nhạt bổ sung một câu: “Đừng hòng quỵt nợ, nếu không trả nổi có thể trả góp, mỗi tháng phái người đưa đến.”

Lộ Châu Chi: “…” Chỉ có mấy viên đá năng lượng và mấy củ khoai lang, trả góp cái quỷ gì chứ?

Tuy cơ mặt đã cứng ngắc nhưng Lộ Châu Chi vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Không cần trả góp, bây giờ sẽ trả hết.”

Người của khu S gật đầu phụ họa, không phản đối. Suy nghĩ của anh ta hiện giờ không nằm ở vấn đề này, Thủy Tinh Cung đã không có ý định khai chiến và truy cứu, đồng nghĩa là lệnh chặn giết này cũng kết thúc. Hơn nữa Mang Nha đã chết, hắn sẽ trở thành lãnh đạo mới của khu S. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, người cầm quyền tạm thời của khu S thật sự khó lòng bình tĩnh.

Lộ Châu Chi suy nghĩ nhiều hơn, Mang Nha đã chết rồi, phương án ám sát không thể nào tiến hành. Nhưng nếu đánh thì đến giờ ngay cả một cái cây của núi Thương Vực cũng không chạm vào được, hơn nữa sau khi mùa mưa chấm dứt, không lâu sau nhiệt độ sẽ nhanh chóng giảm xuống, tiến vào mùa đông, tác chiến bên ngoài cũng không thực tế. Cuối cùng hắn chỉ có thể nghiến răng, nuốt giận trả thù lao cho Thủy Tinh Cung rồi khiêng quan tài đi.

Tiểu đội của Thủy Tinh Cung nhận được thù lao thì nhanh chóng trở về, để lại khu A và khu S lúng túng đứng đó nhìn nhau, hai bên đều cảm thấy mặt đau rát. Lệnh chặn giết được ù ù cạc cạc ban ra, hiện giờ cũng kết thúc thực khó hiểu.

Lộ Châu Chi cảm thấy dạo này mình quá rảnh rỗi đến mức sinh nông nổi: “Không phải ông nói hắn rất mạnh à? Đây là mạnh mà ông nói đó hả? Bị người ta khiêng về rồi đây này!”

Người của khu S bị mắng một trận cũng có chút bực mình: “Làm sao tôi biết được chứ? Mang Nha chưa từng thất bại! Ai biết Cổ Lan Cốt lại lợi hại đến vậy!”

Người của hai bên nhìn nhau, cuối cùng không kìm được mà dè dặt lên tiếng: “Hai vị lão đại, không phải chuyện kỳ dị nhất chính là hai cái quan tài à?”

Khung cảnh trong nháy mắt im lặng, mặc dù trận gió cuối mùa mưa vẫn còn chút ấm áp nhưng cũng khiến mọi người nổi hết da gà.

“Đúng vậy, sao lại là hai cái quan tài, mở ra xác nhận thân phận xem.” Lộ Châu Chi cũng khôi phục lý trí, ra lệnh.

Quan tài được mở ra, nằm bên trong đúng là Mang Nha, hơn nữa còn là hai người! Chuyện này quá kinh dị rồi! Lẽ nào Mang Nha còn có thuật phân thân nữa hả? Nhưng kinh dị như vậy mà vẫn bị giết! Rốt cuộc Cổ Lan Cốt mạnh đến mức nào?

Tình huống kỳ dị khiến Lộ Châu Chi và người của khu S luống cuống, vội vàng giải tán, ai về căn cứ nấy, chuẩn bị sắp xếp chuyện rút lui.

Quay người rời đi không lâu, người phụ trách tạm thời của khu S đã không nhịn được mà nhếch mép, như thể nhìn thấy vị trí lão đại khu S đang vẫy gọi mình. Chỉ là khi anh ta mơ màng mở rèm lều vải, bước vào trong thì cả người đều ngơ ngác!

Người mà vừa nãy mình tận mắt nhìn thấy thi thể đang uống trà ở ngay trước mắt!

Tiếng hét kinh hãi ngắn ngủi vang lên làm kinh động đến người của khu A gần đó. Lộ Châu Chi cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, giận dữ vội vàng chạy đến, muốn xem người này rốt cuộc lại giở trò gì.

Vừa đến gần đã đụng phải người nọ, Lộ Châu Chi liền túm lấy đối phương hỏi: “Hoảng cái quái gì vậy! Thấy ma hả?”

Không ngờ người kia lại run lẩy bẩy gật đầu: “Đúng là thấy ma đó!”

Lộ Châu Chi: “…” Ngọn lửa giận bị đè nén chuẩn bị bùng nổ thì rèm lều bị xốc lên, một Mang Nha trông cực kỳ khỏe mạnh bước ra!

Lộ Châu Chi cũng không nhịn nổi trợn tròn mắt, không biết chuyện gì đã xảy ra: “Ông…”

Mang Nha tùy ý bước tới hai bước, cười toe toét: “Thấy tôi không vui à?”

Hai người: “…” Kinh hãi nhiều hơn thì có!

Mang Nha cũng không quá để ý đến phản ứng của bọn họ, tự mình nói: “Nhiệm vụ thất bại rồi, Cổ Lan Cốt quả thực rất khó đối phó, thực lực quá mạnh, rút lui đi, đối đầu trực diện không có lợi.” Nói xong hắn quay người rời đi trước.

Để lại Lộ Châu Chi và lãnh đạo tạm thời của khu S dọn dẹp tàn cuộc. Hai người ngơ ngác, qua thật lâu mới chấp nhận được sự thật là mình đã nhìn thấy thi thể Mang Nha, nhưng cũng tận mắt nhìn thấy Mang Nha còn sống.

Cuộc tấn công của khu A và khu S thất bại, và trong vòng ba ngày, hai căn cứ lớn đã rút lui sạch sẽ, nguy cơ của dãy núi Thương Vực được giải trừ. Nhưng ảnh hưởng do Mang Nha mang tới lại lặng lẽ kéo dài.

Nguy cơ của dãy núi Thương Vực được giải trừ, các căn cứ lập tức dồn lực vào việc xây dựng cơ sở hạ tầng, dù sao không bao lâu nữa, mùa đông của tinh cầu Thương Chiến sẽ đến, bọn họ phải tranh thủ xây dựng xong cơ sở hạ tầng của căn cứ.

[hết 156]

Bình Luận (0)
Comment