Bắc bán cầu tiến vào thời kỳ phát triển mà mọi người mong đợi đã lâu. Các đội thuyền di cư từ nam bán cầu đến cũng chính thức đặt chân tại bắc bán cầu.
Giai đoạn giao mùa giữa đông và hè luôn là thời điểm có thời tiết tốt hiếm có, cuối cùng tinh cầu Thương Chiến cũng có được vài ngày dễ chịu. Sau khi mùa khô qua đi, những trận mưa cũng bắt đầu tưới mát đất đai, làm dịu đi những vết nứt khô cằn trên mặt đất. Đặc biệt là khu vực gần dãy núi Thương Vực rất thường xuyên có mưa, nhưng phần lớn là vào ban đêm, ban ngày vẫn là nắng ấm, nhiệt độ và độ ẩm cũng ở trạng thái thoải mái.
Tinh cầu Thương Chiến tựa hồ hớp được một ngụm nước khi đang ở trong tình trạng hấp hối, khó khăn lắm mới duy trì được sự sống.
Các căn cứ ở dãy núi Thương Vực sớm đã quên đi lệnh chặn giết trước đó, dồn hết thời gian quý giá vào việc xây dựng và thu hoạch. Nhiệt độ cao của mùa hè không gây ra quá nhiều ảnh hưởng cho dãy núi Thương Vực, cây trồng trĩu quả khiến tâm trạng người ta vui vẻ.
Về việc trồng cây phủ xanh, mỗi căn cứ mỗi ngày sẽ cử một đội nhỏ từ ba đến mười người đến Thủy Tinh Cung nhận vật phẩm, tiếp tục nhiệm vụ phủ xanh.
Mặc dù số lượng người không nhiều nhưng việc phủ xanh vẫn luôn tiến hành. Không cần Thủy Tinh Cung phải vận động, họ tự nhận thức được tầm quan trọng của việc phủ xanh, đặc biệt là những loại cây được trồng đều không phải loại bình thường, có lẽ chúng chính là nền tảng để họ đặt chân sau này. Hơn nữa, trồng cây sẽ nhận được điểm trồng trọt, cớ sao lại không làm.
Phạm vi đại trận bảo vệ hiện giờ đã đủ để các căn cứ sinh tồn, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Thư Thủy Thủy từng có ước mơ biến toàn bộ tinh cầu Thương Chiến thành đại trận bảo vệ, và cậu vẫn luôn nỗ lực hành động vì điều này.
Việc trồng cây xanh phủ xanh ở dãy núi Thương Vực đang mở rộng chậm rãi và liên tục, mỗi ngày đều có thể thấy các tiểu đội phấn chấn, tích cực trồng cây và chăm sóc cây non.
Chỉ cần diện tích phủ xanh mới đạt đến một tiêu chuẩn nhất định, Thủy Tinh Cung sẽ cử người đến, chôn thứ gọi là linh thạch, sau đó mở rộng biên giới của đại trận bảo vệ. Mọi người ở các căn cứ đều cảm thấy rất tự hào và an toàn, đại trận bảo vệ có thể mở rộng, có nghĩa là, một ngày nào đó nó có thể bao trùm toàn bộ dãy núi Thương Vực.
Thế nhưng nhóm người tràn đầy tự tin này không biết, mục tiêu của Thư Thủy Thủy không chỉ giới hạn ở dãy núi Thương Vực. Nhưng mục tiêu này quá lớn, bây giờ nói ra e rằng không có ai tin, chi bằng cứ bắt tay vào làm thì hơn.
Ngày thứ mười sau khi mùa khô kết thúc, có thể cảm nhận rõ nhiệt độ bắt đầu giảm xuống. Gió cũng mạnh hơn, ban đêm ở dãy núi Thương Vực xuất hiện nhiều đống lửa trại hơn.
Thư Thủy Thủy ngồi bên đống lửa, dùng một cành cây lật những củ khoai lang nướng đặt gần đó, Cổ Lan Cốt ở bên cạnh xiên châu chấu, định lát nữa sẽ nướng giòn: “Cốt Cốt, có muốn rắc chút muối không?”
Cổ Lan Cốt gật đầu: “Muốn, còn muốn thêm chút tiêu nữa.”
Thư Thủy Thủy lấy gia vị từ linh phủ ra, đặt vào tay Cổ Lan Cốt: “Rắc đều một chút, nướng châu chấu không khó đâu, Cốt Cốt đừng căng thẳng.”
Cổ Lan Cốt lần đầu tiên tự mình nướng châu chấu: “Anh không căng thẳng.”
Thúy Thúy ở bên cạnh kêu chíp chíp hai tiếng, vỗ vỗ cánh, ngậm một con châu chấu đưa tới cho Thư Thủy Thủy xem, con châu chấu đó rõ ràng đã bị mất một chân.
Cổ Lan Cốt bình tĩnh giải thích: “Nó tự giãy rớt ra đấy, tưởng rằng tàn tật thì sẽ không bị ăn, ngu ngốc!”
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Cốt Cốt nói đúng, chúng ta không thể kỳ thị thức ăn, thiếu chân cũng có tư cách được rắc muối.”
Châu chấu: “…”
Thúy Thúy tức giận ném con châu chấu đi, đúng lúc này một con thiêu thân men theo ánh lửa bay tới. Thúy Thúy lao tới bắt được con thiêu thân, sau đó vui vẻ bay đến bên cạnh Thư Thủy Thủy, đặt con thiêu thân xuống trước mặt Thư Thủy Thủy, ra hiệu cho Thư Thủy Thủy ăn nó.
Thư Thủy Thủy nhìn con thiêu thân đang giãy giụa lăn lộn, đập cánh dưới đất: “Xấu quá đi.”
Thúy Thúy: “…” Vừa nãy mới nói là không thể kỳ thị thức ăn cơ mà? Làm chuột không thể tiêu chuẩn kép như vậy.
Bướm đêm vỗ cánh, rõ ràng đã không bay được nữa nhưng vẫn cố chấp với ánh lửa, cuối cùng tự mình lao vào đống lửa rồi hóa thành tro bụi.
Thúy Thúy nghiêng đầu, cảm thấy con thiêu thân này không được thông minh cho lắm. Tự nướng mình cháy khét, không biết kiểm soát độ lửa gì cả.
Cổ Lan Cốt xiên châu chấu xong thì cầm lọ gia vị lên, trịnh trọng giơ lên, sau đó dùng sức lực chuẩn xác như điều khiển pháo lượng tử rung một cái, rắc ra một nhúm muối. Tiếp đó tiến hành rắc gia vị lên châu chấu với tần suất không sai lệch một giây nào.
Ngay cả cái chân châu chấu bị rớt ra cũng được Cổ Lan Cốt chăm sóc rắc gia vị cẩn thận.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Cổ Lan Cốt chăm chú đưa xiên châu chấu đã xiên lên lửa nướng, trong lòng bắt đầu đếm ngược.
Ngồi xung quanh đống lửa, Nam Phương và những người khác lặng lẽ quan sát, sau đó bí mật trao đổi, trước kia lên chiến trường cũng chưa từng thấy Cổ Lan Cốt căng thẳng như vậy, chỉ là nướng một con châu chấu thôi mà?
Dư Tẫn ý tứ sâu xa nói: “Đây không phải là châu chấu bình thường, con châu chấu này đắt đến xót cả ruột.” Rõ ràng cậu ta vẫn nhớ chuyện Thư Thủy Thủy dùng máy mô phỏng đổi hai con châu chấu.
Nam Ca và Lưu Pha cũng thích thú quan sát, không thể không nói, sự thay đổi của Cổ Lan Cốt rất rõ ràng, mặc dù phần lớn thay đổi chỉ xuất hiện khi đối diện với Thư Thủy Thủy, nhưng đối với những người khác, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Đợi đến khi châu chấu của Cổ Lan Cốt nướng xong, một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra.
Sau khi Thư Thủy Thủy ăn một con châu chấu, chân thành giơ ngón tay cái lên nói với Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt thật lợi hại! Châu chấu nướng ngon tuyệt vời, là món châu chấu nướng ngon nhất mà Thủy Thủy từng ăn.”
Cổ Lan Cốt lộ ra kiêu hãnh, tay không ngừng nghỉ, tiếp tục xử lý xiên tiếp theo.
Cuộc sống ở Thủy Tinh Cung đi vào quỹ đạo, Trình Khuyết và Tạ Phong cuối cùng cũng nghiên cứu ra kế hoạch sơ bộ về việc sản xuất hàng loạt thiết bị khế ước vào ngày thứ mười ba sau khi mùa khô kết thúc, dự kiến trước khi bước vào quý đóng băng sẽ bắt đầu thực hiện, hơn nữa còn tiến hành nâng cấp thiết bị khế ước.
Hệ thống do Tạ Phong nghiên cứu cũng cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người, mặc dù chỉ là mười phút ngắn ngủi, hơn nữa còn là hình tượng một con ếch xanh nhỏ nhắn, nhưng dù sao cũng đã có thể giao tiếp với mọi người.
Mọi người đoán không sai, hệ thống là sản phẩm của một nền văn minh cấp cao, nhưng hệ thống không thể tiết lộ thêm thông tin về nền văn minh đó, đây là điều kiện hạn chế cơ bản nhất. Hệ thống cho biết, mặc dù hình tượng ếch xanh mô phỏng này có thể giúp nó tạm thời có được trạng thái kết hợp, nhưng không thể giải quyết vấn đề một cách căn bản, nó vẫn cần khế ước tư duy với một sinh mệnh trí tuệ cao, như vậy mới đảm bảo trạng thái ổn định của mình.
Nhưng rất tiếc, ánh mắt của hệ thống quá kén chọn, khó khăn lắm mới chọn được vài người nhưng không ai chịu khế ước với nó. Ngay cả khi biết tương lai của thiên hà Thương Hải không mấy lạc quan, có thể dùng hệ thống để trốn khỏi nơi này nhưng cuối cùng vẫn không muốn. Hành tinh cằn cỗi này đã vô tình trở thành nơi thân thương của họ.
Mặc dù hệ thống không thể giao tiếp với mọi người trong thời gian dài, nhưng lại trao cho vài người quyền xem và sử dụng cửa hàng mua sắm của mình. Những người này đều là ứng cử viên khế ước do hệ thống chỉ định, cũng coi như là một sự cám dỗ nhất định.
Những người này đều thuộc tầng lớp lãnh đạo của Thủy Tinh Cung, Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy đương nhiên có mặt, những người còn lại là Nam Ca, Lưu Pha, Dư Tẫn, Tạ Phong, Trình Khuyết. Về phần Nam Phương và Lưu Độ, có lẽ hai người chưa đủ trưởng thành nên không nằm trong danh sách.
Mặc dù nói là có quyền sử dụng cửa hàng mua sắm của hệ thống, nhưng để mua được hàng hóa thì cần có điểm tích lũy, mà muốn có điểm thì phải làm nhiệm vụ. Nếu hệ thống không phát nhiệm vụ thì họ cũng không mua được gì cả.
Có cửa hàng mua sắm của hệ thống dụ dỗ, Tạ Phong bắt đầu nỗ lực tìm kiếm một người khế ước đáng tin cậy cho hệ thống, nhưng dạo hết căn cứ cũng không có ai lọt vào mắt xanh của hệ thống. Tạ Phong đột nhiên có ảo giác như người cha già đang dẫn con mình đi xem mắt, thật sự lo lắng muốn rụng rời tim gan.
Trạng thái tự do của hệ thống rất không ổn định, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể duy trì hình tượng ếch xanh nửa tiếng. Thư Thủy Thủy nảy sinh hứng thú với hình tượng ếch xanh của hệ thống, thậm chí còn tặng một chiếc nón lá sen tự làm, nói là trang bị tiêu chuẩn của ếch xanh.
Ếch xanh nhỏ rất thích chiếc nón này, chỉ cần xuất hiện nhất định sẽ đội hoặc đeo sau lưng.
Một chuột một ếch dần dần quen thuộc với nhau, thường xuyên có thể thấy hai con ngồi cạnh nhau trò chuyện về nhân sinh và lý tưởng. Sau này, chỉ cần ếch xanh nhỏ xuất hiện nhất định sẽ đi tìm Thư Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy cũng vui vẻ ở cùng ếch xanh nhỏ, hơn nữa khi có con ếch nhỏ ở đó, nó còn có thể giúp đỡ săn bắt châu chấu mà không thu phí, ếch tốt biết bao, ếch vui vẻ biết bao!
Những ngày bình yên luôn quý giá và ngắn ngủi, mùa khô kết thúc chưa tới hai mươi ngày thì nhiệt độ đột ngột giảm xuống dưới không độ, trận tuyết đầu tiên của mùa đông không hề báo trước mà lả tả rơi xuống. Mặc dù chỉ rơi một ngày nhưng cũng khiến toàn bộ tinh cầu Thương Chiến khoác lên mình bộ áo mùa đông. Mọi người rõ ràng ý thức được, mùa đông đã đến!
Điều đáng chú ý là năm nay liên minh thiên hà thực sự không còn gửi máy mô phỏng tới nữa, máy mô phỏng của năm ngoái thực sự là lô cuối cùng. Điều này cũng có nghĩa, máy mô phỏng là một vật tiêu hao ngày càng quý giá.
Trước khi vào đông, có lẽ liên minh thiên hà sẽ tiến hành một lần thu hồi vật phẩm, đó là nguồn cung cấp lương thực chính cho các căn cứ không trữ lương thực để vượt qua mùa đông, mặc dù giá thu mua cực thấp, một viên đá năng lượng thượng hạng nhất chỉ đổi được mười ổ bánh mì nhưng vẫn có rất nhiều người đang chờ đợi thiết bị thu hồi vật phẩm.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là, ngày thứ ba sau khi có tuyết rơi, Thủy Tinh Cung ở dãy núi Thương Vực đã phát ra một thông báo chấn động tinh cầu Thương Chiến. Bọn họ sẽ cung cấp dịch vụ gia hạn thời gian sử dụng máy mô phỏng trước khi quý đóng băng tới, một viên đá năng lượng thượng hạng cộng thêm mười điểm trồng trọt có thể kéo dài tuổi thọ của máy mô phỏng thêm một năm!
Tin tức này vừa công bố đã nháy mắt bùng nổ, thấy thế nào cũng giống như lừa đảo, nhưng căn cứ phát tin lại là Thủy Tinh Cung, đây là căn cứ không ngừng tạo ra kỳ tích kể từ khi xuất hiện ở bắc bán cầu.
“Chuyện này căn bản không có khả năng, liên minh thiên hà kiểm soát máy mô phỏng cực kỳ nghiêm ngặt, đội ngũ nghiên cứu máy mô phỏng đều là nhân tài hàng đầu liên minh, ở hành tinh bỏ hoang này làm sao được nhân tài như vậy!”
“Nhưng đó là Thủy Tinh Cung đó! Là căn cứ có thể làm mưa vào mùa khô, đẩy lùi khu A và khu S, thu nhận toàn bộ đội tàu di cư…”
“Thì sao chứ? Máy mô phỏng quý như vậy, nói không chừng Thủy Tinh Cung muốn lừa những người có máy mô phỏng đến rồi thừa cơ cướp máy mô phỏng thôi!”
“Tôi muốn đi thử xem.”
“Ông điên rồi à? Nhỡ có nguy hiểm thì sao?”
“Máy mô phỏng của tôi chỉ còn lại ba tháng thôi, không có máy mô phỏng, e là tôi cũng không sống qua mùa đông này.”
Mọi người suy đoán đủ ý tưởng về tính chân thực của tin tức mà Thủy Tinh Cung công bố, rất nhiều người có máy mô phỏng sắp hết hạn định đi thử vận may, cũng có những căn cứ có thực lực, có kế hoạch cử người mang theo máy mô phỏng sắp hết hạn đi thử nghiệm.
Thế giới bên ngoài nổi lên sóng gió, bên trong dãy núi Thương Vực vẫn là cảnh tượng nhộn nhịp như cũ, đặc biệt là sau khi có tuyết rơi, các căn cứ lại càng bận rộn hơn, ít nhất cũng phải xây dựng đủ nhà gỗ để ở vào mùa đông, đảm bảo mọi người không bị chết cóng.
Ở căn cứ Thủy Tinh Cung, dạo gần đây Tạ Phong và Trình Khuyết hầu như luôn ở cạnh nhau. Lúc này hai người đang nghiên cứu một chiếc máy mô phỏng, nó là phần thưởng mà Thư Thủy Thủy nhận được khi tham gia phó bản trước đây, một chiếc máy mô phỏng sử dụng vô thời hạn.
“Xong rồi.” Tạ Phong ngồi thẳng lưng, dè dặt nói.
Trình Khuyết ngả người ra sau, tránh xa máy tính: “Một viên đá năng lượng thượng hạng nhất hiện nay có thể kéo dài tuổi thọ của máy mô phỏng thêm một năm rưỡi, là hiệu quả lớn nhất mà công nghệ hiện tại có thể đạt được.”
“Có cần công bố lại thời hạn sử dụng không?” Tạ Phong hỏi.
“Không cần đâu, người tin tự nhiên sẽ đến, người không tin, cho dù chúng ta sửa thành mười năm vẫn sẽ không đến.”
Trình Khuyết và Tạ Phong rất bình tĩnh, cứ như sự đột phá này không hề liên quan gì đến mình.
[hết 157]