Thừa dịp quý đóng băng vẫn chưa đến, sau khi nhận được thông báo của Thủy Tinh Cung, người có ý định bắt đầu thu dọn hành lý lên đường. Năm nay liên minh thiên hà không phát máy mô phỏng, điều này có nghĩa gì thì không cần nói nhiều, những người bị lưu đày đến đây dễ dàng hiểu được, trong mắt liên minh thiên hà, tinh cầu Thương Chiến đã mất đi giá trị đầu tư, bọn họ muốn để tinh Thương Chiến tự sinh tự diệt.
Nghe có vẻ tàn khốc, nhưng cũng rất thực tế, đám người sớm đã bị phán quyết không có kỳ hạn như bọn họ, cái chết dường như cũng là điều hiển nhiên, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên liên minh thiên hà làm như vậy.
Có lẽ cũng có hoảng sợ đấy, nhưng ở tinh cầu Thương Chiến này, cảm xúc hoảng sợ này không thể tồn tại quá lâu, bởi vì người hoảng sợ sẽ không sống lâu. Họ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mặc dù sinh mệnh hèn mọn nhưng vẫn phải nghĩ mọi cách để sống sót.
Rất nhanh đã có người hành động rồi. Phần lớn nhóm người hành động sớm nhất là những người có thời hạn sử dụng máy mô phỏng sắp hết, họ ôm tâm lý thử một lần, định tranh thủ giải quyết việc này trước khi quý đóng băng ập tới.
Ngày thứ ba sau khi thông báo được phát ra, đã có người ở gần đó đến bên ngoài dãy núi Thương Vực. Lúc này thời gian còn sớm, dãy núi Thương Vực lúc sáng sớm có vẻ hơi yên ắng nhưng lại tràn đầy sức sống.
Người đầu tiên nhìn thấy dãy núi Thương Vực đều vô thức ngây người, cảm thấy có gì đó không đúng. Rất nhanh, họ kịp phản ứng lại, trên dãy núi Thương Vực này có một khu vực không có tuyết đọng! Nó vẫn là một màu xanh biếc đầy sức sống, hơn nữa nhìn thoáng qua tán cây thì có cả chồi non mới nhú, sắc xanh non nớt đặc biệt bắt mắt.
Sau trận tuyết đầu tiên, nhiệt độ của tinh cầu Thương Chiến đang giảm xuống nhanh chóng, lúc này đã sớm xuống dưới không độ, cho nên khu vực không có tuyết đọng này trông đặc biệt kỳ dị.
Sau một thoáng nghi hoặc, cuối cùng bọn họ cũng nhớ ra mục đích chuyến đi này, tiếp tục đi về phía dãy núi Thương Vực, chỉ là cắm đầu đi một hồi lâu, khi ngẩng đầu lên lại kinh ngạc phát hiện hình như mình đang giậm chân tại chỗ, không tiến lên được bao nhiêu. Lúc này bọn họ bắt đầu hoảng hốt, dãy núi Thương Vực này thoạt nhìn đã không bình thường, bây giờ lại còn không đi vào trong được, vậy có nên tiếp tục hay không?
Lúc đang do dự thì trước mặt đột nhiên có một vệt xám nhanh chóng lao vụt đến trước mặt rồi dừng lại.
Người nọ sợ đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, chủ yếu là tốc độ của thứ màu xám này quá nhanh. Tập trung nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là một con chuột biến dị, nó đang ngẩng đầu, dùng đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn mình, sau đó lắc lắc cái cờ nhỏ trong tay, nhìn kỹ thì thấy trên đó viết ‘Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!’.
Chuột biến dị thấy người nọ xem nội dung trên lá cờ xong, nó lập tức lật cờ lại, trưng ra nội dung ở mặt sau ‘Bạn có cần chỗ ở tạm thời không? Chuột xám gia chính sẽ phục vụ bạn.’.
Người đến câm nín, đang nghi ngờ liệu có phải mình bị ảo giác hay không, nếu không sao lại có một con chuột muốn dẫn đường cho mình? Hơn nữa còn thành thạo chào mời chỗ ở! Giống như hướng dẫn viên du lịch bụng dạ độc ác muốn kiếm tiền hoa hồng vậy.
Phía trước truyền đến tiếng động, một người vội vàng từ trong dãy núi bước ra. Người đến nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng xuất hiện con người.
Người kia tiến lên vài bước, chuột xám xoay đầu lại, vui vẻ nhảy nhót lao về phía người kia.
“Cẩn thận!” Tưởng rằng chuột biến dị muốn phát động tấn công, người đến theo bản năng hô một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta phát hiện mình đã lo lắng dư thừa. Người kia dang tay ôm lấy con chuột xám xịt nặng trịch. Một người một chuột thân mật cọ cọ nhau, sau đó người kia mới đặt lực chú ý lên người anh ta.
“A Huy làm ông sợ hả? Đừng sợ, A Huy chỉ hơi tận tâm thôi, nhưng chuột xám gia chính vẫn rất đáng tin cậy, ông mới tới nên không biết, qua một thời gian ông sẽ hiểu thôi.” Thái độ của người này rất ôn hòa nhưng không quá nhiệt tình, cả người toát ra cảm giác nhẹ nhàng tĩnh lặng, không nhanh không chậm, không hề hợp với tinh cầu Thương Chiến này.
Người này là một thành viên của đội tuần tra, vì chuyện thông báo nên nhiệm vụ tuần tra mấy ngày nay trở nên thường xuyên hơn. Về phần chuột xám, nó là bạn cùng phòng của người này khi mới di cư, hai người vốn có quan hệ bạn giường trên và bạn giường dưới, sau khi thiết bị khế ước được tung ra, hai người tự nhiên kỳ khế ước với nhau.
Trong Thủy Tinh Cung có rất nhiều trường hợp như vậy, mặc dù theo nghiên cứu của Trình Khuyết, chuột xám biến dị sẽ không cuồng hóa, nhưng khế ước vẫn có thể giúp hai bên tu hành dễ dàng hơn, thực lực tăng lên nhanh chóng, cho nên nếu có điều kiện, không ai ngại kýkhế ước với ngườibạn chuột cùng phòng quen thuộc.
Dù sao thì so với sinh vật biến dị ở dãy núi Thương Vực không hề quen biết, chuột biến dị sớm đã thân quen với họ. Phần lớn thành viên Thủy Tinh Cung có chuột làm bạn cùng phòng đều chọn khế ước với chuột xám biến dị.
Người đến nhìn cảnh chuột biến dị và con người chung sống hài hòa một hồi lâu mới hồi phục tinh thần: “Tình cảm hai người tốt thật đấy!”
Đội viên tuần tra thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, đi thôi, tôi dẫn ông vào dãy núi.”
Nghe vậy, người đến nhanh chóng đi theo, biết điều không hỏi vì sao vừa nãy mình lại giậm chân tại chỗ mà chọn một chủ đề an toàn hơn: “Căn cứ bọn ông thật sự có thể kéo dài tuổi thọ sử dụng của máy mô phỏng à? Hơn nữa một viên đá năng lượng là được một năm?”
“Không, thông tin hôm trước đã thay đổi rồi, là một viên đá năng lượng loại tốt nhất kéo dài một năm rưỡi, loại tốt thì được một năm, loại tầm trung thì nửa năm, loại thấp hơn thì không tiếp nhận.” Đội viên tuần tra thả chuột xám xuống, chuột xám ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, vừa đi vừa cuộn lá cờ nhỏ của mình lại.
Đội viên tuần tra thấy vậy lại nhắc nhở: “À đúng rồi, ông có thể cân nhắc một chút về chỗ ở mà A Huy giới thiệu, chỗ ở do Thủy Tinh Cung cung cấp, chỉ cần trả một khoản phí nhất định là có thể ở lại Thủy Tinh Cung đến mùa hè năm sau, đương nhiên ông cũng có thể chọn các căn cứ khác ở dãy núi Thương Vực, nhưng tôi có thể đảm bảo, Thủy Tinh Cung chúng tôi chắc chắn là lựa chọn tốt nhất…”
Người đến có chút choáng váng, có ảo giác trở lại thời kỳ từng đi du lịch ở thành phố xa lạ. Nhất thời có chút thấp thỏm, Thủy Tinh Cung này có thật sự đáng tin cậy không vậy?
“Đá năng lượng thì tôi biết, nhưng điểm trồng trọt là gì vậy?”
“Điểm trồng trọt là điểm số nhận được khi trồng cây, tùy theo loại cây trồng khác nhau mà có tỷ lệ khác nhau, có thể dùng để đổi rất nhiều thứ, lớn thì một con châu chấu do Thư Thủy Thủy nuôi, nhỏ thì nông trường hay bãi cỏ đều có thể đổi.”
Người đến: “…” Có phải thứ tự có chút vấn đề không vậy? Tại sao một con châu chấu lại có thể xếp trước nông trường và bãi cỏ? Hơn nữa từ khi nào nông trường và bãi cỏ cũng có thể đổi được vậy? Với lại tại sao phải trồng cây? Thắc mắc trong đầu càng ngày càng nhiều, còn chưa kịp hỏi, bước chân đã tiến vào trong đại trận bảo vệ của dãy núi Thương Vực.
Khoảnh khắc đó, người đến tưởng rằng mình đã đến được thiên đường, nhiệt độ thoải mái, độ ẩm, gió nhẹ ấm áp. Trên đỉnh đầu là tán cây sinh trưởng rậm rạp, tiếng chim hót véo von. Vì là sáng sớm nên trên chiếc lá và cỏ xanh bên chân còn đọng những giọt sương long lanh, phản chiếu ánh sáng ban mai long lanh như những hạt ngọc lưu ly.
“Hoan nghênh đến dãy núi Thương Vực!” Đội viên tuần tra dừng bước, trên mặt nở nụ cười dịu dàng không hề có tính công kích.
Chuột xám cũng phối hợp lắc lắc lá cờ nhỏ mình vừa cuộn lại, đồng thời kêu chít chít hai tiếng.
“Tôi tên là Ngô Thị Phi.” Người đến cuối cùng cũng chủ động đưa tay ra, biểu cảm thả lỏng xuống. Dù thật hay giả, ít nhất đã lâu rồi anh không cảm nhận được sự ấm áp này.
Đội viên tuần tra cũng đưa tay tới: “Tôi tên là Mục Tinh Chu.”
Sau khi hai người bắt tay, chuột xám ở bên chân cũng kêu chít chít hai tiếng, sau đó đứng thẳng dậy, giơ móng vuốt trước của mình tới. Ngô Thị Phi ngây người, sau đó nhanh chóng đưa tay tới bắt tay với chuột xám: “Tôi biết, bạn tên là A Huy.”
Mục Tinh Chu tiếp tục dẫn Ngô Thị Phi đi sâu vào trong dãy núi: “Thủy Tinh Cung còn hơi xa, còn phải đi một đoạn nữa.”
Ngô Thị Phi gật đầu đi theo. Trên đường, ánh mắt của anh ta luôn đảo quanh bốn phía, anh ta đã thấy rất nhiều hình ảnh khó tin, cũng cảm nhận được sự giàu có và phồn thịnh của dãy núi Thương Vực, nơi này an nhàn không giống tinh cầu Thương Chiến chút nào.
Những người như Ngô Thị Phi còn rất nhiều, họ đến từ bốn phương tám hướng, sau đó được đội viên tuần tra dẫn vào dãy núi Thương Vực, đương nhiên cũng nhận được sự chào mời nhiệt tình của chuột xám gia chính.
Cân nhắc đến sự phụ thuộc của tinh cầu Thương Chiến đối với máy mô phỏng, lần này thu phí kéo dài tuổi thọ sử dụng rất thấp, ngoại trừ mười điểm trồng trọt, cơ bản không có thu nhập. Nhưng Thủy Tinh Cung dù sao cũng không phải làm từ thiện, cho nên chỗ ở, thức ăn, hàng hóa đều trở thành nguồn kiếm thu nhập chính.
Chuột xám gia chính vẫn luôn nhạy bén với cơ hội kinh doanh, nhanh chóng phát hiện nhóm tiêu dùng lớn đến từ bên ngoài.
Thủy Tinh Cung không định bế quan tỏa cảng, mở rộng thị trường ra bên ngoài là quy trình tất yếu, mà lần thông báo này chính là cơ hội đầu tiên.
Lúc nhóm người đầu tiên đến Thủy Tinh Cung, lập tức bị điều kiện thoải mái ở đây hấp dẫn. Nhóm dân du cơ đơn độc lập tức hỏi về việc gia nhập căn cứ, không ngoài dự đoán, yêu cầu rất cao, hạn chế rất nghiêm ngặt.
Ở tinh cầu Thương Chiến, người có thể độc lập sinh tồn, không gia nhập căn cứ chắc chắn đều là người mạnh mẽ, bọn họ không chỉ nắm giữ máy mô phỏng mà còn có năng lực sở hữu, hơn nữa còn có thực lực chinh phục phó bản mô phỏng, đây chính là nhân tài mà Thủy Tinh Cung cần.
Mùa đông đã đến, những hành động bên ngoài đại trận bảo vệ sắp kết thúc, việc xây dựng Thủy Tinh Cung đã hình thành sơ bộ. Cho nên nhiệm vụ trọng điểm tiếp theo chính là phó bản mô phỏng, cố gắng tìm kiếm tài nguyên bên ngoài để mở rộng thực lực.
Theo thời gian trôi qua, số người đến Thủy Tinh Cung càng ngày càng nhiều, trong đó có tiểu đội của các căn cứ đạt được mục đích rồi rời đi, đương nhiên trước khi đi đã hoàn thành nhiệm vụ trồng cây xanh, đạt được yêu cầu điểm trồng trọt.
Theo tin tức do nhóm người này mang về, những người vốn dĩ còn do dự đứng nhìn cũng bắt đầu hành động. Nếu còn không nhanh hành động, một khi quý đóng băng ập tới, cho dù bọn họ muốn đi cũng không đi được.
Ngoại trừ tiểu đội của các căn cứ thì còn một bộ phận người lưu lạc. Có một số người yêu thích tự do chọn rời đi, nhưng phần lớn đều chọn ở lại, đồng thời nộp đơn xin gia nhập Thủy Tinh Cung, chờ xét duyệt.
Thông báo kéo dài tuổi thọ sử dụng máy mô phỏng không những mang đến cho Thủy Tinh Cung nguồn nhân lực mới mà còn tăng thêm không ít thu nhập cho Thủy Tinh Cung. Đồng thời phạm vi cây xanh của dãy núi Thương Vực lại được mở rộng, đại trận bảo vệ cũng tiến hành giatăng diện tích hai lần.
Giống như lời giới thiệu lúc ban đầu, chuột xám gia chính nhanh chóng nổi tiếng. Từ dọn dẹp vệ sinh nhà ở, giao đồ ăn, hướng dẫn tham quan dãy núi, đưa giấy vệ sinh, chỉ cần bạn có nhu cầu sẽ có chuột xám gia chính, đảm bảo uy tín, chất lượng khỏi chê.
Đương nhiên, trong nhóm người đến sau còn lưu truyền một lời đồn, thứ đắt giá nhất của Thủy Tinh Cung là châu chấu do một người tên là Thư Thủy Thủy nuôi. Chi phí để đổi nông trường đã rất cao, nhưng châu chấu còn xếp trên nó, đủ để chứng minh sự quý giá của châu chấu. Hơn nữa nghe nói châu chấu này không phải ngày nào cũng có, chỉ khi Thư Thủy Thủy vui vẻ mới lấy ra một hai con.
Về phần tại sao châu chấu lại được yêu thích đến vậy, những người đến sau đều tỏ vẻ không hiểu.
[hết 158]