Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 160

Chương 160: Khanh mộng như tinh diệc như nha

Khanh Mộng Tinh nhận ra biểu cảm vi diệu của mọi người xung quanh, nhưng không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ cười khẽ: “Mọi người đã gặp Mang Nha rồi nhỉ?”

Mọi người không ngờ Khanh Mộng Tinh lại thẳng thắn như vậy, nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác.

Dư Tẫn trực tiếp hỏi: “Sao ông lại ở gần dãy núi Thương Vực?”

Khanh Mộng Tinh quay người thì thấy ba lô của mình ở ngay bên cạnh, tuyết đọng trên ba lô đã được phủi sạch, không có vết nước do tuyết tan, trông rất khô ráo ấm áp, không chỉ ba lô, cả người anh cũng rất ấm áp.

Nam Ca chỉ ba lô nói: “Xin lỗi, đã kiểm tra qua.” Dù sao thì việc Thủy Tinh Cung nhặt được Mang Nha cũng rất kỳ quặc, huống chi còn là hai lần liên tiếp nhặt được hàng giả.

Khanh Mộng Tinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không quản là căn cứ nào, khi tiếp nhận người lạ đều sẽ kiểm tra, Khanh Mộng Tinh chậm rãi lấy ra một chiếc máy mô phỏng từ trong ba lô: “Tôi đến để kéo dài hạn sử dụng của máy mô phỏng.”

Mọi người: “…” Cung phản xạ có phải là hơi dài không?

Nhìn ra sự nghi ngờ của mọi người, Khanh Mộng Tinh tiếp tục giải thích: “Gần dãy núi Thương Vực luôn có người giám sát, khi quý đóng băng tới, nhiệt độ bên ngoài không cho phép các hoạt động ngoài trời kéo dài thì việc giám sát mới chấm dứt.”

Việc giám sát bên ngoài dãy núi Thương Vực không chỉ có một thế lực, điểm này các căn cứ ở dãy núi Thương Vực đều biết, nếu không việc cải tạo máy mô phỏng cũng không lan truyền nhanh như vậy. Những người đó một mặt đề phòng, một mặt là kịp thời nắm bắt thông tin, không thể không nói, kỳ tích mà Thủy Tinh Cung tạo ra quá mê người.

Nhưng những giám sát này có liên quan gì đến Khanh Mộng Tinh? Chẳng lẽ Khanh Mộng Tinh đang trốn tránh gì sao?

“Nó đang tìm tôi, sau khi Thanh Mộng Tinh Hà bị tiêu diệt, hơi thở của tôi đã bị lộ.” Ánh mắt Khanh Mộng Tinh hơi rũ xuống, đó là phản xạ có điều kiện khi cảm xúc suy sụp và hoảng sợ.

“Nó là Mang Nha à?” Lưu Pha hỏi.

Khanh Mộng Tinh ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng, muốn nói lại thôi. Lưu Pha và Nam Ca nhanh chóng hiểu ra, ra hiệu cho những người khác tạm thời rời đi.

Rất nhanh, mọi người trong phòng đều rời đi, chỉ còn lại người quản lý hiện tại của căn cứ là Nam Ca và Lưu Pha. Về phần Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, bọn họ sớm đã chìm đắm trong niềm vui ngủ đông, từ khi máy mô phỏng đóng lại thì vẫn chưa được mở ra, ngày thường muốntìm người cũng phải lên máy mô phỏng tìm.

Sau khi mọi người tản đi, căn phòng trở nên rất yên tĩnh, Lưu Pha và Nam Ca tìm ghế ngồi xuống, không hề hối thúc. Không quản Khanh Mộng Tinh này là thật hay giả, cứ nghe một chút cũng không sao.

“Đúng rồi.” Nam Ca đột nhiên lên tiếng: “Trong căn cứ có một người, có lẽ anh sẽ có hứng thú đấy, hai người hẳn là có quen biết.”

Khanh Mộng Tinh mờ mịt một hồi, sau đó gật đầu không từ chối.

Nam Ca đến cửa gọi người thông báo cho Trình Khuyết, Trình Khuyết cũng nghe nói về việc lại nhặt được một Mang Nha, nhanh chóng chạy đến.

Ngay khi Trình Khuyết bước vào phòng, ánh mắt hai người liền chạm nhau. Trình Khuyết nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, trong lòng không khỏi cảm khái, chỉ là cảm giác này quá phức tạp, nhất thời không biết nói gì.

Khanh Mộng Tinh nhìn một lát, vẻ mặt vẫn bình thường: “Xin hỏi cậu là?”

Ba người trong phòng hơi kinh ngạc, Trình Khuyết lại đánh giá Khanh Mộng Tinh một hồi, sau đó nhíu mày: “Anh không phải Mang Nha trên bàn phẫu thuật! Ánh mắt không giống, cũng không giống bản sao.” Ánh mắt đó quá đặc biệt, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng chỉ cần nhớ lại sẽ không thể nào quên được, ngược lại sẽ ngày càng rõ ràng.

Nam Ca và Lưu Pha cũng không nói gì, bình tĩnh quan sát.

Khanh Mộng Tinh mỉm cười rạng rỡ: “Cậu đang nói Mang Nha hả? Tôi không phải anh ta, cũng không phải bản sao. Trên thế giới này ngoài bản sao, còn có một loại người khác sở hữu DNA giống nhau, tuy rằng môi trường sẽ tạo ra thay đổi, nhưng chung quy vẫn có chung nguồn gốc.”

Trình Khuyết kinh ngạc: “Song sinh!” Hơn nữa còn là song sinh cùng trứng.

Nam Ca và Lưu Pha cũng ngạc nhiên, không ngờ suy đoán trước đây của họ đã sai, Khanh Mộng Tinh không phải bản sao, họ đã bị những câu nói của Mang Nha dẫn dắt.

Khanh Mộng Tinh, anh ta và bọn ta trông giống nhau như vậy, cậu đoán anh ta và bọn ta có quan hệ gì? Đây là lời của Mang Nha được Thư Thủy th** d*ch lại, hiện giờ nghĩ lại thì đó là sự thật, chỉ là từ miệng Mang Nha nói ra thì lời thật cũng sẽ bị hiểu nhầm thành lời nói dối.

Ba người: “…” Thông minh thì có thể thừa nhận, dù sao cũng đã xoay tất cả mọi người như chong chóng, nhưng cái từ ngoan này là sao?

“Tuy bọn tôi là song sinh nhưng vì nguyên nhân gia đình mà không sống cùng nhau, mãi đến khi cùng tiến vào trạm vũ trụ, trở thành thành viên dự bị của đội thăm dò không gian mới thật sự tiếp xúc với nhau. Em ấy là một người khá yên tĩnh, có hơi hướng nội, khi đối mặt với người lạ thậm chí còn khá bối rối, anh em tôi được phân ở cùng ký túc xá, ban đầu đối diện với tôi, em ấy có chút dè dặt…”

Khanh Mộng Tinh kể về Mang Nha trong ký ức, trong mắt lấp lánh ánh sáng, khóe miệng còn treo nụ cười. Nhưng Mang Nha trong lời nói của Khanh Mộng Tinh lại hoàn toàn trái ngược với Mang Nha mà bọn họ biết, dường như là hai người không liên quan, thậm chí là hai thái cực.

Ba người trong phòng không ngắt ngang hồi ức của Khanh Mộng Tinh, anh bình tĩnh, chậm rãi kể lại khoảng thời gian sinh sống ở trạm vũ trụ. Có thể nghe ra anh rất trân trọng khoảng thời gian đó, người ta thường nói giữa song sinh tồn tại cảm ứng tâm linh, cho nên cảm nhận hạnh phúc sẽ nhân đôi. Đây có lẽ là trải nghiệm mà người khác vĩnh viễn không thể nào hiểu được.

Khanh Mộng Tinh kể mình và Mang Nha từ dự bị trở thành đội viên chính thức, cùng nhau làm nhiệm vụ, khám phá những bí ẩn chưa được giải đáp của vũ trụ. Cũng nói đây là ước mơ mà bọn họ đã hẹn ước từ nhỏ, sẽ khám phá mọi điều chưa biết, tìm kiếm chân tướng vũ trụ. Anh thậm chí có thể nhớ lại hình ảnh bọn họ kiểm tra của quần áo của nhau đã chỉnh tề hay chưa trong lần đầu tiên làm nhiệm vụ.

Rất lâu sau, lời kể của Khanh Mộng Tinh đột nhiên dừng lại, dường như lúc này anh mới ý thức được mình đã nói hơi nhiều, hơn nữa người khác chưa chắc đã muốn nghe: “Xin lỗi, tôi hơi lảm nhảm.”

Ba người tỏ vẻ không để ý, Nam Ca an ủi: “Yêu cầu tuyển chọn của đội thăm dò vũ trụ rất nghiêm ngặt, hai người được chọn chứng tỏ rất xuất sắc.”

Khanh Mộng Tinh được khen ngợi thì lộ ra nụ cười nhạt: “Cảm ơn, em ấy nghe được sẽ rất vui.” Nói xong, Khanh Mộng Tinh im lặng một hồi mới nói vào chủ đề chính, hiển nhiên anh hiểu rõ Nam Ca và những người khác muốn nghe gì, chỉ là không kiềm chế được muốn cho người khác biết Mang Nha tốt đẹp đến nhường nào, cho nên không nhịn được mà giãi bày: “Biến cố xảy ra sau một lần thăm dò, bọn tôi gặp phải lỗ sâu và vô tình tiến vào bên trong.”

Trong nháy mắt, biểu cảm của Nam Ca, Lưu Pha và Trình Khuyết biến động kịch liệt, trong đầu thậm chí còn theo bản năng sinh một phản ứng, người này quả nhiên lại đang nói dối. Nhưng rất nhanh lý trí quay trở lại, nói lời nói dối rõ ràng như vậy không có ý nghĩa gì, thêm vào tính đặc thù của bản thân Mang Nha khiến ba người ý thức được một sự thật đáng sợ, Mang Nha và Khanh Mộng Tinh trước mắt thật sự đã xuyên vào lỗ sâu!

Trong vũ trụ vô tận tồn tại rất nhiều câu đố chưa được giải đáp, hơn nữa theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, những câu đố này không những không giảm bớt mà ngày càng nhiều hơn. Trong đó lỗ sâu là câu đố không thể giải được cho đến ngày nay, tuy nhiên theo lý thuyết của mấy trăm năm gần đây, kết quả nghiên cứu khoa học mọc lên như nấm đã chứng minh sự tồn tại của lỗ sâu, nhưng lực hút của lỗ sâu quá lớn, đến nay vẫn chưa phát hiện ra vật chất nào có thể chống lại lực hút này. Tất cả vật chất tiến vào và đến gần đều sẽ bị lực hút mạnh mẽ xé toạc, vỡ vụn đến mức trạng thái phân tử cũng không thể duy trì.

Khác với lỗ đen, việc kiểm chứng lỗ sâu phức tạp hơn, nhưng nhiều nghiên cứu chỉ ra lỗ sâu là đường hầm kết nối các không gian thời gian khác nhau. Hoặc là đường thông giữa lỗ đen và lỗ trắng, nhưng dù là loại nào cũng có nghĩa là lỗ sâu có thể xuyên qua thời không, trở thành du hành thời gian đúng nghĩa. Ở đó, bạn có thể nhìn thấy tương lai, cũng có thể nhìn thấy quá khứ, bạn có thể nhìn thấy chân tướng về sự ra đời của vũ trụ, cũng có thể nhìn thấy sự kết thúc củavũ trụ hủy diệt.

Khanh Mộng Tinh kể về lần nhiệm vụ ngoài ý muốn đó, anh và Mang Nha lái hai phi thuyền riêng biệt trở về bình thường, xung quanh còn có các thành viên khác trong đội. Mọi người đều không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, mãi đến khi vượt qua một vành đai thiên thạch, trên đường hàng hải lại xuất hiện một cái hố trống lớn như thường lệ, rất nhanh sau đó, bọn họ ý thức được đó không phải hố mà là một khu vực ánh sáng không thể thoát ra, lực hút mạnh mẽ trong nháy mắt khiến phi thuyền của bọn họ như con ruồi vướng vào mạng nhện.

“Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, thậm chí không ai kịp phản ứng đó là lỗ đen hay cái gì khác, tất cả mọi người đều bị cuốn vào. Sau đó đã xảy ra chuyện gì thì tôi không có nhiều ký ức, dường như thân thể bị xé nát, nhưng quá trình đó quá nhanh, thậm chí đau đớn còn chưa kịp truyền đến. Đợi đến khi tôi có ý thức lần nữa thì phát hiện mình đang ở trên một hành tinh nhỏ, đó là một hành tinh du lịch rất phồn vinh, mà thời gian cách tai nạn xảy ra chỉ có một phút, rất nhanh sau đó, liên minh tinh hệ thông qua thiết bị định vị đã tìm thấy tôi: “Ánh mắt của Khanh Mộng Tinh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Sau đó, nghe nói tất cả mọi người trong đội thăm dò đều đã chết, thực ra tôi có thể cảm nhận được Mang Nha còn sống, chỉ là không nói ra, bởi vì tôi không xác định được tương lai của mình, tự nhiên cũng không muốn em ấy mạo hiểm, tôi đã cho rằng việc va phải lỗ trắng là một tai nạn. Mãi đến khi tôi phát hiện mắt mình có vấn đề, nó có thể nhìn thấy tương lai! Hơn nữa theo thời gian trôi qua, tương lai có thể nhìn thấy ngày càng nhiều. Tôi không hề nói chuyện này cho liên minh tinh hệ, bởi vì sau tai nạn lần đó, tôi đã phải sống trong sự giám sát.”

Đột nhiên Khanh Mộng Tinh bật cười: “Thực ra lúc đó tôi nên ý thức được, với tư cách là người duy nhất còn sống sót sau khi xuyên qua lỗ sâu lại chỉ bị liên minh tinh hệ giám sát, nhất định là vì trong tay bọn họ nắm giữ vật thí nghiệm có giá trị hơn.” Khanh Mộng Tinh siết chặt nắm tay, nhưng tựa hồ lại thực vô lực: “Dù có thể nhìn thấy tương lai thì sao chứ? Tôi cũng không thể nào quay trở lại quá khứ.”

Bình ổn lại cảm xúc, Khanh Mộng Tinh mới nói tiếp: “Sau khi không ngừng thử nghiệm, tôi phát hiện ra một số quy luật về năng lực của mình, ví dụ như tôi không thể nhìn thấy tương lai liên quan đến bản thân mình, điều này cũng dẫn đến việc những người xung quanh ở chung càng lâu, tôi sẽ càng thấy ít tương lai về họ hơn. Tôi lợi dụng năng lực âm thầm tìm kiếm tin tức về Mang Nha, cuối cùng cũng biết được chuyện thí nghiệm, hơn nữa biết được sau tai nạn, Mang Nha được phát hiện ở hành tinh đối xứng với hành tinh tôi ở, thậm chí cả kinh độ và vĩ độ trên hành tinh cũng đối xứng, nhưng thời gian tín hiệu của thiết bị theo dõi của em ấy lại xuất hiện trước thời điểm tai nạn một phút.”

“Nói cách khác, sau tai nạn thì tôi và em ấy giống như đứng trên bàn cân đối xứng, thời gian của tôi tiến lên một phút, thời gian của em ấy lùi lại một phút. Tương tự, tôi có thể nhìn thấy tương lai, em ấy có thể nhìn thấy quá khứ. Giống như lỗ sâu có thể nhìn thấy sự khởi đầu, cũng có thể nhìn thấy sự kết thúc!”

Sự chấn động và im lặng kéo dài lan tỏa trong phòng, nếu không phải tận tai nghe thấy, ai có thể nghĩ đến sự thật như vậy, ai có thể nghĩ đến bí mật về đôi mắt của Mang Nha lại ly kỳ đến thế!

[hết 160]

Bình Luận (0)
Comment