Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 18

[18] Chuột phi – Móng Dài Được Không

****

Cổ Lan Cốt chưa từng trám răng cho ai, thế nhưng nhìn cái răng nho nhỏ cùng ánh mắt mong đợi của Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt vẫn dùng hạt nano dùng để chữa trị mà mình tích lũy lúc chưa bán cơ hóa nối lại răng cho Thư Thủy Thủy, hơn nữa còn không có khe nối.

Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt của mình gõ một cái, nghe thấy hàm răng phát ra tiếng giòn vang kiên cố, nó cao hứng leo lên tủ đầu giường nhảy nhót hai cái, sau đó ôm lấy tay Cổ Lan Cốt biểu đạt cám ơn: “Cám ơn anh, sau này tôi sẽ đánh răng thật tốt.” Nói xong còn sờ sờ tay Cổ Lan Cốt.

Cổ Lan Cố cứ cảm thấy mình bị chuột chiếm tiện nghi: “…”

Răng không có vấn đề, Thư Thủy Thủy liền nghĩ tới chuyện Cổ Lan Cốt ăn đá năng lượng, vì sao Cổ Lan Cốt ăn thì không sao, mình ăn lại không được chứ?

Đối mặt với nghi vấn của Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt cũng không có ý định giấu giếm, anh đẩy bàn ăn tới trước mặt Thư Thủy Thủy, ý bảo nó vừa ăn vừa nghe. Thư Thủy Thủy nhìn bàn ăn, phát hiện mình không biết thứ trong dĩa, thoạt nhìn có chút khô ráp, màu tím bầm, rất giống màu của vỏ cây mía.

Đó là món chính, một khối thật to, bên cạnh còn đặt một quả trái cây, cái này thì Thư Thủy Thủy biết, là quả táo, chỉ là có chút nhỏ gầy, thoạt nhìn dinh dưỡng không đủ, vẫn chưa chín hẳn, màu sắc vẫn còn chút xanh xanh.

Thư Thủy Thủy? ? ? Bữa sáng mà nó mong đợi hình như không giống như tưởng tượng lắm? Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt gõ gõ vật thể màu tím bầm kia, thức ăn không thể chỉ phán xét từ vè ngoài, Thư Thủy Thủy ôm lấy gặm một cái.

Bởi vì không có vị giác nên Cổ Lan Cốt tự nhiên cũng không có hứng thú, không phát hiện được động tác nhỏ cùng nghi hoặc của chuột nhỏ, bắt đầu tự thuật thân phận của mình, Cổ Lan Cốt không nhấn mạnh chuyện mình bị thương nặng trên chiến trường không thể không tiếp thu bán cơ giới cơ thể, chỉ qua loa kể về tiền căn hậu quả một chút, nói một hồi, Cổ Lan Cốt tựa hồ ý thức được thân phận bán cơ giới hóa của mình đã rước lấy quá nhiều phản cảm cùng nghi kỵ, rất sợ chuột nhỏ biết rồi sẽ ghét bỏ mình, vì thế anh cố gắng biểu đạt ra ưu điểm của mình.

“Mặc dù tôi là sản phẩm bán cơ giới nhưng ngoại trừ giá trị vũ lực và lực phòng ngự cao vượt trội thì kỳ thực không khác gì nhân loại, tôi có thể suy nghĩ, cũng có ý thức của riêng mình, mỗi bộ phận thân thể đều được nghiêm ngặt sao chép lại từ dáng vẻ của tôi….” Cổ Lan Cốt đang muốn kể kĩ càng hơn một chút thì nghe chuột nhỏ mở miệng hỏi.

“Tay anh cũng giống hệt như trước kia à?” Chuột nhỏ tay khống ánh mắt lấp lánh.

Cổ Lan Cốt không rõ mấu chốt vấn đề nằm ở đâu, thế nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy, giống nhau.”

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên: “Vậy móng tay cũng sẽ dài ra à?”

Cổ Lan Cốt? ? ? Vì sao trọng điểm quan tâm của chuột nhỏ lại lệch thế nhỉ: “Có thể dài.” Kỳ thực Cổ Lan cốt hiện giờ đã có thể tinh chuẩn khống chế mỗi tế bào trong cơ thể, đó cũng là năng lực chỉ có bán cơ giới hoàn mỹ mới có, vì thế Cổ Lan Cốt mới nói là có thể dài chứ không phải sẽ dài.

Thư Thủy Thủy nghe vậy lập tức vỗ vỗ ngực mình, kiêu ngạo nói: “Sau này tôi sẽ cắt móng tay cho anh! Tôi thường mài móng vuốt lắm, rất am hiểu về móng!”

Thư Thủy Thủy suy nghĩ rất đơn giản, bàn tay đẹp như vậy, móng tay mọc ra có thể tự mình cắt tỉa thì lại càng hoàn mỹ hơn rồi.

Ánh mắt Cổ Lan Cốt sáng rực: “Ừm, được.” Đầu ngón tay để dưới ngăn tủ khẽ giật giật, tựa hồ có thể tưởng tượng được hình ảnh chuột nhỏ ôm ngón tay mình nỗ lực cắt tỉa.

Cổ Lan Cốt tiếp tục kể về thân phận của mình, cơ hồ là tự phân tích giải phẫu chính mình, đồng thời cũng nói ra vấn đề mình không cảm nhận được vị, không ngửi được mùi, cũng không cảm thấy đau. Đương nhiên trong mắt Cổ Lan Cốt, những thứ đó đều không phải vấn đề, bởi vì thân thể anh kỳ thực không có vấn đề, cho dù là khứu giác hay vị giác đều có thể khống chế, chỉ cần anh muốn thì một ngày nào đó có thể tiến hóa ra.

Thư Thủy Thủy cũng từng chút nghe hiểu vì sao Cổ Lan Cốt không cần ăn, kỳ thực thân thể Cổ Lan Cốt đã hồi phục trăm phần trăm như thân thể cũ, có thể ăn cơm để thu được năng lượng duy trì sinh mệnh, mà thân thể mạnh mẽ của Cổ Lan Cốt giúp anh có thể dễ dàng cắn nát đá năng lượng, đồng thời trực tiếp hấp thu, như vậy có thể bớt được việc phải ăn cơm.

Nghe vậy, Thư Thủy Thủy tỏ ra cực kỳ phản đối, không thể bởi vì năng lượng nhiều mà không ăn cơm, như vậy sẽ bỏ qua biết bao nhiêu mỹ thực chứ, tới từ địa cầu mỹ thực, Thư Thủy Thủy có chút ưu thương, tuy nó đã góp nhặt tất cả hạt giống mỹ thực có thể gặp được, thế nhưng có rất nhiều mỹ thực là dạng sinh mệnh thể, căn bản không thể bỏ vào linh phủ, đại khái là sau này chuột sinh không thể ăn được nữa. Thư Thủy Thủy vỗ vỗ ngực nhỏ: “Không sao, sau này tôi dưỡng anh, thức ăn của anh tôi lo! Tôi có một củ khoai sẽ chia cho anh phân nửa.”

Lời nói hùng hồn còn chưa nói xong, Thư Thủy Thủy đã bị thức ăn thô cứng sặc, nằm trên tủ đầu giường ho tới ngã trái ngã phải. Cổ Lan Cốt vội vàng rót một chén nước đưa qua cho Thư Thủy Thủy uống.

Thư Thủy Thủy uống mấy ngụm mới cảm thấy hô hấp thông suốt trở lại, có chút khổ sở nhíu mày phun nước bọt: “Bữa sáng của bọn anh, chẹp, không ngon lắm.”

Nhìn phần bánh cây tím không còn bao nhiêu trong tay Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt cứ tưởng Thư Thủy Thủy rất thích nên mới không ngừng ken két ken két gặm chỉ còn một khối nhỏ.

Thư Thủy Thủy là một con chuột cần kiệm quản việc nhà, chưa từng ăn uống lãng phí, vì thế cho dù cảm thấy cái bánh màu tím này ăn không ngon vẫn kiên trì gặm, đang định lấy tinh thần hăng hái gặm một phen cho hết thì một bàn tay đưa tới.

“Còn dư lại đưa tôi đi, cũng lâu rồi tôi không ăn gì.” Cổ Lan Cốt nói.

Thư Thủy Thủy ôm bánh cây tím ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Cổ Lan Cốt nửa ngày, đặt chiếc bánh trong tay vào tay Cổ Lan Cốt, nhưng lúc sắp chạm vào tay Cổ Lan Cốt thì Thư Thủy Thủy lại rụt lại, sau đó từ linh phủ móc ra một quả khoai tây đã nướng trên đường lái xe băng qua sa mạc, đây đại khái là thứ nấu chín duy nhất trong linh phủ Thư Thủy Thủy hiện giờ.

“Anh ăn cái này đi, thơm lắm!” Nói xong, chuột nhỏ đã đặt khoai tây vào tay Cổ Lan Cốt, đồng thời xoay người đưa lưng về phía anh, hai ba cái gặm ken két nốt phần bánh còn lại vào miệng.

Lúc Thư Thủy Thủy một lần nữa quay lại thì phần thịt hai bên má phồng lên rõ rệt, nhìn rất dễ thương, cũng thật ấm áp.

Cái miệng nhỏ của Thư Thủy Thủy không ngừng chóp chép, sau đó lộ ra nụ cười mỉm chiêu bài ((^-^)).

“Ăn thử đi nha, ngon lắm.” Thấy Cổ Lan Cốt không nhúc nhích, Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt chỉ chỉ khoai tây nướng, vẫn còn nóng.

Cổ Lan Cốt kỳ thực không chân thật cảm thụ được nhiệt độ của khoai nướng, thế nhưng làn da đã truyền khuynh hướng cảm xúc cùng nhiệt độ của ‘khoai tây’ về đại não, hình thành số liệu chuẩn xác.

Cổ Lan Cốt rụt tay lại, nhìn củ khoai tây trong lòng bàn tay, sau đó trực tiếp bỏ vào miệng, đầu lưỡi rõ ràng truyền mỗi phần vị giác tới đại não Cổ Lan Cốt, trong đầu anh hiện lên mùi vị của khoai tây, chỉ là Cổ Lan Cốt không biết đó là vị gì, cuối cùng chỉ nói: “Rất thơm, ăn rất ngon.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Thư Thủy Thủy vẫn còn chóp chép, hai má phồng phồng ((^-^)).

Kỳ thực Thư Thủy Thủy rất muốn nói với Cổ Lan Cốt, ngoại trừ khoai tây nướng thì còn có khoai tây chiên, khoai tây luộc, khoai tây nghiền ăn cũng rất ngon, chỉ là hiện giờ trong linh phủ không có những món này, Cổ Lan Cốt có khả năng không tưởng tượng được, không bằng chờ sau này làm ra rồi hãy nói, còn một chuyện nữa là Thư Thủy Thủy thực ngượng ngùng nhắc nhở Cổ Lan Cốt, anh không lột vỏ mà đã ăn luôn rồi.

Cổ Lan Cốt nào quan tâm chuyện vỏ khoai tây, ngay cả đá năng lượng anh cũng có thể hấp thu được. Nhưng bắt đầu từ giờ phút này, Cổ Lan Cốt biết rõ rằng mình muốn có vị giác, anh muốn nếm được mùi vị chân chính của khoai tây nướng, nhất định rất ngọt cũng thực ấm, giống như chuột nhỏ đang nỗ lực nhai thức ăn trên bàn vậy, đáng yêu, ấm áp.

Rốt cuộc cũng nuốt xong khối bánh khô khốc kia xuống, gương mặt của Thư Thủy Thủy cũng khôi phục bình thường (^-^).

*

[tác giả] Thư Thủy Thủy vung móng vuốt nhỏ, hùng hồn tuyên bố: “Móng tay của anh cứ để tôi lo!”

Cổ Lan Cốt: “Được, em muốn dài thế nào? Cứng bao nhiêu? Màu gì? Tốc độ sinh trưởng ra sao?”

Thư Thủy Thủy? ? ?

[end 18]

Bình Luận (0)
Comment