Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 19

[19] Chuột phi – Ngày Tết

****

Thư Thủy Thủy tự nhận chuẩn bị thức ăn cho thú cưng nằm trong phạm vi chức trách của chủ nhân, Thư Thủy Thủy kỳ thực không hiểu không có vị giác là cảm giác gì, nhưng mỹ thực có thể làm tâm tình chuột sung sướng, tự nhiên cũng có thể làm lòng người sung sướng.

Hơn nữa Thư Thủy Thủy phát hiện, thức ăn ở thế giới này hình như có chút kỳ quái, hoặc nên nói là đơn điệu. Văn hóa phát triển tương tự, chủng loại động thực vật có giống cũng có khác với trên địa cầu. Thư Thủy Thủy nhớ lúc mình lái xe băng qua sa mạc, đám người xấu muốn ăn thịt chuột kia nhận ra khoai lang, còn biết cả lá sen nữa, nhưng hôm qua cùng hôm nay, Thư Thủy Thủy phát hiện nhóm Cổ Lan Cốt tựa hồ không biết quả phỉ, cũng không biết làm sao ăn khoai tây nướng.

Có khoai lang, không có khoai tây, này quả thực không thể chấp nhận! Càng làm Thư Thủy Thủy có chút không dám tin là thế giới này có khả năng cũng không có cả cây phỉ, Thư Thủy Thủy ngẫm tới mười bảy quả phỉ còn trong linh phủ, đột nhiên cảm thấy chuột sinh thực vô vọng.

Nhưng nghĩ tới hoàn cảnh sinh tồn ác liệt ở tinh cầu Thương Chiến, nhân loại sinh tồn còn khó khăn, nói chi là động thực vật. Như vậy thì chỉ có thực vật có năng lực sinh tồn cực mạnh mới có thể sinh tồn được trên tinh cầu Thương Chiến, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình phải cẩn thận nghiên cứu một chút, tìm ra phương pháp hoàn mỹ để trồng cây phỉ, để cây phỉ cao lớn ra hoa kết quả, đến khi đó nó có thể thu hoạch thật nhiều quả phỉ.

Tâm tư chạy đi thật xa, một quả táo được đưa tới trước mặt Thư Thủy Thủy.

Mặc dù Cổ Lan Cốt không ăn nhưng vẫn biết mức độ quý giá của hoa quả trên Tinh cầu Thương Chiến, vì thế liền nhắc nhở Thư Thủy Thủy ăn táo.

Thư Thủy Thủy nhìn quả táo xanh, theo bản năng run run lỗ tai, nó đã có thể tưởng tượng ra mùi vị chua chát của quả táo, chính là thú cưng cho, không ăn thì thú cưng sẽ buồn mất.

Thư Thủy Thủy chỉ đành vươn móng vuốt nhỏ, cầm lấy quả táo, ánh mắt Thư Thủy Thủy đột nhiên sáng lên, tựa hồ nghĩ tới gì đó: “Anh có nghe qua bài hát quả táo nhỏ bao giờ chưa? Có muốn tôi hát cho anh nghe không?”

Cổ Lan Cốt: “…” Nhớ tới nỗi sợ hãi vì rong biển.

Thế là Thư Thủy Thủy ôm quả táo xanh ngồi trên tủ đầu giường hát bài quả táo nhỏ, hát tới rung đùi đắc ý, cực kỳ say sưa, thậm chí hát được phân nửa thì trực tiếp đứng dậy, nhảy vũ điệu quả táo nhỏ.

Cổ Lan Cốt: “…” Hóa ra, một loạt mã hành vi hỗn loạn mà thiết bị trinh sát truyền về chính là chuột nhỏ đang nhảy múa?

May mắn Dư Tẫn và Nam Ca không thấy một màn này, bằng không khẳng định sẽ cho rằng Thư Thủy Thủy bị mèo dọa sợ tới phát điên rồi.

Bởi vì nhảy múa một phen nên tâm tình của Thư Thủy Thủy cũng tốt hơn, ôm quả táo không ghét bỏ gặm một cái, phát hiện mùi vị cũng không kém như mình tưởng, có chút tương tự với táo xanh, không ngọt nhưng cũng không chua, Thư Thủy Thủy cảm thấy so với cái bánh màu tím kia vẫn ngon hơn nhiều, vì vậy cũng không quá kháng cự ăn hết.

Thư Thủy Thủy không lớn nhưng ăn xong phần bánh cây tím có thể tích lớn gấp ba lần mình, lại ăn thêm một quả táo to không kém mình bao nhiêu, hài lòng vỗ vỗ cái bụng nhỏ, sau đó bắt đầu tản bộ trên tủ đầu giường, đồng thời phổ cập kiến thức nếu tản bộ sau khi ăn xong thì sẽ sống được tới chín mươi chín tuổi cho Cổ Lan Cốt.

Lúc Thư Thủy Thủy đi tới phần đầu tủ gần mình, Cổ Lan Cốt liền thuận tay vuốt một cái, đồng thời cổ vũ: “Thủy Thủy nhất định có thể sống tới chín mươi chín tuổi.”

Thư Thủy Thủy dừng bước, nghĩ tới số tuổi không rõ của mình, khẳng định đã vượt qua chín mươi chín tuổi, cụ thể là đã mấy trăm tuổi thì Thư Thủy Thủy không rõ, chỉ biết là hơi già một chút, Thư Thủy Thủy giả vờ lơ đãng hỏi: “Cốt Cốt thì sao? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Bị xưng hô Cốt Cốt thân mật này kích động không kịp trở tay, Cổ Lan Cốt theo bản năng trả lời: “Bốn mươi tuổi.”

Thư Thủy Thủy kịp phản ứng, thọ mệnh của nhân loại thế giới này dài hơn địa cầu xưa, thế nhưng vẫn duỗi móng vuốt vỗ vỗ an ủi Cổ Lan Cốt: “Không sao đâu nà, đàn ông bốn mươi tuổi vẫn là một đóa hoa.”

Cứ vậy, một người một chuột không cùng tần số tuổi tác vẫn râu ông nọ cắm cằm bà kia an ủi đối phương.

Ăn sáng xong, Cổ Lan Cốt dọn khay cơm, kỳ thực Thư Thủy Thủy vốn định tự mình đi, nhưng nghĩ tới con mèo kia thì nháy mắt lúng túng, giơ giơ móng vuốt mũm mĩm nói với Cổ Lan Cốt: “Tôi chờ anh quay lại.”

Cổ Lan Cốt sờ sờ đầu Thư Thủy Thủy, cảm giác mình thật sự cần xuống lầu một phen, giải quyết con mèo kia.

Lầu một, nhóm ba người Dư Tẫn đã ăn xong từ sớm, Nam Phương đang trêu mèo.

Mèo Dragon Li thấy Cổ Lan Cốt thì liền xù lông ne nanh với Cổ Lan Cốt, Nam Phương lại càng hoảng sợ hơn, vội vàng ôm mèo vào lòng, chỉ sợ Cổ Lan Cốt lại đập một bạt tai. Cổ Lan Cốt liếc nhìn mèo Dragon Li nói: “Sau này nơi Thủy Thủy xuất hiện thì cấm mèo, người mang theo mèo cũng cấm vào.”

Nam Phương? ? ? Nam Phương cứ vậy bị cấm tiến vào, ngơ ngác ôm mèo yêu quay trở về ký túc xá, ngay cả mặt mũi con chuột kia thế nào còn chưa kịp nhìn đã bại trận, Nam Phương quyết định nếu có cơ hội nhất định phải nghiên cứu con chuột kia đàng hoàng.

“Hoa Ly về rồi đó à, tới đây tới đây, cá khô này.” Trên đường trở về ký túc xá, người trong căn cứ không ngừng hỏi han, ở tinh cầu thiếu thốn vật tư này, có thể được cho ăn cá khô cũng đủ chứng minh địa vị của Hoa Ly trong căn cứ, những người khác đã tập mãi thành thói quen, bởi vì trên tinh cầu này có rất ít động thực vật đột biến gen, Hoa Ly chính là số ít ỏi đó, hơn nữa còn là một con mèo cái.

Trong căn cứ ngay cả một con muỗi cái cũng không có này, giống cái chính là tượng trưng cho quý giá, ít nhất thì mọi người đều nguyện ý dưỡng một nàng công chúa nhỏ. Dù sao thì ai cũng cảm thấy thực buồn chán thực khô khan, chỉ muốn có được chút lạc thú trong cuộc sống gian khổ không biết lúc nào mình sẽ chết này, đương nhiên, đó chỉ là tình huống chỉ xuất hiện trong thời kỳ tương đối ổn định mà thôi, lúc tài nguyên thiếu thốn thì thậm chí còn phát sinh tình huống cực đoan là đồng loại tranh giành lẫn nhau, thú cưng căn bản không thể tồn tại.

Mèo Dragon Li dùng lưỡi l**m lông, không biết mình sắp rơi vào cuộc sống dầu sôi lửa bỏng.

Bên này, biết mèo Dragon Li đã rời đi, Thư Thủy Thủy cuối cùng cũng từ trong phòng đi ra, nhàn rỗi không có chuyện gì nên dự định rửa chiếc xe mình lái trước kia.

Thế là Dư Tẫn ở ngay bên cạnh hứng thú nhìn một con chuột nhỏ leo lên leo xuống rửa chiếc xe đồ chơi của mình, kỳ thực Dư Tẫn rất muốn giúp một tay, dù sao đối với cậu ta mà nói, rửa xe chính là đưa tới dưới vòi nước xả một lần, mặc dù có hơi lãng phí nước một chút nhưng nhanh hơn nhiều.

Cuối cùng, khi Thư Thủy Thủy dùng tới nắp bình nước thứ ba thì rốt cuộc cũng lau xong xe của mình.

Dư Tẫn xem thời gian, gần một tiếng đồng hồ. Dư Tẫn thật tò mò, nếu để Thư Thủy Thủy đi rửa xe thật thì có khi nào tốn cả năm không? Mặc dù rất muốn chộp lấy nhóc chuột đang dùng khăn tay làm khăn lau bọt nước đặt lên mui xe, thế nhưng cân nhắc tới Cổ Lan Cốt bảo vệ ở bên cạnh, Dư Tẫn quyết định từ bỏ.

Thư Thủy Thủy vừa rửa xe vừa không quên hỏi về vấn đề tối qua, ví dụ như đá năng lượng rốt cuộc là gì, tình huống của thế giới này ra sao, cùng với phương thức sinh tồn ở đây.

Dù sao thì qua bữa sáng hôm nay, Thư Thủy Thủy có thể nhìn ra được, sinh hoạt của mọi người tựa hồ không tốt lắm, nhất là phương diện thức ăn, có thể là trồng trọt không đáp ứng đủ lượng tiêu hao, hẳn là có nguồn khác.

Cổ Lan Cốt rốt cuộc như nguyện giải thích vấn đề thế giới quan cho chuột nhỏ.

Dư Tẫn ngồi nghe mà ngơ ngác, Nam Ca cũng có chút bất ngờ, bởi vì vấn đề mà Cổ Lan Cốt nói liên quan tới rất nhiều vấn đề về khoa học kỹ thuật cốt lõi, phải biết với thân phận khi xưa của Cổ Lan Cốt, anh đã tiếp xúc với rất nhiều bí mật, nếu như không phải có chiến công cứu giúp tinh hệ Thương Hải, chỉ sợ Cổ Lan Cốt đã không có được quyền lợi sống sót.

Thư Thủy Thủy lau xe xong, cái mông béo mũm mĩm ngồi bệch xuống mặt bàn, giống như học trò ngoan nghiêm túc ngồi nghe giảng bài, lúc gặp vấn đề nghi hoặc hay không hiểu thì còn theo bản năng nghiêng cái đầu nhỏ, gặp vấn đề hứng thú thì lỗ tai nhỏ không thể khống chế run run.

Cổ Lan Cốt giảng bài nhịn không được thường xuyên xoa xoa học trò ‘nhỏ’ của mình, học trò rất ngoan, đôi khi còn chủ động đưa cái đầu nhỏ tới gần, ý bảo Cổ Lan Cốt xoa xoa.

Dư Tẫn: “….” Tựa hồ đã khám phá được chân tướng bị Cổ Lan Cốt cắt ngang ngày hôm qua.

Đá năng lượng là mỏ nhiên liệu rất phổ biến ở tinh hệ cấp bậc cao, điện năng, từ năng, quang năng, nhiệt năng, hạch năng, nguyên tử năng là các nguồn năng lượng phổ biến được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực, mà đá năng lượng chỉ mới được phát hiện gần đây, cũng là loại năng lượng nguyên có hiệu suất chuyển hóa cao nhất.

Đá năng lượng không chỉ có ở tinh hệ Thương Hải, tinh hệ Tiên Ca từng phát sinh chiến tranh với tinh hệ Thương Hải cũng có đá năng lượng tồn tại. Mở rộng ứng dụng của đá năng lượng chính là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá một nền văn minh.

Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ biểu thị đã hiểu, chẳng trách toàn bộ đá năng lượng ở khu triển lãm bị cướp sạch sẽ, thì ra nó tương đương với tiền tệ, hơn nữa không phải chỉ đá năng lượng, có khả năng cũng muốn tìm kiếm nguồn phát điện năng cổ xưa như Thư Thủy Thủy.

Bởi vì năng lượng trong đá năng lượng có tính chất khá phức tạp, quyết định tới độ ứng dụng phổ biến của nó, đó cũng là vì sao Thư Thủy Thủy cảm giác được linh lực hỗn loạn từ đá năng lượng, đó là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm của đá năng lượng.

Thư Thủy Thủy cảm thấy đá năng lượng kỳ thực không khó hiểu, ở địa cầu, dầu mỏ là một loại tài nguyên nhưng là thể lỏng, khí thiên nhiên cũng là tài nguyên nhưng là thể khí. Thế nhưng ở tinh hệ Thương Hải có cấp bậc cao hơn, loại tài nguyên này đã được áp súc tới trình độ nhất định, trở thành thể rắn để mở rộng hiệu suất sử dụng, khoa học kỹ thuật cũng càng phát triển hơn.

Chuột học bá học một biết mười, nhưng vẫn có chút nghi hoặc, vì thế liền giơ móng vuốt nhỏ đặt câu hỏi: “Năng lượng phân tách thế nào? Lượng tử phân là sao?”

Đó là phần cốt lõi về khai thác cùng sử dụng đá năng lượng mà Cổ Lan Cốt giảng giảng, Thư Thủy Thủy phải rất cố sức để hiểu: “Phân tách năng lượng là tiến hành phân tách năng lượng tồn tại bên trong đá năng lượng để lấy được lượng tử phân, đó là công nghệ phân tách cực kỳ tinh vi để có thể tối đa hóa hiệu quả của mỗi viên đá năng lượng….

Thư Thủy Thủy nghe mà con mắt bắt đầu xuất hiện vòng xoáy nhang muỗi, choáng váng đầu óc, có cảm giác quay trở về thời điểm Thư Bảo giải thích cái gì là kỹ thuật hacker, lỗ tai nhỏ không ngừng cụp thấp, ngày càng thấp, cuối cùng áp gần sát vào cái đầu nhỏ thì khẽ run lên, sau đó Thư Thủy Thủy từ linh phủ tìm kiếm một hồi, tìm được một quả táo tàu tròn vo hỏi: “Anh ăn táo không?”

Cổ Lan Cốt tự nhiên phải ngừng giảng giải, cảm thấy bài giảng cặn kẽ của mình đã cảm động chuột nhỏ nên được tặng lễ vật, anh đưa tay nhận lấy quả táo tàu: “Cám ơn Thủy Thủy.”

Thư Thủy Thủy lúc lắc móng vuốt nhỏ: “Không cần cám ơn, anh từ từ ăn, tôi ra… ưm…. ra ngoài dạo một chút….” Nói xong lập tức vội vàng đứng dậy, lạch bạch từ trên bàn nhảy xuống, sau đó một đường lạch bạch chầm chậm chạy đi, cục lông nhung xù xù không hề quay đầu lại chạy thẳng ra khỏi phòng.

Cổ Lan Cốt? ? ?

Dư Tẫn cố nhịn, thế nhưng nhìn vẻ mặt biến hóa cực kỳ đa dạng của Cổ Lan Cốt, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà bật cười ha hả.

Nam Ca cũng cố nén ý cười, ở thế giới bên ngoài có vô số người điên cuồng muốn có được tri thức về kỹ thuật nồng cốt trong đầu Cổ Lan Cốt, thế nhưng một con chuột nhỏ lại vội vàng dùng một quả táo cắt đứt câu chuyện, sau đó không hề quay đầu lại chạy một mạch ra khỏi phòng.

Này đại khái là đoán trúng khởi đầu nhưng không thể nào đoán được kết cục.

Cổ Lan Cốt cầm quả táo có chút ủy khuất, phải làm gì đây? Chuột nhỏ không thích, thứ có giá trị nhất trong đầu anh đại khái chính là những thứ này. Cổ Lan Cốt đã nhiều năm không biết ủy khuất là gì suy tư, nếu chuột nhỏ không có hứng thú với phân tách năng lượng cùng lượng tử phân thì liệu có hứng thú với gia tốc lượng tử cùng kết cấu phân tử đột biến của năng lượng hay không?

Bên ngoài, Thư Thủy Thủy đang tắm nắng vô thức run rẩy hắt xì một cái, cảm thấy có chút mát lạnh.

[end 19]

Bình Luận (0)
Comment