[28] Chuột phi – Một Chén Nha
****
Bởi vì linh phủ không thể để vật sống, Thư Thủy Thủy liền lấy một túm sợi linh tàm trong linh phủ ra, sợi tơ tuy không thể chịu được sức nặng nghìn cân, nhưng trói một con châu chấu, đồng thời để nó đàng hoàng một chút thì vẫn có thể.
Lúc mới bị bắt, chân sau của châu chấu vẫn còn lực để đạp móng vuốt của Thư Thủy Thủy, hi vọng mình có thể thoát được móng chuột. Nhưng giây tiếp theo, mũi chuột nhỏ đã sáp tới gần, cơ hồ là dán sát vào châu chấu, cái mũi nhỏ động động hai cái, tựa hồ là đang ngửi mùi, chòm ria cũng rung rung.
Ở trước mặt thiên địch, châu chấu rốt cuộc cũng chịu thành thật.
Thư Thủy Thủy ôm châu chấu vất vả bắt được ngửi ngửi, miễn cưỡng xem như hài lòng gật cái đầu nhỏ, dù sao thì con châu chấu này không ăn linh thảo, mùi vị không bằng châu chấu mình tỉ mỉ điều dưỡng là có thể hiểu được.
Tìm một cành cây khô to to một chút, nhặt một hòn đá nhỏ đóng cành cây cố định xuống đất, Thư Thủy Thủy buộc châu chấu vào đó, sau đó tiếp tục săn con tiếp theo.
Dù sao thì hiện giờ nó không còn là một con chuột đơn độc nữa, nó còn có thú cưng hình người cần phải nuôi, Thư Thủy Thủy xòe móng vuốt nhỏ đếm xem mình cần khoảng bao nhiêu con thì Cổ Lan Cốt mới có thể ăn no: “Một con, hai con, ba con, bốn con… mười bảy con, mười tám con… đại khái là cần một chén nha…”
Đã ra ngoài tìm kiếm máy mô phỏng, Cổ Lan Cốt không biết vật nhỏ nhà mình đang chuẩn bị một chén ‘tiệc lớn’ cho mình!
Thư Thủy Thủy tiếp tục chạy qua chạy lại như con thoi ở trong bãi cỏ xanh, cỏ không tươi xanh có nghĩa là châu chấu cũng không nhiều, Thư Thủy Thủy đi rất xa mới phát hiện con châu chấu thứ hai, lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy lập cức cụp xuống như cánh máy bay, thân thể đè thấp, chăm chú nhìn con chấu chấu hình như đang nghỉ ngơi, hai cái chân sau ngắn ngủn bắt đầu vận lực, sau đó phóng bay ra ngoài.
Lúc này, vận may của Thư Thủy Thủy không tệ, nhào tới chụp một phát là trúng ngay, châu chấu giãy giụa kịch liệt, đôi cánh ra sức vỗ làm Thư Thủy Thủy suýt chút nữa đã không giữ được, cục lông nâu cọ lập tức lôi ra sợi linh tàm, nhanh chóng quấn châu chấu lại, cuối cùng châu chấu cũng chịu yên, nhưng là vì đã bị Thư Thủy Thủy quấn thành kén tằm.
Mặc dù bị trói thành bánh chưng nhưng trên người châu chấu không hề có chút tổn thương nào, có thể thấy Thư Thủy Thủy quý trọng nó cùng độ thuần thục kỹ năng trói cỡ nào.
Xách châu chấu bị trói chặt đưa lên sát mặt, giống như bình thường dùng cái mũi nhỏ ngửi ngửi, hài lòng duỗi móng vuốt vỗ vỗ đầu châu chấu: “Đừng sợ, tao sẽ nuôi mày mập mạp, trước khi mày mập tao sẽ không ăn mày đâu, nghĩ như vậy có phải sẽ khá hơn một chút không?”
Châu chấu hiển nhiên nghe không hiểu, toàn thân không thể động đậy, hai cái râu trên đầu cố gắng né tránh móng vuốt nhỏ của Thư Thủy Thủy. May mà châu chấu nghe không hiểu, bằng không… đã sợ tới phát khóc rồi.
Vác châu chấu trên lưng, Thư Thủy Thủy cõng con châu chấu thứ hai vui sướng phóng đi, phốc phốc chạy trở về nơi cột con châu chấu đầu tiên, tiếp tục buộc con thứ hai vào cọc.
Nhưng sau đó Thư Thủy Thủy phát hiện vận may của mình đã dùng hết, Thư Thủy Thủy dạo một vòng cũng không thể tìm được con châu chấu thứ ba.
Có lẽ bãi cỏ này cũng chỉ có hai con mà thôi, cũng có thể đã bị hù chạy mất, Thư Thủy Thủy không thể không bắt đầu suy nghĩ tới việc chạy tới nơi xa hơn, bởi vì biết năm ngày sau mới xuất phát, Thư Thủy Thủy cũng không gấp quay lại căn cứ, dù sao nơi này cũng không phải sa mạc, nhiệt độ chênh lệch của ngày và đêm không mãnh liệt như vậy, Thư Thủy Thủy hoàn toàn có thể cắm trại dã ngoại bên ngoài.
Bò lên sườn đất có địa thế hơi cao một chút, Thư Thủy Thủy nhón chân nhìn địa thế cùng tình huống thực vật sinh trưởng khắp bốn phía, đồng thời cần mẫn bấm bấm móng vuốt nhỏ tính toán ngũ hành bát quái xung quanh một chút, Thư Thủy Thủy tự nhiên không phải tìm phong thủy bảo địa, chỉ là muốn tìm một nơi mưa thuận gió hòa, nơi đó có thảm thực vật tươi tốt, có rất nhiều sinh vật, để nó tha hồ bắt một chén đầy.
Sau khi xác định phương hướng, Thư Thủy Thủy cũng không gấp gáp xuất phát mà từ linh phủ tỉ mỉ chọn ra mười loại mầm móng bách linh thảo, loại cỏ này mặc dù gọi là linh thảo nhưng kỳ thực chính là thức ăn cơ bản nhất của linh thú, năng lực sinh tồn rất mạnh, quan trọng nhất là châu chấu rất thích ăn.
Tuy không bắt được nhiều châu chấu nhưng Thư Thủy Thủy vẫn gieo linh thảo, lỡ như ngày nào đó cũng có người khác tới đây bắt châu chấu thì sao?
Dùng vài viên linh thạch cực phẩm vỡ vụn bày ra trận pháp loại nhỏ, đảm bảo linh thảo có thể nhanh chóng lài an toàn lớn lên.
Lúc này Thư Thủy Thủy mới vác hai con châu chấu trên lưng, bắt đầu đi về phía bắc.
Cùng lúc đó, tiểu đội của ba căn cứ phân tán ra ngoài cũng giống trống khua chiêng tìm kiếm, mà ở nơi càng xa hơn trên đại lục bao la, vô số người cũng đang nỗ lực vì mục tiêu tương tự, chỉ cần là người hoặc tổ chức có kinh nghiệm đều đoán được hai ngày nay chính là thời gian máy mô phỏng được gửi tới.
Qua mấy ngày này, sẽ rất khó tìm ra ngày có khí trời tốt như vậy, theo luồng khí lạnh đang tới nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm thấp, gió tuyết sẽ dần thay thế tầng mây, bao phủ cả bầu trời.
Ba tháng sau, khí trời sẽ ngày càng lạnh hơn, kỳ đóng băng đã sắp tới, tới khi đó nhân loại cơ bản sẽ mất đi năng lực ra ngoài hoạt động thời gian dài, việc tìm kiếm thức ăn sẽ rất khó khăn, trong tình huống đó, có được phần thưởng từ máy mô phỏng cũng giống như có được sự đảm bảo trong ngày đông giá rét.
Tuy sử dụng máy mô phỏng có nguy cơ tử vong nhưng trên tinh cầu này, có tính mệnh người nào không bị uy h**p mỗi phút mỗi giây đâu chứ, thậm chí không ai nói chắc được tinh cầu thảm hại này có triệt để nát vụn vào ngày mai, trở thành một tử tinh với một bãi cát vàng hay không. Trong tình huống như vậy, sống được ngày nào hay ngày ấy.
Trên tinh cầu Thương Chiến, người tới từ các đại lục khác nhau, không quản là khu A, khu B hay khu C, hay là người độc hành, tất cả đều nhao nhao rời khỏi chỗ ở, hi vọng mình sẽ may mắn gặp được máy mô phỏng từ trên trời giáng xuống.
Tìm kiếm máy mô phỏng cần có vận may, giữ được máy mô phỏng thì cần có thực lực, hoặc là trốn tới một nơi an toàn trước khi người khác phát hiện, có thể tưởng tượng được bầu không khí mấy ngày này khẩn trương cỡ nào.
“Trình Khuyết, tin tức của ông có chuẩn xác không vậy? Năm nay thật sự chỉ có một trăm máy mô phỏng được thả xuống thôi?” Khu B đang khẩn trương chuẩn bị kế hoạch vượt qua mùa đông, Lưu Pha một lần nữa xác nhận.
Người bị gọi là Trình Khuyết đứng bên cửa sổ sát đất trên tầng hai biệt thự nhìn về phía nam, nghe thấy lời này cũng không quay đầu lại, bình thản nói: “Oh, là tin tức tôi nghe được trước khi tới đây.”
Lưu Pha không khỏi có chút đau đầu, năm ngoái có một nhóm máy mô phỏng tới thời hạn tự hủy, không ngờ số lượng máy mô phỏng năm nay lại ít như vậy, toàn cầu chỉ có một trăm cái, khu B có thể tìm được mười cái đã coi là nhiều rồi, nhưng đó hiển nhiên không phải chuyện Lưu Pha có thể quyết định, vì thế hắn dứt khoát chuyển trọng tâm câu chuyện: “Sao cậu lại tới nơi này? Gia tộc Cổ Lan tá ma sát lư* à, không sợ lời ra tiếng vào sao?” [dỡ hàng giết lừa, xử người từng làm việc cho mình]
Trình Khuyết nhíu nhíu mày: “Gia tộc Cổ lan quả thực muốn giết lừa, chỉ là tôi không phải con lừa đó.”
Lưu Pha trầm mặc, rất nhanh liền hiểu được ý Trình Khuyết ám chỉ: “Không phải chứ, Cổ Lan Cốt đã thảm như vậy rồi còn muốn đuổi tận giết tuyệt?”
“Theo tôi biết, không chỉ gia tộc Cổ Lan, còn có các thế gia khác, thậm chí còn có cả tinh hệ Tiên Ca tham gia, dù sao thì tinh hệ Thương Hải cải tạo bán người máy nhiều như vậy nhưng chỉ có Cổ Lan Cốt thành công, nếu sau này tinh hệ Tiên Ca muốn xâm chiếm tinh hệ Thương Hải thì Cổ Lan Cốt không thể không chết, đáng tiếc người của tinh hệ Thương Hải lại không hiểu được.” Trình Khuyết nhếch mép, nụ cười lộ ra ý châm chọc.
Cổ Lan Cốt còn sống là sự uy h**p đối với rất nhiều người, gia tộc Cổ Lan sợ anh một lần nữa mất khống chế, liên lụy gia tộc, tạo thành hậu quả không thể nào cứu vãn, hơn nữa chỉ cần Cổ Lan Cốt còn sống một ngày, thân phận bán người máy của anh sẽ tiếp tục uy h**p các gia tộc muốn chén ép gia tộc Cổ Lan, vì thế nếu có ý với gia tộc Cổ Lan, nhất định phải diệt trừ quả bom Cổ Lan Cốt này.
Đối với gia tộc Cổ Lan mà nói, Cổ Lan Cốt rất vướng tay vướng chân, giống như một lưỡi đao sắc bén, thế nhưng đao này không có vỏ, thậm chí cũng không có chuôi đao, nếu muốn sử dụng thì nhất định phải cầm lấy nó, hại người hại mình. Mà bây giờ, gia tộc Cổ Lan quyết định triệt để hủy diệt cây đao này, bởi vì nó quá sắc bén, không thể nào khống chế, uy h**p cùng tổn thương thì cứ gia tăng mỗi ngày.
“Tôi vào đây từ rất sớm, Cổ Lan Cốt thật sự không thể khống chế mà tiêu diệt toàn bộ quân địch lẫn quân ta à?” Lưu Pha tới tinh cầu Thương Chiến đã rất nhiều năm, lúc tới đây thì tinh hệ Tiên Ca vẫn chưa có nội loạn, hai tinh hệ đánh nhau tới nghiêng trời lệch đất. Cổ Lan Cốt khi đó vẫn còn là anh hùng của toàn bộ tinh hệ, sự tồn tại giống như là Thần vậy.
Trình Khuyết trầm mặc: “Nếu như hắn đã chọn đoàn diệt cả địch lẫn ta thì hiển nhiên đó là sự lựa chọn tối ưu nhất.”
“Có ý gì?”
“Cổ Lan Cốt không có d*c v*ng gì cả, không có d*c v*ng giết người, không có d*c v*ng công kích, thậm chí cũng không có d*c v*ng đoàn diệt gì gì đó, tất cả những gì hắn làm là lựa chọn tối ưu nhất, anh có hiểu được cái gì gọi là máy móc không? Bản thân một cỗ máy giết chóc không hề có d*c v*ng giết hại, đó là vì giết hại cũng là một loại d*c v*ng. Gia tộc Cổ Lan chỉ đột nhiên mất đi công tắc d*c v*ng giết chóc của Cổ Lan Cốt mà thôi…”
Lưu Pha nghe mà choáng váng: “Ý là bị nhiễu lệnh à?”
“Nói đơn giản chính là không quản lời nói, không quản động tác nào của Cổ Lan Cốt cũng đừng tin tưởng, bởi vì đó không phải là thật, có lẽ giây trước hắn coi anh là bảo bối, giây tiếp theo đã nghiền anh thành mảnh nhỏ, hắn thích là thật, hắn không thích cũng là thật, mọi thứ chỉ là chỉ lệnh phát ra từ đại não, mà hắn sẽ nghiêm túc chấp hành theo chỉ lệnh đó, đó chính là bán người máy.”
Ánh mắt Trình Khuyết sâu thẳm, nói tiếp: “Tưởng tượng một chút, anh kể một câu chuyện cười, đối với Cổ Lan Cốt thì hắn được lệnh là cần làm ra biểu cảm cười, mà vẻ mặt này bắt nguồn từ tế bào nhân tạo, thần kinh nhân tạo, bắp thịt nhân tạo của gương mặt phối hợp, sự phối hợp này là hoàn mỹ, thậm chí không người nào có thể làm ra nụ cười mê người hoàn mỹ hơn Cổ Lan Cốt, bởi vì ngay cả nụ cười này cũng đã được thiết kế tỉ mỉ, trải qua hơn mười triệu lần biến hóa, tìm ra trạng thái mỉm cười hoàn mỹ nhất, nhưng nụ cười đó, chỉ là giả.”
Nghe Trình Khuyết hình dung như vậy, Lưu Pha không khỏi cảm thấy lạnh người: “Lẽ nào Cổ Lan Cốt thật sự không có chút cảm tình nào cả sao? Hắn cùng người máy chân chính khác nhau chỗ nào?”
Ánh mắt Trình Khuyết xẹt lên một tia do dự, nhưng rất nhanh đã bị phủ định bao trùm: “Người máy…. so với Cổ Lan Cốt lại càng giống người hơn, mà Cổ Lan Cốt, chỉ sợ tới cuối đời cũng sẽ không có thứ gọi là tình cảm, thật sự là vừa đáng buồn lại đáng thương.”
*
[TKT] ngày hôm nay cũng là một ngày vì thú cưng mà nỗ lực bắt châu chấu ~ ~ ~
Thư Thủy Thủy: “Sao ~~ mình ~~ lại ~~ đáng yêu như vậy ~~~”
Cổ Lan Cốt: “Đáng yêu ~~ như vậy ~~ phải làm sao ~~~”
Chuột douyin đột nhiên login ~~~ ha ha ha, từ đó về sau không có cách nào nhìn thẳng hai nhân vật chính
[cáo] 抖音鼠chuột douyin là gì vậy cao nhân ~~ ahuhu ~~
[end 28]