Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 27

[27] Chuột phi – Tìm Kiếm Châu Chấu

****

Sờ miệng là có thể, đời này có thể tùy tiện sờ. Cổ Lan Cốt hôn cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy một cái, sau đó hai người cùng đi rửa mặt.

Kế hoạch cải tạo đá năng lượng có tiến triển, Thư Thủy Thủy liền thả lỏng không ít, hơn nữa lúc ăn cơm sáng, con mèo kia cũng không xuất hiện nữa.

Dư Tần vừa ăn cơm vừa trêu ghẹo: “Thủy Thủy, mèo tuy cũng là lông xù nhưng rất đáng sợ đúng không?”

Hai cái chân nhỏ ngắn ngủn của Thư Thủy Thủy giang rộng ngồi trong khay, cố gắng ăn bánh cây tím có mùi vị không hề ngon lành chút nào. Thư Thủy Thủy kỳ thực không muốn ăn một bữa sáng như vậy, nhưng Nam Ca đã chuẩn bị, Thư Thủy Thủy không muốn lãng phí, cái miệng nhỏ nhắn nỗ lực g*m c*n: “Lũ mèo ghen tị với bộ lông xù của tôi nên muốn ăn tôi, mèo không đáng sợ.”

Kỳ thực đối với chuột sóc mà nói, số lượng bị lợn rừng ăn thịt hằng năm cao hơn nhiều so với bị mèo ăn, bởi vì chuột sóc là loài hoang dã, mà mèo thì phần lớn được nuôi trong nhà, thế nhưng nó vẫn không thay đổi được thiên tính sợ mèo của thư Thủy Thủy, giống như Thư Thủy Thủy không chống cự được mê hoặc của giấc ngủ vậy, đều là bản năng.

Thư Thủy Thủy ôm bánh gặm ken két, cái miệng nhỏ nhắn hoạt động cực nhanh nhưng không hề để rơi chút vụn nào. Thư Thủy Thủy vừa ăn vừa không quên an ủi Dư Tẫn: “Không cần sợ, cậu lớn như vậy, mèo ăn không hết được đâu, nếu thật sự không được thì có thể gọi tôi, tôi sẽ giúp cậu dụ mèo đi…”

Thư Thủy Thủy nghe Thư Bảo nói, đầu của nhân loại tuy rất lớn nhưng cứ sợ mấy thứ quái lạ, sợ mèo sợ chó, lại còn sợ côn trùng sợ châu chấu, Thư Thủy Thủy cảm thấy cực kỳ không hiểu, côn trùng dễ thương biết bao nhiêu, nhất là châu chấu, nuôi thật bớt lo, chất thịt không sai, thời gian dưỡng cũng nhanh, nói ra thì có lẽ nó nên ra ngoại dạo một vòng, bắt hai con châu chấu mang về dưỡng, chờ dưỡng mập rồi có thể cải thiện bữa ăn cho thú cưng hình người.

Dư Tẫn đột nhiên được an ủi: “…Không! Tôi không phải! Tôi không có! Đừng có nói nhảm, tôi không có sợ mèo.”

Thư Thủy Thủy tròn mắt, làm ra biểu cảm ‘ừ rồi rồi, cậu không sợ mèo’.

Dư Tẫn: “…” Cái này phải giải thích thế nào đây?

Thư Thủy Thủy đột nhiên nghĩ tới Cổ Lan Cốt, ngẩng đầu nhỏ hỏi: “Cốt Cốt có sợ mèo không?”

Theo yêu cầu của Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt đồng dạng cũng đang ăn sáng cúi đầu nhìn chuột nhỏ ở trong khay, nghiêm túc gật đầu: “Sợ!”

Nam Ca đang uống nước bị sặc một cái, nhìn gương mặt không chút chột dạ của Cổ Lan Cốt, Nam Ca chỉ có thể im lặng cúi đầu ăn.

Thư Thủy Thủy vỗ vỗ tay Cổ Lan Cốt, thuận tiện lẳng lặng sờ sờ một chút: “Không sao, có mèo thì anh cứ gọi tôi!”

Cổ Lan Cốt vui vẻ nhếch môi, xem đi, tất cả mọi người đều không tin anh sợ mèo, thế nhưng chỉ cần anh nói, chuột nhỏ sẽ tin. Đúng vậy, từ ký ức ngày xưa, khi chưa trở thành bán người máy, Cổ Lan Cốt rất sợ mèo, chỉ là bây giờ nói ra thì không ai tin, hơn nữa bây giờ Cổ Lan Cốt đã không còn sợ nữa, trên thế giới này đã không còn thứ gì làm anh cảm thấy sợ hãi.

Mèo đáng sợ biết bao nhiêu, sợ mèo thực bình thường! Đó là suy nghĩ của Thư Thủy Thủy, cho nên sau khi biết thú cưng hình người nhà mình sợ mèo, Thư Thủy Thủy thầm hạ quyết tâm sẽ tập yoga nhiều một chút, chạy đường dài, chạy nước rút, chạy vượt rào cản, nỗ lực rèn luyện thân thể, lúc mèo xuất hiện phải dụ nó rời đi, Thư Thủy Thủy tự tin mèo sẽ không chống cự được một thân thịt béo múp míp và lông nhung xù xù của mình…

Ăn sáng xong, Thư Thủy Thủy lạch bạch lạch bạch trở về phòng ngủ trên tầng hai kiểm tra trận pháp, đồng thời dựa theo kế hoạch tiến hành cải tạo, dẫn dắt linh lực ngũ hành trong đá năng lượng đã được phân tách tiến vào trận pháp phụ, một lần nữa hội tụ thành linh châu.

Linh lực tách ra kỳ thực tốt nhất là nên hoàn nguyên thành linh thạch có thuộc tính khác biệt, thế nhưng đáng tiếc Thư Thủy Thủy hiện giờ chưa đạt tới trình độ này, linh lực ngũ hành bị xói mòn đi một phần, chỉ có thể hình thành thành một hạt châu bé cỡ đầu ngón tay. Phương pháp này là Thư Thủy Thủy tự mình nghĩ ra, linh cảm bắt nguồn từ việc nhân loại nuôi cấy ngọc trai, nghĩ tới đây, Thư Thủy Thủy liền nghĩ tới hải sản tươi ngon, quyết định mình phải ra ngoài một chuyến.

Bởi vì chuẩn bị di chuyển nên căn cứ có rất nhiều chuyện, buổi tối lười biếng cũng thôi đi, ban ngày Cổ Lan Cốt cự nhiên không thể tiếp tục. Người trong căn cứ không nhiều lắm, nhưng ba căn cứ cộng lại cũng gần một ngàn người. Thư Thủy Thủy xác nhận thời gian di chuyển cụ thể với Cổ Lan Cốt, biết được năm ngày sau mới hành động thì liền nhảy bật ra khỏi trấn nhỏ.

Biết Thư Thủy Thủy muốn ra ngoài tìm gia súc, Dư Tẫn liền chỉ phương hướng cho Thư Thủy Thủy, là hướng bắc của trần nhỏ này.

Sau khi rời khỏi sa mạc, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm đã không còn khủng hoảng như vậy nữa, một ít động thực vật có thể sinh tồn, mặc dù Dư Tẫn không biết tại sao Thư Thủy Thủy lại muốn đi tìm gia súc, cũng không phải muốn nuôi là nuôi được, với lại bản thân Thư Thủy Thủy còn không lớn bằng cái chân heo, Dư Tẫn không hề biết gia súc mà Thư Thủy Thủy nói không hề giống gia súc trong suy nghĩ của mình.

Dư Tẫn cũng không ôm hi vọng Thư Thủy Thủy có thể tìm được gia súc, tinh cầu Thương Chiến hiện giờ mặc dù nói là có động thực vật sinh tồn thế nhưng lại cực kỳ khan hiếm, hơn nữa phần lớn đều đã biến dị, trở nên cực kỳ hung mãnh, nhờ vậy mới có thể may mắn sống sót trong quy luật tàn khốc này. Dư Tẫn chỉ cho là Thư Thủy Thủy buồn chán nên muốn ra ngoài dạo, xung quanh trấn nhỏ cũng không có gì nguy hiểm, lúc này mới chỉ phương hướng.

Thư Thủy Thủy theo hướng Dư Tẫn chỉ rời khỏi trấn nhỏ, ven đường mơ hồ có thể nhìn thấy cỏ dại sinh trưởng, chỉ là dáng vẻ trơ trụi giống như bị hói, màu sắc cũng là màu xanh úa tàn, cứ hệt như cụ già tuổi xế chiều vậy.

Vươn móng ngắt một cọng cỏ ở bên đường bỏ vào miệng nhai nhai, vị khô khốc thiếu nước, cảm giác sơ rất rõ ràng, nói chung là chẳng ngon lành gì, thảm trạng như vậy làm Thư Thủy Thủy rốt cuộc được nhìn thấy thực vật cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu.

Phương pháp trực tiếp nhất để tìm hiểu hoàn cảnh của một khu vực chính là thực vật, trong sa mạc không có thực vật, Thư Thủy Thủy có thể hiểu được, thế nhưng trấn nhỏ này đã cách sa mạc một khoảng cách nhưng thực vật thế mà lại vẫn cằn cỗi như vậy, tỷ lệ bắt được châu chấu có chút thấp!

Mặc dù có chút trắc trở nhưng Thư Thủy Thủy vẫn tiếp tục đi về phía bãi cỏ ở phía bắc trấn nhỏ, thân thể màu nâu ấm áp linh hoạt xuyên giữa bãi cỏ xanh lưa thưa, lỗ tai nhỏ cảnh giác lắng nghe động tĩnh bốn phía, có lúc vì không muốn nhiễu loạn lá cỏ mà đưa móng vuốt giữ chặt râu mép của mình, không để nó đụng trúng lá cỏ.

Lúc Thư Thủy Thủy nỗ lực tìm kiếm gia súc, mọi người trong căn cứ cũng đang bận rộn.

Mấy ngày gần đây khí trời cũng không tệ, thích hợp để đưa máy mô phỏng tới, bởi vì hoàn cảnh thật sự khó xác định nên thời gian đưa máy mô phỏng chỉ là đại khái, cũng không nói chuẩn xác là ngày nào. Máy mô phỏng sẽ chia ra thành từng nhóm liên tục đưa tới trong ba ngày, làm vậy để tối đa hóa hiệu suất của máy mô phỏng, đề phòng một tổ chức hay thế lực nào đó độc chiếm máy mô phỏng.

Căn cứ theo phán đoán của Filo cùng Nam Ca, hai người cảm thấy mấy ngày này chính là thời gian máy mô phỏng rơi xuống, đó cũng là một trong những nguyên do đoàn người quyết định năm ngày sau sẽ di chuyển, lợi dụng năm ngày này, ba căn cứ sẽ phái một lượng lớn người ra ngoài thăm dò máy mô phỏng.

Lúc này trong phòng họp, trên tường chính là hình mô phỏng máy mô phỏng, vì cam đoan máy mô phỏng an toàn, máy mô phỏng sẽ được thả xuống bằng dù, kích cỡ chỉ lớn cỡ nắm tay, khi rơi từ không trung xuống chỉ có người ở khoảng cách gần mới nhìn thấy được.

Vì thế cho dù là khu A cường đại có nhân số đông cũng không thể chiếm hết toàn bộ máy mô phỏng làm của riêng, vẫn luôn có một ít người may mắn đột nhiên phát hiện.

Vì mở rộng phạm vi thăm dò, mỗi căn cứ phái ba tiểu đội ra ngoài liên tục thăm dò bốn ngày, sau bốn ngày không quản có thu hoạch được hay không đều phải quay trở lại căn cứ, sau đó xuất phát tiến tới phụ cận khu B, né tránh mùa đông giá rét sắp tới.

Phía bắc trấn nhỏ, trong bãi cỏ không quá tươi tốt, Thư Thủy Thủy rốt cuộc cũng phát hiện được con châu chấu đầu tiên, nó là một con châu chấu tuổi thanh niên, đang nằm trên nhánh cỏ g*m c*n.

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, mắt không chớp nhìn chằm chằm châu chấu, cái chân nhỏ từng chút từng chút chậm rãi tiếp cận.

Đôi mắt kép của châu chấu rõ ràng quan sát hết thảy xung quanh, cho nên lúc Thư Thủy Thủy đột nhiên nhào tới, châu chấu giật mình đập cánh nhảy đi một khoảng đậu lên lá cây ở xa xa, nhánh cỏ dưới thân nó lay động qua lại.

Thư Thủy Thủy đương nhiên sẽ không từ bỏ, thân thể nhỏ bé giống như một tia sấm sét linh hoạt chạy tới điểm rơi xuống của châu chấu.

Bụi cỏ lao xao dao động báo hiệu quỹ tích hoạt động của Thư Thủy Thủy, thân thể màu nâu cọ phóng vun vút đuổi theo con châu chấu, hai cái chân nhỏ đuổi kịp tốc độ đập cánh của châu chấu.

Đến khi châu chấu mệt mỏi không bay nhảy nổi nữa, Thư Thủy Thủy nhào tới, rốt cuộc bắt được con châu chấu đầu tiên, Thư Thủy Thủy người đầy mồ hôi cùng bụi đất không khỏi cảm thán, châu chấu ngoại tinh không dễ bắt chút nào, vẫn là địa cầu dễ thương hơn.

[end 27]

Bình Luận (0)
Comment