[26] Chuột phi – Giầy? Không Tồn Tại
****
Bởi vì nghĩ tới trận pháp cải tạo đá năng lượng, ngày hôm sau Thư Thủy Thủy dậy rất sớm, chuột nhỏ trở mình trên chiếc giường nhỏ của mình, sau đó mở mắt ngẩn người một hồi, lỗ tai nhỏ run lên một cái, đại não khôi phục vận hành, nháy mắt từ giường nhỏ nhảy dựng lên, bịch một tiếng đáp xuống đất, sau đó lạch bạch chạy tới chỗ trận pháp.
Cổ Lan Cốt tỉnh lại trong tiếng bước chân của Thư Thủy Thủy giẫm lên sàn, vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy một bóng dáng màu nâu ấm áp chạy loạn trên sàn nhà.
Trận pháp có hiệu quả rồi! Thư Thủy Thủy cao hứng nhảy cẫng lên trước trận pháp, lần lượt kiểm tra mười trận pháp một lần.
Sau đó lôi ra quyển sổ nhỏ, đối chiếu phương án ghi trong sổ, ghi chú lại từng cái từng cái một.
Không có trận pháp nào bị bỏ sót, tất cả tình huống cùng hiệu quả đều được ghi lại, đồng thời sắp xếp thứ tự. Thư Thủy Thủy nằm sấp trên sàn nhà xoàn xoạc viết kế hoạch mới.
Nhìn Thư Thủy Thủy vừa tỉnh lại đã nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, Cổ Lan Cốt đi chân trần trên sàn nhà, không phát ra chút âm thanh nào, an tĩnh đứng phía sau Thư Thủy Thủy. Chuột nhỏ quỳ rạp dưới đất, lông xù phồng lên cứ như một quả cầu.
Cổ Lan Cốt ngồi xổm xuống, cuối cùng vẫn nhịn không được tuốt một phát.
Lông tơ của chuột nhỏ bị tuốt xẹp xuống, Thư Thủy Thủy lắc lắc người, lớp lông một lần nữa phồng lên, nhưng động tác viết chữ không hề ngừng lại, hiển nhiên cũng không bị quấy nhiễu.
Cổ Lan Cốt thấy vậy thì an tâm đưa tay tuốt tuốt, mỗi lần như vậy Thư Thủy Thủy sẽ run lông một cái, thả lỏng người.
Thẳng đến khi viết kế hoạch xong Thư Thủy Thủy mới bò dậy, xoay người ngẩng cái đầu nhỏ, nghiêm túc nhìn Cổ Lan Cốt ngồi chồm hổm ở bên cạnh: “Để công bằng, hôm nay phải để tôi sờ tay anh ba mươi bảy lần.”
Cổ Lan Cốt đã tuốt chuột ba mươi bảy lần, quả thực đúng là con số anh vừa tuốt khi nãy, thì ra chuột nhỏ tựa hồ không hề bị ảnh hưởng tiến trình công việc vẫn luôn chú ý đếm số lần mình bị tuốt, Cổ Lan Cốt thật sự không ngờ tới, thế nhưng đây là trọng điểm sao? Trọng điểm của chuột nhỏ có phải hơi bị sai không?
Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt nhỏ sờ sờ đầu ngón tay chưa kịp thu hồi của Cổ Lan Cốt, dáng vẻ thực hài lòng (^-^).
Một người tuốt chuột, một người sờ tay, theo nhu cầu của nhau, cả hai đều thỏa mãn.
Cổ Lan Cốt tùy ý móng vuốt nhỏ của Thư Thủy Thủy quấy phá trên tay mình, sau đó mở miệng gọi: “A Thủy.”
Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, cảm giác âm thanh của Cổ Lan Cốt lúc mới rời giường đặc biệt dễ nghe, làm chuột không thể nào chống cự lại.
Cổ Lan Cốt chộp được phản ứng này của Thư Thủy Thủy, anh nhếch môi, lại gọi một tiếng: “A Thủy, Thủy Thủy.”
Lỗ tai nhỏ không thể khống chế tiếp tục run lên, Thư Thủy Thủy phát hiện, hóa ra mình còn bị cuồng âm thanh: “Làm sao vậy?”
Cổ Lan Cốt chăm chú mở miệng: “Buổi sáng tốt lành.”
Thư Thủy Thủy ngẩng cái đầu nhỏ, run run tai: “Buổi sáng tốt lành.”
Lão tể tể mấy trăm tuổi đột nhiên có chút đỏ mặt, theo bản năng cúi đầu, đúng dịp nhìn thấy bàn chân trần của Cổ Lan Cốt, chút ngại ngùng kia của Thư Thủy Thủy liền bay xa, nó chỉ chân Cổ Lan Cốt nói: “Bàn chân chính là quả thận của người đàn ông, sau này không được đi chân trần trên sàn nhà.”
Cổ Lan Cốt: “…” Anh rất muốn nói với Thư Thủy Thủy, lo lắng này thật sự rất dư thừa, thế nhưng vẫn gật đầu, tiếp nhận sự quan tâm của chuột nhỏ: “Còn A Thủy? Có cần mang vớ với giày không?” Cổ Lan Cốt cảm thấy mình có thể chuẩn bị cho Thư Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy cúi đầu nhìn bàn chân nhỏ của mình, lại giơ lên một chút: “Bây giờ không cần, vẫn chưa tới lúc ngủ đông.”
Cổ Lan Cốt? ? ? Anh chỉ là muốn xem dáng vẻ mang giày của chuột nhỏ mà thôi, liên quan gì tới chuyện ngủ đông?
Thư Thủy Thủy tiếp tục nói: “Kỳ thực thì lấy giày làm ổ hoặc túi ngủ rất tốt, trong giày bông còn có lông mao mềm mại nữa, đặc biệt ấm áp, nếu như mua trúng số nhỏ thì có thể nới lỏng dây giày….”
Hiển nhiên trong mắt của Thư Thủy Thủy, tất cả đều có liên quan với giấc ngủ, mà mua giày thì chẳng khác nào mua ổ để ngủ.
Cổ Lan Cốt: “…” Cảm thấy sau này mang giày nhất định phải đặc biệt chú ý, kẻo lại đạp phải vật nhỏ dễ thương. Nhưng Cổ Lan Cốt hiển nhiên đã quá lo lắng rồi, Thư Thủy Thủy không có thói quen ngủ trong giày mà người ta thường xuyên mang.
Vấn đề giày này, mắt thấy hai người có chút rời xa trọng điểm, Cổ Lan Cốt liền đặt ánh mắt vào những vòng sáng trên sàn, cũng chính là những trận pháp Thư Thủy Thủy đã bày ngày hôm qua, ngay cả Cổ Lan Cốt cũng khó nén được kinh ngạc.
Đá năng lượng đặt trong trận pháp đã có biến hóa rất rõ rệt, nhạt đi hẳn! Trong đó có một khối thậm chí đã gần như đạt tới trạng thái bán trong suốt!
Trong tình huống hoàn toàn không có công nghệ kỹ thuật cao nào trợ giúp, chỉ dựa vào vài hình vẽ, vài khối đá mà Thư Thủy Thủy đã thành công thay đổi kết cấu trong đá năng lượng!
Trong đầu Cổ Lan Cốt nhanh chóng tưởng tượng ra vô số khả năng, thế nhưng không có cái nào có thể dùng khoa học để giải thích, nó đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức về đá năng lượng của Cổ Lan Cốt từ trước tới nay.
Đá năng lượng, một nguồn năng lượng tính trơ, bởi vì đặc tính ổn định của nó nên muốn sử dụng phải dùng bộ chuyển đổi năng lượng hoặc bộ chiết xuất năng lượng, sử dụng cơ học lượng tử để tác động cấu trúc phân tử ở bên trong, phá hủy kết cấu của nó từ bên trong…
Vô số công thức cùng kết cấu phân tử xẹt qua trong đầu Cổ Lan Cốt, cuối cùng lại bị mười vòng sáng lớn nhỏ dưới đất phá nát.
Thư Thủy Thủy thấy Cổ Lan Cốt có hứng thú với trận pháp liền lạch bạch đi tới bên cạnh trận pháp, vừa thu lại linh thạch cực phẩm cùng đá năng lượng vừa giải thích: “Trận pháp, thường hợp thành từ mắt trận và ký hiệu, căn cứ theo công năng khác biệt mà mắt trận cùng ký hiệu cũng sẽ khác biệt, số linh thạch cần dùng cũng khác biệt…”
Cổ Lan Cốt: “…” Hoàn toàn nghe không hiểu, anh tựa hồ đã hiểu được cảm giác của Thư Thủy Thủy khi nghe mình nói về cơ học lượng tử.
Cuối cùng trước mặt Thư Thủy Thủy chỉ còn lại một trận pháp, cũng là cái có tốc độ cải tạo nhanh nhất, trận pháp đã phát sinh biến hóa, ngoại trừ đá năng lượng đang dần dần trở nên bán trong suốt, trong trận pháp, ở năm hướng đông nam trung tây bắc phân biệt đối ứng xuất hiện năm loại màu sắc xanh đỏ vàng trắng đen, mà đó cũng chính là linh lực ngũ hành mộc hỏa thổ kim thủy tách ra từ đá năng lượng hỗn độn.
Quá trình không cần nói, nói chung kết quả này làm Thư Thủy Thủy rất hài lòng, đồng thời Thư Thủy Thủy cũng mơ hồ đưa ra kết luận, đẳng cấp của đại lục tu chân cao hơn tinh hệ Thương Hải, vì thế trận pháp ngũ hành vẫn rất thích hợp với tinh cầu Thương Chiến.
Mà đá năng lượng của tinh hệ Thương Hải có lẽ là một loại linh thạch hỗn loạn, là hình thức căn bản nhất của linh thạch.
Có khả năng tinh hệ Thương Hải đã từng có cơ hội tiến hóa thành thế giới tu chân, nhưng cuối cùng trong quá trình tiến hóa lại rẽ sang hướng khoa học kỹ thuật, linh thạch hỗn loạn tự nhiên cũng không thể tiến hóa thêm một bước.
Trong nhận thức của Thư Thủy Thủy, vũ trụ giống như một cây đại thụ thật lớn, hết thảy thế giới đều bắt nguồn từ một thân cây duy nhất, trong quá trình trưởng thành từ từ chia thành nhánh, cuối cùng cành lá chi chít rậm rạp, mỗi chiếc lá là một thế giới khác biệt, không ai biết lúc ban đầu chúng vốn ở cùng một cành nhưng lại đột nhiên phân nhánh, phát triển theo hướng khác nhau.
Thư Thủy Thủy ngẩng đầu nhìn Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt nghe hiểu không?”
Cổ Lan Cốt im lặng không lên tiếng, đại khái đời này Cổ Lan Cốt chưa từng mở miệng nói ba chữ nghe không hiểu này.
Thư Thủy Thủy lại dùng móng vuốt vỗ vỗ mắt cá chân Cổ Lan Cốt, tỏ vẻ thoải mái: “Không sao, tôi biết anh khó hiểu, dù sao anh cũng không phải loài lông xù.”
Thư Thủy Thủy kiêu ngạo nhặt lên viên linh thạch cực phẩm cuối cùng, ngẩng đầu nhỏ bước đi, cơ hồ là nghiêm nghị một hai một hai đi về phía phòng tắm, muốn rửa mặt.
Tiếng cười khẽ của Cổ Lan Cốt vang lên ở phía sau, nghe thấy tiếng cười dụ người này, lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy lại không thể khống chế run lên, bước chân cũng dừng lại, quay đầu nói: “Tôi có thể sờ miệng anh không?”
Cổ Lan Cốt! ! !
*
[tác giả] Lão Hiên: “Thủy Thủy ngày càng quá đáng nha~ ~”
Cổ Lan Cốt một quyền đánh bay tác giả, nâng chuột nhỏ: “Sờ đi, sờ đi.”
Thư Thủy Thủy: “Thương anh nên cảm thấy chỗ nào của anh cũng tốt cả, đều muốn sờ sờ.” Duỗi móng vuốt.
[end 26]