Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 37

[37] Chuột phi – Cho Dù Ngày Mai Là Tận Thế

****

Dư Tẫn quả thực muốn đi đời nhà ma luôn rồi, mình nói cả nửa ngày, Thư Thủy Thủy quả thực đã từ bỏ ý định dùng một máy mô phỏng đổi một con châu chấu, sau đó lại ra vẻ chuột thiếu gia tiền của bao la mang ra đốt trứng, quyết định, từ một con châu chấu tăng lên hai con châu chấu: “Hai cũng không được! Vô giá! Thủy Thủy biết vô giá là sao không?”

Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ: “Biết nha, châu chấu của Thủy Thủy chính là vô giá!” Giọng nói đầy khẳng định, không cho phép người ta phản đối.

Dư Tẫn cảm thấy trái tim mình quặn đau, nhất là khi nghĩ tới lúc mình nướng bốn con châu chấu, chỉ cảm thấy hận tới mức không thể chặt tay mình ra, mình nào có nướng bốn con châu chấu, rõ ràng là đang nướng bốn cái máy mô phỏng, nghĩ tới đây, Dư Tẫn cảm thấy ngay cả hít thở cũng đau.

Quả thực so với bị Cổ Lan Cốt đập dẹp lép còn khó chịu hơn, Dư Tẫn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể đặt hi vọng cuối cùng vào Cổ Lan Cốt: “Lão đại…”

Cổ Lan Cốt nhìn dáng vẻ đại gia của Thư Thủy Thủy và kinh ngạc đến ngây người của Lưu Độ, cũng không quay đầu lại nói: “Có phải Thủy Thủy rất có tài kinh doanh không, cậu vừa nói gì?”

Dư Tẫn: “…không có gì.” Bỏ đi, mấy người vui là được rồi.

Cả người Dư Tẫn tỏa ra hơi thở xám xịt, từ bỏ chống cự. Thế nhưng cậu đã đánh giá quá thấp trình độ mày dày mày dạn của đám Lưu Độ, qua một hồi lâu Lưu Độ mới ý thức được Thư Thủy Thủy không phải đang nói đùa, kinh hỉ quá lớn làm hắn ngơ ngác.

“Thủy Thủy nhóc cưng, nhóc đúng là con chuột cống đáng yêu nhất mà tôi từng thấy!” Lưu Độ cảm thấy mình sắp nói không nên lời rồi, cũng chưa bao giờ yêu thích châu chấu như hôm nay.

Mặc dù vẫn còn chút nghi ngờ không biết có phải tiểu đội Cổ Lan Cố giở trò bịt bợm hay không, thế nhưng cuối cùng Lưu Độ vẫn chọn lựa mạo hiểm một lần, dù sao thì năm sau cũng không biết có tương lai hay không, bằng không nắm chặt cơ hội bây giờ, liều mạng một phen.

Thư Thủy Thủy nghiêm túc sửa lại: “Tôi rất đáng yêu, nhưng tôi không phải chuột cống, cám ơn.”

“Đúng đúng đúng, nào có con chuột cống nào đáng yêu được như nhóc.” Lưu Độ đương nhiên hùa theo lời Thư Thủy Thủy, đồng thời dốc hết sức vỗ mông ngựa, à không, vỗ mông chuột.

“Vậy Thủy Thủy đáng yêu, nhóc là chuột gì?” Chuyện này, Lưu Độ hiếu kỳ rất lâu rồi, dáng dấp quả thực dễ thương, nhưng trước đây hắn chưa từng gặp qua loài chuột nào như vậy, lông tơ màu nâu ấm áp, thân thể mũm mĩm, thông minh, biết nói chuyện, quan trọng nhất là, thích châu chấu đến như vậy!

Không chỉ Lưu Độ, tất cả mọi người đều vểnh tai chờ đợi Thư Thủy Thủy trả lời, bọn họ cũng rất muốn biết Thư Thủy Thủy rốt cuộc là loài nào? Có anh chị em gì hay không, mình có thể nuôi một con hay không.

Thư Thủy Thủy theo bản năng ưỡn ngực: “Tôi là chuột ng…. chuột đồng!”

“Chuột ruộng nước?” Lưu Độ chưa từng nghe qua giống loài này, suy đoán có lẽ là một giống chuột biến dị nào đó.

“Không không không.” Thư Thủy Thủy xua xua móng vuốt nhỏ: “Là chuột đồng! Chuột làm ruộng, tôi biết làm nông, trồng được thức ăn rất là ngon!”

Lưu Độ vẫn có chút ngơ ngác, chuột đồng thì hắn biết, nhưng chuột đồng là ý như vậy sao? Chẳng lẽ là chuột đồng biến dị? Thức tỉnh yêu thích làm ruộng? Tuy rất nghi hoặc nhưng Lưu Độ sáng suốt không tiếp tục truy hỏi vấn đề này: “Hóa ra là chuột đồng đáng yêu, hân hạnh hân hạnh.” Lưu Độ mở lồng năng lượng, đưa tay tới.

Thư Thủy Thủy phát hiện dáng dấp ngón tay Lưu Độ cũng không tệ, đương nhiên là không đẹp bằng tay Cổ Lan Cốt. Chuột nhỏ buông máy mô phỏng mình đang ôm xuống, vươn hai móng vuốt nắm lấy ngón út của Lưu Độ, lắc lắc: “Hân hạnh hân hạnh.”

Lưu Độ: “…” Đáng yêu quá đi!

Chuột nhỏ nắm tay xong liền gấp gáp nhìn con châu chấu trên tay kia của Lưu Độ.

Lưu Độ ho khẽ một tiếng, giao châu chấu cho Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy thuần thục lôi ra dây linh tằm quấn chặt nó lại. Lưu Độ nói tiếp: “Con này coi như tiền đặt cọc, chốc nữa tôi theo bọn nhóc lên núi bắt châu chấu, nhưng mà tôi có chút chuyện muốn thương lượng với chuột đồng nhóc cưng.”

Thư Thủy Thủy vui vẻ nhốt châu chấu vào túi: “Chuyện gì?”

Lưu Độ có chút ngượng ngùng mở miệng: “Nếu bọn tôi bắt được nhiều châu chấu làm nhóc vừa ý, nhóc có thể bán luôn cái máy mô phỏng kia cho tôi không?”

Dư Tẫn đã từ bỏ chống cự lập tức giống như xác chết vùng dậy: “Lưu Độ! Làm người không thể vô liêm sỉ như vậy!”

Lưu Độ không chút yếu thế: “Ít ra tôi cũng trả bằng châu chấu, người nào đó chẳng những không có con nào, lại còn nướng mất bốn con, có tư cách gì mà nói?”

“Thủy Thủy là chuột của căn cứ bọn tôi!” Dư Tẫn cảm thấy mình tức tới sắp phun máu rồi.

“Ah.” Lưu Độ không trả lời vấn đề này: “Thật xui xẻo khi phải làm chuột của căn cứ mấy người, Thủy Thủy à, có muốn tới căn cứ bọn tôi không? Ở đó có thể ăn châu chấu thỏa thích.”

Ánh mắt sắc bén của Cổ Lan Cốt lập tức quét tới, Lưu Độ run rẩy, ý thức được mình đang thăm dò bờ vực nguy hiểm. Nhưng hắn thật sự muốn mang Thư Thủy Thủy về khu B, này quả thực là linh vật!

Chuột nhỏ nghe vậy lại nghiêm túc lắc đầu: “Không được, tôi là chuột phải nuôi gia đình.”

“Không sao, Thủy Thủy có thể mang luôn chuột cái và chuột con tới khu B, tôi sẽ cho thủy Thủy cả một biệt thự.” Lưu Độ tiếp tục thăm dò bờ vực tử vong.

Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt gãi đầu: “Tôi không có chuột cái, tôi chỉ có mỗi Cốt Cốt cần phải nuôi thôi.”

Lưu Độ: “…”

Cổ Lan Cốt vì hưng phấn mà con ngươi thậm chí còn lóe lên một tia sáng xanh lấp lánh, tình huống này chỉ từng xuất hiện khi Cổ Lan Cốt sắp mở hình thức chiến đấu mà thôi. Hóa ra trong lòng chuột nhỏ, anh chính là người nhà sao? Anh không cần Thủy Thủy nuôi nhưng lại không muốn phản bác, cảm giác này là sao? Cổ Lan Cốt không biết tình cảm của mình đã đột nhiên dâng trào, lần đầu tiên làm trái chỉ lệnh của đại não, chọn thuận theo tình cảm, ngầm chấp nhận chuyện mình được Thủy Thủy nuôi.

Tam quan của Lưu Độ có chút sụp đổ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái: “Là vậy sao.” Lưu Độ không dám nói sẽ nhận cả Cổ Lan Cốt vào khu B, hắn sợ Cổ Lan Cốt sẽ phá hủy cả khu B.

“Vậy còn giao dịch thì sao?” Lưu Độ dè dặt truy hỏi.

Thư Thủy Thủy hào phóng gật đầu, rộng rãi nói: “Được! Không thành vấn đề.”

Lưu Độ liền vất vấn đề Cổ Lan Cốt ra sau đầu, nhịn không được duỗi móng vuốt muốn tuốt chuột, nhưng trước khi chạm tới mục tiêu, Thư Thủy Thủy đã bị Cổ Lan Cốt ôm lấy, Lưu Độ ngượng ngùng rụt tay lại: “Thủy Thủy đúng là chuột đồng đáng yêu nhất trên đời.”

Về hai chữ chuột đồng này, Thư Thủy Thủy tự nhiên là ngầm chấp nhận. Bây giờ nghĩ lại thì Thư Thủy Thủy cảm thấy mình có thể giả danh chuột đồng, như vậy sẽ không bại lộ nhược điểm thích ngủ của mình, hơn nữa sau này nó quả thực cũng muốn làm ruộng.

Cổ Lan Cốt đang thầm sưu tầm tin tức liên quan tới chuột đồng trong đầu, tuy hình ảnh không khớp cho lắm nhưng Cổ Lan Cốt cũng không quá xoắn xuýt về chủng tộc của Thư Thủy Thủy, bởi vì không phải là chuột gì, Thủy Thủy cũng là chuột của anh.

Bởi vì châu chấu, hai đội ngũ trước đó vốn xung đột gay gắt hiện giờ lại cùng nắm tay nhau xuất phát về phía dãy núi.

Kỳ thực phần lớn dãy núi bây giờ đã không còn giá trị khai thác, trừ phi xuất hiện mỏ năng lượng hoặc quặng mỏ hiếm thấy, bằng không sẽ không có ai chạy tới đây.

Một là sinh vật biến dị rất nhiều, hai là không có chỗ ở, lúc khí trời ổn định thì còn đỡ, tới mùa đông thì không có cách nào làm ấm, con người không giống động thực vật, căn bản không có cách nào vượt qua giá rét ở trong núi.

Trong núi cũng không có nhiều thực vật để dùng, không cẩn thận ăn trúng thực vật biến dị còn bị trúng độc, cho dù là gặm vỏ cây cũng có thể gặm trúng cây ăn thịt người.

Nhưng kỳ quái là dưới sự hướng dẫn của Thư Thủy Thủy, dọc theo đường đi cực kỳ thuận lợi, tuy đường núi không thể nào so sánh với đất bằng nhưng vì không gặp nguy hiểm nên tốc độ cũng không chậm.

Đi được một khoảng, xung quanh đã bắt đầu có châu chấu xuất hiện, mọi người lập tức phấn khởi tản ra, chăm chú tìm kiếm tung tích châu chấu.

Trên đường đi bọn họ đã sớm thảo luận phương pháp bắt châu chấu, cộng thêm Thư Thủy Thủy ở bên cạnh chỉ dẫn, tránh tình huống làm châu chấu bị cụt tay cụt chân.

Vì thế dãy núi vốn an tĩnh dần dần trở nên náo nhiệt. Động thực vật ẩn trốn rất kỹ, chỉ có đám chim cảnh giác không cao còn đậu trên đầu cành.

Thư Thủy Thủy ngẩng cái đầu nhỏ, thực thèm muốn dòm chỏm lông mềm mại của bé chim, sau đó nói với Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt, anh nói coi vào mùa đông có phải bọn nó rất ấm không?”

Cổ Lan Cốt ngẩng đầu nhìn con chim đang chải chuốt lông vũ của mình: “Chắc là ấm, Thủy Thủy có muốn không?”

Thư Thủy Thủy đang định mở miệng thì cách đó không xa lại truyền tới động tĩnh, hiển nhiên là có người bắt châu chấu ở gần đây. Bé chim vàng kinh hoảng đập cánh bay đi, đồng thời có một mảnh lông vũ vàng ươm bé nhỏ quay vài vòng trên không trung rồi bồng bềnh chầm chậm rơi xuống.

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, hai móng vuốt đỡ lấy tay Cổ Lan Cốt, chân sau dùng lực đạp một cái, từ trên tay Cổ Lan Cốt nhảy xuống, vui sướng chầm chậm chạy tới bên dưới mảnh lông tơ vàng nhạt, xòe móng vuốt nhỏ, ngừng thở, mảnh lông thực ngoan ngoãn rơi vào móng vuốt của Thư Thủy Thủy.

Hai móng trước của Thư Thủy Thủy khép lại, lạch bạch chạy tới trước mặt Cổ Lan Cốt, xòe móng vuốt cho Cổ Lan Cốt xem mảnh lông vũ vàng nhạt: “Cốt Cốt thích không?”

Cổ Lan Cốt đương nhiên không hề nguyên tắc gật đầu: “Thích.”

Thư Thủy Thủy cũng hiểu được màu sắc này rất đẹp mắt, vì thế thực hài lòng cất mảnh lông vũ thứ hai vào trong linh phủ.

Lúc mọi người chạy khắp núi bắt châu chấu, Thư Thủy Thủy dẫn Cổ Lan Cốt đi tới gần long phong trùy, nghĩ tới địa hình phức tạp ở bên dưới, Thư Thủy Thủy liền một mình leo xuống tặng quà cho cỏ vòi rồng, trước khi rời đi, cỏ vòi rồng lưu luyến quấn lấn Thủy Thủy, sau đó nổi lên một luồng gió êm ái, một lát sau những cọng lông vũ mềm mại rực rỡ đủ loại màu sắc từ trong cành lá xum xuê chậm rãi rơi xuống.

Cả lõm núi tựa hồ trút xuống một cơn mưa lông chim màu sắc rực rỡ, nhẹ nhàng, bồng bềnh xoay tròn.

Thư Thủy Thủy cao hứng nhún nhảy vài lần, sau đó ôm cỏ vòi rồng cọ cọ một phen rồi vui vẻ đi nhặt lông vũ: “Một mảnh màu xanh nhạt, một mảnh màu đỏ, một mảnh trắng tinh, một mảnh màu xanh đậm, một mảnh màu đen? Đen? Giữ lại làm vớ cho Cốt Cốt…”

Cứ vậy Thư Thủy Thủy thắng lợi trở về, thu hoạch được một đống lông vũ rực rỡ, chỉ là khoảng cách tới một chiếc áo lông vẫn còn rất xa xôi.

Bên này Thư Thủy Thủy thu hoạch được kha khá, nhóm bắt châu chấu bên kia cũng có thu hoạch, không biết vì lý do gì mà động thực vật biến dị ở khu vực này rất ít, ít nhất thì bọn họ cũng không phát hiện, ngoại trừ bị vài cọng cỏ biến dị sắc bén cắt cho vài nhát thì không phát sinh sự cố ngoài ý muốn nào khác.

Lúc hoàng hôn, đoàn người tập trung lại, hai tiểu đội trịnh trọng giao túi châu chấu mình bắt được cho Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy nghiêm túc đeo kính an toàn, sau đó mở túi ra kiểm tra từng con một.

Mọi người thấy vậy thì vô thức có cảm giác thật khẩn trương.

Cuối cùng Thư Thủy thủy chọn được bảy con châu chấu, cộng với con đã đặt cọc trước đó vừa vặn là tám con, về phần số khác thì đương nhiên là dành để ăn rồi!

Dư Tẫn rốt cuộc cũng bồi thường được số châu chấu mình đã thiếu, nhưng cứ cảm thấy như bị thiệt thòi mất một khoản tiền lớn. Đặc biệt là khi nhìn thấy Thư Thủy Thủy giao cái máy mô phỏng thứ hai cho Lưu Độ, Dư Tẫn chỉ hận không thể đảo ngược thời gian, vì thế lại không từ bỏ nhấn mạnh vấn đề với Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy, máy mô phỏng thật sự rất quan trọng, liên quan tới sống chết đó.”

Thư Thủy Thủy gật đầu: “Tôi biết, cho nên mới đổi nha.”

Dư Tẫn sửng sốt, Lưu Độ nhận lấy máy mô phỏng cũng sửng sốt, những người khác cũng vậy, chỉ có Cổ Lan Cốt là không thay đổi sắc mặt.

Qua một hồi lâu, Lưu Độ lộ ra nụ cười không đề phòng: “Cám ơn Thủy Thủy, thật sự, nhóc rất đáng yêu.” Lưu Độ nhịn không được tiến tới, dùng gương mặt dán vào gương mặt mũm mĩm lông xù của Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt vỗ vỗ mặt Lưu Độ an ủi: “Phải cố gắng sống, cho dù ngày mai là tận thế, tối hôm nay cũng phải ngủ thật ngon.”

Nội tâm Lưu Độ chịu không nổi chỉ muốn bật khóc thật lớn, chuột ấm áp như vậy phải làm sao bây giờ, thật sự không thể trộm mang về khu B nuôi sao? Hơn nữa lời này cũng thực triết lý nha.

[end 37]

Bình Luận (0)
Comment