Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 38

[38] Chuột phi – Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Dư Tẫn

****

Chuột triết lý không phải đang giảng đạo lý mà đơn thuần là biểu đạt tầm quan trọng của giấc ngủ, hơn nữa đó cũng chính là nguyên tắc mà Thư Thủy Thủy vẫn luôn tuân thủ, đối với Thư Thủy Thủy mà nói, kết cục viên mãn nhất của đời người đại khái chính là được chết khi đang ngủ.

Về phần máy mô phỏng, nếu nó đại biểu cho hi vọng sống sót, như vậy để càng nhiều sinh mệnh sống sót thì có gì không đúng, nó cũng đổi được hai con châu chấu cơ mà.

Thư Thủy Thủy không có tính toán lợi ích phức tạp như con người, cái đầu nhỏ của nó rất đơn giản, nếu thế giới này sắp hủy diệt thì mọi người nên cùng cố gắng, như vậy khẳng định tốt hơn là một người cố gắng.

Tiểu đội khu B và cả tiểu đội Cổ Lan Cốt đều lộ ra biểu cảm xấu hổ, bọn họ còn không thấu suốt bằng một con chuột, vẫn luôn tính toán lo được lo mất, không nguyện ý chịu thiệt, hiện giờ xem ra mình còn không bằng một con chuột.

Sau khi tới tinh cầu Thương Chiến, Lưu Độ đã nhanh chóng trưởng thành, khôn khéo, tính toán, đề phòng, cảnh giác, thậm chí là giả dối, tất cả những thứ này ở nơi đây không tính là xấu, ngược lại nó tượng trưng cho thực lực, Lưu Độ đã không nhớ rõ mình đã sống như vậy bao lâu rồi, hắn từng cho rằng trước khi chết già ở tinh cầu Thương Chiến này, mình sẽ luôn sống như vậy.

Mà giờ đây, Lưu Độ đã không còn cách nào cảm nhận được tín nhiệm từ nhân loại, nhưng thế mà lại lại tin tưởng một con chuột nhỏ, nhìn cục nắm lông xù này, Lưu Độ căn bản không thể nào nghi ngờ, ai lại nghi ngờ một vật nhỏ mềm mại đáng yêu như thế chứ: “Thủy Thủy còn máy mô phỏng không? Hay là… tôi để lại một cái cho Thủy Thủy nha?”

Nghĩ tới năm nay số lượng máy mô phỏng ít ỏi, Lưu Độ hiếm thấy kích phát lương tâm, dù sao thì máy mô phỏng cũng rớt xuống đầu Thư Thủy Thủy, đáng ra nên thuộc về tiểu đội Cổ Lan Cốt, mình dùng hai con châu chấu đổi lấy thì quả thực có chút khi dễ chuột.

Thư Thủy Thủy nghe vậy liền khí phách giơ giơ móng vuốt: “Không sao, tôi còn cả ổ.”

Một lần nữa nghe thấy từ ổ này, lòng hiếu kỳ của mọi người liền bị câu lên: “Một ổ là bao nhiêu?” Lưu Độ cũng khó hiểu, lần đầu tiên nghe thấy có người dùng từ như vậy để hình dung máy mô phỏng.

Thư Thủy Thủy xòe móng vuốt lẩm nhẩm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… sáu… sáu…”

Mọi người: “…” Sao lại nghẹn lại ở sáu chứ? Không đúng! Chẳng lẽ có sáu cái?

“Thì ra Thủy Thủy còn nhặt được sáu cái hả, quá tuyệt vời!” Dư Tẫn cảm thấy lửa giận tích tụ vì câu nói ‘tôi biết, cho nên mới đổi nha’ của Thư Thủy Thủy tan biết sạch sẽ, bây giờ mới biết Thư Thủy Thủy còn nhặt được tới sáu cái máy mô phỏng, trong lòng chỉ còn mừng rỡ không thôi.

Nháy mắt, tựa hồ tháo gỡ được tuy duy hạn hẹp của mình, có lẽ chính vì không phải nhân loại nên Thủy Thủy mới có cái nhìn khác biệt, máy mô phỏng đúng là vô giá, nhưng chỉ có Thư Thủy Thủy mới chân chính hiểu được sinh mệnh mới là vô giá.

Thư Thủy Thủy lắc lư cái đầu nhỏ: “Không phải sáu, là năm… năm…”

Dư Tẫn sờ sờ đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy: “Năm cũng là rất tuyệt vời rồi, Thủy Thủy đúng là tiểu phúc tinh mà!”

Thủy Thủy đếm móng vuốt tới lộn xộn, cuối cùng bỏ qua: “Không phải năm, là năm mươi sáu bảy tám chín gì đó, quên mất rồi.”

Mọi người hóa đá tại chỗ, cái gì? Có phải bọn họ nghe nhầm không? Hay thật ra là chuột nhỏ không biết đếm, năm mươi sáu bảy tám chín? Cái này căn bản là không có khả năng, số lượng máy mô phỏng năm nay tổng cộng chỉ có một trăm, trừ phi tất cả máy mô phỏng đều lọt vào bầu trời khu B, nhưng đó chỉ là nói đùa mà thôi.

“Bao nhiêu? !” Dư Tẫn vừa sợ lại nghi hoặc, chọt chọt tai mình hỏi lại.

Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt gãi đầu: “Năm mươi sáu bảy tám chín, chính là một ổ đó, Thủy Thủy muốn làm lều vải cho Cốt Cốt, chỉ hai cái dù làm sao mà đủ, Dư Tẫn học toán kém quá.”

Dư Tẫn sợ tới sững sờ, ngay cả phản bác cũng quên mất.

Lưu Độ cũng khó tin: “Làm sao có thể chứ? Năm nay chỉ có tổng cộng một trăm máy mô phỏng mà thôi! Có phải Thủy Thủy đã đếm sai rồi không? Hay là nhận nhầm?”

Thư Thủy Thủy có chút kiêu ngạo: “Thủy Thủy sẽ không đếm sai, Thủy Thủy được Thư Bảo dạy đếm số đó!”

Chuột nhỏ nói xong thì phát hiện mọi người xung quanh tựa hồ không kịp phản ứng, dáng vẻ không tin tưởng, Thư Thủy Thủy khẽ động ý thức, mở linh phủ mang máy mô phỏng ra ngoài.

Trên khoảng đất trống của đường núi, nhất thời xuất hiện một ngọn núi nhỏ được tạo thành từ máy mô phỏng.

Ánh sáng lóng lánh màu lam như ngọc bích lòe lòe lóe sáng, cứ vậy tùy ý chất chồng trên mặt đất, giống như một ngọn núi trân bảo.

“Nhóc nhóc nhóc… sao lại nhiều vậy chứ?” Lưu Độ hoảng sợ tới mức không kịp chú ý tới năng lực không gian của Thư Thủy Thủy, chẳng lẽ quy trình thả máy mô phỏng năm nay có vấn đề? Nhưng cho dù là vậy thì cũng không nên thả đùng đùng vậy chứ, nhìn mà đau lòng quá.

Ánh sáng màu lam chói lòa làm mọi người sửng sốt một hồi lâu, sau đó rốt cuộc tin tưởng thứ mà mình nhìn thấy trước mắt thật sự là thật, thế mà lại thật sự là một ổ!

Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt vỗ vỗ núi rubik còn cao hơn mình: “Nhặt trong khe núi á, chắc tích góp từ nhiều năm rồi, có vài chiếc dù bị hỏng không dùng được, nhưng mấy cái ghế nhỏ thì vẫn còn rất tốt, có muốn đổi thêm hai cái nữa hôn?”

Lưu Độ dùng hơn mười giây mới khống chế được tâm tình kích động của mình: “Đổi đổi đổi! Nhưng lần này không đổi châu chấu, chờ trở lại khu B, tôi sẽ nói với anh trai tôi rồi đưa ra một cái giá thích hợp, sau đó sẽ tự mình tới đổi.”

Một căn cứ, bình thường sẽ không có quá mười máy mô phỏng, năm nay số lượng máy mô phỏng giảm mạnh nhưng khu B vẫn thu hoạch được không ít, trong tay Lưu Độ bây giờ đã có bốn cái, một cái nhặt được, một cái nhờ vào lồng năng lượng cướp được, hai cái đổi bằng châu chấu, số lượng này đặt ở bất kỳ căn cứ nào cũng có thể coi là bội thu.

Cũng vì Trình Khuyết cung cấp được vị trí hạ cánh của máy mô phỏng nên mới được khu B coi trọng đến vậy. Thế lực khu B mặc dù không phải là mạnh nhất nhưng Lưu Độ có thể khẳng định, căn cứ có máy mô phỏng nhiều hơn khu B chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ khu A và khu an toàn tuyệt đối, nhưng cho dù là hai khu vực này thì cũng tuyệt đối không có khả năng lập tức lấy ra bốn mươi năm mươi máy mô phỏng như vậy.

Số máy mô phỏng ở trước mắt nếu có thể trao đổi, Lưu Độ đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng lần này hắn sẽ không dùng châu chấu để trao đổi nữa, còn làm thế thì hố chuột quá.

Trải qua k*ch th*ch từ ổ máy mô phỏng, tinh thần mọi người phấn chấn không thôi, cho dù số máy này không quá liên quan tới bọn họ nhưng không biết vì sao, tựa hồ đối mặt với ngày tận thế được dự đoán cũng không quá tuyệt vọng và cô lực.

Hiểu được tiểu đội của Cổ Lan Cốt muốn di chuyển tới phụ cận khu B, Lưu Độ và Dư Tẫn liền bàn bạc thời gian liên lạc, sau đó hai tiểu đội tạm biệt, một đội trở về khu B, một đội trở về căn cứ.

Về phần nhóm người muốn chuyển tới nương tựa khu B, lúc này đều im lặng không lên tiếng, không nhắc gì tới chuyện này nữa. Dư Tẫn cũng hiếm thấy không thèm trách cứ, so với một ổ máy mô phỏng, chút chuyện nhỏ này chẳng là gì.

Tiểu đội Cổ Lan Cốt chuẩn bị quay trở về, Thư Thủy Thủy cũng đã thu hồi máy mô phỏng vào linh phủ, lúc này đang tỉ mỉ kiểm tra tám con châu chấu của mình, châu chấu bị linh tằm quấn chặt nên không thể động đậy, Thư Thủy Thủy nâng châu chấu dính bụi đất lên cà cà vào phần lông xù của mình một chút rồi mới cẩn thận bỏ vào túi.

Dư Tẫn ở bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình: “…” Đối xử thô bạo với máy mô phỏng như vậy, thế mà đối với châu chấu lại cẩn thận từng li từng tí thế kia, quả nhiên là khác biệt chủng tộc à?

“Lão đại, sao trước đó anh không hề bất ngờ gì với chuyện Thủy Thủy đổi máy mô phỏng vậy?” Cổ Lan Cốt đi tới, Dư Tẫn liền hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Vẻ mặt Cổ Lan Cốt rất bình thản, tựa hồ sớm đã dự liệu được: “Trước đó không phải tôi đã nói rồi sao? Thủy Thủy rất có thiên phú kinh doanh.”

Trầm mặc một hồi, Dư Tẫn mới nhớ ra Cổ Lan Cốt thật sự có nói lời này. Nghĩ lại thì những lời này cũng không, thoạt nhìn dùng hai con châu chấu để đổi máy mô phỏng là chuyện lỗ nặng, thế nhưng Thủy Thủy lại có được lòng tin của Lưu Độ. Dẫn tới khi biết căn cứ bọn họ muốn chuyển tới gần khu B, Lưu Độ chẳng những không phản đối mà còn cung cấp vài địa điểm tốt.

Nếu đổi lại là người khác, Dư Tẫn mới không tin Lưu Độ sẽ tốt bụng như vậy, chỉ sợ vừa tới gần khu B đã bị công kích rồi.

Nói cách khác, hai chiếc máy mô phỏng này căn bản không phải đổi hai con châu chấu mà là lợi ích lâu dài không có cách nào tính toán! Những nơi Lưu Độ cung cấp, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết nơi đó khẳng định không nằm trong tuyến đường bị luồng không khí lạnh tập kích, tin tức này có giá trị cực kỳ quý giá.

Sau khi suy xét rõ thiệt hơn, Dư Tẫn chỉ hận không thể nâng Thư Thủy Thủy lên hôn vài ngụm, đương nhiên, nhìn đôi mắt đơn thuần long lanh của Thư Thủy Thủy, Dư Tẫn biết Thư Thủy Thủy không nghĩ ngợi nhiều như vậy, nó thật sự chỉ muốn đổi máy mô phỏng, cho khu B có hi vọng, đồng thời cũng tôn trọng sinh mệnh mà thôi.

Thư Thủy Thủy chỉnh chu xong túi châu chấu của mình, cẩn thận đeo lên lưng, lần này ngay cả ngủ cũng mang túi châu chấu bỏ vào lều nhỏ của mình.

Phòng cháy phòng trộm phòng Dư Tẫn.

Dư Tẫn một lần nữa bị ghét bỏ: “…”

*

Hai ngày sau, Dư Tẫn rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện với Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy cảnh giác đặt túi châu chấu sang bên cạnh, cách xa Dư Tẫn.

“Thủy Thủy, mấy ngày nay đi đường, Thủy Thủy thích ứng chưa? Có mệt không?” Dư Tẫn ân cần đưa tới một chiếc khăn sạch sẽ, ý bảo Thư Thủy Thủy có thể lau móng vuốt vừa mới rửa.

Thư Thủy Thủy duỗi móng tới nhận lấy khăn: “Tôi khỏe lắm.” Sau đó lại bộ sung thêm một câu: “Châu chấu cũng rất khỏe.”

Dư Tẫn cảm thấy đời này có lẽ có chết mình không dám đụng tới châu chấu mà Thư Thủy Thủy nuôi nữa, chỉ là tuy rất đau lòng nhưng cũng không quên chính sự: “Thủy Thủy, số máy mô phỏng kia Thủy Thủy tính xử lý thế nào? Tôi có thể quản lý tài sản thay…”

Dư Tẫn chăm chú thuyết trình bản kế hoạch của mình, phân tích mặt lợi và hại, còn cả kinh nghiệm và suy đoán của mình.

Thư Thủy Thủy khó hiểu hỏi: “Không phải Dư Tẫn nói không muốn máy mô phỏng à?”

Dư Tẫn không hiểu: “Sao có thể chứ? Tôi nói khi nào?”

“Chính là lúc tôi cho cái máy mô phỏng thứ hai á, nói là hai cái làm sao đủ chứa cái mông của Dư Tẫn, hỏi Dư Tẫn có muốn lấy thêm vài cái hay không, Dư Tẫn liền nói là không muốn.” Thư Thủy Thủy cảm thấy nhân loại thật sự thay đổi quá nhanh.

Dư Tẫn cố gắng nghĩ ngợi một hồi lâu, rốt cuộc cũng nhớ ra tình cảnh mà Thư Thủy Thủy nói, nhất thời cả người đều không tốt! Thì ra khi đó Thư Thủy Thủy hỏi có muốn hay không là ý này!

Dư Tẫn cảm thấy nhân sinh đã hố mình một vố quá lớn, vào thời điểm không hề hay biết, bản thân và máy mô phỏng thế mà lại đã lướt qua đời nhau như vậy!

“Yên tâm đi, Thủy Thủy không làm khó Dư Tẫn đâu, sẽ không cho Dư Tẫn máy mô phỏng nữa đâu, không cần lo, cũng không cần khổ sở nha.” Thư Thủy Thủy an ủi.

Dư Tẫn lại càng tuyệt vọng hơn: “…” Nếu nhân sinh có thể làm lại…

*

Ở bên kia, sau khi Lưu Độ rời đi không lâu thì gặp được Lưu Pha chạy tới cứu viện. Nhìn vành mắt em trai nhà mình vẫn còn ửng đỏ, Lưu Pha thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng tức giận, em trai bị khi dễ, làm anh đương nhiên phải đòi lại danh dự: “Là ai? Là Cổ Lan Cốt à?” Người có thể bức ép Lưu Độ khởi động lồng năng lượng nhất định có thực lực không kém.

Lưu Độ thật vui vẻ khi gặp anh trai nhà mình, nghe vậy liền lắc đầu: “Không phải Cổ Lan Cốt, là con chuột mà Cổ Lan Cốt nuôi, không đúng, là chuột đồng nuôi Cổ Lan Cốt.”

Lưu Pha? ? ? Tức là em trai bị một con chuột khi dễ? Lại còn mở lồng năng lượng?

“Phải rất lâu lâu lâu nữa mới được gặp lại Thủy Thủy, anh à, chúng ta cũng nuôi một bé chuột đồng đi?” Trên đường trở về, Lưu Độ vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

“Cái gì?” Lưu Pha cảm thấy mình ngày càng nghe không hiểu rồi, chẳng lẽ không tìm được máy mô phỏng nên em trai nhà mình bị k*ch th*ch: “A Độ à, không sao đâu, máy mô phỏng năm nay vốn rất ít ỏi, không tìm được cũng bình thường mà, đừng quá áp lực.”

[end 38]

Bình Luận (0)
Comment