Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 66

Chương 66: May mà có Thủy Thủy

Ba chữ ‘tôi cũng vậy’ còn chưa kịp nói ra của Dư Tẫn cứ vậy nghẹn lại, nhưng Dư Tẫn cuối cùng cũng không thể chống lại sức hấp dẫn của thức ăn ngon, huống chi trước đó đã có Tạ Phong xung phong: “Vậy tôi cũng vậy, đi theo Thủy Thủy thôi.”

Quả nhiên vừa dứt lời, ánh mắt của Cổ Lan Cốt cũng lia qua, tuy vẫn vô cảm như trước nhưng Dư Tẫn vẫn có cảm giác nguy hiểm.

Có điều may mắn là Thư Thủy Thủy đúng lúc lên tiếng kéo lại tầm mắt của Cổ Lan Cốt, bằng không Dư Tẫn thật sự không biết mình có vì không chống đỡ nổi áp lực mà thay đổi ý định hay không.

Thư Thủy Thủy ngồi trên vai Cổ Lan Cốt, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ, dáng vẻ như rất vui vẻ: “Được nha, chỉ là ở đó chẳng có gì cả, cần phải tự làm.”

Nam Ca nhớ lại bản đồ một chút: “Tôi nhớ nơi đó là núi non, xung quanh không có bóng người, thật sự không có vấn đề à? Có nguy hiểm gì không?”

“Nguy hiểm thì tạm thời không có, cả ngọn núi chỉ có một ổ chuột, chuột còn lớn hơn cả mèo, lớn như vầy nè ~” Thư Thủy Thủy cố gắng giang rộng cánh tay nhỏ của mình.

Nhóm người: “…” Có vẻ cũng không lớn lắm, chỉ gấp đôi Thư Thủy Thủy mà thôi.

Thư Thủy Thủy không phái hiện vẻ mặt mỉm cười của nhóm người, nói tiếp: “Có điều Thủy Thủy đã trao đổi với bọn nó rồi, mọi người có thể chung sống hòa bình. Thung lũng đó có ba mặt là núi, một mặt thấy nước, có thể che chắn gió tuyết rất tốt, tôi và Cốt Cốt đã tra xét hồ nước đông lạnh rồi, bên trong có cá.” Nói tới đây, lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên.

“Cá?” Ánh mắt Nam Phương tỏa sáng.

Cổ Lan Cốt: “…”

Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ: “Đúng vậy, hơn nữa hồ nước cũng không nhỏ, gần thung lũng có một khu rừng lớn, ba ngọn núi cao và hiểm trở chính là lá chắn thiên nhiên, ngăn cách phần lớn sinh vật biến dị, hơn nữa nếu chúng ta vào ở, chỉ cần cung cấp thức ăn nhất định cho đám chuột, có lẽ bọn nó sẽ đồng ý chịu trách nhiệm tuần tra và cảnh giới, gió thổi cỏ lay tuyệt đối không qua mặt được mắt và tai của loài chuột đâu.”

Đối với tính cách giác của loài chuột, sẽ không ai có nghi ngờ, nhất là sau khi biến dị, thính giác, thị giác, khứu giác của chuột đều tăng vọt về chất, huống chi chuột còn là sinh vật nhìn ban đêm, nếu quả thực chúng chịu trách nhiệm tuần tra và cảnh giới như Thư Thủy Thủy nói thì không cần lo lắng về độ an toàn của thung lũng, chuyện này thật sự quá hấp dẫn.

Lúc này Nam Ca cũng bị gợi lên hứng thú, không biết thung lũng kia có bộ dáng thế nào: “Thung lũng đó lớn cỡ nào?”

Cổ Lan Cốt không biểu cảm nói: “Cũng không lớn lắm.”

Nhưng Thư Thủy Thủy lại lắc đầu: “Cốt Cốt nói không đúng rồi, rõ ràng là rất lớn.”

Cổ Lan Cốt tiếp tục chống chế: “Ừm, so với Thủy Thủy thì quả thực rất lớn.”

Lúc này Thư Thủy Thủy cũng gật cái đầu nhỏ: “Ừm, chỉ lớn hơn trấn này một chút, đối với tôi quả thực là rất lớn.”

Nhóm người: “…” Quá rõ ràng.

Lần đầu tiên Cổ Lan Cốt cảm thấy mình và chuột nhỏ quá thiếu hụt cảm ứng tâm linh.

Nam Ca suy nghĩ một chút, một lần nữa trưng cầu ý kiến của Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy cảm thấy nếu toàn bộ căn cứ chúng ta chuyển vào trong thung lũng đó thì có thể an toàn vượt qua mùa đông không?”

Thư Thủy Thủy nghiêng cái đầu nhỏ, lỗ tai nhỏ run rẩy, nghiêm túc suy tư một chốc: “Tôi chỉ có thể đảm bảo, nếu đám chuột kia có thể vượt qua mùa đông thì chúng ta cũng có thể, nếu thật sự không được, tôi có thể tìm đám chuột để mượn lương thực, chờ mùa hè năm sau có thể trả lại cho chúng.”

Nam Ca: “…” Anh không phải có ý này, hơn nữa trước giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện tìm chuột để mượn lương thực.

Dư Tẫn nghe vậy thì theo bản năng bật thốt: “Chuột không phải là lương thực à, có bọn nó thì chúng ta chắc chắn không lo đói…”

Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn sang, Dư Tẫn nghẹn lời, vô thức gãi đầu: “Tất nhiên, nếu là bạn của Thủy Thủy thì đương nhiên không phải rồi.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, chuột đối với bọn họ đã không còn như lúc trước.

“Vậy ngày mai Thủy Thủy có thể dẫn bọn tôi tới thung lũng đó xem thử không?” Nam Ca hỏi.

Tạ Phong nãy giờ vẫn luôn im ru, phát hiện tình huống an toàn thì lập tức mở miệng, sợ mình bị bỏ lại: “Ngày mai tôi sẽ dọn nhà theo Thủy Thủy, dù sao thì mấy thứ thiết bị của tôi cũng tốn kha khá thời gian và công sức, Thủy Thủy, đường núi có khó đi không?”

Thư Thủy Thủy kể lại tình huống đường xá hôm nay, lúc vào núi quả thực có một đoạn đường không dễ đi cho lắm, nhưng nó cũng có nghĩa là thung lũng an toàn, có lợi thì cũng có hại, có điều cứ vậy thì việc vận chuyển sẽ khá tốn sức, xe cộ có kích cỡ lớn, trọng lượng lớn, kết cấu phức tạp, không thể bỏ vào không gian, trừ phi mở ra một con đường, bằng không không thể nào vào được thung lũng.

Sau khi trao đổi một phen, nhóm người hài lòng trở lại bên cạnh đống lửa, chuẩn bị cơm nước xong thì đi nghỉ ngơi. Nam Ca thông báo cho mọi người biết chuyện ngày mai vẫn chưa chuyển đi, mặc dù có chút xôn xao nhưng không có ai phản đối, dù sao thì cũng không gấp gáp một vài ngày.

Thư Thủy Thủy ngồi trên một hòn đá nhỏ cạnh đống lửa, dùng cành cây nhỏ trở khoai tây, không biết vì sao, Thư Thủy Thủy cảm thấy Cổ Lan Cốt hình như không được vui, Thư Thủy Thủy nhảy xuống khỏi hòn đá, một đường lạch bạch chầm chậm chạy tới phòng xe của mình.

“Thủy Thủy làm gì đó?” Dư Tẫn vừa ăn thịt nướng vừa khó hiểu hỏi.

“Không biết, trông có vẻ rất gấp, có phải muốn đi WC không?”

Dư Tẫn trừng Tạ Phong: “Ông tưởng Thủy Thủy là ông chắc, tới tận phút cuối mới nhớ ra là cần đi vệ sinh.”

Tạ Phong lập tức phản đối: “Tôi làm thí nghiệm nên mới quên mất, không được à?”

Hai người bắt đầu màn cãi nhau hằng ngày.

Rất nhanh sau đó, Thư Thủy Thủy từ khe hở cố ý chừa ở cửa chui ra, trong lòng còn ôm một con châu chấu.

Dư Tẫn lập tức mặc kệ Tạ Phong, chuyển sang hỏi Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy muốn nướng châu chấu hả?”

Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ: “Ừm, đã hứa với Cốt Cốt rồi, Cốt Cốt muốn ăn vị gì? Hôm nay cả hai chân châu chấu đều cho Cốt Cốt.”

Trong nháy mắt, cảm giác khó chịu trong lòng Cổ Lan Cốt tan biến thành mây khói: “Thủy Thủy làm gì cũng ngon cả, chân châu chấu thì Thủy Thủy một cái, tôi một cái.”

Dư Tẫn đưa miếng thịt nướng của mình tới: “Lão đại, chúng ta bây giờ không còn thiếu thịt nữa, em dùng miếng này đổi chân châu chấu của anh được không?” Tuy gần đây hầu như mỗi ngày đều có thể ăn một bữa thịt, thế nhưng châu chấu nướng của Thư Thủy Thủy đã trở thành chấp niệm của Dư Tẫn, cậu ta không thể nào quên được cảm giác tuyệt vời quanh quẩn trên từng tế bào đầu lưỡi.

Cổ Lan Cốt nhìn miếng thịt của Dư Tẫn, lạnh lùng nói: “Thịt nướng? Câu không đáng giá một cái chân châu chấu đâu.”

Tạ Phong bật cười hì hì, sau đó cười phá lên.

Cổ Lan Cốt chuyển sang Tạ Phong: “Hai người bọn cậu cộng lại cũng không đáng giá một cái chân châu chấu.”

Tạ Phong: “…” Cảm giác an toàn vừa nãy chỉ là ảo giác?

Nam Phương lập tức im ru như gà, ngoan ngoãn ăn cơm.

Cổ Lan Cốt nhìn Nam Phương một chút, còn chưa kịp mở miệng, Nam Phương đã vội nói: “Em biết, cả ba người bọn em đều không đáng một cái chân châu chấu.”

Cổ Lan Cốt: “Ra là cậu nghĩ như vậy, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý.”

Nam Phương khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ không phải ý này? Dư Tẫn thì đang điên cuồng tự an ủi bản thân, Thư Thủy Thủy đã từng dùng hai con châu chấu đổi máy mô phỏng, tính ra thì mình cũng rất có giá trị.

Nam Ca thông báo xong chuyện ngày mai tiếp tục ở lại đây, quay trở lại đống lửa, thấy tình cảnh bên này thì quyết định đảo ngược qua bên chỗ Hồ Tư Thần, tìm hiểu tình huống của thành viên mới, cộng thêm cọ bữa tối.

Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy tuân thủ giao ước chia nhau hai cái chân châu chấu, sau đó Cổ Lan Cốt mang theo Thư Thủy Thủy tìm một phòng trống, dự định nghỉ ngơi.

Kết quả không chờ được tới hôm sau, tới khuya thì luồng khí lạnh đột nhiên ập tới sớm hơn dự đoán, mặc dù trấn nhỏ này không phải hướng đi chính của luồng khí lạnh nhưng vẫn đông tỉnh mọi người.

Một số người ngủ say cũng bị những người khác đánh thức, ngay cả lửa trại ở sát bên cạnh cũng không cung cấp đủ nhiệt lượng cho bọn họ, nếu cứ ngủ như vậy, nhất định sẽ chết vì nhiệt độ quá thấp.

Nếu dùng đá năng lượng làm ấm thì tiêu hao của toàn căn cứ là quá lớn.

Tình huống nháy mắt thay đổi làm tất cả mọi người đều không ngủ được, nhất là theo thời gian trôi qua, ánh lửa dần yếu đi, không phải nhiên liệu không đủ mà là độ ấm quá thấp, đã giảm tới âm sáu mươi độ.

Tình huống như vậy, Nam Ca chỉ có thể thông báo di chuyển khẩn cấp, xem ra trấn nhỏ này không thể tiếp tục ở lại nữa rồi, luồng khí lạnh có thể di chuyển, hơn nữa đã tới quý đóng băng, nhiệt độ thấp sẽ bao trùm toàn bộ tinh cầu Thương Chiến.

Nam Ca tìm được Thủy Thủy, trải qua một thoáng bàn bạc đơn giản, quyết định tin tưởng phán đoán của Thư Thủy Thủy, dẫn dắt căn cứ lập tức khởi hành, tiến tới thung lũng.

Vì thế trấn nhỏ vốn yên lặng một lần nữa náo nhiệt, không chỉ căn cứ Cổ Lan, ngay cả nhóm Đổng Thời Quân làm hàng xóm ở bên cạnh cũng vì luồng không khí lạnh mà thức giấc, đang cùng những người khác bàn bạc cách ứng phó.

Sau khi phát hiện căn cứ Cổ Lan chuẩn bị rời đi, căn cứ Đổng Thời Quân bắt đầu chia rẽ, bọn họ vẫn chưa tìm được chỗ ở thích hợp, nơi duy nhất khá hài lòng thì bị trùng lặp với mục tiêu của căn cứ Cổ Lan, lúc bọn họ tới thì Nam Ca đã ở đó.

“Anh Đổng, hay chúng ta cứ tiếp tục đi theo bọn họ đi, sau đó tìm chỗ ở ở gần đó.”

“Đi theo một thời gian dài như vậy rồi, đi đường thì còn dễ nói, nhưng cậu nghĩ bọn họ sẽ để thế lực khác xuất hiện bên cạnh chỗ ở của mình sao?”

“Hay chúng ta cũng gia nhập căn cứ Cổ Lan đi?”

“Tôi cảm thấy chúng ta đi tìm Phỉ Lạc đi, nếu hắn không quay trở lại thì chắc hẳn đã tìm được chỗ ở thích hợp, cướp chỗ của hắn, chúng ta không đánh lại Cổ Lan Cốt, chẳng lẽ còn không đánh lại Phỉ Lạc à?”

“Phỉ Lạc kia cũng không đơn giản, nghe nói căn cứ bọn họ nhiều lần đoán được khí trời thay đổi ác nhiệt.”

“Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy dứt khoát chết cóng đi!”

“Đừng ồn ào, trước tiên thông báo mọi người thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị di chuyển.” Đổng Thời Quân bị nháo tới đau đầu, chỉ có thể ra lệnh một tiếng, ngăn chặn cuộc tranh cãi vô nghĩa.

Đổng Thời Quân không có được quyết đoán như Hồ Tư Thần: “Thông báo cho mọi người mang theo hành lý gọn nhẹ, chúng ta xuất phát trước tới mục tiêu, có khả năng Nam Ca để lại người ở đó nhưng chắc chắn sẽ không quá nhiều, chúng ta chiếm lấy mục tiêu rồi tính tiếp.”

Đây là phương pháp duy nhất mà Đổng Thời Quân có thể nghĩ ra lúc này, thực ra không phải không thể di chuyển tới những địa điểm khác không quá lý tưởng, nhưng nếu muốn bình yên vượt qua mùa đông thì quá nguy hiểm, không bằng cứ đánh cược một phen, nếu thắng thì không cần lo lắng về sau.

Bởi vì mệnh lệnh này, không đợi người của căn cứ Cổ Lan thu dọn xong, Đổng Thời Quân đã dẫn theo đoàn xe cuồn cuộn xuất phát.

Nhóm người vẫn luôn quan sát động tĩnh lập tức báo lại tình huống cho Nam Ca.

Nam Phương ở bên cạnh nghe xong liền nói: “Anh, tên Đổng Thời Quân này cứ không nhanh không chậm đi theo sau chúng ta, sao tự nhiên lại gấp gáp như vậy? Bọn họ tìm được chỗ ở thích hợp rồi à?”

Nam Ca lắc đầu: “Nếu tìm được thì tối nay bọn họ đã không ở lại đây, xem hướng đi thì hẳn là địa điểm chúng ta tìm được lúc ban ngày.”

“Đệt! Tên này hiểm độc thật đấy!” Dư Tẫn nghe vậy lập tức văng tục: “Xui xẻo rồi, nhóm Đại Quân đang ở bên đó, liệu có nguy hiểm không?”

“Sẽ không.” Nam Ca trả lời khẳng định: “Đổng Thời Quân biết mình không thủ được nơi đó, nếu giết người của chúng ta thì chính là b*p ch*t khả năng đàm phán duy nhất, bọn họ muốn cược một phen, cử một đội đi đón người, nói cho đám đó biết, địa điểm đó nhường cho bọn chúng.”

Đường tới thung lũng có ghi rõ trên bản đồ, chỉ không biết đường tiến vào thung lũng, không cần lo lắng vấn đề đón người rồi sẽ không tìm được đường đi.

Dư Tẫn gật đầu: “Để em đi đón người, may mắn mà chúng ta có Thủy Thủy.”

[hết 66]

Bình Luận (0)
Comment