Chương 67: Tôi là ống nghe của bạn
Nam Ca gật đầu, quả thực lần này may mắn mà có Thủy Thủy, nếu không phải Thủy Thủy phát hiện thung lũng, trận mâu thuẫn này là khó tránh khỏi, mặc dù cho dù xung đột bên bọn họ cũng sẽ không thua, thế nhưng xung đột trước khi luồng không khí lạnh ập tới thì cả hai bên đều sẽ liều mạng, khó trách tổn thương gân cốt.
“Nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, tên họ Đổng kia hẳn là đoán được chúng ta có kiêng dè nên mới dám làm như vậy.” Dư Tẫn chán ghét nhất là cảm giác nghẹn khuất này, mờ mờ ám ám, chuyên chọn ra tay ở nơi người ta không chú ý.
Vừa nãy Thư Thủy Thủy cũng ra ngoài đón gió kiểm tra tình huống, hai lỗ tai nhỏ bị gió thổi cụp xuống, thế nhưng vẫn đưa móng vuốt nhỏ che tai cho Cổ Lan Cốt.
Phát hiện móng vuốt nhỏ của mình không đủ lớn thì dứt khoát dịch cái mông nhỏ, dùng lông xù của mình để chắn gió.
Cổ Lan Cốt kéo chuột nhỏ đang dán sát bên tai mình nhét vào trong túi áo: “Thủy Thủy làm ấm túi tiền cho tôi đi.”
Thư Thủy Thủy trở mình trong túi một chốc, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, mặc dù không biết tại sao phải làm ấm túi tiền, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý: “Được nha ~ không chỉ túi tiền, chờ tới tối khi đi ngủ, Thủy Thủy còn có thể làm ấm chăn cho Cốt Cốt.”
Bầu không khí vốn có chút u sầu lập tức bị quét sạch, nhóm người xung quanh nhịn không được phì cười. Dư Tẫn bạt cười thành tiếng: “Thủy Thủy làm ấm chăn cho lão đại á? Chắc chỉ ấm được đầu ngón chân thôi quá, ha ha ha…”
Thư Thủy Thủy hít sâu một hơi, để chính mình trông bông xù một chút, thậm chí ngay cả chòm râu cũng cố gắng phồng lên, để chính mình trông to lớn hơn: “Làm ấm đầu ngón chân cũng là làm ấm chăn mà, huống chi tôi sẽ cao tới 1m8!”
Nhóm người không khỏi bổ não hình ảnh một con chuột to lớn nằm trên giường Cổ Lan Cốt để làm ấm chăn, sau đó cảm thấy, trong hoàn cảnh băng thiên tuyết địa này, mình cũng rất cần một con chuột 1m8.
Cổ Lan Cốt bổ não Thủy Thủy hình người ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn để làm ấm, nháy mắt nhịp tim tựa hồ đập nhanh hơn không ít.
Thư Thủy Thủy vốn kề sát phần ngực Cổ Lan Cốt, tự nhiên cảm nhận được nhịp tim của Cổ Lan Cốt, phát hiện dị trạng, chuột nhỏ lại càng áp sát hơn, để tai mình dán vào ngực Cổ Lan Cốt, nghe nhịp tim của anh.
Cổ Lan Cốt ý thức được hành động như nghe bệnh của Thư Thủy Thủy, anh gấp gáp điều chỉnh nhịp tim đập của mình.
Thư Thủy Thủy áp sát bên ngực Cổ Lan Cốt nghi hoặc run run cái tai nhỏ, có điều phát hiện nhịp tim Cổ Lan Cốt quả thực không có vấn đề, ống nghe hình chuột mới quy củ làm ổ trong túi.
Dư Tẫn thừa dịp này tiến tới trước mặt Cổ Lan Cốt: “Thủy Thủy, thương lượng một chút, chờ nhóc lớn tới 1m8 thì cũng làm ấm ổ chăn cho tôi nha.”
Ngao một tiếng, Dư Tẫn bụm mắt lùi lại, oan ức nhìn Cổ Lan Cốt: “Sao lại động thủ rồi, không cho thì thôi chứ, chút khí thế như vậy cũng không có, bảo em làm sao tìm tên họ Đổng kia tính sổ đây?”
Tạ Phong ở bên cạnh thức thời ngậm miệng, từ bỏ suy nghĩ muốn hưởng ké chuột 1m8.
Nam Phương lặng lẽ tiến tới bên tai Nam Ca hỏi: “Anh à, so với Dư Tẫn, có phải cảm thấy em trai như em đặc biệt ưu tú không?”
Nam Ca liếc nhìn em trai tiện nghi nhà mình: “Em cũng biết chọn người thật đấy.”
Sau phút cười đùa ngắn ngủi, mọi người tiếp tục bàn bạc chuyện chính sự, đại khái hiểu được chuyện đã trải qua, Thư Thủy Thủy cũng hiểu được cách làm của Đổng Thời Quân không thích hợp, nhất là đối với chuột sóc mà nói, ổ là rất quan trọng, tuyệt đối không cho phép người khác xâm lấn.
“Chịu thiệt như vậy quả thực khó chịu, vậy lúc khăn tắm đi đón người nhớ mang đồ đạc căn cứ bọn họ bỏ lại qua đó nhé, sau đó tiết lộ cho bọn họ biết chúng ta nắm giữ phương pháp trồng trọt mùa đông và tinh lọc sinh vật biến dị, nếu muốn trao đổi thì hoan nghênh tới bất cứ lúc nào.” Nam Ca nói.
Dư Tẫn rất khó hiểu: “Nam Ca, chúng ta không đánh bọn chúng là nhân nhượng lắm rồi, còn muốn trao đổi với chúng nữa hả? Này không phải quá tiện nghi cho chúng rồi à?”
“Trao đổi cũng có giá cả khó dễ mà, hơn nữa nếu chúng ta nắm giữ kỹ thuật như vậy, tự nhiên phải lợi dụng để tối đa hóa lợi ích, tất nhiên, phải xem ý của Thủy Thủy.” Nam Ca cũng không ngốc, trao đổi mua bán thì tất nhiên phải chào giá thương lượng đàng hoàn mới tính là thành công, phương pháp tốt nhất để đánh tan một căn cứ chính là đánh vào lòng người, có lẽ tới mùa hè sang năm, căn cứ của Đổng Thời Quân sẽ không còn tồn tại nữa.
“Tui hiểu rồi, ông định đòi giá cao à?” Dư Tẫn đã hiểu được ý của Nam Ca.
Nam Ca không có cách nào giải thích rõ ràng với Dư Tẫn, có điều hiểu như vậy cũng chẳng sao: “Mau đi đi, đi nhanh về nhanh, bọn tôi sẽ an bài người ở trong núi tiếp ứng.”
“Được rồi, tôi sẽ dẫn theo một đội người dọn dẹp đồ đạc đám Đổng Thời Quân kia để lại mang qua đó.” Mặc dù Dư Tẫn không hiểu được yêu cầu của Nam Ca, nhưng cậu vẫn nghiêm túc chấp hành, đây là sự ăn ý nhiều năm qua của bọn họ.
Cuối cùng, Dư Tẫn dẫn theo một đội người xuất phát, đuổi theo đoàn xe của Đổng Thời Quân.
Nhóm Thư Thủy Thủy thì cẩn thận thu dọn doanh trại, sau đó dẫn dắt đoàn người cuồn cuộn đi về trong núi.
Lần này hành trình không dài, thế nhưng hướng đi làm tất cả mọi người cảm thấy nghi ngờ.
“Chúng ta không đuổi theo nhóm Đổng Thời Quân à, sao lại đi ngược lên núi?”
“Không phải Nam Ca nói đã tìm được địa điểm mới để vượt qua mùa đông rồi à?”
“Ông cảm thấy có đáng tin không? Trước đó tôi có xem qua bản đồ rồi, đi theo phương hướng này thì phía trước chính là một vùng núi rộng lớn, chúng ta sẽ ở đâu được chứ?”
“Có lẽ có hang núi.”
“Hang núi gì có thể vượt qua mùa đông chứ? Có phải ông bị ngu không, quý đóng băng thì nhiệt độ sẽ từ không độ tới âm một trăm độ, ở trong hang núi có thể sống nổi sao?”
“Nghe nói là Thư Thủy Thủy tìm được, tui tin Thư Thủy Thủy, với lại vấn đề này không phải động vật am hiểu hơn con người à?”
“Phương diện khác không dám nói, nhưng phần lớn chuột hoang đều ngủ qua mùa đông, khẳng định có kinh nghiệm hơn chúng ta.”
“Ông thấy Thư Thủy Thủy có giống chuột hoang không?”
Một mảnh im lặng.
“Không giống lắm…” Một con chuột có tên tuổi, lịch sự lễ phép, biết làm ruộng, còn am hiểu khoa học kỹ thuật, tất nhiên đã được giáo dục cấp cao.
Lại một trận trầm mặc.
Mặc dù mọi người đều nghi ngờ, thế nhưng cơ thể vẫn thanh thực đi theo đoàn người, thậm chí cũng không có ai chất vấn.
Bởi vì nhân số đông đảo, lần này đi chậm hơn lần trước một chút, chờ đoàn xe chạy tới nơi không còn đường thì thời gian cũng đã là gần trưa. Con đường tiếp theo chỉ có thể đi bộ.
Trèo đèo lội suối trên núi, nhất là khi đường núi phủ lớp tuyết thật dày rất nguy hiểm, cộng thêm mỗi người đều có phụ trọng, có nhiều đồ dùng cần phải tới lui vài lần mới mang hết, về phần xe thì dĩ nhiên là tạm thời để lại nơi này, cũng để lại một nhóm người trông coi, thuận tiện đón nhóm Dư Tẫn.
Cứ vậy, trên con đường núi tuyết phủ trắng xóa, một đội người dài như đàn kiến dè dặt lại cần cù di chuyển.
Rời khỏi xe phòng hộ, gió tuyết trực tiếp thổi quất vào mặt, trong tình huống này không có người nào muốn mở miệng tán gẫu, mọi người đều buộc chặt dây thừng bên hông, sau đó im lặng đi theo người phía trước, trên vai vách theo đồ dùng.
Đi bộ khoảng ba tiếng, bước chân của mỗi người cũng trầm nặng hơn, giống như cương thi bị buộc vào dây thừng, chỉ biết máy móc di chuyển.
Một lần nữa băng qua một ngọn núi, người đi trước nhất của đội ngũ trực tiếp sững sờ.
Nam Ca nhìn thung lũng rộng lớn ở phía trước mà mừng rỡ, diện tích nơi này lớn hơn hắn tưởng tượng. Hơn nữa quả thực giống như Thư Thủy Thủy nói, vật tư phong phú, tính an toàn rất cao, hơn nữa nhìn thảm cỏ xanh ở bên dưới thì rõ ràng không có bao nhiêu tuyết đọng.
“Sao hả? Chuột không lừa người đúng không? Nơi này chính là phong thủy bảo địa.” Thư Thủy Thủy ngồi trên vai Cổ Lan Cốt, có chút kiêu ngạo.
Nam Ca không chút keo kiệt gật mạnh đầu: “Ừm, đúng là bảo địa, Thủy Thủy đúng là ngôi sao may mắn.”
Thư Thủy Thủy được khen tới run run lỗ tai nhỏ, sau đó quay đầu sang nhìn Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt cũng là ngôi sao may mắn của Thủy Thủy.”
Cổ Lan Cốt nhếch khóe môi, đây là lần đầu tiên có người nói như vậy, dù sao thì thân phận của anh hiện giờ đã không còn là người bảo vệ, đại khái càng nhiều người tin tưởng anh là ngôi sao tai họa hơn.
Thư Thủy Thủy tiếp tục khen: “Thủy Thủy có ngôi sao may mắn 1m87, không ai may mắn hơn Thủy Thủy.”
Ngày càng nhiều người chạy tới đỉnh núi, sau khi thấy quang cảnh trước mắt thì đều sững sờ, tham lam nhìn cảnh tượng im ắng trong thung lũng. Từ khi tới tinh cầu Thương Chiến tới giờ, không được mấy người từng nhìn thấy quang cảnh xinh đẹp như vậy.
Rất nhanh sau đó, nhóm người gấp gáp bắt đầu tiến xuống núi, để hai chân mình giẫm trên thung lũng, dưới chân kiên cố mới làm người ta có cảm giác chân thật.
Vấn đề phải sống ngoài trời mà mọi người lo lắng trước đó cũng không còn là vấn đề, tuy thung lũng cũng bị đóng băng nhưng nhiệt độ đã khá ấm áp hơn bên ngoài, thỉnh thoảng có vài luồng gió lạnh thổi qua cũng khá xa xỉ.
Nhìn thấy tình huống trong thung lũng, Nam Ca bảo mọi người dựng lều ở phía sườn đông, chỗ gần vị trí hồ băng, nhiệt độ nơi này cho dù ngủ trong lều vải cũng không lo lắng bị đông chết.
Nhưng đối với nhiệt độ này, Thư Thủy Thủy vẫn chưa hài lòng, nó là chuột phải cải tạo cả thung lũng.
Chuyện kế tiếp đơn giản hơn, mỗi người đều bận rộn, có người dựng lều, có người gỡ phụ trọng trên người, tiếp tục vận chuyển chuyến tiếp theo.
Đồ dùng của căn cứ ở bên ngoài còn rất nhiều, có thể mang đi thì cố gắng mang hết toàn bộ.
Nhóm người còn tưởng phải bận rộn vài chuyến mới hoàn tất, nào ngờ mới vác đồ lên lưng quay đầu lại thì phía sau xuất hiện một con chuột biến dị to lớn, dọa bọn họ sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng. Sau đó, ở những phương hướng khác cũng liên tiếp xuất hiện tiếng kêu hoảng sợ.
Nhìn sang thì phát hiện gần như phía sau mỗi người đều có một con chuột lông xám to lớn.
Lúc mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì thì âm thanh quen thuộc của Thư Thủy Thủy vang lên.
“Hàng xóm tới giúp chúng ta dọn nhà, mọi người đừng khách sáo, sức lực của bọn nó lớn lắm, cũng đặc biệt linh hoạt, ngay cả mèo cũng không sợ, rất lợi hại.” Thư Thủy Thủy ngồi trên vai Cổ Lan Cốt, xem dáng vẻ thì tựa hồ cố ý chạy tới.
Nhóm người yên lặng câm nín một chốc, trước giờ bọn họ thật sự chưa từng nghĩ tới dọn nhà còn có thể nhờ chuột, hơn nữa đám chuột này có vẻ rất nhiệt tình, còn học theo cách chào hàng, quơ quơ móng vuốt làm dáng chào hỏi.
Nhìn đám chuột to lớn, nhóm người yên lặng tiếp nhận nhóm hàng xóm kỳ lạ này.
Thư Thủy Thủy nhảy xuống khỏi vai Cổ Lan Cốt, đi tới chỗ con chuột lớn nhất, cũng là con chuột từng nói chuyện với Thư Thủy Thủy trước đó, nhỏ giọng nói: “Ô hô, các anh em nể mặt quá, cám ơn đã tới giúp đỡ.”
Con chuột kia chi chi chít chít một trận, Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ: “Có lý, giúp đỡ lẫn nhau mới có thể bảo vệ tốt cho thung lũng.”
Con chuột bự kia cũng gật đầu, sau đó vỗ ngực mình, dáng vẻ như đang nói ‘yên tâm cứ giao cho tôi’, tiếp đó nó dẫn theo đám chuột biến dị bắt đầu vận chuyển đồ đạc.
Người sống trên tinh cầu Thương Chiến có gì mà chưa từng thấy qua, đương nhiên sẽ không sợ chuột biến dị, thế nhưng một đám lớn như vậy, nếu đánh nhau thì thật sự quá đáng sợ. Còn giúp đỡ thì… nhóm người phát hiện, nhóm chuột này thật sự còn dùng tốt hơn người, lúc chuyển độ đặc biệt biết chọn đường, di chuyển rất nhanh lẹ, bọn họ ở phía sau muốn đuổi theo cũng khó khăn.
Dần dần, nhóm người tiếp nhận nhóm nhân viên dọn nhà nhiệt tình này, nhờ vậy mà tốc độ vận chuyển rút ngắn được phân nửa thời gian.
Chờ đến khi một lần nữa tới thung lũng, mọi người kiểm tra thì phát hiện đồ đạc không thiếu món gì, cho dù là nông trường mini quý giá cũng không thiếu bụi cỏ, thậm chí ngay cả góc cạnh cũng không bị va chạm, có thể thấy năng lực dọn nhà của nhóm chuột tốt cỡ nào.
Thư Thủy Thủy cũng tỏ ra tán thưởng con chuột to lớn kia, không cần phải nói, năng lực lãnh đạo của chuột lão đại thật sự tuyệt vời. Hoặc là sinh vật biến dị không vòng vèo nhiều như nhân loại, lúc chấp hành mệnh lệnh sẽ không có suy nghĩ cá nhân hỗn loạn. Thư Thủy Thủy tặng cho chuột lão đại một viên linh thạch cực phẩm đã được tinh lọc.
Mặc dù chuột lão đại không biết đây là cái gì, nhưng bản năng làm nó rất yêu thích viên đá này, nó vui vẻ nhận lấy món quà này, sau đó dẫn theo đông đảo đàn em phần phật tiêu sái rời đi, trước đó còn trao đổi với Thư Thủy Thủy một phen.
Nam Phương tò mò tới đỉnh điểm: “Khi nãy Thủy Thủy nói gì với bọn nó vậy? Sao bọn nó lại nghe theo lời Thủy Thủy?”
Thư Thủy Thủy đang kiểm tra số linh thạch đã tinh lọc trong linh phủ, tính toán chuẩn bị bày đại trận bảo vệ khe nứt, không chỉ điều chỉnh độ ấm, còn có thể phòng ngự đòn tấn công tới từ thế giới bên ngoài, trước đây Thư Thủy Thủy đã nhờ vào trận pháp này mà tránh né được gió lốc điện từ: “Nó bảo nếu cần hỗ trợ thì có thể vào rừng tìm nó bất cứ lúc nào. Về phần vì sao nó lại nghe lời tôi, đại khái là vì tôi lớn lên đẹp mắt đi.”
Nam Phương: “…”
Thật ra vì sao đám chuột biến dị kia lại nghe lời Thư Thủy Thủy? Bởi vì Thư Thủy Thủy chính là linh thú, tuy bình thường Thư Thủy Thủy vẫn luôn biểu hiện mình có sức chiến đấu cực kỳ cặn bã, nhưng không thể phủ nhận sự thật là nó có mấy trăm năm tu vi.
Thư Thủy Thủy đặt hết tâm tư vào chuyện ăn cơm và ngủ, một năm có hết ba phần tư thời gian dành để ngủ, vì thế Thư Thủy Thủy tự nhiên không thể nào là linh thú chiến đấu cấp thần. Thư Thủy Thủy như vậy cũng từng làm Thư Bảo đau đầu, có điều Thư Bảo phát hiện thiên phú trong phương diện trận pháp của Thư Thủy Thủy thì cũng yên tâm hơn không ít.
Nhóm chuột biến dị có thể giao tiếp với Thư Thủy Thủy là một mặt, về phương diện khác thì chúng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên người Thư Thủy Thủy và cảm giác thân thiết, thần phục không thể kháng cự. Nếu không mở linh trí, có lẽ sinh vật biến dị của các chủng tộc khác cũng không cảm nhận được quá mãnh liệt, thế nhưng sinh vật có huyết mạch gần thì sẽ có cảm giác mãnh liệt.
Thư Thủy Thủy lớn lên đẹp mắt vui vẻ phát hiện linh thạch cực phẩm trong linh phủ mình sớm đã vượt qua bảy mươi hai viên, đây là số linh thạch kiếm được trên đường di chuyển, đủ để đảm bảo cho đại trận bảo vệ mùa đông năm nay: “Cốt Cốt có cùng Thủy Thủy đi chôn linh thạch không? Chờ buổi tối quay về sẽ làm ấm chăn.”
Cổ Lan Cốt vui vẻ đồng ý: “Được, đều nghe theo Thủy Thủy.”
Trong thung lũng rất náo nhiệt, bởi vì rất vui vẻ nên mọi người cũng không gấp gáp ăn trưa, dự định sau khi thu dọn xong thì trực tiếp ăn cơm tối. Cổ Lan Cốt liền dẫn theo Thư Thủy Thủy nhanh chóng rời khỏi đoàn người, đi tới vị trí Thư Thủy Thủy chỉ định.
Nam Phương bị bỏ lại ở phía sau bĩu môi, cậu cũng đâu có muốn đi theo, chạy nhanh như vậy làm cái gì chứ? Nam Phương lẩm bẩm xong thì xoay người đi hỗ trợ Nam Ca.
Bởi vậy, cho dù thỉnh thoảng nhìn thấy Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy, nhóm người cũng không quá để tâm, hoàn toàn không biết chuyện Thư Thủy Thủy đang làm sẽ một lần nữa đổi mới thế giới quan của bọn họ.
[hết 67]