Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 68

Chương 68: Đi bộ trăm bước sau khi ăn

Bởi vì diện tích của đại trận bảo vệ quá lớn, hơn nữa tình huống thực tế của thung lũng và bản đồ vẫn có sự khác biệt, số linh thạch tiêu hao nhiều hơn dự tính hai mươi bảy viên, nhưng hiện giờ chuột tiền nhiều như nước căn bản không thèm để ý tới những chuyện này.

Vác theo cái xèng nhỏ, đội mũ công trình màu vàng, Thư Thủy Thủy đi tới nơi muốn chôn linh thạch, sau đó ném cái xẻng xuống, để móng vuốt sắc bén ra trận, cào lớp tuyết đọng mỏng ở bên trên, sau đó móng vuốt sắc bén trực tiếp phá vỡ bùn đất, cấp tốc đào một cái hố nhỏ hơn mình một chút.

“Một viên linh thạch.” Thư Thủy Thủy lấy linh thạch trong linh phủ bỏ vào trong hố, thực nghiêm túc đặt đúng vị trí, sau đó dùng móng vuốt lấp đất lại.

Chôn xong một viên linh thạch, Thư Thủy Thủy một lần nữa cầm lấy cái xẻng, lạch bạch đi tới địa điểm mục tiêu kế tiếp ở cách đó không xa. Tới nơi, nó lại ném cái xẻng đi, bắt đầu dùng móng vuốt đào hố.

“Hai viên linh thạch…”

“Ba viên linh thạch…”

Cổ Lan Cốt: “…” Rốt cuộc cái xẻng nhỏ kia có tác dụng gì?

Chờ tới khi trời tối, Thư Thủy Thủy đã chôn xong chín mươi chín viên linh thạch ở những vị trí riêng biệt, kế tiếp cần phải dùng linh lực dẫn dắt chúng kết nối vận chuyển.

Việc này hao tốn thời gian hơn, cũng cần độ chính xác cao hơn, Thư Thủy Thủy quyết định ngày mai mới tiếp tục: “Cốt Cốt, chúng ta đi ăn cơm tối thôi, hôm nay Cốt Cốt vất vả rồi, có muốn ăn món gì không? Thủy Thủy sẽ làm thịt kho tàu cho Cốt Cốt vậy.”

Cổ Lan Cốt vui vẻ đồng ý, dĩ nhiên không phải vì muốn ăn thịt kho tàu, mà vì Cổ Lan Cốt biết, mình có thịt kho tàu để ăn thì tức là Thư Thủy Thủy cũng có thịt ăn.

Thư Thủy Thủy trở về đống lửa của Tạ Phong và Nam Phương, sau đó gỡ cái mũ công trình của mình xuống, đổi thành cái mũ đầu bếp.

Ngay lập tức, ánh mắt Tạ Phong và Nam Phương sáng ngời, từ khoảng thời gian ở chung, bọn họ cũng biết được một ít thói quen của Thư Thủy Thủy, ví dụ như mọi việc đều phải có cảm giác nghi thức, nhất là vấn đề ăn và ngủ, vì thế lúc Thư Thủy Thủy đội cái mũ đầu bếp thì có nghĩa là đêm nay có thức ăn ngon.

Tạ Phong chồng đỡ ánh mắt của Cổ Lan Cốt sáp tới: “Thủy Thủy, tối nay định làm gì vậy?”

Thư Thủy Thủy (^-^): “Thịt kho tàu.”

Ánh mắt Tạ Phong sáng ngời: “Có thể làm cho tôi một nồi không? Tôi có thể trả thù lao, Thủy Thủy tùy tiện ra giá.”

Thư Thủy Thủy còn chưa kịp nói gì, Cổ Lan Cốt đã ở bên cạnh đã chém đinh chặt sắt phản đối: “Không được.”

“Vì sao chứ?” Nam Phương có chút kích động hỏi.

Cổ Lan Cốt trả lời thực hiển nhiên: “Không có thời gian, tối nay Thủy Thủy còn phải làm ấm chăn cho tôi.”

Tạ Phong, Nam Phương: “…”

Thư Thủy Thủy hơi nghiêng cái đầu nhỏ: “Đúng rồi nha, tối nay Cốt Cốt muốn ngủ lúc mấy giờ? Thủy Thủy sẽ làm ấm chăn sớm.”

Cổ Lan Cốt nghiêm nghị đáp lại: “Hôm nay hơi mệt, tôi muốn ngủ sớm.”

Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ tỏ vẻ mình đã biết, sau đó nhanh chóng lôi ra mớ nồi niu chén dĩa của mình, đặt thành một đống nhỏ ở bên cạnh đống lửa, sau đó đặt mấy chiếc hộp lên lửa. Lôi cái thớt nhỏ ra, cắt sáu cục thịt. Chuẩn xác phối gia vị, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động.

Tạ Phong lặng lẽ thì thầm với Nam Phương: “Cổ Lan Cốt không phải là bán người máy à? Không phải không có cảm giác, cũng không biết mệt mỏi à? Sao khoảng thời gian này tui thấy không giống như lời đồn chút nào vậy, trước đó còn khịa ba người chúng ta không bằng một cái chân châu chấu.”

Ánh mắt Nam Phương sâu khín liếc nhìn mớ lon hộp và mấy khối thịt ở bên trong: “Anh của tui nói, tất cả chức năng cơ thể lão đại đang dần thức tỉnh, nhưng tui cảm thấy lão đại bây giờ không đáng yêu bằng lão đại trước kia.”

Tạ Phong và Nam Phương chỉ có thể u oán nhìn Thư Thủy Thủy bận rộn bên đống lửa.

Ngoại trừ mấy nồi thịt kho tàu, Thư Thủy Thủy cũng không quên những người khác, nó đi tới bên cạnh đống lửa trại lớn: “Hôm nay chúng ta có thể coi là dời sang nhà mới, nên chúc mừng một phen, vậy nấu mấy cây bắp non đi.” Thư Thủy Thủy nói xong thì từ trong linh phủ lôi ra vài quả bắp non.

Nếu không phải đã tới thung lũng, Thư Thủy Thủy cũng đành nhịn ăn bắp, thế nhưng không bao lâu nữa, Thư Thủy Thủy đã có thể trồng được rồi.

“Mặc dù nói là tất cả mọi người cùng ở đây, thế nhưng tôi vẫn muốn xin một mảnh lãnh địa riêng, không biết có được không?” Thư Thủy Thủy xoắn xoắn ngón tay hỏi.

Nam Ca vừa vặn đi tới cười nói: “Đương nhiên là được rồi, thung lũng này là do Thư Thủy Thủy phát hiện, Thư Thủy Thủy muốn ở đâu cũng được hết.”

Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt chỉ vị trí ở bên hồ: “Tôi sẽ ở đó, không cần quá lớn, chỉ cần đủ cho tôi và Cốt Cốt làm ruộng là được.”

Thư Thủy Thủy miêu tả phạm vi đại khái một chút, Nam Ca nghe xong thì nghiêm túc ghi nhớ, dự định sẽ thông báo xuống để tránh người khác đánh bậy đánh bạ tiến tới bên đó.

Rất nhanh, mùi thơm từ bắp nấu chín tỏa ra, bắp trong nồi tựa hồ biến thành mỹ vị nhân gian hấp dẫn những người khác nhìn qua. Thịt mặc dù ăn rất ngon nhưng mùi thơm mát đặc biệt này cũng rất hấp dẫn.

Nước bọt của Tạ Phong cũng sắp nhỏ xuống rồi, không ngừng hỏi Thư Thủy Thủy đến bao giờ mới được ăn.

Thư Thủy Thủy đứng trên tay Cổ Lan Cốt, dùng cái muôi của mình đảo bắp, chờ thịt kho tàu được hầm xong thì bắp cũng chín.

Dư Tẫn vừa mới chạy về, không kịp hỏi những người khác, ngửi thấy mùi thơm đặc biệt mới lạ liền tìm tới. Hôm nay bắp trong nồi cố ý nấu nhiều hơn hai quả, mọi người tụ tập lại cùng thưởng thức món ngon hiếm có.

“Thứ này được gọi là bắp à? Ăn ngon, ăn ngon lắm! Thủy Thủy có hạt giống không? Bây giờ có không gian dư dả rồi, chúng ta có thể trồng trong nông trường mini không?” Dư Tẫn gặm xong một quả bắp, ngay cả phần cùi cũng không nỡ bỏ, tiếp tục m*t nước ở bên trong.

Tạ Phong nhìn không nổi nữa: “Đừng có thô bỉ như vậy được không?”

“Chỉ có kẻ thô bỉ mới nghĩ chuyện thô bỉ, tui không thẹn với lương tâm thì sợ gì chứ?” Dư Tẫn theo phản xạ tranh cãi.

Động tác gặm bắp của Cổ Lan Cốt hơi khựng lại, ánh mắt dừng lại trên người Thư Thủy Thủy cũng đang ôm bắp g*m c*n, sau đó mất tự nhiên rời đi.

Thư Thủy Thủy ôm quả bắp cao hơn mình rất nhiều: “Có hạt giống, trồng trong nông trường cũng được, hơn nữa qua vài ngày nữa sẽ có hiệu quả trận pháp chồng, sẽ sinh trưởng nhanh hơn.”

“Cái gì? Còn có thể nhanh hơn nữa á!” Dư Tẫn kinh ngạc. Hiện giờ nông trường mini đã làm người ta vui mừng lắm rồi, càng nhanh hơn nữa thì chẳng phải có vài loại chỉ cần một ngày là thu hoạch được rồi à? Đây là điều mà ngay cả khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể làm được!

Tạ Phong bị kéo lên hứng thú, cậu đã nghiên cứu nông trường mini một khoảng thời gian, tự nhiên hiểu được chu kỳ sinh trưởng đã được rút ngắn rất nhiều, đã đạt tới giới hạn.

“Tất nhiên, Thủy Thủy đã nói sẽ dẫn mọi người vượt qua mùa đông mà, lạnh như thế này sao mà sống được, đương nhiên phải ấm áp, an tâm thoải mái ngủ đông rồi. Cốt Cốt có ngủ đông không? Chúng ta có thể cùng tìm ổ, ngủ thẳng tới mùa hè sang năm luôn được không?” Thư Thủy Thủy quyết định ôm tâm lý may mắn hỏi thăm một chút.

Cổ Lan Cốt trầm mặc một chút: “Tôi có thể đóng băng.”

Thư Thủy Thủy không biết ngủ đông và đóng băng khác nhau thế nào, Cổ Lan Cốt nói tiếp: “Thật ra Thủy Thủy có thể cùng tôi ngủ đông trong máy mô phỏng, máy mô phỏng sẽ duy trì cơ thể của người sử dụng ở trạng thái tốt đẹp nhất, nếu không tiêu hao tinh thần lực, Thủy Thủy có thể coi như trải nghiệm một giấc mộng.”

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, không ngờ máy mô phỏng còn có thể dùng như vậy: “Nhưng máy mô phỏng không phải cần tiêu hao tinh thần lực à? Không thể cứ ở bên trong mãi.”

“Ta có thể điều chỉnh lượng tinh thần lực tiêu hao, chỉ cần không tiến hành chiến đấu kịch liệt trong máy mô phỏng, tinh thần lực vẫn có thể duy trì để chúng ta ở trong máy mô phỏng một tháng.” Cổ Lan Cốt nói tiếp: “Chỉ là nếu Thủy Thủy muốn ăn gì đó thì vẫn phải rời khỏi máy mô phỏng.”

Thư Thủy Thủy nghe vậy thì thoải mái vung vuốt: “Không cần, chết đói không sao cả, Thủy Thủy có thể ngủ tiếp, Cốt Cốt thực lợi hại, Cốt Cốt là người duy nhất Thủy Thủy từng gặp có thể ngủ suốt một tháng.”

Nhóm người: “…” Đúng là vì khen ngợi Cổ Lan Cốt mà bất chấp thủ đoạn, thậm chí ngay cả ‘chết đói cũng không sao’ cũng không ngại nói ra.

Nhóm người đâu ngờ, Thư Thủy Thủy chỉ nói ra chuyện rất bình thường. Về phần khen ngợi Cổ Lan Cốt thì quả thực là cảm thán từ tận nội tâm, cho dù là Thư Bảo cũng không có cách nào bồi Thư Thủy Thủy ngủ một tháng, phần lớn khi Thư Thủy Thủy ngủ đông, Thư Bảo đều nghịch máy tính của mình hoặc làm những chuyện khác.

Cuối cùng, Cổ Lan Cốt cảm xúc rất tốt ăn bốn cục thịt kho tàu, Thư Thủy Thủy ăn hai cục, cộng thêm bắp, Thư Thủy Thủy cảm thấy tối nay mình ăn hơi nhiều nên rủ Cổ Lan Cốt chạy bộ sau khi ăn xong, sau đó mới đi ngủ.

Thư Thủy Thủy ưỡn eo lạch bạch đi ở phía trước, Cổ Lan Cốt cúi đầu, ánh mắt bám sát theo phía sau Thư Thủy Thủy.

“Cốt Cốt xem nè, phong cảnh ở bên hồ rất tuyệt, chúng ta sẽ ở đây, đêm nay ngủ tạm trong lều vải, vừa vặn có thể dùng thử lều vải tôitoi6i làm cho Cốt Cốt.”

“Ừm.”

“Cốt Cốt có thích chỗ này không? Chúng ta có thể nuôi hải sản.”

“Thích, Thủy Thủy thích ăn hải sản à?”

Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ, sau đó ợ một tiếng, dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình nói: “Thích, Thủy Thủy còn nuôi ngọc trai nữa, sau này tôi sẽ làm hoa tai ngọc trai cho Cốt Cốt.”

Cổ Lan Cốt sờ tai mình, cảm thấy có thể tiếp nhận: “Ừm, Thủy Thủy đừng đeo.” Cổ Lan Cốt nhìn lỗ tai nhỏ lông xù của Thư Thủy Thủy, mặc dù rất muốn có thể đeo hoa tai cùng kiểu với Thư Thủy Thủy, thế nhưng anh không nỡ để lỗ tai nhỏ bị thương.

Thư Thủy Thủy sờ tai mình: “Cốt Cốt không cần sợ, Thủy Thủy làm hoa tai kẹp, sẽ không đau. Thủy Thủy có thể không đeo, sẽ tặng cho Cốt Cốt, để Cốt Cốt làm một đôi hoa tai.”

Cổ Lan Cốt: “…” Hình như anh hơi cố ý gây sự, cướp mất chiếc hoa tai của Thủy Thủy, nhưng Thủy Thủy vẫn cứ dung túng như vậy. Đột nhiên Cổ Lan Cốt cảm thấy, nếu như nuôi thú con, ngàn vạn lần không thể để Thư Thủy Thủy nuôi.

Khoảng cách của bờ hồ và doanh trại khá xa, ánh lửa tự nhiên cũng mờ mịt, Thư Thủy Thủy suy nghĩ một chút, từ linh phủ lấy ra một chiếc đèn lồng nhỏ, còn là đèn lồng giấy màu đỏ rất xinh đẹp, chiếc đèn nhỏ chiếu sáng con đường dưới chân Thư Thủy Thủy: “Cốt Cốt theo sát nha, Thủy Thủy sẽ chiếu sáng cho Cốt Cốt.”

Cổ Lan Cốt nhìn phạm vi chiếu sáng của đèn lồng, chỉ miễn cưỡng lớn khoảng bàn chân: “Ừm, tôi sẽ đi theo Thủy Thủy.”

Cứ vậy, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt vừa đi dọc theo bờ hồ tản bộ vừa trò chuyện.

Trong doanh trại, nhóm người ăn cơm tối xong, có người vội vàng chạy đi sắp xếp đồ đạc và lều vải, có người vẫn còn nghỉ ngơi, tìm được chỗ vượt qua mùa đông hoàn mỹ như vậy, tâm trạng của mỗi người đều rất thả lỏng.

Dư Tẫn chép miệng, đang hồi vị hương vị thơm ngát của quả bắp: “À đúng rồi, tôi quên nói chuyện Đổng Thời Quân rồi, ha ha, đúng là bị Nam Ca đoán trúng, đám Đổng Thời Quân rất khách sáo tiếp đãi nhóm Đại Quân, không dám đắc tội.”

“Lúc tôi chạy tới đó, Đổng Thời Quân bày ra dáng vẻ muốn đàm phán, muốn chia nhỏ thị trấn kia, thậm chí ngay cả bao nhiêu phần cũng tính toán kỹ rồi. Sau đó tôi liền mang mớ đồ bọn họ bỏ lại tới, nói là trước đó thấy bọn họ vội quá nên sẵn tiện mang tới giùm, về phần thị trấn nhỏ này thì nhường hết cho bọn họ, chúng ta đã có chuột rồi, không thèm tính toán với bọn chúng.” Nói tới đây, Dư Tẫn rất khoái chí, đặc biệt là nhớ tới đủ loại sắc mặt của đám Đổng Thời Quân kia.

“Cái này cũng tạm thôi, chờ tôi nói xong chuyện trồng trọt trong mùa đông và tinh lọc sinh vật biến dị, sắc mặt của bọn chúng đúng là quá đặc sắc, rõ ràng rất ảo não nhưng vẫn khách sáo tiễn bọn tôi đi, cảnh tượng đó đúng là quá đã…” Dư Tẫn ở bên cạnh đống lửa cực kỳ phấn khởi kể lại sự tích quang vinh của mình, nếu như bỏ qua con mắt bị bầm đen của hắn thì quả thực rất khí phách.

Thư Thủy Thủy cầm ngọn đèn nhỏ dạo bước một hồi, cảm thấy đã đến lúc nên làm ấm chăn cho Cổ Lan Cốt rồi, vì thế liền chui vào lều vải đã làm cho Cổ Lan Cốt, tìm chiếc túi ngủ của anh rồi tự mình chui vào, Cổ Lan Cốt ngồi ở bên cạnh.

Thư Thủy Thủy quơ quơ móng vuốt nhỏ: “Cốt Cốt chờ chút nhé, xong ngay thôi, Thủy Thủy có lông xù.”

Quả thực Thư Thủy Thủy không đánh giá thấp lông xù của mình, nhưng lại đánh giá thấp chất lượng giấc ngủ của mình, trong sự chú ý của Cổ Lan Cốt, chỉ vài giây Thư Thủy Thủy đã ngủ say.

Cổ Lan Cốt: “…”

Có điều rất nhanh sau đó, chuột nhỏ trong túi ngủ đã biến mất, thay vào đó chính là thiếu niên tóc nâu dạo gần đây xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn, cơ thể thon gầy của thanh niên đã lấp đầy chiếc túi ngủ. Cổ Lan Cốt nhếch khóe môi, cảm thấy mình thật sự quá cơ trí khi thay đổi thành chiếc túi ngủ hai người.

Kéo túi ngủ, Cổ Lan Cốt nhẹ nhàng nằm vào trong, nghiêm chỉnh nằm xuống như Robot, giống như khớp xương bị rỉ sét, mỗi động tác đều rất cứng ngắc, nhưng lại có chút gấp gáp và mỹ mãn.

Người trong túi ngủ rất sâu, cho dù Cổ Lan Cốt nằm vào cũng chỉ vô thức nói mớ: “Cốt Cốt mau tới, ổ chăn ấm rồi, Thủy Thủy lông xù có thể làm ấm tay, ấm lắm…”

Cổ Lan Cốt hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Sau đó hơi cúi thấp đầu một chút, để trán mình áp lên trán Thư Thủy Thủy, gương mặt trắng nõn cơ hồ không thấy được lỗ chân lông lấp đầy đôi mắt Cổ Lan Cốt.

Nếu lúc này Thư Thủy Thủy tỉnh lại, có lẽ lại không keo kiệt khen ngợi: “Cốt Cốt, trong mắt có ánh sao nha.”

[hết 68]

Bình Luận (0)
Comment